Chương 15. Cậu ba Quách sang chấn tâm lý!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nếu sớm biết cậu tư đây có thể sanh con thì tôi đây cần gì phải tốn công bày mưu tính kế với cái xưởng dệt của cậu làm gì, nhưng không sao, bây giờ biết rồi, chỉ cần trong bụng cậu tư có thằng con của tôi liền có thể chính thức bước vào nhà họ Tiêu, ngồi không cũng được hưởng tài sản rồi?"

Sét đánh ầm ầm trên đỉnh đầu Vương Nhất Bác, gã nói cái quái gì thế? Cậu tư có thể sinh con hả? Có lộn không?

Mà trong kia, cách một cái vách được đắp nên từ đất sét, Tiêu Chiến đang bị trói chặt trên giường, cắn răng đè xuống nỗi sợ trong lòng. Chuyện này ngoài tía với má mình ra làm gì có người khác biết được? Đến má cả với má hai cũng giấu tất kia mà, sao hắn ta lại biết?

"Cậu hai Đường nói mà không thấy lạ miệng hả? Tôi thì sanh kiểu gì?" anh bình thản nhếch môi, thái độ khinh bỉ hệt như vừa nghe chuyện gì đó rất hoang đường.

Nhất định không thể để hắn ta nắm điểm yếu được.

"Thử mới biết có thật hay không chứ." Đường Hải không thèm để ý thái độ của anh, đế giày nện lộc cộc trên sàn, từng bước tiến tới bên giường "Nếu may mắn để lại trong bụng cậu tư một giọt máu thì cả đời tôi chẳng phải lo nghĩ nữa rồi."

"Loại chuyện này cậu nên đắp mền đi ngủ thì hơn, may ra còn có thể mơ." gương mặt Tiêu Chiến tràn đầy vẻ ghét bỏ, khó chịu không tả được.

Sao lại có loại người đê tiện như vậy chứ?

"Cho dù không có thật đi nữa, được cùng cậu tư cao quý đây làm một chút chuyện xấu cũng không tệ mà." vừa nói, Đường Hải vừa leo lên giường đè anh xuống, khoá chặt người dưới thân mình.

Cơ thể Tiêu Chiến bỗng trở nên nóng hừng hực, hơi thở bắt đầu dồn dập, chỗ nào đó cũng rục rịch ngóc đầu dậy. Có ngu cũng biết mình bị hạ thuốc con mẹ nó rồi.

Cả người anh rung bần bật vì sợ, hắn ta điên rồi, vì chút tài sản mà mất lí trí tới mức này, khốn nạn!

"Thả tôi ra!" anh giãy giụa la hét, hai tay bị trói chặt trên đầu giường khiến anh chẳng thể nào kháng cự được.

"Có kêu la cũng vô ích mà thôi, ở đây hoang vu vắng vẻ, cậu tư có kêu rách cổ họng cũng không ai đến cứu đâu." Đường Hải cười gian xảo, đưa bàn tay dơ bẩn của mình lên chạm vào sườn mặt của anh, nhẹ nhàng vuốt ve.

"Đồ khốn!"

Hắn mặc kệ câu chửi bất lực của Tiêu Chiến, không thể nhịn nữa. Cậu tư quá đẹp, hiện tại cơ thể lại bởi vì bị hạ thuốc mà ửng hồng cả lên, trông càng quyến rũ. Hắn cúi đầu, thô bạo hôn lên môi Tiêu Chiến, anh càng lắc đầu tránh né thì hắn càng điên cuồng cưỡng chế rồi gặm nhấm, đến nỗi cánh môi bị cắn đến bật máu cũng nhất định không buông tha.

Hai mắt Tiêu Chiến đỏ ngầu, tơ máu hằng lên trông thấy, ngay bây giờ đây anh ước gì Vương Nhất Bác có thể ở bên cạnh, giúp anh đập cho tên biến thái điên khùng này một trận.

Mẹ kiếp nóng quá! Cả người cứ như lửa đốt vậy, khó chịu chết mất!

