Chương 11: Eo nhỏ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Bác sĩ Vương, viện trưởng tìm anh, ông ấy bảo anh mau tới phòng làm việc."

Vương Nhất Bác không hỏi có chuyện gì, "ừ" một tiếng rồi trực tiếp đi ra ngoài, Chu Dương đứng ở cửa nhìn bóng lưng y không khỏi xúc động, "Dáng dấp đẹp trai, lúc cầm dao mổ cũng đẹp trai, ngay cả bóng lưng cũng đẹp như vậy."

"Cậu ở đây lầm bầm gì vậy?" Giọng nói Cố Ngụy bất thình lình truyền tới, lúc anh đi tới vừa vặn Vương Nhất Bác đã đi khỏi, anh hỏi lần nữa, "Bác sĩ Vương đi đâu vậy?"

"Tới phòng làm việc của viện trưởng."

"Cậu có biết là có chuyện gì không?"

Chu Dương nghi ngờ nhìn Cố Ngụy một cái, anh ta cứ cảm thấy hình như gần đây bác sĩ Cố hay để ý chuyện của bác sĩ Vương, lần nào cũng vòng vo tới hỏi, "Anh Cố, em nhớ là hình như anh có bạn trai rồi phải không?"

Cố Ngụy lúc đầu không phản ứng kịp, "Ừ, có rồi."

Sau khi anh nói xong thì ánh mắt Chu Dương càng thêm kỳ quái, Cố Ngụy cũng nhận ra hàm ý trong câu hỏi của anh ta, anh liếc tới, "Cậu đang nghĩ bậy nghĩ bạ gì đó, tôi không có hứng thú với bác sĩ Vương, còn nữa, cậu vẫn chưa trả lời vấn đề của tôi đó."

Chu Dương gãi đầu, nói: "Cụ thể chuyện gì thì em không biết, nhưng mà em vừa nhìn thấy trong phòng viện trưởng còn có hiệu trưởng đại học Tấn Thành, chắc là cũng có liên quan."

"Hiệu trưởng Triệu?" Cố Ngụy nhíu mày một cái, không thể tưởng tượng được có chuyện gì, "Chờ bác sĩ Vương quay về thì cậu nhớ hỏi anh ấy, sau đó nói cho tôi biết là có chuyện gì."

"Anh Cố, làm sao mà được..."

"Cậu bớt nói nhảm, dựa theo lời tôi nói mà làm, ngày khác tôi mời cậu ăn cơm."

"Thật nha, không được đổi ý đâu đấy."

Cố Ngụy vỗ một cái vào ót Chu Dương, nổi giận nói: "Cậu nghĩ tôi là người hay nuốt lời à?"

Vương Nhất Bác đứng trước cửa phòng viện trưởng, y giơ tay khẽ gõ hai tiếng, sau khi nghe giọng Lý Vân Nhu "mời vào" thì y mới đẩy cửa đi vào, trong phòng không chỉ có viện trưởng Lý Vân Nhu mà còn có một người đàn ông trung niên nữa, đó là hiệu trưởng Triệu Tiến Tiêu, Vương Nhất Bác lễ phép nhìn ông ấy mỉm cười.

"Viện trưởng, chú tìm con?"

Lý Vân Nhu hết sức trọng dụng y, đây chính là người mà ông vất vả lắm mới tìm được, "Đúng vậy, Tiểu Vương, mau tới đây, chú giới thiệu với con một người."

Vương Nhất Bác đi tới cạnh ông, Lý Vân Nhu giới thiệu, "Vị này chính là Triệu hiệu trưởng của trường đại học Tấn Thành, Tiểu Vương mau chào hỏi đi."

Vương Nhất Bác nhìn hiệu trưởng gật đầu, "Xin chào hiệu trưởng Triệu."

"Chào cậu bác sĩ Vương, ngưỡng mộ cậu đã lâu."

"Triệu hiệu trưởng thật biết nói đùa, cháu không dám nhận đâu ạ."

Triệu Tiến Tiêu cười, nói với Lý Vân Nhu: "Người trẻ tuổi khiêm tốn, nhưng mà tôi rất thích."

Lý Vân Nhu hài lòng nhìn Vương Nhất Bác, ông đột nhiên nhớ lại việc chính, "Tiểu Vương à, thật ra thì gọi cháu tới đây là do có một việc muốn cùng cháu thương lượng."

"Viện trưởng cứ nói đi ạ."

Lý Vân Nhu nhìn hiệu trưởng Triệu, "Cháu cũng biết chú Triệu đây là hiệu trưởng đại học Tấn Thành, chú ấy muốn mời cháu mỗi sáng thứ bảy đến giảng dạy kiến thức cho sinh viên khoa y một tiết, cháu thấy thế nào?"

"Viện trưởng sắp xếp sao thì cháu nghe vậy ạ."

"Nói như vậy là cháu đồng ý rồi?"

Vương Nhất Bác trầm ngâm một chút rồi gật đầu.

