Chương 49: Lộ tẩy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Trưởng khoa?" Chu Dương thấy Vương Nhất Bác không nói chuyện, đang trầm tư nghĩ gì đó, anh ta không nhịn được gọi mấy tiếng. Vương Nhất Bác phục hồi tinh thần, suy nghĩ vừa rồi của mình thật lợi hại, y trả lại điện thoại cho Chu Dương.

"Trưởng khoa, anh vừa suy nghĩ gì vậy?" Chu Dương nhận lấy điện thoại.

Vương Nhất Bác lắc đầu, "Không có gì."

Chu Dương ừm một tiếng, anh ta thu nhỏ tấm ảnh lại, đột nhiên nói một câu, "Ây, trưởng khoa, anh có thấy đôi mắt của tác giả này nhìn quen quen không?"

Vương Nhất Bác ngược lại kinh ngạc nhìn anh ta, vội hỏi: "Sao?"

Chu Dương nhíu chân mày thật chặt, dường như đang cố gắng nhớ lại, "Chỉ là cảm thấy rất quen, hình như đã thấy ở đâu rồi..."

Vương Nhất Bác cười cười không lên tiếng.

Qua một hồi, anh ta đột nhiên la lên, "Trưởng khoa trưởng khoa!"

"Sao thế?"

Chu Dương, "Anh có thấy đôi mắt này giống mắt của anh Chiến không... Ây, cũng có cái trùng hợp nữa, tên hai người đều có chữ Tiêu."

"Cũng hơi giống."

Chu Dương không khống chế được ảo tưởng trong đầu mình, "Không phải hai người là một chứ, anh Chiến cũng là nhà văn mà đúng không?"

Vương Nhất Bác vẫn không trả lời anh ta, cửa phòng nghỉ ngơi vang lên tiếng gõ, là một y tá, vẻ mặt anh ấy khẩn trương, "Trưởng khoa, trưởng khoa Vương, bệnh nhân phòng 112 hơi bất thường, bác sĩ Lưu bảo em đến tìm anh."

Vương Nhất Bác biết bệnh nhân phòng 112 mổ não, thiếu chút nữa là không bước xuống bàn mổ được, mặt y biến sắc, lập tức đứng lên, gấp rút đi ra ngoài.

Chu Dương bị chuyện này làm kinh động, không có tâm trạng suy nghĩ nữa, anh ta bỏ điện thoại vào trong túi, đuổi theo.

Ra khỏi phòng giải phẫu đã hơn sáu giờ tối, lần đầu tiên mổ đã quá mạo hiểm, lần này lại tổn hao trí lực, tay chân mọi người đều đã mềm nhũn, Chu Dương không để ý hình tượng ngồi bệt dưới đất, nhớ lại quá trình giải phẩu mà nổi da gà, nhưng anh ta không thể không bái phục Vương Nhất Bác, vào lúc đó mà y không sợ, nắm đại cuộc trong tay.

Vương Nhất Bác dĩ nhiên không biết các bác sĩ y tá khác đều nghĩ mình như vậy, y tự mình kiểm tra tình trạng bệnh nhân, sắp xếp bác sĩ y tá canh chừng rồi tan ca về. Làm việc liên tục mấy giờ làm sắc mặt y hơi tái nhợt, ngoài việc này ra thì không còn gì đáng lo.

Y thay quần áo rồi mở điện thoại, phát hiện có mấy tin nhắn WeChat và vài cuộc gọi nhỡ, đều tới từ Tiêu Chiến, xem tin nhắn xong y lập tức gọi lại cho anh.

"Em làm cơm tối xong rồi, chừng nào anh về?" Tiêu Chiến hỏi.

Nghe được giọng nói của anh, mệt mỏi bủa vây quanh người y vào phút này được hóa giải, không mệt nữa, y cong cong khóe miệng, "Ừ, bây giờ anh về."

Tiêu Chiến nghe giọng y hơi khác, vội hỏi: "Anh vừa làm giải phẫu xong hả?"

Thật ra thì anh cũng đoán được, chỉ khi vào phòng phẫu thuật y mới bận bịu đến nổi không có thời gian trả lời tin nhắn và nghe điện thoại, bình thường chậm nhất là hai giờ sau đã nhận được tin trả lời.

"Ừm, một bệnh nhân bị tái phát hai lần."

"Có nghiêm trọng không?"

"Rất nghiêm trọng, nhưng bọn anh vẫn còn giữ lại được mạng cho người ta."

"Thật lợi hại, em khâm phục nhất là bác sĩ, dám cướp người từ tay Diêm Vương gia."

