Chương 30: Phát hoả

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hơn chín giờ tối Vương Nhất Bác và các bác sĩ khác mới trở về, mặc dù bọn họ đã giải quyết xong cơm tối ở nhà dân làng, nhưng ăn xong mà lại leo mấy ngọn núi thì cũng tiêu hóa xong hết, cho nên Tiêu Chiến sẽ làm vài tô mì gói trước khi bọn họ trở về coi như là bữa ăn khuya, dĩ nhiên mì là món anh cảm thấy đơn giản mà lại tiện lợi.

Một người một tô mì, một quả trứng, không bao lâu mấy người kia đã chui vào phòng bếp, Lục Phủ Lâm hít lấy hít để mùi thơm, "Thật là thơm, em cảm thấy ăn thức ăn ngon ở nhà dân làng cũng không bằng một tô mì gói mà anh Chiến làm."

Hoàng Hinh cũng nói: "Đúng vậy, trên đường về em không đi nổi nữa nhưng vừa nghĩ tới món mì của anh là em liền tràn đầy năng lượng."

Triệu Gia Viên không cam lòng yếu thế, "Anh Chiến làm con sâu thèm ăn trong người em chui ra rồi."

Tiêu Chiến đang rải hành lá cắt nhỏ, nghe được lời của bọn họ thì cười, "Anh thấy mọi người đói, ăn cái gì cũng ngon."

Mấy ngày nay mọi người cùng ăn cùng ở, cả một đám người trẻ tuổi, miệng lại ngọt, không bao lâu đã thân quen, hơn nữa mấy hôm nay ngày nào Tiêu Chiến cũng làm bữa ăn khuya cho bọn họ, trái tim đã bị thu mua, nghe anh nói, bọn họ cười hắc hắc, bưng chén mì ra bàn gỗ ngồi "sì sụp".

Tiêu Chiến nhìn ra ngoài cửa, hỏi: "Bác sĩ Vương đâu?"

Lục Phủ Lâm nuốt miếng mì xuống, "Chắc là vừa vào phòng, để em đi kêu cho."

Vừa nói xong anh ta đã đứng lên chuẩn bị đi thì bị Tiêu Chiến kêu lại, anh rút một đôi đũa sạch, bưng chén mì, nói: "Cậu ngồi xuống ăn đi, để tôi bưng đi là được rồi."

"Cũng tối rồi... A." Lục Phủ Lâm còn chưa nói hết đã bị Triệu Gia Viên ngồi cạnh bấu một cái.

Tiêu Chiến nhìn bọn họ, "Sao vậy?"

Triệu Gia Viên lập tức cười lắc đầu, "Không có gì không có gì, anh mau đi đi nếu không mì nguội."

"....Ừ, vậy anh đi đây."

"Được, đi đi."

Đợi Tiêu Chiến ra ngoài, Lục Phủ Lâm lúc này mới nhìn Triệu Gia Viện tố cáo, "Vừa rồi sao em bấu tay anh?"

Triệu Gia Viên liếc mắt nhìn anh ta, bày biểu cảm không muốn nói chuyện với người ngốc.

Lục Phủ Lâm: "..."

"Hoàng Hinh, em nhìn anh ấy đi, vừa rồi anh ấy bấu tay anh đó."

Hoàng Hinh bưng chén lên uống nước canh, hài lòng chùi miệng rồi mới lên tiếng: "Nếu em mà ngồi gần anh là em cũng làm vậy."

Lục Phủ Lâm: "? ? ?"

Tiêu Chiến miễn cưỡng dành ra một tay gõ cửa phòng Vương Nhất Bác, bên trong nói, "Vào đi."

"Anh ra mở cửa đi."

Tiêu Chiến vừa dứt lời, trong phòng đã truyền ra một loạt tiếng bước chân, cửa phòng rất nhanh được mở ra.

"Anh đang làm gì đấy? Sao không xuống bếp ăn mì?" Tiêu Chiến ngẩng đầu nhìn y một cái, bưng mì đi vào, đặt mì lên bàn sau đó xoay người nhìn y, "Nhưng mà tôi tốt bụng bưng vào cho anh rồi nè, tôi giỏi không?"

Vương Nhất Bác khẽ cười, "Thật ra thì tôi đang chuẩn bị đi ra."

Tiêu Chiến kéo ghế ra trực tiếp ngồi xuống, "Đừng nói nhiều nữa, tôi bưng tới rồi, anh ăn đi."

Vương Nhất Bác đi tới, y ngồi xuống đưa tay chuẩn bị cầm đũa, tay chưa cầm được đũa đã bị một bàn tay khác chạm vào, cảm giác mềm mại khiến y sững sốt hai giây, lúc sau kịp phản ứng mới vội vàng rút tay về.