Hai chân Tiêu Chiến vùng vằng liên tục, bất quá cũng vô dụng, eo đã bị đầu gối của gã kẹp chặt rồi, muốn mượn tạm chiêu 'một cước bể trứng' hạ lưu của hội chị em phụ nữ cũng không thể được.

Đường Hải như một con dã thú lâu ngày bị bỏ đói, nay tìm được mồi ngon liền cắn chặt không tha, miệng thì ngấu nghiến ghê tởm, tay thì mò xuống cổ áo, giật giật hai ba cái là xé toạc cái áo sơ mi của cậu tư, hàng nút áo văng tứ tung trên giường. Từng mảng da thịt trắng nõn đẹp mắt hiện ra dưới lớp áo sơ mi mỏng bị bàn tay thối tha của gã xoa nắn đến nóng rang, hai hạt đậu đỏ bị bóp đến đau điếng.

Đôi hỉ thước của Tiêu Chiến trợn tròn, nước mắt không thể kiềm chế mà rơi xuống, nhỏ giọt thấm ướt cả gối "Buông tôi ra!!!"

Cả đời cậu tư chưa từng nghĩ mình phải chịu sự sỉ nhục quá đáng như thế này, vừa hoảng sợ vừa tức giận, uất ức phát khóc.

Vương Nhất Bác vốn dĩ muốn xông vào từ lâu rồi, có điều hai tên canh gác mới bị bọn đàn em của cậu ba Quách dụ đi đột nhiên trở về, cậu sợ nếu lúc này mình nóng nảy sẽ khiến cho cậu tư gặp nguy hiểm, vậy nên chỉ có thể cắn răng tìm chỗ ẩn thân, đợi có cơ hội liền ra tay xử lý một thể.

"Hai thằng kia đâu rồi nhỉ? Đã bảo ở đây canh chừng rồi mà!" thằng mập lững thững đi lòng vòng vừa tìm người vừa nói.

"Chắc chột bụng kiếm chỗ giải quyết rồi chứ gì, đã nói hôm nay có chuyện quan trọng mà sáng sớm đã ham ăn lôi me dốt ra chấm mắm đường, ngáo không tả được." thằng ốm đi theo hướng ngược lại, lắc đầu bó tay.

"Lần sau bỏ hai đứa nó ra đi, đại sự thì không ra trò trống gì mà phá thì rõ nhiều." thằng mập xách cái ghế mé bên hông nhà đặt ngay trước cửa ra vào rồi ngồi xuống "Bực muốn chết!"

"Mày ngồi đây canh, tao ra cửa sau ngó chút." thằng ốm không có ý kiến, chỉ để lại một câu rồi quay lưng đi.

Vương Nhất Bác ở trong nhà nép mình sau cánh cửa gỗ, chỉ thò mỗi đôi mắt ra quan sát tình hình. Nghe tiếng cậu tư ở trong kêu gào mà lòng như lửa đốt, chút lí trí cuối cùng cũng muốn bay theo gió. Cậu nắm chặt cây gậy dựng bên cạnh, định bụng ra đập cho tên mập đó một cái, còn thằng ốm ở phía sau... Kệ đi tới đâu tính tới đó, bất quá lỡ kinh động bọn chúng thì cậu lại liều chết một phen cứu cậu tư thôi, chứ sốt ruột lắm rồi!

May thay thời điểm sắp xuống tay, đôi mắt phượng sắc bén vừa lúc quét đến bụi lùm cách đó không xa, nhìn thấy hai ba cặp mắt đang xuyên qua khe lá phóng về hướng này, nhìn thêm một vòng, cậu đoán chừng xung quanh có tới mười mấy người lận.

Người của cậu ba Quách đến rồi!

Vương Nhất Bác quả nhiên thiên phú hơn người, mấy cặp mắt hí tí nị nheo nheo sau khe lá mà cũng nhìn thấy được. Đúng kiểu mắt sáng, dáng cao, mần cái gì cũng có trời phù hộ.

Cậu lén chỉ tay ra hiệu cho bọn họ xử lý thằng gác cửa ở phía sau, còn mình thì bước chân như linh miêu, không một tiếng động thoáng cái đã đi đến sau lưng tên mập, một gậy tán thẳng vào đầu hắn.

Bất tỉnh nhân sự.

