Chương 65: Bảo vệ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


“Rất xin lỗi bác sĩ Vương, hôm đó tôi kích động quá, tôi xin lỗi anh, hy vọng anh có thể tha thứ cho tôi.”

Giọng người đàn bà nức nở, “Bác sĩ Vương, lúc đó cha đứa nhỏ mất kiểm soát, anh ấy không đúng, anh ấy không chấp nhận nổi việc tiểu Xương đã mãi ra đi nên mới làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy, rất xin lỗi.”

Bọn họ vừa nói vừa quỳ xuống, người xung quanh bị giật mình, ngay cả Vương Nhất Bác cũng sững sốt hai giây, sực tỉnh rồi vội vàng đưa tay đỡ hai vợ chồng dậy, “Hai người đừng làm thế, mau đứng dậy đi.”

Vợ chồng bọn họ không chịu đứng lên, vừa nói xin lỗi vừa khóc, lệ rơi đầy mặt, nhìn vô cùng chật vật.

“Rất xin lỗi bác sĩ Vương, rất xin lỗi…”

“Bác sĩ Vương, lúc ấy đầu óc tôi mộng mị, lòng đau như bị moi ra vậy, tôi làm ra chuyện ngu xuẩn, tôi sai, hy vọng anh có thể tha thứ cho chúng tôi, tôi sẽ quỳ ở đây xin lỗi anh.”

Ánh mắt Vương Nhất Bác thoáng qua tia khó xử, y trầm giọng nói: “Tôi tha thứ cho hai người, hai người mau đứng dậy đi.”

Tiêu Chiến đứng bên cạnh Vương Nhất Bác, anh chứng kiến từ đầu đến cuối nhưng không nói một lời, chỉ mượn ống tay áo rộng lặng lẽ nắm tay y, anh cảm nhận được sự đáp lại, mười ngón tay siết chặt.

Người phụ nữ nhìn Tiêu Chiến, bà đột nhiên cầm tay anh, khóc nói: “Anh Tiêu, chúng tôi cũng xin lỗi anh, hy vọng anh có thể tha thứ.”

Lúc này Tiêu Chiến mới nhìn bọn họ, ánh mắt lạnh như băng không chút ấm áp, cầm tay y chặt thêm, “Bạn trai tôi là một bác sĩ, dù là từ đạo đức nghề nghiệp hay từ trách nhiệm thì anh ấy sẽ lựa chọn tha thứ cho hai người, nhưng tôi là người nhà của anh ấy, tôi không tha thứ được.”

Nói xong câu này, hình như anh nghe thấy tiếng có người hít vào một hơi, nhưng Tiêu Chiến không quan tâm, chỉ trời mới biết vừa rồi anh cố gắng khống chế mình thế nào.

“Hai người mất con, tôi có thể hiểu được hai người khổ sở tuyệt vọng thế nào, đứa trẻ không cứu được ai cũng đau lòng, nhưng…”
Tiêu Chiến dừng lại nhìn bọn họ, nói rõ từng câu từng chữ, “Hai người cũng không nên làm tổn thương một người vô tội, các bác sĩ cứu sống người, một ca giải phẫu có thể mất mấy tiếng thậm chí là mười mấy tiếng, mắt không dám chớp để liều mạng đi theo Diêm Vương cướp người về, cứu sống thì được mọi người cảm tạ ân đức, lúc này bọn họ chính là thiên sứ áo trắng, không cứu được thì trong chớp mắt biến thành lang băm lòng dạ đen tối, muốn lột chiếc áo khoác màu trắng thậm chí là cả da thịt họ, dùng ngôn ngữ nhục mạ, uy hiếp, từ khi nào bác sĩ lại trở thành bùa đòi mạng rồi? Cứu được người thì bác sĩ được sống, không cứu được thì phải chết, nếu người nhà bệnh nhân đều giống như mấy người thì còn ai dám làm giải phẫu? Còn ai dám làm bác sĩ?”

“Bác sĩ cũng là người, cho dù y thuật cao tới đâu thì bọn họ cũng chỉ là người bình thường, biết rõ là cơ hội mong manh nhưng vẫn dốc hết toàn lực, dù có cứu được hay không thì bọn họ đều ráng cố gắng, không có bác sĩ nào không hy vọng bệnh nhân mình khỏe mạnh, bọn họ còn muốn bệnh nhân được sống hơn cả mấy người kìa, khi trơ mắt nhìn một sinh mạng từ từ biến mất, bọn họ cũng đang chịu đựng sự đau đớn đó, không ít hơn các người là bao nhiêu đâu.”

