Chương 25. Vương Gia ( H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tuy nói là đến sân bay đón, nhưng bọn họ cũng chỉ là lái xe vào khu vực của khách VIP, ngồi trong xe, chờ đợi bố Vương và mẹ Vương đi đến mà thôi.

Tiêu Chiến đã rất lâu không gặp hai người, cho nên trong lòng có chút khẩn trương.

Kiếp trước, số lần gặp gỡ họ cũng không nhiều, vì hai ông bà thích đi du lịch, phần lớn thời gian trong một năm đều là đi đây đi đó trên thế giới, hơn nữa khi ấy Tiêu Chiến chưa từng xem mình là người của Vương gia, anh không thích Vương Nhất Bác, huống hồ gì là người nhà của y, anh xem họ không khác gì là người dưng cả.

Trong ấn tượng của anh, tính cách của hai ông bà vô cùng tốt, rất ôn hòa, dễ gần, tuy Tiêu Chiến chỉ gặp họ vài lần, nhưng họ vẫn luôn ôn hòa với anh, cho dù sau đó, anh và Vương Nhất Bác ly hôn, hai người họ vẫn không đỏ mặt tía tai, chỉ là luyến tiếc nói bọn họ hữu duyên vô phận.

Đó là một đôi người già rất đáng để người khác tôn kính.

Mà bây giờ, vì yêu Vương Nhất Bác, muốn cùng y sống trọn đời trọn kiếp, cho nên cũng yêu luôn cả bố mẹ y, hi vọng có thể được hai vị người già xem trọng.

Trong lúc ngồi trong xe chờ đợi, Tiêu Chiến không ngừng trò chuyện với Vương Nhất Bác, muốn bản thân phân tán chút lực chú ý, giảm bớt sự khẩn trương, thế là chủ đề bắt đầu xoay quanh hai người già.

"Nhất Bác, mẹ biết nấu ăn chứ?"

"Biết, trù nghệ của bà rất tốt, món ta món tây đều nấu rất ngon, làm món ngọt là giỏi nhất, em nhất định sẽ thích bà ấy."

Cừ quá, còn biết làm món ngọt, Tiêu Chiến có chút sùng bái, nhưng rất nhanh liền nghĩ đến việc: Nhưng em không biết! Em không biết nấu món ta, cũng không biết nấu món tây, càng không biết làm điểm tâm!

Xong rồi, đến lúc đó không còn gì để trò chuyện rồi.

"Thế mẹ thường ngày còn có sở thích nào không?" Tiêu Chiến tiếp tục thu thập tình báo.

Vương Nhất Bác biết sự khẩn trương của anh, cũng rất nhẫn nại trả lời câu hỏi của anh, hi vọng sẽ giúp được anh gì đó, "Mẹ còn thích thể thao, cầu lông, tennis, bóng bàn đều đánh rất khá."

Quá lợi hại, lại còn là một người giỏi thể thao, Tiêu Chiến càng thêm sùng bái, song rất nhanh anh lại nghĩ tiếp: Nhưng anh không biết! Những loại thể thao này anh đều từng chơi qua, nhưng vĩnh viễn là nhặt bóng, đến huấn luyện viên cũng chê bai anh, không thèm dạy anh.

Xong rồi, nếu bị mẹ Vương biết được, có phải sẽ chê bai anh hay không.

Tiêu Chiến không chết tâm, lại tiếp tục hỏi, "Ngoại trừ thể thao, bà còn thích gì không?"

"Thư pháp, cắm hoa, trà đạo đều biết chút đỉnh, bố thích uống trà bà pha." Vương Nhất Bác chắt lọc trọng điểm nói với Tiêu Chiến, lại phát hiện ra sắc mặt của vợ mình càng lúc càng tệ, bất giác hỏi: "Sao vậy? Có phải trong người không khỏe không?"

Tiêu Chiến lắc đầu, trong lòng lại vỡ vụn, mẹ Vương không chỉ văn võ song toàn, tinh thông mười tám loại tài nghệ, mẹ Vương lợi hại thế này, biết nhiều thứ như thế, là chuẩn bị đi giải cứu ngân hà ư? Thân là một quý bà giàu có, bà không đi dạo shopping, không đi ăn đi chơi, bà biết nhiều như thế để làm gì chứ? Lại không thể nhận giải!