Lúc này Vương Nhất Bác không còn thời gian lột đồ trêu tức bọn này nữa, ngay lập tức xoay lưng chạy thẳng vào trong nhà. Cậu tư, em tới liền đây!

"Mỹ nhân, đến, tôi sẽ giúp em thoả mãn." Đường Hải đang bị dục vọng bao trùm tâm trí, không hề biết đám đàn em của mình bị đánh gục cả rồi.

"Buông... Buông tôi ra! Đừng mà!!" Tiêu Chiến sợ hãi nói lắp, hai tiếng 'đừng mà' tuyệt vọng như muốn xé nát cõi lòng người ta.

"Đừng sợ, lát nữa sẽ thoải mái thôi." gã biến thái cười hề hề, ngón tay móc ở trên lưng quần của anh, khều khều mấy cái liền kéo mạnh xuống, cúc quần bung ra, dây kéo bung nốt, quần lót cũng trượt theo, trong nháy mắt đôi chân dài thon thả liền lộ ra ngoài.

Tiêu Chiến sợ phát rung, cổ tay bị trói bởi vì vùng vẫy quá mạnh giờ đã rướm máu, thế nhưng lại chẳng biết đau là gì, anh chỉ biết giãy giụa và điên cuồng lắc đầu cầu xin "Đừng... Đừng mà! Tôi xin anh, đừng mà!!"

Nếu thật sự cùng gã làm loại chuyện bẩn thỉu này, anh thà chết còn hơn, anh không muốn sanh con cho tên cầm thú khốn kiếp đó đâu!

"Mẹ nó!"

Giữa lúc Tiêu Chiến khổ sở tuyệt vọng, bỗng nhiên bên tai lại truyền tới thanh âm quá mức quen thuộc, anh đợi người này đã lâu rồi, đây mới chính là người anh muốn sanh con cùng.

Sau câu chửi tục đầy phẫn nộ kia, Đường Hải kinh hãi ngã sang một bên, tay ôm lấy một bên đầu chảy đầy máu tươi của mình, loạng choạng rơi xuống sàn.

Vương Nhất Bác mang theo bộ dáng đằng đằng sát khí đứng bên giường, đôi mắt chợt toé ra lửa khi nhìn thấy cảnh tượng trước mặt. Cậu tư của mình, cậu tư mình tôn kính yêu thương đến cả nắm tay cũng không dám siết mạnh vì sợ cậu tư đau, vậy mà giờ đây lại bị tên khốn kiếp nào chẳng biết dày vò tới mức này... Con mẹ nó, muốn chết có đúng không?

"Nhất Bác!" Tiêu Chiến nhìn thấy cậu như bắt được cọng rơm cứu mạng, hai mắt vốn nhoè đi vì nước mắt bỗng loé sáng đầy hy vọng.

Đè xuống lửa giận trong lòng, Vương Nhất Bác quăng cây gậy trong tay sang một bên, nhanh chóng giúp anh tháo dây trói rồi cởi áo ra bọc lấy thân thể trần như nhộng của cậu tư, cuối cùng dịu dàng đặt lên mi mắt ướt đẫm kia một nụ hôn nhẹ, như thể trấn an người nọ đừng sợ nữa, em ở đây rồi.

"Mày là thằng nào?" Đường Hải quằn quại dưới sàn một hồi cũng đứng lên được, nghiến răng nghiến lợi chỉ tay vào mặt cậu.

"Người yêu." Vương Nhất Bác ngắn gọn trả lời, chỉ cần hai bước chân đã phóng sang bên kia giường, áp gã điên kia vào vách, nắm tay siết chặt đấm thẳng lên sườn mặt của gã.

Cảm giác đau điếng bất chợt này khiến cho Đường Hải thống khổ vô cùng, chớp mắt đã ngã nhào xuống sàn lần nữa, ngay cả đầu cũng choáng váng quay cuồng.

"Thích cưỡng hiếp người khác không?"

