C37: Tình yêu thực sự rất đẹp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vương Nhất Bác gọi điện cho Tôn Mạch đang nằm ngủ vào ngày nghỉ ở kí túc. Anh quả nhiên không hề biết những chuyện của Hà Như Mộng. Cậu không kịp giải thích nhiều.  Chỉ xin địa chỉ nhà ở của Hà Như Mộng đồng thời nhắc anh có tin tức về bạn gái liền báo cáo cho sếp La.

Cuộc điện thoại thứ hai là gọi cho Tiêu chiến. Bác sĩ vừa nhận điện thoại liền gấp gáp nói

" Anh biết Tề Khả Nhân là ai rồi ! Chính là Hà..."

" Hà Như Mộng " Vương Nhất Bác mệt mỏi khép lại mắt sau đó mở ra

" Nếu như đoán không nhầm, chị ấy chính là nạn nhân số một "

" Cái gì ... !"

Tiêu Chiến cả kinh, thanh âm trong chốc lát biến đổi

" Em nói cô ấy ... Cũng là hung thủ của ... "

" Chỉ là suy đoán, bên cảnh sát muốn nghe chính cô ấy nói "

Vương Nhất Bác hỏi

" Tôn Mạch nói chị ấy đã đi làm rồi. Anh có gặp không ?"

" Vẫn chưa. Nhưng chắc là đang ở bệnh viện. Cô ấy kí vào bảng giao ca rồi"  bác sĩ nói

" Anh ra ngoài tìm cô ấy "

" Đừng !"

Vương Nhất Bác gấp gáp ngăn lại

" Anh không được lại gần chị ấy ! Anh cứ ngồi trong phòng làm việc, coi như chưa xảy ra chuyện gì , cho dù chị ấy đến tìm , anh cũng phải giả như không biết gì hết . Anh nghe em nói không "

Tiêu Chiến gần như bị ngữ khí nghiêm túc của cậu doạ sợ ,gian nan nói

" Cô ấy ... Không phải là người bị hại sao ?"

" Chị ấy là nạn nhân, nhưng cũng rất nguy hiểm. Em không thể nói nhiều hơn. Bảo bảo anh nghe lời. Những chuyện này để bọn em giải quyết "

Tiêu Chiến đáp ứng cậu, lo lắng bồn chồn cúp điện thoại

Đã là nạn nhân tại sau lại nói cô ấy đáng sợ ? Ngữ khí của Nhất Bác ban nãy căn bản không phải đang miêu tả nạn nhân, ngược lại ... Giống như đang thức tỉnh anh tránh xa hung thủ. 

Ý tá Hà ... Làm sao có thể là hung thủ ? Tiêu Chiến đem tất cả những ấn tượng của anh về Hà Như Mộng lật lại trong đầu. Cô ấy nhẫn nại đối đãi bệnh nhân, cô ấy rất hòa hợp với đồng nghiệp , rất thích cười, nhiệt tình cởi mở , trình độ chuyên môn vững chắc, mọi thứ đều làm rất nhanh, rất tốt. Cô ấy phù hợp với mong đợi của con người về một bạch y thiên sứ. Một đứa trẻ tốt như vậy, tại sao có thể là hung thủ .

" Bác sĩ Tiêu "

Tiêu Chiến ngẩng đầu, cả người đột nhiên chấn động

" Xin lỗi "

Hà Như Mộng lo lắng nhìn anh

" Em doạ sợ anh rồi sao ? Ban nãy em có gõ cửa ... "

" Không sao ... Không sao cả, anh đang ... "

Tiêu Chiến lấy tay che đi lông mày, muốn giấu đi hoảng loạn

" Anh đang nghĩ một số chuyện ... "

" Là chuyện rất đáng sợ sao ? "

Hà Như Mộng mỉm cười

" Nhìn anh như gặp phải chuyện rất đáng sợ "

Tiêu Chiến hơi mỉm cười, anh cảm thấy bản thân như đang dần trấn tĩnh lại. Bởi vì anh nhìn thấy sự thiện lương trong đôi mắt giấu sau hàng mi đó, giống như cô gái này từ trước đến nay vẫn luôn cho người ta cảm giác như vậy, là thiện lương.

" Tìm anh có chuyện gì sao ?"

" Vâng. Bạn nhỏ bệnh nhân giường số ba hôm nay phải đổi thuốc, cần anh kí tên "

Tiêu Chiến đón lấy tờ đơn từ tay Hà Như Mộng sau đó  nhìn qua một lượt

" Thuốc này cần phải tự trả phí. Em nói với người nhà bệnh nhân rồi ?"