“Anh ấy đã làm sai điều gì mà phải bị đối xử như vậy? Ông chém xuống một nhát dao, nếu như anh ấy không tránh được, nhẹ thì đôi tay này bị phế, nặng thì có lẽ ngay cả mạng sống cũng không còn, tôi chỉ muốn hỏi ông, nếu anh ấy xảy ra chuyện, tôi không liên quan sao? Cha mẹ người nhà anh ấy không liên quan sao? Nếu gây ra chuyện như thế, ông sẽ làm thế nào để đền bù, một câu xin lỗi, một lần quỳ xuống là có thể giải quyết?”

Nói xong lời cuối cùng, hốc mắt Tiêu Chiến đỏ lên, từng câu nói của anh đều lọt vào tai của mọi người, ai cũng trầm mặc, nhân viên y tế ở đó cũng đỏ mắt, trong bệnh viện, mỗi năm đều có người đồng nghiệp bởi vì chuyện như vậy mà bị thương thậm chí là bỏ mạng, anh đã nói ra tiếng lòng của bọn họ.

Tiêu Chiến nói rất đúng, bọn họ là bác sĩ, cũng bởi vì là bác sĩ nên phải tha thứ, nhưng người nhà bọn họ đời này cũng không tha thứ được.

Sau khi lên xe, Tiêu Chiến nhìn người cả đường im lặng, mím môi, vừa nãy nói nhiều như thế nhưng anh không thấy hối hận. Tại sao phải tha thứ? Bởi vì bọn họ mất con? Anh biết phải đổi vị trí cảm thông nhưng anh không bỏ qua cho người cố ý làm người khác bị thương được, mình đáng thương thì được quyền làm tổn thương người khác sao? Huống chi còn là một người từng liều mạng cứu con mình.

“Em không hối hận… về những lời mình vừa nói. Em không cảm thấy mình sai…” Anh cúi đầu nghẹn ngào.

Vương Nhất Bác sững sờ, ánh mắt Tiêu Chiến đầy nước, giọng nói nghẹn ngào uất ức, tim y đập nhanh, “Ai nói em sai?”

Tiêu Chiến tố cáo, “Vậy tại sao nãy giờ anh không nói chuyện với em?” Đang lúc chất vấn thì nước mắt rớt xuống, nhìn anh bây giờ tủi thân hết sức.

Vương Nhất Bác thấy vậy thì biết hẳn là sự yên lặng vừa rồi khiến anh hiểu lầm, vì vậy y lập tức đưa tay ôm anh vào lòng, trấn an, “Vì anh đang suy nghĩ một ít chuyện, rất phấn khởi.”

“Phấn… Phấn khởi cái gì?”

“Phấn khởi vì chuyện vừa rồi đó, em bảo vệ anh, hiểu anh.”

Vương Nhất Bác nói thật, hành động vừa nãy của anh như ngàn đợt sóng vỗ vào lòng y, mỗi câu mỗi chữ đều chạm đến đáy tim, ngực Vương Nhất Bác nóng lên, được người mình yêu bảo vệ thì ra hạnh phúc đến thế.

Theo nghề bác sĩ nhiều năm, Vương Nhất Bác không có thói quen tâm sự với người thân những chuyện này, chỉ báo tin mừng không báo tin buồn, tình huống này cũng không phải lần đầu tiên gặp phải, sau mỗi lần gây chuyện, người nhà bệnh nhân đều nói xin lỗi, y đã quen và thậm chí là không có cảm xúc, nhưng ngày hôm nay, Tiêu Chiến dùng cơ thể mỏng manh bảo vệ y, một màn khi nãy làm trái tim Vương Nhất Bác lăn lộn sôi trào.

Nghe y nói vậy Tiêu Chiến càng thấy khó chịu hơn, chỉ có bản thân biết lúc ấy sợ cỡ nào, bây giờ nghĩ lại còn rét cả người, anh biết rất rõ mình không thể mất y, từ lúc nào Vương Nhất Bác đã trở thành một phần sinh mạng của anh rồi.