Về việc thời gian đi xe và dạy học, Triệu Tiến Tiêu và Lý Vân Nhu cũng thương lượng qua vấn đề này rồi, sắp xếp coi như hợp lý, Lý Vân Nhu nói tiếp: "Vậy sau này mỗi sáng thứ bảy cháu chỉ cần đi tới trường dạy học là được, buổi chiều trở về bệnh viện, còn chi phí giảng dạy hiệu trưởng Triệu sẽ thương lượng với cháu sau."

Vương Nhất Bác từ phòng viện trưởng đi ra, chuyện dạy học đã được bàn bạc xong, thứ bảy vốn là ngày làm việc bình thường, làm ở đâu đối với y cũng không có ảnh hưởng gì.

Y vừa mới bước vào phòng làm việc lập tức bị Chu Dương quấn, "Bác sĩ Vương, viện trưởng gọi anh tới để nói gì vậy?"

Vương Nhất Bác nhìn anh ta nói: "Hiệu trưởng Triệu mời tôi mỗi sáng thứ bảy đến khoa y giảng dạy."

*****

Theo tin tình báo của Cố Ngụy, mỗi sáng thứ bảy Vương Nhất Bác sẽ tới trường y Tấn Thành lên lớp, tiết học bắt đầu lúc mười giờ.

Tiêu Chiến và Cố Ngụy đều tốt nghiệp từ trường đại học Tấn Thành nhưng mà không cùng một chuyên ngành, một người là sinh viên ngành văn học một người là sinh viên y, bởi vì một số nguyên nhân nên Tiêu Chiến bị chia phòng kí túc xá tới ở chung với sinh viên y, khi đó anh và Cố Ngụy mới quen biết nhau, về sau thì phát triển thành quan hệ bạn rất thân.

Cố Ngụy hôm nay được nghỉ, hai người đến đại học Tấn Thành trước, nhìn sinh viên tràn đầy thanh xuân mà cảm khái, "Đều là đóa hoa của tổ quốc, tuổi trẻ chính là như vậy."

Cố Ngụy: "Cậu nói cứ như là bọn mình già lắm rồi ý."

Cậu ấy vừa nói vừa nhìn Tiêu Chiến, đoán chừng nếu mặc vào những bộ quần áo trẻ trung rồi ném vào đám sinh viên hai mươi tuổi này, tuyệt đối không có ai hoài nghi Tiêu Chiến là một học trưởng đã tốt nghiệp bốn năm rồi, bởi vì anh ấy thật sự là minh chứng cho cái gọi là trẻ mãi không già, cặp mắt phượng kia quyến rũ biết bao, nếu không phải là quen biết, Cố Ngụy không có cách nào tưởng tượng nổi có người lại có thể hòa hợp giữa nét trong sáng và quyến rũ như vậy!

Ánh mắt quan sát của Cố Ngụy khiến Tiêu Chiến rét run, anh theo bản năng lùi xa ra, mặt đầy phòng bị, "Cậu cậu tự nhiên lại dùng ánh mắt này nhìn tớ?"

Cố Ngụy xuy một tiếng, "Nhìn người đẹp không được à."

"Rốt cuộc cậu cũng thừa nhận là tớ đẹp?"

"Tớ có nói là cậu không đẹp à?"

Tiêu Chiến nghiêng đầu suy nghĩ một chút, "Hình như là không có, dù sao chuyện tớ đẹp là quá rõ ràng, những người không nhìn thấy chỉ có thể nói là bị mù."

Cố Ngụy hừ lạnh, "Vậy là bác sĩ Vương bị mù phải không?"

Tiêu Chiến cau mày suy nghĩ, nghiêm trang nói: "Dĩ nhiên không phải, chẳng qua là do anh ấy không thấy rõ mà thôi, cần phải nhìn nhiều thêm."

Cố Ngụy, "..." Kệ cậu!!

Còn chưa lên tới phòng học mà từ xa đã nghe âm thanh ồn ào huyên náo, sau khi tới lớp thì Tiêu Chiến hơi bối rối một chút, phòng học lớn nhưng lại không còn chỗ trống, đông nghịt học sinh ngồi nghe giảng bài, nữ có nam có, dĩ nhiên liếc nhìn lại thì nữ sinh quá đông so với nam sinh.

"Cái này cũng khoa trương quá rồi."

"Khoa trương hả?" Cố Ngụy kéo anh vừa chen vào bên trong vừa nói.

Tiêu Chiến bị chèn ép cũng sắp thở không nổi, "Có còn chỗ trống cho chúng ta không?"

Anh mới vừa nói xong thì nghe được âm thanh sang sảng vang lên, "Anh, hai người tới rồi hả?"

Tiêu Chiến nghe tiếng nhìn sang, là một nam sinh trẻ tuổi, người cao lớn, tóc ngắn, môi đỏ răng trắng, nhìn qua rất tỏa sáng, anh đưa tay kéo Cố Ngụy, mở khẩu hình hỏi, "Ai vậy?"