" Vâng. Gia cảnh họ không tốt. Sáng nay em đã nhấn mạnh giá cả của thuốc rồi. Bố mẹ bệnh nhân nói cho dù bán nhà bán đất cũng phải chữa khỏi cho con . Vì thế rất nhanh liền đồng ý "

Tiêu Chiến hiểu ý lập tức kí tên lên

Hà Như Mộng cúi người lấy lại đơn, cười nhạt

" Mặc dù bạn nhỏ này mắc bệnh hiểm nghèo, nhưng vẫn may cậu bé có bố mẹ yêu thương. Em tin, rất nhanh cậu bé sẽ khoẻ lại "

Tiêu Chiến nhìn thấy một vệt sáng trên trán cô khi cô cúi xuống lấy lại đơn phát ra từ cổ áo. Nhìn kĩ lại mới phát hiện là một chiếc nhẫn.

Anh ngồi trên ghế không biết đang nghĩ gì, hồi lâu mới nói

" Anh cũng tin. Tình yêu mới chính là thứ có sức mạnh lớn nhất trên thế giới này"

Hà Như Mộng mỉm cười với anh sau đó quay người rời đi

" Y tá Hà"

Đợi đến khi cô quay lại người , tầm mắt của Tiêu Chiến rời từ chiếc nhẫn lên khuôn mặt cô, thành thực nói

" Chúc mừng hai người "

Hà Như Mộng cúi đầu nhìn , tay đem chiếc nhẫn cất lại sau cổ áo, nụ cười vẫn nhàn nhạt như vậy

" Cảm ơn "

Tiêu Chiến chắm chú nhìn vào mắt cô

" Tình yêu , thực sự rất đẹp . Nhất là sau khi bị tổn thương, nó sẽ càng rõ ràng. Em thấy có phải không ?"

Ý cười trên mặt cô giờ đây chỉ còn sót lại một vẻ thê lương

" Bác sĩ Tiêu, bởi vì anh quá đẹp đẽ, nên anh sẽ không thể hiểu được "

Cảm giác đó giống như bị một kim tiêm hung hăng chọc vào, Tiêu Chiến ngây ngốc ngồi đó, mắt nhìn Hà Như Mộng quay người rời đi. Ngắn ngủi trong vài tích tắc. Anh ngay cả một tiếng cũng không thể nào phát ra .

La Vĩnh Niên và Tô Bỉnh Thần phân nhau ra, một người cùng Vương Nhất Bác đến bệnh viện tìm người, một người đi xin lệnh lục soát , cùng Cát Nguyên Nguyên đến chỗ ở của Hà Như Mộng.

Tiêu Chiến rất nhanh nhìn thấy thân ảnh quen thuộc của thiếu niên nhanh chân bước qua trước cửa phòng làm việc. Anh cũng gấp gáp đứng dậy đi theo sau. Mắt nhìn La Vĩnh Niên và Vương Nhất Bác trình thẻ trước mặt Hà Như Mộng.

" Y tá Hà Như Mộng, xin chào. Chúng ta trước đây từng gặp qua, vì thế không giới thiệu  nữa. Có hai vụ án, chúng tôi muốn mời cô về cục hợp tác điều tra"

Hà Như Mộng thần sắc bình thản cười đáp

" Là vụ án gì ?"

" Ở đây không tiện nói nhiều "

" Nhưng tôi vẫn đang làm việc "

" Thật xin lỗi, nhưng tận lực phối hợp với cảnh sát là nghĩa vụ của công dân "

La Vĩnh Niên lạnh giọng đáp

Cô gái nhỏ giương lên khoé môi châm chọc

" Vậy à  ... vậy được "

" Cảm ơn đã phối hợp"

Hà Như Mộng cầm lên chai nước sinh tố bưởi cô vừa uống một ngụm trước đó hỏi

" Cái này có thể đem theo chứ ? Hôm nay cổ họng tôi không được tốt"

La Vĩnh Niên liếc qua chai nhựa, là nhãn hàng nước uống thường gặp , hơn nữa Hà Như Mộng vừa nói vừa mở nắp uống , vì thế anh đồng ý.

