Chương 4: Ân tình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi Tiêu Chiến giải thích xong, Cố Ngụy khiếp sợ thật lâu không nói ra lời, một lúc sau anh mới nghe được giọng nói run rẩy của bạn mình, "Tiêu Chiến, sao số cậu tốt dữ vậy?"

"Không biết, do duyên trời định thế thôi."

"Ây, cậu nói tớ mới nghĩ tới, gần quan được ban lộc, bệnh viện của tớ có biết bao người nhắm tới bác sĩ Vương đó, cậu nên nắm lấy cơ hội đi." Đầu kia Cố Ngụy cười hihi phát ra tiếng.

Tiêu Chiến cười cười, nồi nước gừng đã sôi hoàn toàn, mơ hồ nghe thấy mùi gừng và đường đỏ bốc lên, cũng không khó ngửi.

"Nói vậy thì trước mắt anh ấy chưa có người yêu?"

Cố Ngụy "ừ" một tiếng, "Tớ và tiểu Chu, trợ lý của bác sĩ Vương rất thân, anh ta nói là không có thì không có, tin tức tuyệt đối đáng tin."

"Ok, cứ vậy đi, tớ cúp máy đây."

"Cậu làm gì vậy?"

"Còn làm gì nữa, không phải là cậu nói gần quan được ban lộc hả, tớ đang cố gắng nấu nước gừng cà ra thiện cảm đây."

"Trẻ con dễ dạy, mau đi đi."

Tiêu Chiến bưng bát nước gừng ấn chuông cửa nhà Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác vừa tắm xong thì nghe một hồi chuông cửa, y vừa lau tóc vừa đi tới cửa, nhìn xuyên qua mắt mèo, thấy người đứng ngoài cửa là anh thì hơi cau mày, không hiểu nổi ý định của anh, y đưa tay mở cửa.

Cửa vừa mở ra Tiêu Chiến liền cảm giác có một trận mát lạnh truyền ra, Vương Nhất Bác vừa tắm xong, trên người còn nồng đậm hơi nước, mặc bộ quần áo thể thao đơn giản, thân dài như ngọc, không biết có phải do vừa tắm xong không mà nhìn y hiền hòa hơn trước.

Vương Nhất Bác nhìn anh, gò má trắng nõn nhàn nhạt đỏ ửng, đôi mắt trong veo như thường lệ, y xem nhẹ cái bát trong tay anh, giọng lạnh nhạt, "Có chuyện gì không?"

Tiêu Chiến, "..."

Cảm giác hiền hòa vừa rồi coi như là ảo giác đi, Tiêu Chiến nhẹ cúi đầu, bây giờ không phải là lúc nên suy nghĩ chuyện linh tinh, Tiêu Chiến đưa bát nước gừng lên, ôn nhu nói: "Cũng không có chuyện gì, tôi nấu cho anh một ít nước gừng, giải cảm."

Vương Nhất Bác nhìn cái bát anh đưa tới, nước canh màu đỏ sậm, không đụng tới, y ghét nhất là loại nước gừng này, cực kì ghét, thà uống mấy viên thuốc chứ không thèm đụng tới nó.

Tiêu Chiến thấy y chần chừ thì nói: "Tôi đã thử qua rồi, nhìn thì có vẻ không ổn lắm nhưng có thể uống được, hiệu quả cũng tốt, anh mau cầm lấy kẻo nguội."

Đại khái là sợ y không nhận nên Tiêu Chiến thêm một chút nũng nịu vào giọng nói của mình, trong lòng Vương Nhất Bác thoảng qua một tia khác thường, muốn từ chối nhưng không thể nói ra khỏi miệng, tính tình của anh y đã rõ quá rồi.

Điển hình là dai như kẹo đường.

Nghĩ tới đây, Vương Nhất Bác hạ mi, vì không muốn rước lấy phiền toái nên đưa tay ra nhận bát nước gừng, cái bát xít lại gần, mùi gừng nồng nặc xộc thẳng vào óc.

Tiêu Chiến thấy y cầm lấy bát nước gừng thì vui vẻ, thuận tiện dặn dò một tiếng, "Phải uống cho hết nhé."

Ngón tay cầm bát của y căng thẳng. Tiêu Chiến hài lòng, thức thời nói: "Vậy tôi không quấy rầy anh nữa."