Vấn đề là, những gì bà biết, anh đều không biết, thư pháp lúc nhỏ anh từng luyện qua, nhưng ngoại trừ vài bức vẽ nhem nhuốc trong nhà, thì anh cũng không học gì, trà đạo anh cũng từng theo bố Tiêu học qua, nhưng sau khi làm vỡ vài bình trà tử sa của ông, bố Tiêu liền cấm chỉ anh chạm vào dụng cụ pha trà, thậm chí đến cả cắm hoa, anh từ trước đến giờ chỉ phụ trách nhận hoa, nào nghĩ qua việc học cắm hoa chứ.

Hết thuốc chữa rồi, mẹ Vương khẳng định sẽ chê bai anh đến chết mất.

Nghĩ đến cái này, Tiêu Chiến bất giác dùng ánh mắt đồng tình nhìn sang Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác bị anh nhìn đến có chút khó hiểu, hỏi: "Sao vậy?"

Tiêu Chiến gục mặt lên vai anh, hu hu hu nói: "Ông xã, những thứ mẹ biết, em đều không biết, làm sao đây, hôm nay em phát hiện ra, Vương Nhất Bác anh đã cưới một phế vật rồi!"

Vương Nhất Bác bị dáng vẻ chê bai bản thân của anh chọc cười, bảo: "Mỗi người có sở thích khác nhau, những thứ này không biết cũng không sao cả."

"Nhưng em ngoại trừ đóng phim ra thì những thứ khác đều không biết, Vương tiên sinh anh có chê bai em không?!" Tiêu Chiến ưu buồn hỏi Vương Nhất Bác.

"Em đóng phim rất cừ, không phải ai cũng làm được, hơn nữa, không phải có câu 'Anh phụ trách kiếm tiền nuôi nhà, em phụ trách xinh đẹp như hoa', anh cảm thấy câu nói này rất thích hợp với chúng ta."

"Chồng à, sao anh lại có thể tốt như thế này nhỉ." Không chỉ không chê bai anh, còn an ủi anh, cổ vũ anh tiếp tục làm bình hoa, hu hu hu, anh quyết định rồi, anh sẽ cả đời làm bình hoa của Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác bị dáng vẻ vừa khẩn trương lo sợ vừa thẹn thùng cùng với một tiếng ông xã hai tiếng chồng của phu nhân nhà mình làm cho tim mềm nhũn cả ra. Trong đáy mắt là tình nồng mật ý, dịu dàng nắm lấy tay anh siết chặt trong lòng bàn tay rộng lớn.

Lúc Tiêu Chiến đang cố hiểu thêm về mẹ Vương, đã chịu đòn đả kích nặng nề, lúc anh hỏi Vương Nhất Bác về tình trạng của bố Vương, vì để không để anh tiếp tục chịu đả kích, Vương Nhất Bác quả quyết trả lời: "Bố anh cái gì cũng không biết."

Bố Vương, ông bị con trai bôi nhọ rồi, ông biết không?!

Cũng không để hai người chờ quá lâu, máy bay hai người ngồi rất nhanh liền hạ cánh xuống sân bay.

Cả đoàn người thân thiết chào hỏi, không chút xa lạ, mẹ Vương vừa nhìn thấy Tiêu Chiến, còn ôm lấy anh, tặng cho anh hai nụ hôn nhiệt tình lên trên má, hệt như hai người giống như mẹ con ruột xa cách đã lâu.

Đến lúc này, Tiêu Chiến mới dần bỏ đi tảng đá to trong lòng, cùng với Vương Nhất Bác, đón hai người về nhà của Vương gia.

Nhà của Vương gia tọa lạc ở Thành Nam, được xây dựng nương theo dốc núi, bên cạnh còn có một vườn quốc gia, phong cảnh hữu tình, không khí trong lành, là một nơi rất thích hợp để dưỡng lão, khuyết điểm duy nhất là giao thông không thuận tiện, từ đây đến trung tâm thành phố, ít nhất cũng phải cần ba tiếng đồng hồ.

