Chương 41. Nhà Mới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Trước đây không nghe nói em cũng tham gia đoàn phim này?" Tiêu Chiến nhân lúc Uông Trác Thành đang sắp xếp phòng cho anh, cùng Trịnh Phồn Tinh nói chuyện phiếm, Trịnh Phồn Tinh cầm gói khoai tây lát nhai đến rất vui vẻ.

"Em cũng là cuối tuần này mới xác định là vào đoàn phim, diễn viên trước đó diễn vai em trai bị vướng lịch."

Gần đến lúc quay mới phát hiện bị vướng lịch, cái cớ này quá gượng rồi, không thể tìm được lý do mới mẻ hơn chút sao!

Tiêu Chiến mím môi, cười như không cười ha ha hai tiếng.

Lòng thầm nghĩ cậu bé này vẫn rất có năng lực, sau khi đóng xong một bộ phim liền đi tìm chỗ dựa, cũng là một người có bản lĩnh.

Lần này cần đóng phim cổ trang, bối cảnh lịch sử là thời Đường, tên là《Đại Đường》, hơn nữa không phải là phim cung đình truyền thống, mà là một bộ phim trinh thám phá án, kiếp trước Tiêu Chiến chưa từng đóng vai này, cũng chưa từng nghe qua, phim này là do Tuyên Lộ nhận về, anh cũng cảm thấy nội dung rất thú vị, cảm thấy vai diễn cũng rất nhiều tính thách thức cho nên nhận vai.

Nam chính trong phim có hai thân phận, vốn là công tử thế gia, con cái nhà quan, lại từ nhỏ thích hành hiệp trượng nghĩa, mà võ nghệ lại rất cao cường. Sau khi lớn lên anh lại trở thành hiệp đạo, chuyên cướp giàu giúp nghèo, là đạo tặc khiến quan phủ đau đầu.

Trong phim anh cùng với quan phủ đấu trí đấu mưu, lợi dụng thân phận công tử nhà quan, thám thính đủ loại tin tức, lại dùng thân phận hiệp đạo, giúp đỡ bá tánh nghèo khổ, quan phủ không biết đã hạ bao nhiêu cáo thị truy nã, đều không bắt được anh về, sau đó anh gặp được người săn giải thưởng rất lợi hại, chính là nữ chính, hai người anh đuổi tôi chạy, không ngừng so tài, cuối cùng lại thành một đoạn nhân duyên tốt, vạch trần âm mưu của tham quan, cùng nhau ngao du thiên hạ, trở thành một đôi tình lữ thần tiên.

Tóm lại, đây là một bộ phim hiệp khách tương đối duy mỹ.

Tuy không phải bì kịp tác phẩm lớn nhưng từ trang phục đạo cụ mà nhìn, đều rất tinh xảo, sau khi công chiếu, hiệu quả khẳng định sẽ rất tốt.

Tạo hình hiệp đạo của Tiêu Chiến rất soái, khiến anh liên tưởng đến Đông Phương Bất Bại, vừa ác độc vừa tiêu sái, sau khi mặc trang phục vào người, anh đều không nỡ cởi ra.

Từ trước đến giờ, anh đều cảm thấy mình là một nam nhân tương đối ngọt ngào, càng thích hợp đóng vai thanh niên ôn nhu, nào ngờ tạo hình lần này mà nhà tạo mẫu làm xong, anh lại tự kinh ngạc, hóa ra anh vẫn rất thích hợp với dáng vẻ trung tính.

Tiêu Chiến chụp hình gửi cho Vương Nhất Bác, "Bà xã anh rất đẹp trai!"

Vương Nhất Bác cũng đáp lại anh bằng một câu rất teen, "Bà xã anh bá khí bức người*."

(* Nguyên văn 霸气侧漏 [Bá khí trắc lậu]: Chỉ người rất có khí thế, nhìn ngang nhìn dọc đều có khí tức bức người.)

Sau đó trọng điểm mà Vương Nhất Bác quan tâm chính là quần áo trên người anh, "Quần áo quá ít, có bị lạnh không."

Tiêu Chiến kéo tà áo mình ra, chụp tấm ảnh quần áo bông bên trong, còn có miếng giữ ấm, lại chụp cho Vương Nhất Bác nhìn, "Có chút lạnh, chẳng qua em có dán miếng giữ ấm, bộ y phục kia càng lạnh hơn, cực kì ít vải, không còn cách nào, nam nhân thời Đường đều ăn mặc như thế cả."

"..." Vương Nhất Bác cảm thấy cả người đều không vui.

Bà xã y lại mặc quần áo mong manh đi qua đi lại trên màn ảnh, thiệt thòi này có phải quá lớn rồi không!

Sau đó anh càng nghĩ ra vấn đề quan trọng hơn, "Có cảnh hôn không?"

Tiêu Chiến lập tức đáp: "Có một hai cảnh, nhưng sẽ tá vị*, không hôn thật."