Vương Nhất Bác "ừ" một tiếng

Ngày hôm sau, Tiêu Chiến ngồi xếp bằng trên ghế salon, gối đặt trên đùi, cùi chỏ chống xuống gối, anh nhìn màn hình điện thoại, vẻ mặt hơi do dự, nếu bây giờ tìm người thì có thường xuyên quá không?

Nhưng anh không thể khống chế mình rục rịch động lòng, Tiêu Chiến tự nhận thấy mình không phải là người nông cạn, nhưng sắc đẹp thì không bao giờ cưỡng lại được, mà bác sĩ Vương lại là hình mẫu lí tưởng tuyệt vời.

Tiêu Chiến đổi tư thế, ngón tay ôm gối vô ý thức gõ, nội tâm vẫn rối ren, nếu nhắn tin thì nên nói gì nhỉ? Cũng không thể vừa lên tiếng đã nói "xin chào, có ai ở đó không?". Quê mùa quá anh không làm được! Thời gian từng phút từng giây trôi qua, Tiêu Chiến cuối cùng cũng sắp xếp lại được lời nói.

- ------Bác sĩ Vương, không biết tại sao tôi vẫn thấy đầu mình hơi đau, có phải não tôi bị chấn động rồi không?

Từ khi nhắn tin cho Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến vô cùng sốt ruột chờ câu trả lời, nhưng mười phút sau, hai mươi phút sau.... Bặt vô âm tín, lòng anh như bị mèo cào. Tiêu Chiến lần nữa lên tường nhà y xem thử, không có đăng gì cả, có thì chỉ là một số chia sẻ về kiến thức y học.

Nhìn từ đầu tới cuối, Tiêu Chiến phản ứng được hình như mỗi bác sĩ đều có hai cái Wechat thậm chí là hai số điện thoại, một là dùng cho công việc, một là cho cuộc sống cá nhân, rất rõ ràng y cho anh số công việc.

Tiêu Chiến giận đến mức muốn cắn lưỡi, nhớ tới lúc y do dự cho mình số Wechat, cho số công việc mà còn do dự!

Sau đó Tiêu Chiến nói với Cố Ngụy chuyện này, Cố Ngụy cười gập cả người, "Cậu cũng đừng nhục chí, người thêm số công việc của bác sĩ Vương cũng không phải chỉ có mình cậu."

Tiêu Chiến nghe ra trong lời nói của bạn mình có điều hơi lạ, "Cậu nói là có rất nhiều người hỏi số điện thoại của anh ấy?"

"Cậu đang nói nhảm à, bác sĩ Vương đứng chỗ nào là chỗ đó có hàng chục người vây theo."

Áp lực của anh tăng vọt, "Anh ấy được hoan nghênh nhiều như vậy?"

"Đúng vậy, khoa ngoại thần kinh của tớ từ trước tới nay trẻ nhất là phó chủ nhiệm, còn được công nhận là tài năng nhất bệnh viện, hào quang lan tỏa, coi như không có tài thì cũng có gương mặt, chỉ cần sắc đẹp thôi là khối người đã mê mệt rồi."

Tiêu Chiến lấy tay nâng cằm, lòng chùng xuống, vất vả lắm mới gặp người hợp với khẩu vị của mình, bây giờ còn chưa nếm được mùi vị đã đầu hàng thì có hối hận không?

"Cố Ngụy, cậu có cách nào giúp tớ lấy được lịch làm việc của bác sĩ Vương không? Hà?"

"... Ừ, cái này hả, để tớ suy nghĩ."

Tiêu Chiến cắn răng, "Nếu tớ mà thành công, tớ... tớ đảm bảo sẽ cùng cậu đi xin chữ kí của Kiều Bắc."

Kiều Bắc là idol của Cố Ngụy từ hồi đại học tới giờ, Tiêu Chiến không biết anh ta nhưng anh trai anh - Bạch Tư Liễm lại biết, anh ấy vừa đem Kiều Bắc chiêu mộ vào công ty của mình, nếu như nhờ anh ấy giúp đỡ thì hẳn là không có khó khăn gì, chỉ là lần sau lại bị anh ấy sai vặt thôi.

Cố Ngụy dường như chỉ chờ câu này của anh, "Ok, cậu yên tâm, tớ chắc chắn giúp cậu lấy được lịch làm việc của anh ta!"