"Hóa ra nhà tổ của chúng ta ở trong thành phố." Lúc xuống xe đi qua rừng cây nhỏ của tiền viện, Vương Nhất Bác nghe thấy câu cảm khái của Tiêu Chiến, liền giải thích cho anh nghe, "Sau đó anh dọn ra ở một mình, em họ lại ra nước ngoài, bố mẹ mới quyết định dọn đến đâu, nơi này khá yên tĩnh."

Tiêu Chiến đồng ý gật đầu, hóa ra đây không phải là nơi Vương Nhất Bác lớn lên, trước giờ anh đều không biết.

Kiếp trước, anh thỉnh thoảng theo Vương Nhất Bác đến đây vài lần, đều là không tình nguyện, vì mỗi lần đến đây, đi đường tốn rất nhiều thời gian, hơn nữa lại quá yên tĩnh, không có gì để giải trí, vô cùng buồn chán, đến được vài lần, anh liền không muốn đến nữa, thỉnh thoảng gặp mặt bố mẹ Vương cũng là lúc ăn cơm trong nội thành, vội vã gặp một cái mà thôi.

Nghĩ đến chuyện này, mình của kiếp trước, tuyệt đối là một người bạn đời thất bại nhất, là anh con dâu thất bại nhất, không ai sánh bằng.

"Bữa khác anh sẽ dẫn em đến thăm nhà tổ." Nhìn thấy anh ngây người, Vương Nhất Bác liền nhẹ giọng đề nghị.

"Được." Tiêu Chiến gật đầu, nhìn y cười ngọt ngào.

Trong mắt của Vương Nhất Bác, nụ cười rạng rỡ này hệt như một mặt trời nhỏ, ấm áp sưởi ấm trái tim y, cái tốt của Tiêu Chiến, ưu điểm của Tiêu Chiến, chỉ mỗi y biết là đủ rồi, không cần phải chia sẻ với người khác.

Cách họ không xa có một lão quản gia đang đi đến, nghe lời họ nói, liền cười tủm tỉm nói: "Đừng trông bây giờ yên tĩnh như thế, lão tiên sinh và lão phu nhân vừa về, nơi này ba ngày hai hôm đều có họ hàng tìm đến, khá náo nhiệt đấy."

Tiêu Chiến nghĩ ngợi cũng đúng thôi, người trong nhà này đều là thân phận tôn quý, chắc chắn sẽ có rất nhiều người đến kết giao, muốn yên tĩnh cũng không dễ, khó trách hai người bọn họ đều thích đi du lịch, có lẽ chỉ có như thế mới thật sự được thanh nhàn.

Tuy trù nghệ của mẹ Vương rất tuyệt nhưng vừa từ nước ngoài bay về, không ai dám để bà xuống bếp, cho nên hôm nay Tiêu Chiến vẫn không thưởng thức được tay nghề tuyệt vời trong lời đồn của bà, cảm thấy có chút tiếc nuối, nhưng mẹ Vương đã hứa, lần sau anh đến, sẽ làm cả bàn món ngọt để bù lại, trực tiếp xem anh thành trẻ con thích ăn món ngọt.

Mẹ Vương biết nhiều, cũng rất giỏi giao tiếp, biết Tiêu Chiến là diễn viên cho nên bà cũng không nhắc những thứ khác, cho nên chỉ nói với anh về điện ảnh, bàn về diễn viên, trong nước ngoài nước, bàn về những tư liệu điện ảnh nước ngoài gì đó, chỉ cần phát hiện Tiêu Chiến không biết, bà lại chuyển đề tài, bàn đến các điện ảnh mà Tiêu Chiến từng tham gia.

Sự tinh tế của mẹ Vương, hành động khéo léo hiểu ý người, khiến Tiêu Chiến rất cảm động, thoáng cái trở thành fan nhỏ của mẹ Vương, đôi mắt sáng lấp lánh, sùng bái nghe bà nói chuyện.