Mắt Vương Nhất Bác đỏ ngầu hung tợn, cả người như phát ra lửa chậm rãi đi tới gần gã, một tay nắm lấy cổ áo lôi đi xành xạch, ra đến cửa lớn liền một phát quăng người ra sân. Trước đó cũng không quên lột đồ gã ra, khiến gã trần truồng không một mảnh vải che thân lăn ành ạch năm sáu vòng giữa ánh nắng chói chang ngày hạ. XX đang chào cờ cứ vung qua vung lại theo mấy vòng quay, trông thô kệch chết được.

Quách Thừa vừa lúc đi tới, đập vào mắt là hình ảnh chân thật sống động đến mức té ngửa, nhất thời hoá đá tại chỗ.

"Tụi bây đem nó quăng xuống ghe hộ tao coi!" cậu ba Quách hít một hơi thật sâu rồi gào lớn, hai mắt nhắm chặt không dám mở ra nhìn.

Mẹ bà, sáng nay lỡ uống miếng trà nguội thôi là bây giờ muốn chết tâm luôn chứ không còn lạnh nữa.

Cả đám đàn em núp lùm nãy giờ chạy ào ra, một thằng tiện tay bẻ tàu lá chuối, tốt bụng giúp gã che kín cái của quý đang chỉ thiên của mình rồi vác ra thẳng ra ghe, quăng như quăng bao rác vậy.

"Cậu ba, đem người đi rồi." thằng đàn em đứng bên cạnh buồn cười lắm mà không dám cười, đợi tụi nó đi khuất bóng mới nhỏ giọng gọi.

Nghe thế, hai đầu chân mày của cậu ba Quách mới giãn ra, hé mắt nhìn một vòng, xác định tên đó không còn ở đây nữa mới thở phào nhẹ nhõm.

"Mày ở đây coi chừng, cậu vào trong coi cậu tư sao rồi." nói xong liền xoay gót bước đi, nào có biết bên trong căn nhà còn xuất hiện cảnh tượng khiến cậu ba hãi hùng hơn...

Mà sau khi Vương Nhất Bác quăng gã biến thái kia ra ngoài liền trở vào trong ngay, thấy Tiêu Chiến co ro trong một góc nước mắt giàn giụa mà xót dạ không thôi.

"Tiêu Chiến!" cậu vội vã chạy đến ôm người vào lòng, dịu giọng bên tai anh.

Lần đầu tiên cậu dám gọi thẳng tên của cậu tư như vậy.

"Nhất Bác! Nhất Bác!" Tiêu Chiến hoảng loạn vùi mặt vào lồng ngực thân thuộc, hai tay siết lấy hông của cậu, khóc nức nở.

"Em ở đây, anh đừng sợ nữa." Vương Nhất Bác cảm giác như có ai đó cầm dao khoét vào tim mình một cái, đâu đến rỉ máu.

Bất giác viền mắt của cậu cũng nóng lên, một làn sương mỏng bao phủ lấy con ngươi cay rát, chẳng mấy chốc cũng không chịu nổi mà tràn ra ngoài. Cậu không nhớ lần cuối cùng mình khóc là khi nào nữa, nhưng cảm giác rơi lệ vì người mình thương này còn khó chịu hơn gấp trăm ngàn lần khi bị ông chủ hành hạ đến chỉ còn nửa cái mạng.

Ôm được một lúc, Vương Nhất Bác mới để ý cơ thể anh có chút khác lạ. Sao lại nóng hừng hực như vậy?

"Tiêu Chiến? Anh làm sao vậy? Sao lại nóng đến mức này?" cậu nhíu mày nghiêng đầu nhìn anh, trời đất cả người đỏ ửng luôn.

Sốt hả?

Vốn còn định nhanh chóng ôm người ra ngoài rồi nhờ cậu ba Quách kêu thầy thuốc dùm, nhưng chưa kịp đứng lên đã bị anh nắm tay kéo lại, gấp gáp hôn lên môi. Vương Nhất Bác cứng đơ cả người, tròn mắt nhìn cậu tư đang vồ vập hôn mình, từng hơi thở nóng hổi phả vào mặt khiến cho da gà nổi lên tầng tầng lớp lớp.

Cậu tư làm sao vậy?

"Nóng... Nóng quá!" Tiêu Chiến hôn xong một hơi thật dài rồi gục mặt lên vai cậu, giọng thều thào.