Buổi tối trước khi đi ngủ, Tiêu Chiến nhận được điện thoại của biên tập mỹ nhân nhà anh, cô ấy đã gọi mấy cuộc nhưng đều bị Tiêu Chiến ngó lơ, anh có thể tưởng tượng được nếu lần này mình không nhận điện thoại nữa, biên tập sẽ xách đại đao chờ mình trước cửa.

Ai kêu lúc ấy mình còn nhỏ, ra đời chưa lâu, bị mỹ nhân dụ dỗ liền khai ra địa chỉ nhà, nói cái gì mà để tăng tình cảm, thật ra là để phòng ngừa lúc Tiêu Chiến không nghe điện thoại thì có thể trực tiếp đến nhà.

Tiêu Chiến nắn giọng, nịnh nọt nói: "Hi, biên tập mỹ nhân."

"Biên tập mỹ nhân cái đầu em, tác giả đại đại, em còn biết nghe điện thoại à, chị còn tưởng em đang ở phương trời nào đấy chứ!" Đầu bên kia truyền tới âm thanh âm dương quái khí của biên tập.

Tiêu Chiến cười hai tiếng, tiếp tục nịnh hót, "Chị coi chị nói gì kìa, em không có cánh làm sao có thể bay đi đâu chứ!"

"Em mau im miệng cho chị, chuyện em không nghe điện thoại bây giờ chị tạm chưa tính sổ, chỉ hỏi em nè, chừng nào em giao bản thảo! Em không được kéo dài thêm nữa đâu! Em còn muốn xuất bản sách, còn muốn kiếm tiền, còn muốn lấy chồng con nhà giàu đẹp trai hay không hả?"

Nghe được giọng nói giận dữ kia, Tiêu Chiến lặng lẽ rùng mình, biên tập mỹ nhân nhà anh mà nổi giận thì thật đáng sợ, anh nhỏ giọng nói: "Dĩ nhiên là em muốn lấy chồng giàu đẹp trai rồi."

"Vậy thì nhờ em đừng để lười biếng làm trở ngại mục tiêu sống lý tưởng nữa được không?"

"Em cũng đâu muốn đâu, em làm nghề viết văn mà, gần đây em không nghĩ ra được ý tưởng gì mới mẻ hết."

"Em bớt nói nhảm đi, bao giờ thì em mới giống Mặc Nhiễm được hả, Mặc Nhiễm người ta không có chậm bản thảo, tốc độ và chất lượng đều tiêu chuẩn, em nhìn lại em đi, cuối tháng này nộp bản thảo, nếu chậm trễ tự em giải quyết!"

"Mỹ nhân..."

" Tút tút___"

Tiêu Chiến nghe âm thanh cúp máy đầu bên kia, ngốc ra.

Làm sao có thể so sánh mình với Mặc Nhiễm được, người ta là ngọn gió, là đại lão ngôn tình, còn mình là ngọn lửa nhỏ, nhà văn nhỏ viết truyện kinh dị, không thể nào theo kịp nhịp bước của đại lão.

Tiêu Chiến phiền não vò tóc, linh cảm của anh bây giờ là số không.

Ngoài cửa sổ đêm càng ngày càng khuya, trong phòng trừ tiếng gõ bàn phím " cạch cạch" thì không còn tiếng gì khác, câu cuối cùng đã được gõ xong, anh xoa xoa cổ tay đau nhức, thuận tiện nhìn đồng hồ, đã hai giờ sáng rồi.

Tiêu Chiến đảo đảo đôi mắt chua xót, đứng dậy chuẩn bị đi rừa mặt, anh mới ra khỏi phòng thì đột nhiên nghe thấy tiếng tích tích tích của âm thanh mở mật khẩu nhà, tầng này chỉ có nhà của anh và Vương Nhất Bác, vậy........

Nghĩ tới đây Tiêu Chiến rón rén đi tới cửa, nhìn xuyên qua mắt mèo ra ngoài, rất đáng tiếc anh chỉ thấy một bóng lưng mờ mờ, nhưng chắc chắn là Vương Nhất Bác, hai giờ sáng mới tan làm, hèn gì Cố Ngụy cứ luôn than thở với anh về công việc.


......................

Truyện được đăng tải trên Wattpad @Pisces_3

Mình cập nhật chương tùy tiến độ chứ không có lịch cụ thể, sẽ cố gắng mỗi ngày đều có chương mới cho các bạn ạ. Cảm ơn


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net