Chương 28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nhất Bác bế Tiêu Chiến lên ghế, dỗ dành y ăn cơm.

Tiêu Chiến ăn một miếng cơm, lại cúi đầu khẽ lắc lư chân, nhìn những quả cầu mượt mà rung động mà cong mắt cười.

"Nào, mở miệng."

Vương Nhất Bác đem muỗng canh nhỏ đã thổi nguội đưa tới bên miệng Tiêu Chiến. Tiêu Chiến quay đầu mở miệng uống cạn, khoé miệng dính một chút nước canh. Vương Nhất Bác dùng ngón tay lau đi giọt nước canh, sau đó lại múc một muỗng canh đưa tới.

Tiêu Chiến lắc đầu, "Không ăn nữa, ta no rồi."

Vương Nhất Bác nhíu mày, "Vớ vẩn, mới chỉ ăn vài miếng đã no rồi?"

"Thật sự là no rồi. Ta vốn cũng không đói bụng."

Vương Nhất Bác nhéo nhéo vào eo Tiêu Chiến, gầy đến mức không véo được chút thịt. Bình thường không muốn ăn nữa thì thôi, nhưng mấy ngày nay Tiêu Chiến không được ăn món gì tử tế trong thuỷ lao, người vốn đã gầy, bây giờ lại gầy đi không ít, Vương Nhất Bác làm sao có thể chiều theo ý y chứ?

"Không được kén ăn, ăn thêm một chút, mở miệng ta đút cho ngươi."

Tiêu Chiến cũng không phải đã no hoàn toàn, nhưng y vốn ăn ít, dù sao thì cả ngày đều không nằm thì ngồi, không thể đứng dậy đi lại, cũng không rèn luyện nổi, nếu còn ăn nhiều sẽ béo.

Tiêu Chiến không muốn béo lên vì sợ bụng sẽ to ra, rất khó coi. Y hi vọng Vương Nhất Bác luôn cảm thấy y xinh đẹp.

"Không ăn, ta thực sự no rồi."

Tiêu Chiến vùi đầu vào hõm vai Vương Nhất Bác mà cọ cọ, cầu xin hắn buông tha cho y.

Nếu là chuyện khác, chỉ cần Tiêu Chiến làm nũng một chút, Vương Nhất Bác nhất định sẽ đầu hàng. Nhưng vấn đề ăn uống thì không thể nghe theo Tiêu Chiến được.

Vương Nhất Bác nhẹ nhàng nắm lấy lỗ tai Tiêu Chiến đang trốn trong ngực mình lôi ra, vẻ mặt hiếm khi nghiêm túc như vậy, nhưng giọng nói lại dịu dàng như cũ: "Không được như vậy, không ăn cơm thì làm sao bây giờ? Đến mèo nhỏ còn ăn nhiều hơn ngươi. Mau mở miệng, ăn thêm hai miếng, chỉ hai miếng thôi, ngoan."

Tiêu Chiến nhăn nhăn cái mũi, miễn cưỡng mở miệng ăn thêm hai miếng, nhưng không ngờ Vương Nhất Bác cứ đút liên tục, hai miếng này lại đến hai miếng khác, Tiêu Chiến bị dụ ăn thêm nửa bát cơm từ lúc nào không biết, lần này mới thực sự no.

Nhìn thấy Vương Nhất Bác lại múc một chén canh cho mình, mặt Tiêu Chiến xẹp xuống, "Không ăn, không ăn, không ăn nữa! Ăn cái gì mà ăn! Ngươi đã quen lừa gạt rồi, ăn bảy tám miếng. Ngươi muốn ép ta no căng đến chết rồi cưới người khác có đúng không?"

Vương Nhất Bác buồn cười, lấy khăn tay lau miệng cho Tiêu Chiến, "Ngươi nói nhảm cái gì vậy? Ngoài ngươi ra ta có thể cưới ai?"

Cung nữ bên cạnh cũng che miệng cười khúc khích.

Lúc Tiêu Chiến ngoan ngoãn thì như thỏ con, nhưng khi giận dỗi thì còn ngang ngược hơn cả đứa nhỏ. Y nói với vẻ mặt không tin, "Vậy ngươi ép ta béo lên rồi vẫn cưới ta sao? Nếu ta tai to mặt lớn ngươi vẫn thích chứ?"

Vương Nhất Bác hôn lên tai Tiêu Chiến, "Nếu ngươi có béo, cũng không thể nói là tai to mặt lớn. Tiểu Cửu xinh đẹp như vậy, không sợ béo, nếu có cũng chỉ có thể nói là châu tròn ngọc sáng mà thôi."

Tiêu Chiến không nói lời nào, nhưng cũng không còn tức giận nữa.

