P2.c11. Xạ kích.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ca phẫu thuật của bạn nhỏ giường số sáu rất thành công, sau khi phẫu thuật thông qua ảnh chụp CT có thể nhìn thấy rõ vùng bệnh đã được cắt sạch sẽ, phần còn lại ở sát dây thần kinh sẽ xử lý thông qua hoá học trị liệu, nếu như thuốc có tác dụng vậy thì sẽ có khả năng chữa khỏi.

Hàn Dạ nổi tiếng sau một ca phẫu thuật, cả bệnh viện đều biết khoa ngoại thần kinh có một chuyên gia sử dụng dao gamma trẻ tuổi đẹp trai vừa đến, cho dù Hàn Dạ lúc nào cũng chỉ bày tỏ mình chỉ có vài lần kinh nghiệm được cùng giáo viên hướng dẫn mổ lâm sàng khi còn học tiến sĩ ở bên Mỹ, cách hai chữ chuyên gia đến mười vạn tám nghìn dặm cũng không tránh được y tá các khoa khác đến xem soái ca, cùng với đó là những bệnh nhân não sau khi nghe danh đã đặt lịch khám xin tư vấn trị liệu bằng dao gamma.

Buổi trưa ăn cơm ở nhà ăn chỉ cần chỗ cạnh Hàn Dạ trống nhất định sẽ có nữ bác sĩ hoặc y tá bưng khay cơm đến nói " Xin hỏi có thể ngồi ở đây không ?" Nếu như cậu nói có thể, thì câu đầu tiên sau khi ngồi xuống sẽ là " Cậu là bác sĩ Hàn phải không ?"

Đồng nghiệp không muốn ảnh hưởng đến việc cậu tìm bà xã vì vậy đều cự tuyệt đi cùng Hàn Dạ ăn cơm, đem vị trí quý giá nhường cho các đồng bào nữ đơn thân. Hàn Dạ không dám kéo người khác đi cùng, chỉ có thể lôi bác sĩ Tiêu. Tiêu Chiến khám bệnh đến hơn một giờ mới được ăn cơm, cũng vừa hay bị Hàn Dạ bắt được , chỉ có điều giờ này ở nhà ăn cũng chẳng còn người

" Các bác sĩ nam khác còn đang ngưỡng mộ cậu, làm sao lại có phúc mà không biết hưởng thế ? Vì để tránh fan đến giờ này mới đi ăn cơm ?"

"  Không có trốn tránh" Hàn Dạ lãnh đạm trả lời " Tôi vừa kết thúc một ca phẫu thuật "

" Được thôi " Tiêu Chiến nghiêm túc nói

" Thực ra tôi cảm thấy nữ bác sĩ ở bệnh viện mình đều rất xinh đẹp, cậu có thể cân nhắc một chút, đã bao nhiêu tuổi rồi , không phải sao ?"

" Tôi có người mình thích rồi "

Hàn Dạ nói ra câu này ngay cả mặt cũng không ngẩng lên, Tiêu Chiến bị doạ giật mình

" Thật không đó ?" Anh sáp qua hỏi "Vậy sau này phòng mình tụ họp ăn cơm cậu dẫn cô ấy đến, mọi người làm quen một chút ".

" Không dẫn được " . Hàn Dạ nói "Không ở bên nhau "

Tiêu Chiến có chút ngại ngùng lùi lại

" Tại sao vậy ?"

" Không hợp ".

Tiêu Chiến đương nhiên không thể tiếp tục hỏi , không khí đột nhiên trở nên ngượng ngập, hai người cúi đầu ăn cơm, ai cũng không hề lên tiếng. Đang lúc Tiêu Chiến không biết nên an ủi thế nào thì nhìn thấy tay cầm đũa của Hàn Dạ run nhẹ

" Cậu làm sao vậy ?"

Hàn Dạ cũng chú ý đến tay mình, cậu bỏ đũa xuống, thử duỗi thẳng năm ngón tay nhưng gần như không có tác dụng vì thế dứt khoát dùng tay trái cầm thìa để ăn.  Biểu cảm lạnh nhạt dường như không phải chuyện gì to tát

" Có phải gần đây các ca phẫu thuật quá nhiều ? Hay là luyện tập quá sức ?" . Tiêu Chiến nói

" Hai hôm nay buổi tối tôi thường ở nhà tập plank, có thể chống được năm phút, sau đó lúc uống nước tay vẫn còn đang run "

" Năm phút là quá lợi hại rồi đấy " .