"Nóng sao? Sao lại nóng?" Vương Nhất Bác vẫn chưa hiểu vấn đề, ngơ ngác nhìn cậu tư "Anh sốt cao lắm!"

"Không... Không phải sốt..." Tiêu Chiến cắn môi giữ cho tâm trí bình tĩnh một chút, hai mắt lờ mờ nhìn cậu.

"Vậy..."

Không chờ nỗi đến lúc cậu hiểu ra chuyện gì, Tiêu Chiến lại vồ đến hôn cậu lần nữa. Vương Nhất Bác không hề cảnh giác liền bị đè xuống giường, môi bị dày vò sắp nát đến nơi rồi nhưng vẫn một bộ ngáo ngơ không hiểu sự tình. Chỉ đến khi hai cơ thể cọ cọ một hồi, cọ trúng chỗ nào đó đang có phản ứng của cậu tư thì nhóc mới ngộ ra chân lý...

Tiêu Chiến mất lý trí rồi, hoàn toàn bị dục vọng nhấn chìm, liên tục làm ra mấy động tác câu dẫn người nọ. Mà Vương Nhất Bác tuy mới mười chín xuân xanh chưa trải sự đời, nhưng cũng không phải thầy tu mà không có cảm giác, trong nháy mắt liền lật người đem cậu tư đặt dưới thân, từng chút từng chút hôn đáp trả. Dục vọng dâng cao, cậu tư như biến thành người khác, hai chân thon dài quấn chặt trên hông nhóc hầu, trông cứ như gấu Koala đu cây vậy, cái áo khoác tạm trên người cũng tuột đi mất.

Cậu ba Quách sốt sắng chạy dô trong, còn chưa kịp lên tiếng hỏi han đã bị hai con người kia doạ sợ bay màu. Cậu bước sang bên trái ba bước, lại tiến thêm hai bước nữa, nghiêng người một góc bốn mươi lăm độ căng mắt ra mà nhìn.

Bên dưới là bạn mình, cậu tư Tiêu Chiến đang không còn một mảnh vải che thân, cực kì yêu nghiệt mà quấn lấy người nào đó, thỉnh thoảng còn phát ra vài âm thanh câu dẫn gợi tình.

Phía trên là nhóc hầu kiêm phụ tá kiêm luôn người yêu của cậu tư, Vương Nhất Bác đang bán loã thể, cùng người bên dưới môi kề môi triền miên không dứt, bàn tay hư đốn liên tục vuốt ve ngực trần trắng nõn, lâu lâu lại bóp bóp hai hạt đậu đỏ đến sưng tấy.

Quách Thừa chớp chớp mắt, cố gắng hít thở thật đều rồi bám trụ vào vách tường mà lếch ra ngoài. Còn nhìn nữa dù không có bệnh cũng lên cơn suyễn mất!

"Tèo... Qua đỡ cậu..." khó khăn lắm mới lếch được tới cửa, cậu ba cảm thấy mình khó thở quá, bám vào cây cột kế bên rồi ngoắc ngoắc thằng đàn em "Nhanh lên, mày chậm nữa cậu chết liền tại chỗ cho mày coi!"

Thằng Tèo không dám chậm trễ, chạy ù tới dìu cậu ba ra ngoài "Cậu ba, cậu sao vậy? Trong đó có chuyện gì để tui dô coi thử."

"Mày dô đó đuôi mắt ráng chịu." Quách Thừa thở phì phì như bệnh phổi giai đoạn cuối, yếu ớt chỉ qua bên hông nhà "Đi lấy cho cậu cái ghế, nhanh!"

Trong khi cậu ba Quách khổ sở mệt lên mệt xuống ngồi chong ngóc ở ngoài sân thì hai tên đầu xỏ ở trong nhà vẫn đang tò tí te mặn nồng với nhau, không hề hay biết mình suýt nữa thì tay không giết người rồi.

Một tay Vương Nhất Bác trụ sau đầu cậu tư, cuồng nhiệt hôn xuống, tay còn lại đang giúp 'cậu nhỏ' của anh giải quyết phiền muộn, trông cũng bận rộn lắm chứ.