Vương Nhất Bác đang ngồi trò chuyện với bố Vương, thỉnh thoảng sẽ chú ý đến nam nhân nhỏ của mình, phát hiện ra anh trưng ra dáng vẻ fan cuồng, bất giác cảm thấy buồn cười, lòng thầm nghĩ: Hóa ra ngoài trừ là fan của y, anh là có thể là fan của người khác nữa.

Nhận thức này khiến y cảm thấy không vui.

Tối đó, bọn họ bị giữ lại qua đêm ở Vương gia, lầu ba có một sân thượng, đối diện với sau núi, có thể hóng gió núi, có thể ngắm cảnh đêm, Tiêu Chiến rất thích, chờ mọi người đều đi nghỉ, anh kéo Vương Nhất Bác lên sân thượng lãng mạn ngắm sao.

Thật ra cảnh núi đêm khuya không có gì để ngắm, chỉ là một mảng tối tăm, bóng cây bị gió đêm thổi lay động, hệt như quái vật rung chuyển đi đường, nhìn lâu khiến người ta ớn lạnh.

Nhưng sao rất dễ nhìn thấy, vì xa thành phố, không khí ít bị ô nhiễm, cũng ít đèn đóm, bầu trời đầy sao tỏa sáng lấp lánh, từng hạt đều tựa như kim cương, tô điểm cho nền đêm.

Tiêu Chiến say đắm ngắm nhìn biển sao vô tận, Vương Nhất Bác lại bị ánh sao trong mắt anh mê hoặc.

Khẽ ôm lấy eo anh, khó lòng kiềm chế, cúi đầu hôn lên vành tai anh, lưng Tiêu Chiến vốn đang dựa vào người y, vì đôi môi ấm nóng của y mà khẽ run người, xoay đầu qua nhìn y, vừa đúng lúc nhìn thấy đôi mắt sáng như sao của y, trong lòng chợt rung động, anh liền đưa môi hôn lên môi Vương Nhất Bác.

Hai người trao cho nhau nụ hôn sâu triền miên, dịu dàng. Lúc động tình, thậm chí không kịp về phòng, dưới sự chứng kiến của bầu trời đầy sao, Vương Nhất Bác ôn nhu đem anh ăn sạch.

Vương Nhất Bác từ phía sau hôn lên vùng gáy trắng nõn của Tiêu Chiến. Đôi tay ở phía trước từ từ cởi bỏ quần áo của anh, sau đó lại tìm đến nhũ hoa nhỏ xinh quen thuộc nhiệt tình xoa nắn. Tay còn lại cũng không rảnh rỗi tìm đến tiểu Chiến vuốt ve lên xuống.

" Ahhh.... " khoái cảm sung sướng đến nghẹt thở trào dâng khiến Tiêu Chiến không kiềm được mà rên lớn. Nhưng sau đó lại nhớ ra rất có thể mọi người sẽ nghe thấy liền lấy tay che kín miệng của mình.

Tiêu Chiến khi động tình quyến rũ đến nhường nào Vương Nhất Bác đã rất quen thuộc cũng rất khó kiềm chế. Nhưng Tiêu Chiến vừa động tình lại vừa thẹn thùng lo lắng như đang vụng trộm là lần đầu Vương tiên sinh được thấy. Tấm lưng trắng ngần trải đầy dấu hôn đỏ rực, tay lại gia tăng lực đạo. Tiêu Chiến bị kích thích đến run rẩy bắn ra, sau đó lại bị Vương tiên sinh nhà mình xoay người lại bá đạo hôn lên nốt ruồi nhỏ dưới môi.

Nhìn thấy bản thân không mảnh vai che thân còn Vương Nhất Bác lại một bộ ưu nhã, Tiêu Chiến rất không vui. Anh cắn nhẹ lên yết hầu gợi cảm của Vương tiên sinh, nhanh chóng cởi bỏ quần áo của y. Vương Nhất Bác để mặc Tiêu Chiến làm càn, y vẫn nhiệt tình hôn lên thân thể của Tiêu Chiến. Ngón tay thô ráp quen đường tìm đến hậu huyệt ấm nóng trực tiếp đi vào.