Hàn Dạ thoải mái nói

" Cái gì ?"  Tiêu Chiến buột miệng "Nhưng bạn trai tôi có thể chống được mười phút đó !".

Hàn Dạ ngẩng đầu, cực kì buồn cười nhìn anh , Tiêu Chiến biết mình lỡ lời , đỏ mặt cúi đầu ăn cơm

" Anh rất thích cậu ấy ?"

" Aiya. Lúc ăn cơm không nên nói chuyện ".

Hàn Dạ bật cười

" Rất tốt a. Tôi thấy cậu ta cũng rất thích anh, chúc phúc hai người ".

Không biết tại sao khi nghe Hàn Dạ nói câu này Tiêu Chiến lại cảm thấy cậu ta rất giống một người anh. Anh không có anh trai, duy nhất một người bảo vệ anh vô điều kiện, thân như một người anh ruột đã rời xa thế giới này, vì vậy lúc này trong lòng mới sinh ra một cảm giác ấm áp, dường như nơi ấm áp nhất trong tim được đụng chạm đến, anh ngẩng đầu cười với Hàn Dạ

" Cảm ơn ".

Buổi chiều nhận được điện thoại của Vương Nhất Bác hẹn anh tối nay ra trường bắn. Tiêu Chiến gần như đã quên béng đi chuyện này rồi, vừa nghe thấy liền cao hứng trở lại, nói được.

Đúng sáu rưỡi tối thiếu niên có mặt. Tiêu Chiến bước ra, từ xa xa đã nhìn thấy  con vịt nhỏ màu vàng trên mũ bảo hiểm đối phương, anh mỉm cười tăng nhanh tốc độ, gần như là chạy đến gần người yêu. Vương Nhất Bác cầm chiếc mũ còn lại cũng gắn chú vịt nhỏ trên đầu cho anh, cười xấu xa hỏi

" Chạy nhanh như vậy, chắc chắn là nhớ em rồi "

Tiêu Chiến đội mũ xong mới nói

"Tối qua một mình ngủ trực ban, ngủ không ngon giấc".

Vương Nhất Bác nhịn cười sáp lại nói nhỏ

" Vậy tối nay em cố gắng, chắc chắn bảo bảo sẽ ngủ ngon thôi. Em đảm bảo ".

Tiêu Chiến giơ tay muốn đánh người , lại nghe thấy gần đó có tiếng còi xe. Anh quay đầu nhìn, một chiếc xe Bentley màu đen vừa hay nháy đèn hai lần.

Đó là xe của ba anh,Tiêu Chấn.

Hai người họ bị tài xế lễ phép nhưng không thể cự tuyệt mời lên xe. Bên trong rộng rãi, Tiêu Chấn nhắm hờ mắt ngồi hàng ghế sau . Hai người họ được sắp xếp ngồi vị trí đối diện. Tiêu Chiến không biết tại sao ba anh đến, trong lòng có chút thấp thỏm không yên, chỉ nghĩ ông ấy có phản đối như thế nào anh cũng sẽ không chia tay , cho dù là hai cha con sẽ bất hoà, cho dù là anh có bị đuổi ra khỏi nhà đi chăng nữa. Anh nắm tay Vương Nhất Bác, lên tiếng

" Ba "

Tiêu Chấn chậm rãi mở mắt, tầm nhìn di chuyển qua lại trên khuôn mặt hai người đối diện, cuối cùng dừng lại trên mặt Vương Nhất Bác, thấp giọng hỏi

" Cảnh sát Vương, vụ án của Vũ Thần, đã có manh mối gì chưa ?"

Vương Nhất Bác thành thực trả lời

"Chúng tôi tìm được kẻ khả nghi, nhưng sau khi điều tra thì phát hiện bọn họ đều có minh chứng không ở hiện trường, cũng rất khó làm giả. Những người làm chứng đều là những người dân bình thường, chúng tôi thậm chí điều tra cả thông tin giao dịch ngân hàng của người làm chứng, không có gì bất thường, vì thế chỉ có thể bắt đầu lại bằng một phương hướng khác"

Tiêu Chấn hỏi

" Có thể cho tôi biết danh sách kẻ tình nghi không ?"

" Tiêu tiên sinh, xin lỗi. Theo quy định chúng tôi không thể tiết lộ thông tin kẻ tình nghi có liên quan khi đang tiến hành điều tra vụ án ".

Tiêu Chấn gật đầu, gần như cũng không có ý định nói đạo lý.