"Ưm~" Tiêu Chiến vòng tay ôm lấy cổ cậu, cổ họng chốc chốc lại nỉ non vài tiếng rên nhỏ như muỗi kêu, nhưng lọt vào tai người nọ lại cực kì rõ ràng.

Tay Vương Nhất Bác rất to, lại vừa ngâm lâu dưới nước nên cực kì mát lạnh, 'cậu nhỏ' đang bốc hoả của Tiêu Chiến được bàn tay này phục vụ phải nói là vô cùng thoải mái, khoái cảm mỗi lúc một tăng cao, tần suất phát ra thanh âm dâm đãng từ miệng cậu tư ngày càng nhiều.

"Tiểu yêu tinh!" Vương Nhất Bác tận lực hầu hạ cho cậu tư, khoé môi bất giác kéo lên cao, cúi đầu thì thầm vào tai anh.

"Nhất Bác... Muốn... Muốn xuất..." bỗng nhiên cơ thể cậu tư rung nhẹ, ngửa cổ lắp bắp.

Thế là tốc độ hoạt động của bàn tay kia lập tức nhanh hơn, nhanh đến mức Tiêu Chiến không thở nổi, hai mắt phím hồng mang theo chút ủy khuất nhìn cậu.

"A~"

Thân thể cậu tư rung lên bần bật, như thể có dòng điện mấy trăm ngàn vôn vừa chạy qua vậy. Tiêu Chiến gầm lên một tiếng liền xuất ra, toàn bộ phóng hết lên tay của nhóc hầu.

Anh thoát lực nằm vật xuống giường, lồng ngực phập phồng hóp lấy hóp để không khí đặng kịp thở.

"Anh ổn chưa?" Vương Nhất Bác nhẹ nhàng vén mấy sợi tóc mái dính trên trán cậu tư lên, nhỏ giọng hỏi.

Tiêu Chiến không còn hơi sức đâu mà lên tiếng, chỉ có thể vô lực gật gật đầu thay cho câu trả lời mà thôi.

"Vậy nằm nghỉ một chút, lát nữa em mang anh về nhà." Vương Nhất Bác với tay lấy cái áo đang nằm vắt vẻo bên thành giường phủ ngang người anh, đứng dậy định ra ngoài kiếm nước rửa tay.

"Nhất Bác!" Tiêu Chiến thấy cậu muốn đi liền kéo người lại, chỉ chỉ vào chỗ nào đó cũng đang căng lều "Em không định giải quyết à?" hỏi xong hai má lại đỏ thêm một tầng.

Câu hỏi này khiến cho nhóc hầu nóng cả mặt, đảo đảo mắt mấy vòng rồi mới gượng gạo trả lời "Em... Em tự làm được."

Mặc dù bên dưới khá khó chịu nhưng Vương Nhất Bác không muốn thừa nước đục mà thả câu, như vậy đối với cậu tư là phi lễ lắm.

"Định ra đó giải quyết cho đám người bên ngoài coi hả?" Tiêu Chiến thấy nhóc ngượng ngùng thì phì cười, nắm lấy tay cậu, mười ngón tay đan vào nhau vô cùng ngọt ngào "Đến, anh giúp em."

Hai mắt Vương Nhất Bác lại trợn tròn, cổ họng khô khốc khó khăn nuốt xuống một ngụm nước bọt. Tiêu Chiến chẳng thèm đợi nhóc đáp lời liền kéo mạnh một cái, tiếp tục hôn hôn kích tình.

Là một chàng thiếu niên ngây thơ trong sáng, Vương Nhất Bác nhất định không biết bước tiếp theo phải làm gì đâu, cậu chỉ đơn giản biết cách chữa cháy nhanh nhất là dùng tay mà thôi. Nhưng đó là trường hợp nếu nhóc chưa quen biết cậu ba Quách... Người ta nói gần mực thì đen mà, cùng cậu tư chơi với Quách Thừa mấy tháng rồi, dĩ nhiên khả năng không biết gì này phải được loại trừ ngay đi thôi.

