Chương 51: Chuyện cũ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bị Vương Nhất Bác hỏi thăm, toàn bộ thời gian còn lại Chung Án không dám nói chuyện với Tiêu Chiến nữa, thậm chí chỉ cần mở miệng một cái là ánh mắt lạnh lùng sẽ quét tới, anh ta suy nghĩ, không biết lần sau có nên đổi chỗ không, không ngồi cạnh Tiêu Chiến chắc sẽ tương đối an toàn.

Còn Tiêu Chiến thì cảm giác như có bàn chông chỉa vào vậy, luôn luôn có ánh mắt rơi vào người anh, ngay cả ngủ cũng thấy ngại, dứt khoát dùng tay chống cằm, ngoại trừ thừ người, những lúc khác anh luôn nhìn Vương Nhất Bác trên bục giảng không chớp mắt.

Y nói gì anh cũng không hiểu, nhưng nhìn thôi cũng nghiện rồi, cảnh đẹp ý vui. Chờ Vương Nhất Bác nói tan lớp thì phòng học mới bắt đầu có tiếng ồn ào, Chung Án đưa tay chọt cánh tay anh, “Anh Chiến, em đi trước nha.”

Tiêu Chiến gật đầu, “Ừ, bai.”

“Bai.” Chung Án vội vàng đi mất, thậm chí còn quên lên tiếng chào hỏi y đang đứng trên bục.

Tiêu Chiến đứng dậy đi tới, y đang tắt máy chiếu, anh đứng một bên chờ.

Bình thường vừa tan lớp là mọi người tích cực ùa ra, vậy mà hôm nay ai cũng chầm chậm thu dọn đồ đạc, khóe mắt vẫn nhìn chằm chằm hai người trên bục giảng, ngoài mặt gió êm biển lặng nhưng thực tế nội tâm sóng lớn mãnh liệt.

Vương Nhất Bác làm xong, Tiêu Chiến giúp y ôm chồng sách trước ngực để y tắt nguồn điện, y nhìn anh, ánh mắt dịu dàng, “Đi thôi.”

“Ừ.”

Ra khỏi phòng học, bàn tay anh lập tức bị cầm thật chặt, Tiêu Chiến ngẩng đầu nhìn y, ánh mắt Vương Nhất Bác thản nhiên, khóe miệng anh hơi cong lên, cũng dùng lực siết chặt tay y, Vương Nhất Bác cười cười.

Một giây tiếp theo, cả phòng học bùng nổ, mọi người thay nhau lên tiếng, bởi vì bọn họ tận mắt nhìn giáo sư Vương bước ra khỏi cửa liền nắm tay người ta.

Mới đầu Chung Án nói giáo sư Vương và đàn anh Tiêu là một đôi, chỉ có phần nhỏ người tin, phần lớn không tin, nhưng mọi người cũng biết quan sát, từ một ngày nào đó, giáo sư Vương người không cười nói bừa bãi lại thay đổi, mặc dù vẫn nghiêm túc khi dạy học nhưng người tỉ mỉ có thể nhìn ra, đáy mắt y lộ ra tia ấm áp, sau mỗi giờ học tâm tình giáo sư tốt vô cùng.

Mọi người mài người mấy năm ở trường, vừa nhìn bộ dạng kia của giáo sư Vương là biết, hồi tưởng lại chuyện Chung Án nói cộng chuyện hôm nay, không ai không tin, một chút xíu hy vọng cuối cùng cũng bị phá tan.

Trên nhánh cây vẫn còn tuyết đọng chưa tan, vẫn còn vài ba cành quật cường nở hoa giữa tuyết trắng.

Tiêu Chiến ngẩng đầu nhìn, thấy được gò má kiên nghị của y, ánh mắt chậm rãi dời xuống, rơi vào bàn tay nắm chặt của hai người, giờ phút này giữa hai người giống như không có gì tồn tại, tất cả sinh viên cũng vô hình, cảm giác thế này sau khi tốt nghiệp nhiều năm anh mới cảm nhận được.

Mỗi lần thấy Cố Ngụy và Trần Vũ tay nắm tay không e dè trong trường học, nói không hâm mộ là giả, thế nhưng nếu bảo anh đi tìm bạn trai, trong lòng Tiêu Chiến luôn có cảm giác rất kỳ quái, giống như biết ý trung nhân của mình không ở trong trường vậy, tại sao thì không biết, anh chỉ biết ít nhất anh ấy không ở đây.