Vương Nhất Bác nghe ra trong giọng nói anh có sự sùng bái và tự hào về nghề bác sĩ, y không khỏi bật cười. Tiếng cười của y xuyên qua điện thoại truyền vào màng nhĩ của Tiêu Chiến, anh cảm thấy nhẹ nhõm, nắm chặt điện thoại, "Anh mau về đi, em và tiểu cầu chờ anh ăn cơm tối."

"Được."

Cúp điện thoại, ra khỏi bệnh viện cũng đã gần bảy giờ, nhà bọn họ cách bệnh viện không xa, lái xe mười mấy phút là đến. Vương Nhất Bác vừa vào nhà, Tiêu Chiến đã thấy được gương mặt mệt mỏi của y, đưa dép cho y thay, anh không nhịn được tiến lên ôm y, giọng khó nén được đau lòng, "Có phải rất mệt không?"

Thân thể mềm mại đụng vào trong ngực, trái tim lại ấm áp, Vương Nhất Bác đưa tay ôm lấy Tiêu Chiến, chôn gò má vào cổ anh, tận hưởng mùi thơm nơi đó, chỉ ôm mà mệt mỏi giống như tự động tan biến vậy.

Tiêu Chiến cảm giác được sự dựa dẫm, anh đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đen mềm mại, im lặng an ủi.

Hai người lẳng lặng ôm nhau cho đến khi tiểu cầu nhìn không nổi nữa, kéo ống quần, hai người cúi đầu thấy nó đang cố gắng chen vào giữa, anh và y nhìn nhau cười một tiếng, lúc này mới buông nhau ra.

"Anh đi rửa mặt trước đi." Tiêu Chiến nói.

"Được."

Lúc y đi rửa mặt, Tiêu Chiến múc canh khi nãy hầm trong nồi ra, có câu đông ăn củ cải hạ ăn gừng, uống một chén canh nóng củ cải hầm xương xuống bụng, cảm giác lạnh lẽo cũng bị xua tan không còn chút nào.

Cơm nước xong xuôi, Vương Nhất Bác mang chén bát cho vào máy rửa, quả thật có máy rửa tiện lợi hơn nhiều.

Vào phòng ngủ, y nghe tiếng nước chảy là biết Tiêu Chiến đang tắm, Vương Nhất Bác chợt nhớ ra gì đó, ánh mắt dán vào mấy cuốn sách trên kệ, có mấy tầng đều là sách của anh, trừ tài liệu ra còn có một hàng cùng màu là sách xuất bản của Tiêu Nguyệt, y cứ tưởng anh là fan cuồng của Tiêu Nguyệt, ai ngờ Tiêu Nguyệt lại chính là anh.

Vương Nhất Bác cầm máy sấy đi tới ngồi bên cạnh ghế sa lon, đặt máy sấy qua một bên, lấy điện thoại ra cài đặt Weibo, đăng kí xong chỉ theo dõi một người. Y xem một lượt từ đầu tới đuôi, trừ các bài đăng tuyên truyền ra thì chỉ có một số ít là cuộc sống thường ngày, vừa xem Weibo anh đăng vừa cười, cuối cùng ngón tay dừng lại trước một bài đăng.

Anh và Thiên Lạc ký hợp đồng chuyển thể phim điện ảnh, truyền hình?

Nếu vậy thì ngày đó hẳn là Quý Hướng Không đã ra mặt ký hợp đồng, một khoảng thời gian trước y đã dẫn anh đi gặp Quý Hướng Không, Tiêu Chiến cũng biết đó là anh rể, dựa theo tính cách của anh hẳn đã về nhà hỏi y rồi, vậy mà không nghe anh hỏi câu nào!

Đang suy nghĩ, cửa phòng tắm mở ra. Tiêu Chiến lau tóc nhìn Vương Nhất Bác, "Em tắm xong rồi."

Vương Nhất Bác suy nghĩ, đặt điện thoại xuống, vừa cắm điện máy sấy tóc vừa ngoắc ngoắc tay, "Tới đây sấy tóc."

Tiêu Chiến cầm tinh dầu dưỡng tóc, dời cái băng ghế nhỏ lại ngồi cạnh, Vương Nhất Bác một tay cầm máy sấy một tay chạm vào mái tóc đen, thổi "vù vù", sấy xong lại thuần thục giúp anh xoa tinh dầu.

Sau đó Tiêu Chiến chuẩn bị dưỡng da, anh đứng dậy nói: "Anh đi tắm đi."