Lần này Tiêu Chiến đặc biệt dụ tình khiến Vương Nhất Bác không thể khống chế được chính mình, cái suy nghĩ chính trực vừa rồi cũng theo gió mà bay tới chỗ cậu ba đang ngồi rồi cũng nên.

Hai người cứ như sói đói mà vồ vập không ngừng, thân nhiệt vốn đã nóng lại càng thêm nóng. Tiêu Chiến vừa hôn vừa lần mò xuống lưng quần của nhóc hầu, cực kì lưu manh mà kéo xuống. 'Cậu nhỏ' của nhóc hầu không hề nhỏ tý nào, chỉ bằng chút xúc cảm trong vài giây ma sát với đùi non của mình, cậu tư phút chốc rùng mình một cái.

Năm ngón tay cũng không chừng...

Nước đi này cậu tư đi sai rồi, có cho đi lại được không?

Thực tế tốt bụng trả lời thay, đã đi rồi thì cửa nào mà đi lại... Vương Nhất Bác như một đại mãnh thú đang hành xác con mồi của mình, phía trên thì hôn môi dồn dập, bàn tay dính đầy tinh dịch ở bên dưới cùng lúc bôi trơn nơi tư mật, khiến cho Tiêu Chiến rung rẩy không ngừng.

Ngón trỏ thon dài của nhóc hầu chậm rãi khai hoang mật động, bởi vì có chút dịch trợ giúp bôi trơn nên tương đối thuận lợi, Tiêu Chiến cũng không quá đau, một ngón này anh chịu được.

Vòng tay đang ôm lấy cổ Vương Nhất Bác khẽ siết chặt hơn một chút, cảm giác nơi tư mật bị xâm phạm thật sự vô cùng khó chịu... Đến khi ngón thứ hai chen chúc chui vào, chỗ nào đó bắt đầu phát đau, đau đến mức hai chiếc răng thỏ không thể kiềm chế mà cắn lên môi dưới của Vương Nhất Bác, vị máu tanh tràn khắp khoang miệng.

"Ngô~" anh ngửa đầu tránh né cái hôn cuồng nhiệt của nhóc, không tự chủ rên lên một tiếng.

"Tiêu Chiến, nhịn một chút..." Vương Nhất Bác cúi đầu thì thầm bên tai anh, nói xong lại ngậm lấy cánh môi mềm mại ngọt như mật ong này.

Cậu tư nhẹ nhàng gật đầu, tiếp tục cùng nhóc hầu trao nhau mật ngọt.

Nhưng chẳng được bao lâu, hai mày Tiêu Chiến lại gắt gao nhíu chặt "Đau..."

Mặc dù đã cố gắng tập trung vào chuyện hôn môi, nhưng thật sự là đau quá, ba ngón tay của nhóc hầu hình như quá cỡ với anh rồi, lại còn thi nhau động đậy, chỗ đó căng trướng đau vô cùng.

Tay Vương Nhất Bác tạm thời ngừng động tác, môi lại kề môi muốn xoa dịu đi cơn đau thấu trời này. Được một lúc, dường như nơi nào đó đã dần thích nghi được với sự xâm nhập của vật lạ, nhóc hầu cẩn trọng xoay cổ tay một cái, ba ngón tay bên trong mật động cũng thuận thế xoay theo.

"Shhhh!!!" Tiêu Chiến rít một hơi buông cổ nhóc hầu ra, hai bàn tay rơi xuống đầu vai rắn chắc của cậu, cấu thật mạnh.

Động thêm vài lần, cuối cùng chỗ đó cũng thuận lợi được khuyếch trương, ba ngón tay xấu xa của Vương Nhất Bác thoáng chốc đã rời khỏi. Tiêu Chiến còn chưa kịp cảm nhận rõ sự trống trãi hụt hẫng khi vật lạ bất chợt biến mất khỏi mật động thì đại não đã căng như dây đàn, móng thỏ vô thức cào loạn trên lưng nhóc hầu, cắn chặt khớp hàm đón nhận cơn đau quá sức tưởng tượng đến từ nơi tư mật.

"Khoan... Khoan đã! Đừng động..."

Quá lớn!

Tiêu Chiến không nghĩ mình có thể tiếp nhận cái vật to khổng lồ này trong

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net