Vương Nhất Bác lại nói: "Tiểu Cửu gầy quá. Gầy quá sẽ không tốt, gầy quá sẽ sinh bệnh, gầy quá cũng khiến ta đau lòng."

Đột nhiên, trong điện bỗng truyền đến tiếng khóc lảnh lót, phá vỡ bầu không khí ái muội giữa hai người.

Một cung nữ đứng bên cạnh nói: "Ai da, Đàn công tử khóc."

Tiêu Chiến vừa trở về thì Vương Nhất Bác ngã bệnh, nhất thời không nhớ đến việc phải đi xem đứa bé kia, bây giờ lại đột nhiên nhớ tới.

Tiêu Chiến hỏi: "Sao lại khóc? Bà vú chưa cho uống sữa sao?"

Cung nữ đáp: "Đã ăn no và đi ngủ rồi, bây giờ giật mình tỉnh dậy nên khóc."

Tiêu Chiến bảo: "Đem đứa nhỏ đến đây cho ta xem."

"Vâng."

Hai người đã dùng bữa xong, Vương Nhất Bác bế Tiêu Chiến lên giường ngồi nghỉ ngơi, vừa lúc cung nữ ôm đứa nhỏ tới. Tiêu Chiến đón lấy đứa nhỏ, ôm vào trong ngực, nhẹ giọng dỗ dành, "Ôi, không sao đâu, bảo bảo ngoan, đừng khóc nữa...."

Cung nữ nói: "Tiểu công tử ngủ không sâu, mỗi khi gặp ác mộng đều bừng tỉnh rồi bật khóc, ngủ trưa khóc, ngủ tối cũng khóc, đã khóc thì rất khó dỗ, rất lâu mới chịu nín."

Đứa nhỏ vừa mới sinh ra đã nằm trong ngực mẫu thân, được mẫu thân ôm ấp hát ru, nhưng một ngày kia khi tỉnh dậy lại không gặp mẫu thân, mỗi lần gặp ác mộng đều không có mùi hương, cái ôm ấp quen thuộc và giọng hát thanh tao kia nữa.

Trước đó vài ngày Tiêu Chiến còn dỗ dành đứa nhỏ có thể ngủ yên hơn một chút, nhưng mấy ngày nay Tiêu Chiến bị bắt đi, đứa nhỏ càng khóc dữ dội hơn.

Tiêu Chiến vừa nhẹ nhàng vỗ lưng đứa nhỏ vừa nói: "Tới giờ ngủ trưa và ngủ tối thì ôm nó đến giường của ta, ta sẽ dỗ nó ngủ."

"Vâng."

Tiêu Chiến bây giờ mới nhớ ra phải hỏi ý kiến của Vương Nhất Bác. Mỗi đêm Vương Nhất Bác đều nằm cùng giường với Tiêu Chiến, cũng không biết hắn có đồng ý cho đứa nhỏ ngủ cùng giường không?

Tiêu Chiến nghiêng đầu hỏi: "Để đứa nhỏ ngủ cùng chúng ta có được không?"

Vương Nhất Bác hơi nhíu mày, "Hừm..."

Tóm lại vẫn là vẻ mặt khó xử.

Phì~

Tiêu Chiến thò đầu lại gần, hôn lên má Vương Nhất Bác, sau đó cố ý làm nũng, "Đứa nhỏ quá đáng thương, ngươi chắc cũng không đành lòng để nó bị ác mộng đến mức ngủ không được. Ta nhất định sẽ dỗ dành nó thật tốt, không để nó khóc làm phiền đến giấc ngủ của ngươi. Cầu xin ngươi đấy, đây cũng là đệ đệ của ngươi mà."

Vương Nhất Bác nhướng mày nhưng không nói gì.

Tiêu Chiến khẽ cắn môi, quyết định nhượng bộ, "Về sau ta sẽ ăn cơm nhiều hơn một chút, được không?"

Vương Nhất Bác ép xuống khoé môi đang vểnh lên, "Cũng được."

"Ban thưởng cho ngươi nữa, được không?"

"Được."

"Vậy có thể cho đứa nhỏ ngủ cùng không?"

"Được."

Vương Nhất Bác hôn lên môi Tiêu Chiến, cảm thấy thật sự đã bị y dỗ dành đến mức vứt tất cả lý trí lên chín tầng mây.

Hứa Hữu Đàn nằm trong lòng Tiêu Chiến, bất giác ngừng khóc, nhắm hai mắt ngủ ngon lành.

Tiêu Chiến muốn ôm đứa nhỏ lên giường, nhưng vừa mới vươn người ra đã thấy đau eo, Vương Nhất Bác kêu y nằm trên giường để hắn xoa bóp thắt lưng cho.