" Ahhh...từ từ đã....ummm...." giọng nói nhỏ như muỗi kêu của Tiêu Chiến khàn khàn vang lên.

Cơ thể của Tiêu Chiến vốn đã được Vương Nhất Bác đào tạo đến thành thục, nên ba ngón tay của y rất nhanh đã thuận lợi ra vào. Vương Nhất Bác thấy Tiêu Chiến đang cố gắng kiềm chế tiếng rên của bản thân liền ác ý làm xấu. Vốn đang rất thoải mái đột nhiên lại trống rỗng Tiêu Chiến đưa đôi mắt ngập nước khó hiểu nhìn Vương Nhất Bác.

" Ông xã sao....ahhhh....um.m.." chưa kịp để anh nói hết câu Vương Nhất Bác đã mang theo vũ khí công thành đoạt đất, cũng thành công làm cho Tiêu Chiến lớn tiếng rên rỉ.

" Bảo bối, thích không? " Vương tiên sinh lưu manh vừa động vừa thổi khí vào tai của Tiêu Chiến hỏi anh.

" Hahhh...thích...ông xã...anh chậm....ahhhh.... "

Cả hai người đều đang đứng nơi vùng trời chiếu đất, thoáng đãng mát mẻ, Tiêu Chiến bị Vương tiên sinh nhà mình liên tục thúc mạnh đến chân cũng nhuyễn cả ra. Toàn bộ trọng lượng cơ thể đều tựa vào Vương Nhất Bác.

Điểm mẫn cảm bên trong Tiêu Chiến nhanh chóng được Vương Nhất Bác tìm thấy. Y rất không lưu tình mà mạnh mẽ chà xát nơi ấy. Tiêu Chiến ngoại trừ rên rĩ ra cũng không biết bản thân đang như thế nào. Đầu óc trống rỗng, ánh mắt mê mụi, hai tay ôm lấy cổ Vương Nhất Bác, đầu gục vào vai y thất thần bắn ra.

Vương Nhất Bác vẫn chưa dừng lại, nâng một chân của Tiêu Chiến gác lên vai mình. Tìm đến môi anh hút hết nước bọt không kịp nuốt hết của Tiêu Chiến. Y dường như không biết mệt mỏi mà điên cuồng thao lộng Tiêu Chiến. Sau vài chục cái thúc mạnh Vương Nhất Bác rốt cuộc cũng thỏa mãn bắn ra.

Tiêu Chiến nghĩ không thông, Vương Nhất Bác ôn văn ưu nhã, phong độ ngời ngợi, tam quan ngay thẳng đến không ai bì kịp, vì sao lúc bên cạnh anh, lại có thể sóng tình dạt dào như thế, làm "chuyện yêu" cũng có thể làm đến không ai sánh bằng, cái này rốt cuộc là tại sao? Vì sao Vương Nhất Bác khi bên cạnh anh lại không nghiêm túc, vì sao y ở cạnh anh lại dào dạt sóng tình, chẳng lẽ Vương Nhất Bác là bị anh dạy hư? Chẳng lẽ chính bản thân anh đã hư hỏng như thế rồi ư?

"Vương Nhất Bác, em vừa rồi có phải rên quá lớn tiếng rồi không?" Tiêu Chiến sau khi vui vẻ mới nghĩ đến chuyện sợ hãi, vội hỏi Vương Nhất Bác.

Tinh lực của Vương Nhất Bác vừa rồi đều tập trung trong việc cày cấy, anh rên có lớn tiếng hay không, y thật sự không để ý, dù gì thì anh có rên thế nào, y đều thích cả.

Tiêu Chiến cũng không để tâm đến vấn đề này nữa, hai người thu dọn sơ qua liền về phòng ngủ.

Hôm sau lúc hai người xuống lầu, bố Vương và mẹ Vương đã ở trong phòng ăn, lúc nhìn thấy bọn họ, sắc mặt của hai người đều lộ ra vẻ không tự nhiên, bố Vương trực tiếp cầm báo che mặt.