Hai người một trước một sau dẫn cô gái rời khỏi . Bởi vì đều mặc cảnh phục nên thu hút rất nhiều tầm nhìn của y bác sĩ và bệnh nhân. Tiêu Chiến thấy bọn họ đi lướt qua mình, thiếu niên lặng lẽ nhấc tay giữ lấy cổ tay anh, ánh mắt đó nói : đừng lo lắng

La Vĩnh Niên đem cốc dùng một lần đẩy qua, an ủi

" Chúng tôi chỉ là muốn mời cô đến để tìm hiểu một chút"

Hà Như Mộng thần sắc xa cách

" Có thể cho tôi một điếu thuốc không ?"

La Vĩnh Niên ngây ra một chút mới rút bao thuốc trong túi trước ngực đưa cho cô một điếu

" Cô biết hút thuốc ?"

Hà Như Mộng không lên tiếng, thành thục kẹp điếu thuốc vào giữa ngón tay mảnh khảnh, mắt nhìn La Vĩnh Niên.

La Vĩnh Niên đành phải rút bật lửa  châm thuốc.

Nhả ra hơi khói đầu tiên, Hà Như Mộng cả người thả lỏng dựa lên ghế

" Các anh muốn hỏi điều gì ?"

La Vĩnh Niên rút ra tờ báo án mang tên Tề Khả Nhân trong tập tài liệu . Đó là bọn họ trước khi đến bệnh viện đã qua kí túc tìm Tôn Mạch lấy.

" Là cô viết phải không ?"

Hà Như Mộng lông mày giật giật, ngạc nhiên

" Các người từ đâu tìm ra thứ cổ lỗi này  ?"

" Là vị cảnh sát năm đó lưu giữ lại. Anh ấy tìm cô bé này suốt mười lăm năm "

" Tại sao ?"

" Bởi vì anh ấy ham rượu mà bỏ qua lời kêu cứu của đứa trẻ. Anh ấy muốn xin lỗi cô bé, muốn giúp cô bé bắt hung thủ, tìm lại công bằng"

Hà Như Mộng cười hai tiếng, thản nhiên đáp

" Là tôi viết. Nhưng tôi không chấp nhận lời xin lỗi của ông ấy, càng không cần bất kì ai giúp tôi lấy lại công bằng "

La Vĩnh Niên vẻ mặt trầm lại đặt xuống tờ giấy

" Vì vậy, cô là nạn nhân số một "

" Đúng. Nếu như hình xăm số một được coi là nạn nhân số một. Vậy là tôi "

Vương Nhất Bác mở ra sổ ghi chép chuẩn bị ghi lại

" Chị có nhớ dáng người hay đặc trưng của hung thủ không?"

Hà Như Mộng chế giễu cười

" Nếu như tên súc sinh đó để tôi nhìn thấy mặt, hắn sớm đã chết ngàn vạn lần "

" Vì vậy chị không nhìn thấy gì cả ?"

" Hắn bịt rất kín, đội mũ và đeo khẩu trang. Nhưng tôi để lại kí hiệu trên quần áo hắn mặc"

Vương Nhất Bác không tự chủ được cơ thể nhổm về phía trước

" Kí hiệu gì ?"

" Bộ quần áo liền thân đó của hắn , phần chỉ đằng sau gối lỏng, bị tôi dùng móng tay khoét một lỗ nhỏ. "

Vương Nhất Bác nhanh chóng ghi chép lại, nhịn không được nói

" Chị nên sớm bảo bọn em mới phải"

" Bảo bọn cậu ?"

Cô gái nhỏ cười xán lạn mà chế giễu, chậm rãi lên tiếng

" Tôi làm sao có thể biết được các người có hay không lại vội vàng đi uống rượu ? Hoặc là bận rộn hầu hạ lãnh đạo để sớm được thăng cấp ?"

Ngón tay La Vĩnh Niên gõ lên mặt bàn, lạnh giọng

" Chú ý thái độ "

" Thái độ của tôi không đủ tốt sao.  Nụ cười không đủ tươi sao .  Anh cho rằng tôi đang nói bậy đúng không ?  Đem cục trưởng của các anh gọi ra đây , để  ông ta nhìn vào mắt tôi mà nói với tôi rằng , bao nhiêu năm nay có hay không cho dù chỉ là một đêm bởi vì áy náy mà ngủ không được. Phối hợp cảnh sát phá án là nghĩa vụ công dân nên tận lực thực hiện ? Các anh làm được chưa ?  Để cục trưởng của các anh nhìn thẳng vào mắt tôi , trả lời tôi ông ấy đã làm được chưa  ? "

Phòng thẩm tra lặng ngắt như tờ,  đồng chí trợ lý thẩm tra đứng sau tấm kính một chiều nắm bắt được thông tin trên nét mặt già nua của cục trưởng : cục trưởng nhận ra cô bé ấy rồi .