Đối với vụ án, Vương Nhất Bác vẫn luôn có những dự đoán riêng, nếu như hiện tại Tiêu Chấn tự mình xuất hiện, cậu không muốn bỏ lỡ cơ hội này

" Hiện tại chúng tôi chỉ đem trọng điểm vấn đề đặt trong phạm vi những người công khai kết thù với Tiêu tiểu thư, nhưng như vậy không hề toàn diện, bởi vì ông coi cô ấy như viên ngọc trong tay là điều mà ai cũng biết.
Ai cũng biết Tiêu Vũ Thần là con gái được người sáng lập Tiêu thị cưng chiều nhất , nhưng lại rất ít người biết ngài còn một cậu con trai. Vì vậy không thể loại bỏ khả năng hung thủ sát hại Tiêu tiểu thư hoàn toàn là nhắm vào Tiêu tiên sinh " .

Thái độ kính cẩn, lời nói lại tràn ngập châm biếm, điều kỳ quái là người được nịnh nọt quen rồi lại dường như không hề tức giận, chỉ hơi cau mày nhìn cậu, đồng tử hơi co lại. Vương Nhất Bác biết ánh mắt đó, là ánh mắt thú săn khi xác định được vị trí mãnh thú hoặc đã ngắm chuẩn lại cảm nhận được nguy hiểm đang đến gần mà lo sợ căng thẳng .

" Nếu như hận tôi, tại sao lại giết Vũ Thần ?"

" Nguyên nhân có thể rất nhiều, có thể hung thủ vừa hay tiếp xúc với Tiêu tiểu thư, cũng có thể là vệ sĩ của ông khó tấn công hơn, cũng có thể hung thủ chỉ là muốn ngài nếm thử mùi vị mất đi người thân nhất" .

Trước đấy Vương Nhất Bác đã cảm nhận được Tiêu Chấn giấu diếm cảnh sát, hôm nay thái độ của đối phương càng chứng thực suy đoán của mình.

" Khả năng phá án thành công các vụ giết người sẽ giảm đi nếu như thời gian kéo dài. Vì vậy nếu nghĩ đến người nào đó, mong ngài sớm nhất có thể liên hệ với chúng tôi. Điều này rất quan trọng trong việc bắt được hung thủ thực sự ".

Tiêu Chấn trầm mặc một hồi

" Tôi ở trên thương trường hơn ba mươi năm nay, hung thủ nhiều hơn cả bạn bè, quay về sẽ kê một danh sách để người gửi cho các cậu tra từng người một "

" Không vấn đề. Cảm ơn Tiêu tiên sinh đã cung cấp manh mối ".

Vương Nhất Bác dùng ngữ điệu làm việc nghiêm túc nói " Tôi còn có thể giúp gì cho ngài không ?"

Tiêu Chấn rút điện thoại ra khỏi túi áo nói

" Mấy ngày hôm nay thứ này có chút kì lạ, cho dù không dùng cũng rất nóng, như thể vừa gọi một cuộc điện thoại hai tiếng vậy. Tôi nghi ngờ có người nghe trộm ".

Tiêu Chiến bất giác kinh ngạc, Vương Nhất Bác cũng coi như vẫn còn bình tĩnh. Sau khi Tiêu Chấn đồng ý thì cậu cầm điện thoại sang mở ra nghiên cứu một chút mới nói

" Như vậy không thể phát hiện được, cần phải có chuyên gia và phần mềm , khoa thông tin ở cục chúng tôi có, nếu như Tiêu tiên sinh muốn thì ngày mai cho người đưa qua một thể, chúng tôi sẽ giúp ông kiểm tra. Để bảo đảm an toàn, vẫn là nên tắt điện thoại đi ".

Tiêu Chấn gật đầu, Vương Nhất Bác liền thay ông tắt điện thoại.

Tiêu Chấn lấy lại điện thoại  nhìn sang hai người bọn họ như có điều muốn nói, nhưng mấp máy môi một hồi cuối cùng chỉ nói

" Làm phiền hai người rồi ".

" Ba gầy đi rất nhiều ".

Trong khi chuẩn bị ở trường bắn Tiêu Chiến thấp giọng nói

" Chị bị giết hại, cả thế giới của ông ấy như đã sụp đổ "

Vương Nhất Bác xác nhận đủ số đạn , sau đó quay người sang an ủi

" Bọn em sẽ bắt được hung thủ. Ba anh trải qua nhiều chuyện như vậy rồi, nhất định sẽ nhanh vượt qua thôi ".