Tiêu Chiến bước vào phòng bếp, vốn muốn giúp đem điểm tâm lên, không ngờ lại bị mẹ Vương kéo sang một bên nói nhỏ.

"Thanh nhiên nhiệt tình không tránh được cũng là chuyện thường, nhưng phải cần chú ý chút về chuyện ảnh hưởng người khác, bố mẹ lớn tuổi rồi, rất khó vào giấc, tối qua cả đêm đều không ngủ được."

"..."

Mẹ Vương sợ anh nghe không hiểu, lại thêm câu: "Động tĩnh quá lớn!"

Tiêu Chiến thật hận không thể đào hố chôn mình, không đúng, phải chôn cả Vương Nhất Bác vào cùng nữa!

Thế là, suốt bữa sáng Tiêu Chiến nhanh chóng ăn xong, liền kéo Vương Nhất Bác vẫn chưa ăn xong, muốn bỏ trốn.

Nhưng xe vừa khởi động, mẹ Vương liền dùng thân thể khỏe mạnh của mình đuổi ra, theo sau còn có người làm đang thở hổn hển kéo theo một chiếc vali to.

"Đây là món quà nhỏ mẹ ở nước ngoài mua về, Tiểu Tán con cầm chơi đi."

Tiêu Chiến vội lễ phép nói lời cảm ơn, "Cảm ơn mẹ."

Mẹ Vương cười nói với bọn họ, "Có rảnh thì đến đây chơi nhiều một chút, mẹ sẽ đích thân xuống bếp làm cơm cho các con."

"Vâng ạ, chào mẹ." Chờ đến khi xe khởi động, Tiêu Chiến vội vàng vẫy tay chào tạm biệt mẹ Vương, cười ngoan ngoãn khiến người khác thương yêu, nhưng xe vừa rời khỏi sân vườn, anh lập tức đổi thành vẻ mặt như muốn khóc.

"Vương tiên sinh, trong khoảng thời gian ngắn, em không có mặt mũi đến ăn cơm rồi."

"Phì..."

Nhìn dáng vẻ xấu hổ, khó xử của anh, Vương Nhất Bác rốt cuộc cũng không nhịn được cười ra tiếng.

"Anh còn cười, anh còn cười nữa, anh cũng là đồng phạm đó, có được không!"

"Không sao, bố mẹ rất thoáng."

Vương Nhất Bác, có phải anh chú ý sai trọng điểm rồi không, trọng điểm không phải là thái độ của bố mẹ, trọng điểm là chúng ta làm chuyện xấu hổ bị nghe thấy rồi aaa!

Cuộc sống là thế này, ngoài trừ ngọt ngào, thì cũng không thể thiếu được đau lòng, song cho dù thế nào, bên cạnh người mình thích, hai người cùng trải qua đủ loại hương vị cuộc sống, đó chính là một loại tốt đẹp.

...

Cuối tháng, Tiêu Chiến bắt đầu vào đoàn phim《Bạn của năm đó》, đây là một bộ phim đô thị công sở, Tiêu Chiến đóng vai nam phụ, là một anh chàng đẹp trai đi từ thôn quê đến đô thị lớn, cả đường đi, anh vượt qua rất nhiều khó khăn trong đô thị, dần dần có chỗ đứng vững chắc, trở thành bạn của nam chính, sau đó lại yêu nữ chính, nhưng trong mỗi câu chuyện từ lúc bắt đầu đã định sẵn, nữ chính sao có thể thích nam phụ, cuối cùng anh chỉ đành thất vọng rời xa, trở về quê nhà.

Lúc nhận vai diễn này, anh cũng đã nghiên cứu rất lâu, còn thảo luận với đạo diễn qua, lúc ấy anh tự cho rằng mình đã diễn rất hoàn mỹ, nhưng sau khi gặp được nguyên tác giả, sau khi thảo luận, anh mới phát hiện mình vẫn đóng chưa đạt.