“Vương Nhất Bác, thật ra em rất sợ, sợ thật sự, em sợ anh xảy ra chuyện thì em biết sống thế nào?”

Vương Nhất Bác đưa tay nâng gò má anh, lau khô từng giọt nước mắt, cuối cùng đặt môi lên đôi môi hơi run rẩy của anh, đây chắc là nụ hôn thuần khiết nhất, không có tình dục, chỉ có sự dịu dàng và thương cảm.

Sau khi tay lành hoàn toàn y mới trở lại bệnh viện đi làm, sự kiện kia chìm xuống, về sau Vương Nhất Bác không nói Tiêu Chiến cũng không hỏi, cuộc sống nên diễn ra thế nào thì tiếp tục thế ấy.

Lúc ăn cơm, Vương Nhất Bác có nói với anh một chuyện, vài ngày nữa y phải đến Yên Thành một chuyến, ở đó sẽ diễn ra một buổi nghiên cứu y khoa, viện trưởng cử y đi tham gia.

“Phải đi bao lâu?”

“Khoảng một tuần.”

Tiêu Chiến trề môi dưới, “Đi lâu vậy à?”

Vương Nhất Bác cười, “Đúng vậy, không nỡ để anh đi hả?”

Tiêu Chiến bỉu môi, “Nếu vậy thì anh không đi được không?”

Đương nhiên là anh đùa rồi, làm gì có công việc nào muốn đổi là đổi được liền?

Vương Nhất Bác cũng chiều ý anh, “Được, em bảo không đi thì anh không đi nữa.”

Tiêu Chiến không nhịn cười được, biết là lời này chỉ để chọc mình thôi nhưng anh vẫn cảm thấy rất vui vẻ, nam nhân thích nghe mấy lời này mà, “Khi nào thì đi, có ngày chính xác không?”

“Hết thứ ba.”

Tiêu Chiến gật đầu, “Ừm, vậy được, hôm đó em đưa anh đi.”

Vương Nhất Bác cũng gật đầu, “Ừ, anh cầu còn không được nữa là.”

“Đúng rồi, anh đi một mình hả?”

“Không, còn Chu Dương nữa.”

“Vậy cũng tốt, coi như là có bạn.”

Mười giờ sáng thứ ba Vương Nhất Bác lên máy bay, Tiêu Chiến giúp y sắp xếp hành lý, mang quần áo, làm xong anh lập tức bị y lôi lên giường, ngày mai phải đi, lại đi tới một tuần cho nên Vương Nhất Bác cứ đè anh mấy bận, thiếu chút nữa là ép khô Tiêu Chiến luôn, lúc này y mới bỏ qua cho anh.

Hậu quả chính là hôm sau, Tiêu Chiến thức dậy với tứ chi đau nhức, eo hông rệu rã, lúc chải tóc cũng thở hào hển, ngược lại người nọ đang đứng trước kính sửa sang quần áo, tinh thần vô cùng thoải mái.

Chú ý tới ánh mắt của anh, Vương Nhất Bác xoay người lại, mỉm cười, “Nhìn anh lâu thế chắc anh đẹp lắm hả?”

Tiêu Chiến không trả lời, chỉ ném cho y một ánh mắt xem thường.
Hai người ăn sáng xong mới ra sân bay, tụ hội với Chu Dương ở cửa.

Chu Dương nhìn hai người thân thân thiết thiết đi tới, làm cẩu độc thân bi thương biết bao nhiêu, cậu ta vẫn cong môi vẫy vẫy tay, “Bác sĩ Vương, anh Chiến, ở đây ở đây.”

“Có một mình à?” Vương Nhất Bác hỏi.

Chu Dương: “…” Show ân ái cũng được đi, sao còn ngược người ta nữa?

Chờ hai người bọn họ lên máy bay xong Tiêu Chiến mới lái xe về, trên đường anh nhận được cuộc gọi từ Bạch Tư Liễm, Bạch Tư Liễm hẹn gặp mặt, không biết vì chuyện gì nữa, bọn họ hẹn nhau ở quán cà phê trên đường Hoành Khê.

Vào cửa, Tiêu Chiến liếc mắt đã thấy anh trai đang ngồi tựa vào cửa sổ, Bạch Tư Liễm cũng nhìn thấy anh, ngoắc ngoắc tay mỉm cười.

“Chiến Chiến.”


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net