"Đừng động!" Tiêu Chiến cau mày, sau một lát, anh ngẩng đầu lên hỏi y, "Sao bàn tay của anh lại bị thương vậy?"

Vương Nhất Bác nhìn thử, giống như là tới giờ mới biết mình bị thương, suy nghĩ một chút, nói: "Chắc là lúc về vô tình bị."

"Sao không xử lý vết thương?"

"Mới vừa thấy."

Tiêu Chiến: "..."

"Cồn đỏ ở đâu?"

"Không có chuyện gì đâu, cũng chỉ là vết thương nhỏ."

Chân mày Tiêu Chiến càng nhíu chặt hơn, "Chỗ rách dài như vậy lại còn rỉ máu, vậy mà là vết thương nhỏ gì."

"Anh để hòm thuốc ở đâu?"

Sắc mặt Tiêu Chiến hơi dữ, Vương Nhất Bác theo bản năng chỉ cái túi đeo lưng của mình, "Ở trong túi xách."

Tiêu Chiến cũng không nói nữa, mở túi, lục lọi bên trong một hồi mới tìm được cồn đỏ, bông gòn và nước sát trùng, Vương Nhất Bác trề môi một cái nhưng cũng không nói gì.

Tiêu Chiến đặt thuốc qua một bên, nắm tay y, cẩn thận dùng cồn đỏ khử trùng sau nhanh nhẹn dán lên vết thương, "Anh còn là một bác sĩ đó, không thể yêu quý bản thân mình một chút sao?"

Vương Nhất Bác cảm thấy ngực có hơi nóng lên, sau một lát, y đột nhiên cười khẽ một tiếng, nụ cười này kích thích dây thần kinh của Tiêu Chiến, anh ngẩng đầu trừng y một cái, "Anh còn cười?"

Vương Nhất Bác mím chặt môi, "Ừ, không cười nữa."

Trong nháy mắt anh cảm thấy hơi nhói ở ngực, bực bội đứng dậy, cúi đầu nhìn y: "Ăn mì đi, ăn xong rồi tự rửa, tôi không thèm quan tâm nữa đâu."

Vương Nhất Bác nhìn anh đi ra ngoài, cũng không thèm đóng cửa lại, y cười một tiếng, đưa tay đóng chặt nắp chai thuốc sát trùng, túi đeo lưng bị anh lật ngổn ngang, y lại lặng lẽ sắp xếp cho gọn gàng, lúc này mới cầm đũa lên ăn mì.

Lúc ăn mì, ánh mắt y rơi vào mu bàn tay của mình, như có điều suy nghĩ.

Giáo viên trong trường không nhiều, toàn bộ trường học cộng thêm Thịnh Dương là chỉ có ba người, sáu lớp, ba người mỗi người chia nhau hai lớp, bình thường sẽ có ba lớp học, ba lớp kia tự học, để cho tiện quản lý, mọi người sẽ dồn học sinh ba lớp không học tới nhà ăn, nhờ dì giúp trông coi bọn nhỏ.

Sau khi Tiêu Chiến tới liền chịu trách nhiệm chuyện đó, nói là ba lớp chứ thật ra cộng lại cũng chỉ khoảng ba mươi người thôi, bọn nhỏ đều rất ngoan, thật ra cũng không cần Tiêu Chiến duy trì trật tự, mọi người ai cần làm bài tập thì làm bài tập, ai học bài thì sẽ học bài, cũng không làm ồn ào, khi đến thời gian nhất định thì Tiêu Chiến sẽ kể chuyện giúp bọn nhỏ thả lỏng tinh thần.

Câu chuyện mới kể được một nửa thì dì căn tin đột nhiên xuất hiện trước cửa phòng học, "Thầy giáo Tiêu à, thầy Thịnh bảo anh cho mấy đứa nhỏ đi ra sân trường."

"Đi sân trường? Làm gì ạ?"

"Đội bác sĩ chữa bệnh đã tới cửa, bảo là muốn kiểm tra sức khỏe cho mấy đứa nhỏ."

Tiêu Chiến gật đầu một cái, "Dạ được, vậy để con dẫn bọn nhỏ đi, làm phiền dì Lý rồi."

"Ài, cái này mà phiền gì chứ, dì còn đang nấu cơm, dì đi trước đây."

"Dạ."

Tiêu Chiến đứng dậy, vỗ tay một cái, "Mới vừa rồi lời dì Lý chắc mấy đứa đều nghe được hết hén, một hồi sẽ có mấy anh chị bác sĩ y tá tới kiểm tra sức khỏe cho các con, phải ngoan ngoãn nha, được rồi, mọi người xếp thành một hàng cùng đi ra sân trường nào."

Sau khi anh nói xong, ba mươi củ cà rốt nhỏ nhanh chóng xếp thành hàng đi theo Tiêu Chiến ra sân trường.