Cục trưởng hai môi mấp máy run rẩy, cơ mặt bởi vì chấn kinh cùng khó có thể tin tưởng được mà cứng đơ lại như vừa bị tiêm độc tố botulinum.

" Là cô bé đó ... "

Cục trưởng gian nan nói

" Cư nhiên là cô bé đó ... "

" Quên mình vì nghĩa, cứu khổ chúng sinh. A dua nịnh hót một bước lên mây "

Cô cười to tự giễu

" Đây mẹ nó đúng là một thế giới tươi đẹp !"

La Vĩnh Niên làm động tác ra hiệu

" Hà tiểu thư, cô bình tĩnh một chút"

Anh nói một mốc thời gian sau đó hỏi

" Tối hôm đó cô ở đâu ?"

Hà Như Mộng tiếu ý vẫn chưa tiêu tán

" Kim Trạch phải không ? Là tôi giết"

La Vĩnh Niên và Vương Nhất Bác giống như đoạn phim đang chạy bị đột ngột ấn dừng lại, chỉ nghe Hà Như Mộng nói

" Nhưng trước khi tôi xuống tay đã biết hắn chỉ là một tên copycat. Vì thế tôi tặng cho hắn một đường dứt khoát vui vẻ "

Vương Nhất Bác trấn tĩnh nuốt khan một ngụm

" Sao chị biết ông ta chỉ là mô phỏng tội phạm"

" Chính miệng hắn nói. Hắn vừa nhìn thấy tôi cầm súng , liền bị doạ đến mất hết khống chế, hỏi gì nói đấy. Hai lần theo dõi Lý Diểu là có người sai chỉ hắn. Có người tự xưng là cảnh sát, nói có năng lực giúp hắn thoát tội, chỉ cần bỏ ra năm mươi vạn. Hắn chuẩn bị xong rồi. Nhưng thật tiếc,  hai lần đều bị lừa. "

" Là hung thủ ..."

" Đương nhiên rồi . Năm mươi vạn dâng đến tận cửa sẽ có người không muốn sao ? Trừ phi có mục đích khác ...  ví dụ như tìm gã xui xẻo Kim Trạch đó gánh tội thay "

Vương Nhất Bác nhìn cô

" Là chị giấu Lý Diểu đi. Chị cho rằng hung thủ đang đuổi theo nó "

Hà Như Mộng liếc cậu một cái

" Cậu rất thông minh, giống như anh cậu "

Vương Nhất Bác tim hẫng lại một nhịp

" Chị biết anh ấy ?"

Hà Như Mộng nụ cười dần nhạt , thấp giọng nói

" Anh ấy rất dũng cảm. Bị súng chĩa  thẳng vào đầu cũng không hề xin tha "

Tim đập đến điên loạn, Vương Nhất Bác thốt ra từng chữ

" Là ai, đã giết anh của em ?"

" Chết rồi. "  Hà Như Mộng nói

" nhồi máu não"

" Vì vậy ... Lý Văn Vệ cũng là do chị giết "

Hà Như Mộng cười

" Hắn vốn dĩ chỉ là một tên phế nhân, tôi chỉ là tiễn một bước "

" Chu Vĩ Dân thì sao ? Cũng là chị phải không ? Chị cải trang thành hắn , cố ý đi Hồng Kông một chuyến, để bọn em nghĩ rằng Chu Vĩ Dân trốn ở nhà hắn "

" Không sai "

Vương Nhất Bác chỉ cảm thấy từng cỗ buồn bã khó chịu dâng lên, không phải bởi vì Kim Trạch, không phải vì Lý Văn Vệ, không phải Chu Vĩ Dân. Mà là bởi vì Hà Như Mộng, vì Tôn Mạch , vì mỗi một người trên thế giới này bị sinh mệnh trêu đùa mà không có sức giải thoát.

La Vĩnh Niên thấy cậu đột nhiên không lên tiếng liền đi đến hỏi

" Thi thể Chu Vĩ Dân ở đâu ?"

" Trên biển ...  À không đúng. "

Hà Như Mộng cười rất tươi

" Nên nói là trong bụng từng con cá to cá nhỏ mới đúng "

Tô Bỉnh Thần mở cửa đi vào, nói nhỏ vào bên tai bọn họ

" Sau tủ trong nhà cô ấy có một ô trống lớn, bên trong chỉ có một hòm vũ khí loại nhỏ. Cục trưởng vừa kí lệnh bắt giữ "

La Vĩnh Niên chống bàn đứng lên. Một tay  rút còng số tám ra khỏi thắt lưng, trầm giọng đáp

" Thứ lỗi rồi, Hà tiểu thư, chúng tôi cần giam giữ cô "

" Người cần nói xin lỗi là tôi."