Nói xong định đi tới bàn trang điểm, vừa bước một bước đã bị người phía sau nắm cổ tay, trực tiếp lôi anh vào trong ngực, Tiêu Chiến ngã ngồi lên bắp đùi Vương Nhất Bác, chỉnh sửa tư thế ngay ngắn rồi mới nhìn y, ánh nước trong mắt lấp lánh, "Sao thế?"

Vương Nhất Bác không trả lời ngay, thò một tay ôm chặt eo thon, một tay vuốt ve vành tai anh. Thấy vậy, Tiêu Chiến càng tò mò hơn, anh hơi nghiêng người, đưa tay vòng ra sau gáy y, hỏi lần nữa: "Anh muốn nói chuyện gì với em hả?"

Vương Nhất Bác cười cười, gật đầu.

"Chuyện gì đó?"

"Ừm....Trưa hôm nay Chu Dương có giới thiệu cho anh một quyển sách, chắc em không xa lạ gì với nó."

"Sách gì á, nói nghe thử đi."

Vương Nhất Bác nhích gần lại gò má Tiêu Chiến, làn da mới vừa tắm xong trơn bóng, trăng trắng đo đỏ, môi mỏng ma sát gương mặt anh, "《Quyển sổ trinh thám》"

"Hả?" Tiêu Chiến lúc này ngả người ra sau.

Đôi mắt thâm thúy của y nhìn anh, "Sao vậy? Sao em kinh ngạc thế?"

".... Một chút."

"Còn có chuyện kinh ngạc hơn nữa nè."

Tiêu Chiến: "..." Tim đập thình thịch.

"Cậu ta còn nói, cậu tác giả tên Tiêu Nguyệt này mấy ngày trước vừa công khai thừa nhận mình có bạn trai lên Weibo." Giọng nói khàn khàn, "À, đúng rồi, em có muốn nhìn thử không?"

Tiêu Chiến chột dạ, anh ngượng ngùng cười: "Không cần, không cần."

"Tại sao vậy?"

Tiêu Chiến không ngờ mình lại bị bại lộ như thế này, thật ra thì từ lúc đăng Weibo tới giờ anh chưa từng nghĩ Vương Nhất Bác sẽ biết chuyện, y không chơi Weibo, thậm chí y còn không cài đặt nữa là, nhưng anh không thoái thác được nữa rồi, đành thú nhận, "Em thừa nhận, em thừa nhận, em chính là Tiêu Nguyệt, Tiêu Nguyệt chính là em."

Nghe vậy, Vương Nhất Bác bật cười. Anh nhìn y, Vương Nhất Bác đưa tay nhéo mũi anh, giọng cưng chìu, "Tiểu quỷ lừa gạt."

Trái tim Tiêu Chiến run lên, đôi mắt y thật dịu dàng, anh không nhịn được nhẹ nhàng hôn một cái lên mi mắt Vương Nhất Bác, "Mắt anh thật đẹp."

Vương Nhất Bác bật cười, năng lực đánh trống lảng của Tiêu Chiến thật là lợi hại, bàn tay đặt sau lưng anh hơi dùng sức, mềm mại và rắn chắc cùng hòa hợp, ngón tay nắm được cằm anh, hơi nâng lên, môi mỏng bao trùm xuống.

Hôm nay y dịu dàng lạ thường, giống như là đối đãi với trân bảo vậy, nhẹ nhàng mút vào, liếm, dây dưa, va chạm, cả người anh đều đắm chìm trong nụ hôn ấy, giống như bị cuốn vào một vòng xoáy, không cách nào tự kềm chế nổi.

Hai người dây dưa một chỗ, không khí mập mờ nóng lên, anh bị đè xuống ghế salon mềm mại, nụ hôn chuyển hướng, khi đang chìm vào mông lung, chút lý trí lại trở về, anh đưa tay đẩy ngực y, nhỏ giọng nói: "Anh còn... Chưa tắm."

Giọng nói anh càng thêm khàn, hôn xuống cần cổ mịn màng của anh, "Em chê anh."

Đôi môi bị cắn nhiều quá có hơi đau, Tiêu Chiến lên tiếng, "Anh đi tắm trước đi..."

Vương Nhất Bác nhìn anh, cười mấy tiếng, y đưa tay bóp mặt anh, Vương Nhất Bác cũng không định làm ngay bây giờ, y kéo anh ngồi dậy, đưa tay sửa lại mấy sợi tóc rối, ôn tồn nói: "Anh còn có một việc muốn nói với em."

Tiêu Chiến, "Chuyện gì thế?"

Vương Nhất Bác đứng dậy, "Anh tắm xong mới nói cho em biết."





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net