Lúc anh dẫn bọn nhỏ ra, trong sân đã đầy đủ các loại dụng cụ, ba lớp đang xếp hàng chờ đến lượt mình, kiểm tra xong cũng ngoan ngoãn qua một bên đất trống xếp thành hàng.

"Hôm nay em không đi ra ngoài xem bệnh hả?" Tiêu Chiến hỏi Triệu Gia Viên đang ở gần mình.

"Chờ mấy đứa nhỏ kiểm tra sức khỏe xong thì đi ngay." Vừa nói chuyện, Triệu Gia Viên vừa nhanh chóng kiểm tra miệng lưỡi cho đứa nhỏ, "Anh Chiến, buổi tối em còn muốn ăn mì anh nấu."

Tiêu Chiến cười, "Yên tâm, không thiếu phần của em đâu."

Đang nói, trước mặt đột nhiên truyền tới một tiếng khóc nức nở, Tiêu Chiến vội vàng bước nhanh tới, "Sao vậy?"

"Anh Tiêu, em... Em cũng không biết nữa, đang yên ổn thì em ấy lại khóc." Vương Thi Thi cũng đang bối rối, khi nãy kiểm tra nhiều bạn nhỏ vậy mà không có ai khóc, tiểu cô nương này nhìn dễ thương, khôn khéo, mà khi vừa nằm lên giường thì bắt đầu khóc nháo không ngừng.

Tiêu Chiến biết bé gái này, lớp ba, vừa rồi ở phòng tự học rất ngoan, thấy bé gái khóc hoài không ngừng, anh cũng bối rối, vội vàng bước lại, "Mạn Mạn, tại sao con lại khóc?"

Mạn Mạn không trả lời mà tiếp tục khóc, nước mắt lả tả chảy ròng ròng, không có cách nào, Tiêu Chiến không thể làm gì khác hơn là tạm thời dẫn em ấy đi trước, anh nói với Vương Thi Thi: "Em tiếp tục kiểm tra sức khỏe cho mấy bạn nhỏ khác trước nha."

Vương Thi Thi nhìn cũng hơi lo lắng nhưng phía sau còn rất nhiều bạn nhỏ chưa kiểm tra sức khỏe, cô ấy cũng chỉ có thể tiếp tục.

Tiêu Chiến không phải là người hay chơi đùa với con nít, lớn vầy rồi mà cho tới bây giờ anh chưa từng dỗ đứa trẻ nào cả, cũng may Mạn Mạn không khó dỗ, bây giờ em ấy đã bình tĩnh hơn, chẳng qua là nhỏ giọng kháng cự không cho Vương Thi Thi kiểm tra sức khỏe, rõ ràng qua mấy mục kiểm tra Mạn Mạn cũng rất phối hợp.

"Mạn Mạn, em có thể nói cho anh nghe tại sao em không muốn kiểm tra sức khỏe không?"

Trên mặt Mạn Mạn còn nước mắt chưa khô, đứa nhỏ cắn miệng không nói lời nào, Tiêu Chiến không có cách nào xử lý, tất cả những đứa trẻ khác đã kiểm tra xong, chỉ còn lại có một mình Mạn Mạn, Triệu Gia Viên nhìn Tiêu Chiến dẫn đám trẻ đã kiểm tra xong ra ngoài, đề nghị: "Anh Chiến, nếu không anh đưa tụi nhỏ về phòng học trước đi, Mạn Mạn giao cho tụi em."

Tiêu Chiến quay đầu nhìn mấy đứa nhỏ đang xếp hàng, lại nhìn qua Mạn Mạn bên cạnh mình, nghĩ đến việc kiểm tra sức khỏe còn chưa làm xong, vì vậy gật đầu một cái, "Vậy cũng được..."

Vừa mới dứt lời anh liền nhận ra được vạt áo mình đang bị siết thật chặt, Tiêu Chiến cúi đầu nhìn Mạn Mạn, trong mắt tiểu cô nương lại bắt đầu dâng nước, một mực lắc đầu, anh cũng không biết nên làm gì bây giờ.

Vương Nhất Bác từ bên kia đi tới, y nói với Triệu Gia Viên: "Bác sĩ Triệu, mục kiểm tra của cô đã hoàn tất, cô giúp đưa tụi nhỏ về lớp học đi."

Triệu Gia Viên gật đầu, "Vâng, được ạ."

Sau khi cô ấy dẫn bọn nhỉ đi thì trong sân trường không còn mấy người, Mạn Mạn lại càng siết chặt vạt áo Tiêu Chiến hơn mấy phần, ánh mắt nhìn những người khác đầy phòng bị và sợ sệt.

Vương Nhất Bác nhìn Mạn Mạn một hồi sau đó ngồi xuống, mặt đối mặt với đứa nhỏ, giọng nói nhu hòa, "Em tên Mạn Mạn phải không?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net