Vào lúc gặp Vương Nhất Bác, trong đầu dường như đã có câu trả lời.

“Em đang suy nghĩ gì đấy?” Vương Nhất Bác cảm giác được anh bước hơi chậm, nhìn sang, thấy vẻ mặt anh như đang suy nghĩ.

Tiêu Chiến tỉnh lại, anh nhìn y, đột nhiên cười lên, “Anh muốn biết hả?”

Đáy mắt giống như có ánh sáng, tròng mắt y khẽ híp, nắm bàn tay anh rồi gật đầu, “Muốn.”

Tiêu Chiến, “Thật ra thì em cũng không nghĩ gì nhiều, chỉ là có chút cảm khái thôi.”

“Cảm khái cái gì?” Vừa nói, hai người đã đến bãi đậu xe, Vương Nhất Bác giúp anh mở cửa xe.

Tiêu Chiến ngồi vào chỗ, đợi y lên xe rồi mới lên tiếng: “Lúc đi học em rất hâm mộ Cố Ngụy và Trần Vũ, bọn họ tay nắm tay đi trong sân trường, cười nói vui đùa đặc biệt hạnh phúc, em cũng muốn được như vậy, sau này nếu có bạn trai, em cũng phải nắm tay anh ấy đi trong trường học, nhưng ý nghĩ đó cho tới tốt nghiệp đại học vẫn chưa thực hiện được, đến hôm nay em tốt nghiệp được bốn năm rồi mới hoàn thành được mơ ước lúc đó, cho nên em rất cảm khái.”

Sau khi nghe xong Vương Nhất Bác không khỏi bật cười, “Vậy anh rất may mắn đó, là người đàn ông đầu tiên được dắt em đi trong sân trường.”

Tiêu Chiến, “Ừ, còn là người cuối cùng nữa.”

Vương Nhất Bác cười, sau đó cánh tay thắt dây an toàn khựng lại, nhíu chân mày, y biết Tiêu Chiến nhỏ hơn y hai tuổi, theo lý mà nói thì đã tốt nghiệp được năm năm mới đúng chứ, nhưng anh nói bốn năm.

“Bốn năm?”

Nghe vậy, đáy mắt Tiêu Chiến hơi tối sầm lại, nếu như không cẩn thận quan sát sẽ không nhìn thấy, nhưng tất cả thay đổi dù nhỏ nhất của anh y vẫn để ý được, bao gồm ánh mắt chợt ảm đạm, Vương Nhất Bác mơ hồ ý thức được y dường như đã chạm đến điều cấm kỵ của anh.

Y đau lòng xoa đầu anh, “Không sao đâu, không muốn nói thì không cần nói, chuyện đã qua rồi, sau này em còn có anh, nhé?”

Tiêu Chiến thấy y đau lòng vì mình, cười nói: “Thật ra thì… Không phải không thể nói.”

“Em đi học sớm, mười lăm tuổi đã lên cấp 3, tính bình thường thì hẳn là 21 tuổi tốt nghiệp đại học, nhưng mà… Lớp mười một em học tận hai năm, lúc trước đã nói với anh đó. Ba em mất, ông ấy nhảy lầu tự sát… Anh có biết tại sao không?”

“Bởi vì nhà em bị phá sản, ba em đầu tư thất bại, không chịu nổi khoản nợ kếch xù nên tìm đường chết để giải thoát cho bản thân, ông ấy được giải thoát nhưng người còn sống phải chịu đựng tất cả, lúc ấy nhà xe tiền gửi ngân hàng toàn bộ đều dùng để bù vào cái động không đáy đó, nhưng nếu đền bù được thì ông ấy đã không lựa chọn như vậy.”

“Sau đó một thời gian dài, em và mẹ vì tránh nợ mà trốn đông trốn tây, thế nên không thể đi học nữa, nhưng may mắn là hai mẹ con em gặp được chú Bạch, nhờ chú ấy mà em và mẹ không cần phải sống khổ cực thế nữa, trễ nãi quá nhiều thời gian nên lớp mười một lại học thêm một năm, là vậy đấy.”