Nhân vật lúc vừa đến thành phố rất ngây thơ, thuần khiết, anh đã diễn được, sau đó trở nên thành thục thế sự, anh cũng diễn được, như liên kết giữa hai người này, anh biểu hiện không tốt, anh chú trọng là biểu hiện của một chàng trai trong quá trình vượt qua khó khăn, cố gắng, cùng quyết tâm hướng về tương lai, lại quên mất chàng trai nghênh hợp hiện tại, sự đau khổ và vùng vẫy trong lúc thay đổi mình, trở nên mạnh mẽ rất dễ dàng, nhưng sau khi mạnh mẽ vẫn muốn giữ lấy phần đơn thuần kia, lại không hề dễ một chút nào.

Tiêu Chiến từ bé đến lớn sống quá thuận buồm xuôi gió, cho nên sự đau khổ vùng vẫy và đấu tranh với thực tại với anh mà nói thật sự là rất khó, anh của kiếp trước, có lẽ sẽ không làm được, nhưng sau khi trải qua bao nhiêu giày vò, Tiêu Chiến cảm thấy không vai nào là anh diễn không được.

Cho nên lần này vào đoàn, anh cảm thấy tự tin tuyệt đối.

Tiêu Chiến trong phim này đóng một chàng trai thôn quê, trong thành phố có một em họ làm côn đồ, đúng lúc không có gì làm, cả ngày bám theo anh, nhân vật này cũng có vài phân cảnh, diễn với anh được mấy cảnh.

Kiếp trước, nhân vật này được một người mới đóng, cụ thể tên là gì anh cũng không nhớ, chỉ nhớ diễn xuất của người đó ở tầm trung, không xuất sắc, cũng không quá tệ, khiến người ta không có ấn tượng sâu đậm.

Đạo diễn phim《Bạn của năm đó》tên là Lý Trung Sang, là một đạo diễn chú trọng diễn thực, ông đối với tạo hình của nhân vật có yêu cầu vô cùng nghiêm ngặt, cố gắng đạt được đến mức chân thực nhất, cho nên lúc thử tạo hình, vô cùng giày vò mọi người, quần áo, trang điểm, đều yêu cầu rất cao, thường phải làm đi làm lại mới hài lòng.

Hôm nay Tiêu Chiến vừa thử vai xong, đang cùng vài người bạn quen biết bàn đi chỗ nào ăn, thì nghe thấy một người nói với anh, Tiêu Chiến, em họ của cậu đến thử vai này.

Tiêu Chiến nghĩ đến việc về sau cũng phải diễn cùng với nhau, sớm quen biết cũng tốt, thế là bước vào phòng thử vai.

Điều khiến anh bất ngờ là, anh lại nhìn thấy Kỷ Hải.

Dưới tình huống không chuẩn bị tâm lý, lần nữa gặp cậu ta, anh lại bị lạnh lẽo giày vò đến cực hạn.

Tại sao cậu ta lại ở đây?!

Không ai chú ý đến sự biến hóa trên mặt anh, đạo diễn thấy anh xuất hiện, liền vẫy tay ra hiệu bảo anh bước vào.

Thật ra Tiêu Chiến muốn xoay người rời đi, nhưng lại không muốn đạo diễn mất mặt, thế là đành hít thở thật sâu, điều chỉnh lại cảm xúc, mới bước vào trong phòng.

Nhìn thấy Kỷ Hải trẻ hơn trước đây rất nhiều, trong lòng anh vẫn chứa đầy hận ý.

Chẳng qua, lý trí nhắc nhở anh, người này tuy là Kỷ Hải nhưng đã không còn là Kỷ Hải mà trước đây anh từng quen, hơn nữa Kỷ Hải này, cũng không nhất định quen biết anh, anh không cần phải nghi ngờ, sợ hãi như thế.

Hơn nữa Kỷ Hải của bây giờ vẫn trẻ như thế, nếu cậu ta dám làm ra chuyện vượt quá giới hạn, anh tùy tiện cũng có thể khiến cậu rút ra khỏi giới giải trí, cho nên, anh vốn dĩ không có gì phải sợ cả.

Không còn cách nào, vì Kỷ Hải kiếp

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net