*mượn góc quay

Vương Nhất Bác cảm thấy, có một bà xã là diễn viên, y sớm muộn cũng sẽ chết chìm trong hủ giấm.

Y vô cùng buồn bực nghĩ: Bà xã anh đến nơi rất xa để quay phim, mấy tháng không bên cạnh mình, chuyện này cũng cho qua đi, anh lại còn có cảnh thân mật, đây thật sự là chuyện không thể nhịn được nữa.

Nghĩ đi nghĩ lại, Vương Nhất Bác càng nghĩ càng cảm thấy đau đầu, thế là liền gọi điện thoại cho Tư Sùng Chí hỏi chuyện, dù sao vợ của Tư Sùng Chí - Cố Vi cũng là một diễn viên, về phương diện này anh ta hẳn rất có kinh nghiệm.

"Làm sao để điều chỉnh các tình huống không thể tránh khi xuất hiện trong phim?" Vương Nhất Bác thẳng thắn hỏi.

Tư Sùng Chí bên kia vừa đập bàn, sau đó hùng hồn hỏi: "Tại sao phải điều chỉnh? Kiên quyết không điều chỉnh, không cho phép hôn môi, không được ăn mặc hở hang, đây là yêu cầu cơ bản nhất của tôi."

Vương Nhất Bác thầm bội phục sự quyến đoán của chủ tịch Tư, lại hỏi: "Cố Vi đồng ý với yêu cầu của anh sao?"

"Đương nhiên là đồng ý, không đồng ý liền ầm ĩ đến khi cô ấy đồng ý mới thôi, bất quá thì bị phạt đi dọn vệ sinh thôi, lại không phải chưa từng dọn qua!" Tư Sùng Chí tiếp tục uy vũ bá khí chỉ giáo cho Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác nghe xong cả đầu đầy vạch đen, bắt đầu có chút hối hận có phải là bản thân đã tìm sai người rồi không? Lòng thầm nghĩ vợ mình sẽ không phạt mình đi dọn toilet đây!

Chủ tịch Tư vẫn ở đầu dây bên kia nhiệt tình diễn thuyết, "Tôi nói với anh, biên kịch hay đạo diễn gì đó đều là hổ giấy mà thôi, đừng thấy họ rất nhiều nguyên tắc chỉ cần bị hét vài tiếng, bọn họ liền ngoan ngoãn ngậm miệng lại, chúng ta lại cầm chút tiền ra đầu tư, bọn họ lập tức nghe lời thôi."

"Đầu tư? Anh cũng liên quan đến mảng này sao?"

"Không có, đây không phải là tốn chút tiền để bà xã trong đoàn phim được thoải mái hơn chút sao? Mấy năm nay, tôi đầu tư khá nhiều vào đoàn phim, hơn nữa lúc tiêu tiền, có thể muốn mắng liền mắng, rất sảng khoái."

Vương Nhất Bác cảm thấy cả người mình lập tức đầy khí thế, chủ tịch Tư đã giúp y mở ra một cánh cửa lớn của thế giới mới.

Tư Sùng Chí ở đầu dây bên kia nói đến nghiện, lại tiếp: "Đúng rồi, nghìn vạn lần đừng để anh ấy ở chung phòng của đoàn phim, điều kiện trong đó hệt như là dành cho lợn ở vậy, cũng đừng ở khách sạn, những nơi đó tự xưng là năm sáu sao nhưng thực tế chỉ có hai ba sao mà thôi."

"Thế anh làm sao giải quyết những chuyện này."

"Đương nhiên là đến gần đó mua nhà rồi, lại để người giúp việc trong nhà đến đó ở cùng, chúng ta hễ rảnh rỗi cũng có thể qua đó chơi vài ngày." Tư Sùng Chí đã cho hết vốn liếng của mình cho y rồi.

Vương Nhất Bác lại lần nữa mở ra một cánh cửa lớn của thế giới mới, hóa ra còn có thể như thế, chủ tịch Tư không hổ là người đàn ông sau lưng của ảnh hậu, khí thế này, hành động này, đều không ai bì được.

Vương Nhất Bác bắt đầu suy nghĩ đến tính khả thi về việc mua nhà ở phía nam.

"Bà xã anh lần này đến đâu quay phim."

"Hoành Điếm."

"Tôi ở Kim Hoa có một căn nhà, cách đó không xa, bây giờ vẫn đang trống, nếu không cho hai người mượn ở cũng được."

"Không cần, tôi sẽ cho người đi xem những ngôi nhà được trang trí đẹp ở bên đó."

Thế là hai người đàn ông cưng vợ thành ma kết thúc cuộc gọi.

Một tuần sau, Lưu quản gia xuất hiện ở phim trường, lúc bắt đầu Tiêu Chiến còn cho rằng mình nhìn lầm, vội vàng bảo Uông Trác Thành qua đó xác nhận mới biết đó thật sự là ông ấy.

Dẫn người vào phòng nghỉ, Tiêu Chiến vội hỏi, "Sao ông lại qua đây? Trong nhà phải làm sao? Ai chăm sóc cho Vương tiên sinh."