Tiêu Chiến mím môi

" Hy vọng là vậy, dù sao anh cũng không giúp được gì. Trong lòng ông ấy anh không đáng một xu, anh ở bên an ủi không phải là điều ông ấy cần ".

Thiếu niên vươn tay búng nhẹ lên sống mũi anh, có chút đau, nhưng thực ra cũng không phải đau lắm, nhưng anh vẫn che lại kháng nghị

" Em làm gì !"

" Tất cả những thứ của anh em đều muốn có. Như vậy cũng không có gì là không tốt cả, ít ra anh có thể chuyên tâm ở bên cạnh em. Không cần suốt ngày chạy về nhà mẹ chăm sóc họ " .

Thiếu niên chắc chắn nói

" Bác sĩ Tiêu trong lòng em nặng như thái sơn !"

Tiêu Chiến hơi mỉm cười bẹo má người yêu

" Vậy anh sẽ đè bẹp em !"

Vương Nhất Bác chọn cho anh khẩu súng nặng hơn so với tưởng tượng. Cậu giải thích, càng nặng lực đẩy phía sau súng sẽ càng nhỏ, người mới sẽ dễ dàng thích ứng.

Dưới sự đích thân chỉ dạy tận tình của thầy giáo Vương, Tiêu Chiến bắn năm phát, không có gì đáng ngạc nhiên, toàn bộ đều bắn trượt

"Tay anh dùng lực mạnh quá ".

Vương Nhất Bác tháo bộ đàm xuống nói

" Nơi tay và súng tiếp xúc lực phải đều, từ từ bóp cò, súng giật là chuyện thông thường,không nên thử kìm lại lực đẩy đó, một khi anh đẩy súng xuống để áp chế nhất định sẽ giật bắn ".

Tiêu Chiến kiên nhẫn thực hiện theo lời Vương Nhất Bác, cuối cùng đến lần thứ tám bóp cò, Vương Nhất Bác lập tức cổ vũ

" Bảo bảo thật giỏi ! Cũng may anh không thi vào trường cảnh sát, nếu không em chả có chỗ đứng rồi ".

Thực ra vết đạn chỉ cách mép bia hai mi li, đổi lại là bản đồ Trung Quốc khả năng chỉ thiếu một chút là bắn ra ngoài khu vực Mông Cổ, thầy giáo lại chỉ biết nịnh nọt, thật muốn chết mà

Anh đưa súng sang cho Vương Nhất Bác

" Tay anh hơi tê, thầy Vương làm mẫu một chút ".

Thiếu niên quả quyết đáp ứng, vừa thực hiện vừa giải thích từng bước cho anh nghe, cuối cùng bắn liên tiếp năm phát đều trúng hồng tâm. Sau đó đổi thành bia hình người thể hiện tuyệt chiêu của mình- bắn liên tiếp hai phát. Chỉ nghe đoàng hai tiếng, hai viên đạn lần lượt bắn trúng đầu và ngực bia.

Tiêu Chiến kinh ngạc nói

" Hình như trong phim quân sự mới có kiểu bắn này, em làm sao lại biết ?"

" Ba em dạy ". Vương Nhất Bác nói

"Hồi nhỏ ba hay đưa em và anh trai đi luyện súng, em quyết định thi vào trường cảnh sát cũng là bởi vì thích môn xạ kích, tiếc là thi xong mới biết cảnh sát chẳng có cơ hội gì để dùng súng cả"

Thiếu niên thở dài than

" Đúng ra em nên học trường quân đội " .

Tiêu Chiến ngược lại nói

" Vậy thì chắc anh không quen em rồi ".

" Đúng a. " Thiếu niên bất giác phản ứng lại, cười nói

" Vẫn là làm cảnh sát tốt, có thể quen biết bác sĩ Tiêu đẹp nhất hiểu em nhất trên thế giới".

Tiêu Chiến đỏ hết mang tai ai oán

"Không cần nịnh nọt ở những nơi như này. Nhanh dạy anh làm thế nào để bắn trúng hồng tâm đi !"

Thiếu niên ô một tiếng, rất nghiêm túc nói " Anh cứ nhìn là được ".

" Hả ?"

" Anh nhìn nó, không được động đậy, một phút, nhiều nhất là hai phút, nó sẽ thích anh thôi, sau đó......hự ... " thiếu niên ôm ngực

" Anh liền bắn trúng tim của nó rồi".

Tiếp sau đó nữa, Tiêu Chiến đem thầy giáo dạy bắn súng của mình đánh cho một trận .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#mieumieu