Hà Như Mộng nhẹ như gió thoảng cầm lên chai sinh tố trên bàn

" Vụ bom nổ lần trước ở cục cảnh sát, là tình thế bắt buộc,  không còn cách nào khác. Tôi vô ý tổn hại đến người vô tội. Nhưng bởi vì tự bảo vệ bản thân. Không thể không làm. "

Cô nhẹ nhàng vặn tay. Nửa bên dưới chai nước cứ thế bị tách rời ra, bên trong là dịch thể màu vàng dạng dầu trong suốt

"  axit nitric, đội trưởng La anh biết nó chứ ? Tôi chế tạo thuốc nổ không thích dùng loại này , bởi vì không chắc. Tùy tiện chạm một hai cái liền có thể nổ. Chỉ là hôm nay đột nhiên quá , không thể không dùng nó khẩn cấp "

Hà Như Mộng cầm nó trong tay đứng dậy, Vương Nhất Bác nhanh nhạy hơn rút ra súng

" Mộng tỷ, chị đừng sai lại càng thêm sai !"

Hà Như Mộng cười nhẹ , đáy mắt hàm ý  lạnh lẽo

" Một bước sai vạn lối tắc, nhưng từ trước đến nay tôi không hề có một sự lựa chọn nào khác "

" Chị có ! "

" Ít nhất hôm nay chị có. Bỏ thuốc nổ xuống, chị đã tự thú rồi, bọn em sẽ giúp chị, Tôn Mạch sẽ giúp chị  "

Nước mắt cậu dâng lên nóng bỏng nơi khoé mắt

" Mộng tỷ, chị là nạn nhân, không nên bị kẻ xấu thuần phục. Trước đây bọn em không thể giúp chị, sau này sẽ tận lực bù đắp ... Chị quay lại đi . Tôn Mạch anh ấy thật lòng với chị..."

Lời vẫn chưa dứt, cửa phòng thẩm tra bị đạp mở, Tôn Mạch hai mắt ửng đỏ nước mắt giàn giụa , nhưng anh vẫn nỗ lực cười một chút , hai tay dang ra hướng đến cô, thanh âm run rẩy nhưng không hề mất đi ôn nhu

" Mộng Mộng, bỏ thuốc nổ xuống ... qua đây "

" Tôn Mạch, sao anh ngốc như vậy ?"

Con ngươi ngập nước mắt  như muốn trực trào ra ngoài của cô lấp lánh lay động

" Em tiếp cận anh bởi vì anh là cảnh sát. Còn anh vừa hay lúc đó xuất hiện , anh có hiểu không ?"

" Bảo bảo ...  anh đều biết , anh đều biết hết. Không sao cả. Anh sẽ tìm cách. Em qua đây trước ... được không "

Hà Như Mộng chậm rãi lắc đầu, nước mắt theo đó trượt xuống

" Tôn Mạch, tình yêu thực sự rất đẹp , chỉ là ... em không đủ tốt  "

Cô hất cánh tay , chai nhựa bị ném xuống sàn nhà .

" Nằm xuống ... "

Vương Nhất Bác đẩy Tôn Mạch bên cạnh ngã xuống, chỉ nghe thấy ầm một tiếng khói trắng toả ra, Vương Nhất Bác trong giây hoảng hốt bị khói kích đến ho sặc sụa, hai mắt không ngừng chảy nước, căn bản không thể hoàn toàn mở ra

" Là ... ... Bom cay !"  La Vĩnh Niên tranh loạn chật vật  đứng dậy muốn tìm Hà Như Mộng, không ngờ bị khói nồng che mất tầm mắt không thể nhìn thấy gì. Ba người bám lấy nhau rời khỏi phòng , chuông báo động hành lang sớm đã kêu inh ỏi , Tô Bỉnh Thần cho người đem ba bọn họ đến phòng vệ sinh, dùng nước rửa mắt. Tôn Mạch qua quýt rửa hai cái liền gấp gáp quay lại phòng thẩm vấn. Bên trong khói vẫn chưa tan hết, nhưng vẫn có thể miễn cưỡng nhìn thấy trong phòng sớm đã trống rỗng không một ai

Hà Như Mộng chạy rồi .


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#mieumieu