Cố Ngụy kéo Tiêu Chiến ngồi xuống, "Ngồi xuống trước đã, giới thiệu một chút, Chung Án, mẹ nó và mẹ tớ là bạn." Tiếp đó anh ấy giới thiệu với Chung Án, "Đây là bạn anh, Tiêu Chiến, em gọi anh là được rồi."

"Chào anh Tiêu." Chung Án nhìn anh cười một tiếng.

Tiêu Chiến nhìn cậu ta gật đầu một cái: "Chào em."

"Cậu đúng là thần thông quảng đại biết trước tình hình, nếu hôm nay không có cậu tớ không biết phải chen vào thế nào nữa."

"Còn phải nói sao, nhân khí của bác sĩ Vương cậu không biết nhưng tớ thì quá rõ." Lúc trước bác sĩ Vương được mời đi ra ngoài diễn giảng, căn cứ vào video quay lại của Chu Dương, hiện trường đông nghịt đầy người, bây giờ so với lúc đó chỉ hơn chứ không kém.

"Khoa y có nhiều người vậy sao?"

Chung Án là sinh viên khoa y, cậu ấy rõ ràng nhất, vì vậy giải thích: "Anh Tiêu, chuyện này mà anh không biết hả?"

"Hả?"

"Thật ra thì chỗ này không chỉ có sinh viên khoa y mà còn có học sinh của ngành khác nữa, đại đa số đều là do tiếng gọi của nhan sắc chạy tới."

"Bọn họ làm sao biết bác sĩ Vương có giá trị nhan sắc cao?"

"Vì anh ấy là Vương Nhất Bác đó, thầy anh bọn em nhắc tới anh ấy không dưới ngàn lần, anh ấy chính là tấm gương mẫu mực cho học sinh chúng em." Trong giọng nói của Chung Án tràn đầy sự sùng bái.

Đây là lần đầu tiên Tiêu Chiến chân thật cảm nhận được, người đàn ông mà mình thích ưu tú biết bao nhiêu!

Mọi người đang nói thì phòng học đột nhiên yên tĩnh lại, sau đó là yên lặng như tờ, ánh mắt tất cả mọi người rơi vào hình bóng người đàn ông trẻ tuổi đi từ cửa phòng học tới bục giảng, y mặc áo sơ mi màu lam, nút áo cài hết sức ngay ngắn, ngay cả ống tay áo cũng không thả xuống, chân dài bên trong quần tây, vai rộng eo nhỏ, dáng chuẩn như manocanh di động, hơi thở cấm dục phả tới tấp vào mặt.

"Vóc người của bác sĩ Vương thật là tuyệt."

"Anh ấy là của tớ."

Cố Ngụy, "..."

Vương Nhất Bác đặt sách vở lên bục giảng, đảo mắt nhìn một vòng, nói: "Xin chào các bạn học sinh, đầu tiên tôi tự giới thiệu mình một chút, tôi tên là Vương Nhất Bác, bắt đầu từ hôm nay tôi sẽ phụ trách môn học này, nếu đã vào đây thì tôi hy vọng mọi người có thể tuân thủ quy định, tôi không thích học sinh đi trễ cũng không thích học sinh cúp học, mọi người có hiểu chưa?"

Dưới bục giảng mọi người đồng loạt gật đầu.

Vương Nhất Bác lật danh sách ra, "Khoa y không có nhiều học sinh như vậy, tôi chủ yếu giảng giải nội dung liên quan tới y học, lấy sinh viên y làm ưu tiên, dĩ nhiên tôi cũng không phản đối những sinh viên ngành khác tới nghe giảng, nhưng điều kiện tiên quyết vẫn là lấy sinh viên y làm trọng tâm, vì vậy ai ở phía dưới không phải là sinh viên y thì mời lùi về phía sau cho sinh viên y tiến lên, tôi cho mọi người hai phút tiến hành điều chỉnh."

Sau khi Vương Nhất Bác nói xong thì ở phía dưới học sinh tự giác bắt đầu điều chỉnh vị trí, người đẹp trai lên tiếng rất có sức thuyết phục.

"Chúng ta có phải đổi chỗ không?" Cố Ngụy nhỏ giọng hỏi Tiêu Chiến.

"Có, dĩ nhiên là đi rồi." Anh vẫn nghe lời Vương Nhất Bác nói, làm người phải biết tự giác mà.

Sau khi điều chỉnh thì toàn bộ học sinh khoa y đã di chuyển lên trước, học sinh dự thính tất cả ở phía sau, Tiêu Chiến từ hàng thứ tư bị dời xuống hàng thứ tám, tầm mắt mặc dù không bằng hàng thứ tư nhưng cũng không coi là tệ.

"Được, chúng ta bắt đầu điểm danh."

"Hạ Lâm."

"Có."

...

"Chung Án."

"Có."

Vương Nhất Bác đọc tên xong nhưng vẫn không thể thu hồi ánh mắt, bởi vì y thấy được người ngồi ở bên cạnh Chung Án, dựa vào khẩu hình của đôi môi, hẳn là anh đang nói:

"Bác sĩ Vương, thật trùng hợp."




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net