Vì vậy Tiêu Chiến đặt đứa nhỏ vào bên trong, tự mình cởi áo khoác bên ngoài, nằm sấp xuống giường, eo và mổng vểnh lên thành một đường cong mềm mại. Vương Nhất Bác ngồi bên mép giường, dùng đôi tay hàng ngày kéo cung cầm kiếm nhẹ nhàng ôm lấy phần eo mềm mại kia mà xoa nắn.

Ngón cái vừa vặn đặt trong hõm eo của Tiêu Chiến, động tác tay rất nhẹ nhưng không mất đi lực đạo xoa dịu cơn đau và sự mệt mỏi, cả xương lưng lẫn xương cụt đều bị lòng bàn tay Vương Nhất Bác vuốt ve hết lần này đến lần khác. Tiêu Chiến quả thực rất thoải mái, cả người run lên, mí mắt cũng dần dần nặng trĩu, mơ mơ màng màng ngủ mất.

Vương Nhất Bác nhìn thấy y đã ngủ say mới vẫy tay gọi Sương Quân, giọng nói cũng cực kỳ thận trọng, "Mang bình thuốc mỡ tiêu sưng đến đây."

Sương Quân cũng rất cẩn thận không trả lời, chỉ cúi người tỏ vẻ đã biết để không đánh thức Tiêu Chiến.

Vương Nhất Bác rũ chăn gấm đắp lên người Tiêu Chiến, còn không quên đắp cho Hứa Hữu Đàn đang nằm bên cạnh một chiếc chăn nhỏ.

Sương Quân cầm bình thuốc đến đặt vào tay Vương Nhất Bác, lại vươn tay buông rèm lụa xuống che nắng cho hai người đang ngủ say, sau đó lặng lẽ lui ra ngoài.

Vương Nhất Bác vén một góc chăn lên, chỉ để hở phần eo của Tiêu Chiến trở xuống, sau đó cởi thắt lưng, vén áo choàng lên, lại kéo quần xuống một chút để lộ ra cái mông trắng như tuyết.

Vương Nhất Bác khẽ liếc nhìn, đêm qua hắn đã rất cẩn thận, nhưng nơi đó của Tiêu Chiến vẫn sưng đỏ, vậy mà còn thẹn thùng che mông lại không chịu nói. Nếu không thừa dịp Tiêu Chiến đang ngủ mà bôi thuốc, nhất định y sẽ không quan tâm đến chỗ đang sưng đỏ kia.

Vì đề phòng Hứa Hữu Đàn đột nhiên tỉnh lại thấy Tiêu Chiến đang nằm bò trên giường bôi thuốc, Vương Nhất Bác đã lấy một chiếc chăn gấm gấp thành một dải dài che lên mắt HỨa Hữu Đàn, sau đó mới đổ thuốc mỡ lạnh lẽo vào lòng bàn tay, dùng hai tay để ủ ấm một chút, sau đó dùng đầu ngón tay chấm vào thuốc, cực kỳ nhẹ nhàng mà bôi lên chỗ sưng đỏ giữa hai chân Tiêu Chiến.

Sau khi bôi đi bôi lại, một lớp thuốc ấm đã được bôi lên cái miệng nhỏ mềm đỏ.

"Ưm~..."

Tiêu Chiến trong lúc ngủ mơ dường như cũng cảm nhận được, khẽ rên nhẹ, động tác của Vương Nhất Bác dừng lại, ngẩng đầu nhìn người đang nằm sấp ngủ.

May mắn thay Tiêu Chiến vẫn chưa tỉnh lại, tiếng rên rỉ kia dường như chỉ là nói mê. Vương Nhất Bác nhếch khoé miệng cười thầm, sau đó lại tiếp tục bôi thuốc lên cái miệng nhỏ nhắn.

"Tiểu hồ ly, ngày thường đã giận dỗi không chịu ăn cơm, bây giờ lại vì muốn ngủ cùng người khác mà quăng ta vào chỗ chết. Lúc ngươi tỉnh ta không giận dữ được với ngươi, bây giờ phải thừa dịp ngươi ngủ mà khi dễ một chút chứ?"

Ngón tay Vương Nhất Bác đang xoa bên ngoài cái miệng nhỏ lại đột nhiên chọc vào một chút, Tiêu Chiến bị hắn chọc thì vô thức cong eo, phát ra một tiếng run rẩy, "Ưm~~", lông mày khẽ cau lại, lông mi cong vút dấp dính ánh nước, uỷ khuất muốn chết.

Cái mông tuyết trắng khẽ run, chỉ là nhẹ nhàng chọc vào một cái, y đã có phản ứng như vậy rồi.

Vương Nhất Bác nhìn thấy bộ dáng này của y thì ngẩn người, cảm nhận được rõ ràng bụng dưới vừa nóng vừa ngứa.

Hắn bực bội xoa xoa lông mày, thở dài: "Chậc chậc, tự làm tự chịu."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net