Tâm trạng Vương Nhất Bác phức tạp, rất lâu vẫn không bình tĩnh được, anh nói rất thản nhiên, giọng nói không hề run rẩy, giống như là đang nói chuyện của người khác chứ không phải mình, giờ Vương Nhất Bác đã biết tại sao năm ấy đột nhiên Tiêu Chiến bỏ đi không nói, thì ra anh gặp phải nhiều chuyện như vậy, vừa nghĩ tới cảnh anh còn nhỏ mà phải theo mẹ nay đây mai đó, lòng y giống như bị rán trong chảo dầu, đau đến khó thở.

Tiêu Chiến thấy vành mắt y hơi đỏ, phòng tuyến cố đè nén trong lòng bắt đầu từ từ sụp đổ, nhưng cuối cùng cũng chỉ rưng rưng, bởi vì đã lâu rồi không chảy nước mắt, tất cả nước mắt như đã chảy sạch vào năm anh mười lăm tuổi.

Anh không biết mình đau lòng thì Vương Nhất Bác càng đau lòng hơn, y tới gần, đưa tay ôm chặt cơ thể mảnh mai vào ngực, hôn lên đỉnh đầu anh, giọng nói khàn khàn, “Đừng sợ.”

Giống như nỗi khổ sở trong lòng một giây kế tiếp sẽ tan vỡ, nhưng khóe môi Tiêu Chiến vẫn cong lên, “Em biết, em sẽ không đau lòng nữa, Vương Nhất Bác.”

Vương Nhất Bác vẫn rất đau lòng, vào lúc nghe anh nói mình sẽ không khổ sở, lòng y càng đau, bởi vì y sợ anh chỉ đang cố nhịn, từ khi quen nhau cho đến bây giờ, trừ lúc ở trên giường, anh chưa từng vì chuyện gì mà rơi nước mắt trước mặt y, anh càng kiên cường y càng xót thay, khoảng thời gian đó Tiêu Chiến phải sống thế nào mà bản thân trở thành người kiên cường như ngày hôm nay, y không biết, càng không biết càng đau lòng.

Tiêu Chiến chôn gò má vào ngực y, kể ra hết anh còn không dám tin, chưa bao giờ anh nghĩ có ngày mình sẽ nói chuyện này ra cho ai nghe, Cố Ngụy là bạn thân nhiều năm nhưng anh ấy cũng chỉ biết Tiêu Chiến theo mẹ tái giá đến Bạch gia, còn chuyện lúc trước Tiêu Chiến chưa từng nhắc tới, mà anh ấy cũng không biết.

Anh không biết tại sao mình lại nói ra cho y nghe, thậm chí còn ung dung dễ dàng kể ra, có thể ở trong lòng anh, địa vị của Vương Nhất Bác đã vượt xa tưởng tượng, cũng có thể do đè nén quá lâu, cần người để bày tỏ, nhưng dù là nguyên nhân gì, sau khi nói xong, nội tâm anh thanh thản đến nhẹ.

Nhận ra sự lệ thuộc vào mình, Vương Nhất Bác càng tăng thêm lực, trừ việc ôm, y không biết mình có thể làm được gì khác, những khổ sở đau thương kia, y không biết được cũng không có cách nào thay thế chúng.

Mấy giây sau, Tiêu Chiến ngẩng đầu lên, ánh mắt chăm chú nhìn Vương Nhất Bác, bắt gặp nỗi đau lòng không che giấu được trong mắt y, anh không kiềm được ôm lấy cổ y, dán môi lên, môi của Vương Nhất Bác ấm áp, dường như khi quyện vào một thứ gì đó, trái tim bất an lâu nay của anh mới có một chút cảm giác an toàn.

Anh cũng chỉ chạm lên, hai người đều không nhắm mắt, nhìn nhau, đây coi như là cái hôn đơn thuần nhất từ trước đến giờ, mấy giây sau Tiêu Chiến từ từ giãn khoảng cách.

Anh nhẹ giọng nói: “Em không sao nữa rồi, chúng ta đi…” Lời còn chưa dứt, những cái hôn ùn ùn kéo đến tấn công.

Cường thế nhưng không thiếu dịu dàng, lưỡi y lướt qua hàm răng trắng tinh, cuối cùng cạy ra dò xét, nhắm mục tiêu rất chính xác, trước tiên là quấn lấy đầu lưỡi mềm mại, dịu nhẹ mút vào, giống như đang an ủi.

Đôi mắt Tiêu Chiến càng đỏ, chóp mũi chua xót, bàn tay anh áp vào ót Vương Nhất Bác, chủ động làm nụ hôn càng sâu thêm.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net