"Thiếu gia bảo tôi đến đây, tôi còn mang theo hai người làm và một đầu bếp nữa." Lưu quản gia nghiêm túc trả lời.

Tiêu Chiến càng không hiểu gì hết, "Mang theo nhiều người đến đây để làm gì?"

"Chăm sóc cậu, thiếu gia đã mua xong căn nhà ở gần đây, lúc nào cũng có thể dọn đến, cho nên tôi đã sắp xếp xong cả căn nhà liền đến đón cậu về." Lưu quản gia bình tĩnh đáp, dường như mua nhà, mang theo người làm đến để quay phim chỉ là một chuyện rất bình thường, vẻ mặt này, thật sự khiến cho Tiêu Chiến tự cảm thấy mình chuyện bé xé ra to vậy.

Thế là anh xin nghỉ nửa ngày phép với đạo diễn, mang theo Uông Trác Thành theo Lưu quản gia cùng đi xem nhà.

Mà sau khi nghe thấy chuyện này, Uông Trác Thành vẫn luôn ở trạng thái mông lung, trong lòng thầm xác nhận lần nữa, thế giới của người giàu có quả nhiên quá hung tàn.

Ra khỏi trường quay, Tiêu Chiến mới phát hiện Lưu quản gia lại đem cả xe chuyên dụng của anh đến, chiếc xe trắng nổi bật đang đậu ở bên ngoài, quả nhiên là một quản gia vạn năng thần thông quản đại.

Nhà mới là một biệt thự cỡ nhỏ kiểu châu Âu, diện tích nhỏ hơn so với nhà anh ít nhất là hai lần nhưng trang trí rất ấm áp, Lưu quản gia sau khi đến đây, nội thất đều được thay mới, thần kì nhất là, phòng ngủ chính còn bố trí hệt như phòng ngủ ở nhà của anh, từ rèm cửa, ga giường, cùng với vật trang trí cũng giống hệt, thật sự hệt như là đem cả phòng ngủ trong nhà dọn đến đây vậy.

Tham quan xong nhà mới, Tiêu Chiến quả nhiên bội phục Lưu quản gia sát đất, không nhịn được hỏi: "Ông thật sự không cần tôi giúp ông tìm đối tượng sao, ông thấy A Thành rất không tệ nha, muốn trẻ có trẻ, muốn mông có mông, nhất định có thể sinh đẻ!"

==! Lưu quản gia không thèm để ý đến anh, xuống lầu bảo phòng bếp chuẩn bị bữa tối.

Uông Trác Thành vẫn luôn duy trì trạng thái mông lung, sau khi phát hiện bản thân còn được chuẩn bị phòng ngủ riêng, liền hạnh phúc đến nỗi ngã nhào lên giường.

Tiêu Chiến gọi điện cho Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác ở bên kia đang họp nhưng y không hề để ý mà nhận điện thoại của vợ, mà cấp dưới của y đã quen với tình huống này rồi.

"Vương tiên sinh, nhà mới thật đẹp!"

"Thích không?"

Tiêu Chiến cười nói: "Em rất thích, phòng ngủ hệt như ở trong nhà vậy, em không cần mất ngủ nữa rồi. Vương tiên sinh, đây là cách anh theo đuổi em hả?"

"..." Vương Nhất Bác hoàn toàn không nghĩ đến chuyện này, y thật ra muốn bản thân qua đó có không gian riêng tư với anh, có thể thoải mái hơn chút mà thôi! Nhưng y lập tức thuận theo suy nghĩ của anh hỏi: "Cho nên có hiệu quả không?"

"Hiệu quả rất tốt, em muốn lập tức đồng ý sự theo đuổi của anh!"

"Em có thể tiếp tục câu dẫn anh." Vương Nhất Bác gợi ý.

Tiêu Chiến phụng phịu nghĩ: Sao anh lại cảm thấy người bị câu dẫn là mình nhỉ?!

Vương Nhất Bác ở đầu dây kia nói lịch trình của y: "Cuối tuần này anh sẽ qua đó hai ngày."

Nghe y nói sẽ đến đây, anh lập tức rất vui vẻ, mới xa nhau vài ngày, anh đã nhớ y muốn chết rồi.

Giờ ăn tối, Uông Trác Thành mới rời giường, mơ hồ đi đến trước bàn ăn, nhìn thấy vài người đi lại quanh Tiêu Chiến, rót trà bưng nước, sắp xếp chén đũa, khăn ăn, thật sự hệt như đóng phim vậy, cậu cảm thấy mình hình như chưa tỉnh ngủ.

"Chiến ca, em thật sự có thể ở trong này sao?"

Tiêu Chiến đùa dai chớp mắt, cố tình nói với cậu: "Chuyện này em có thể hỏi Lưu quản gia đấy, là ông ấy sắp xếp phòng cho em."

Lưu quản gia bị điểm danh, không tự nhiên ho khan hai tiếng, nghiêm túc đáp: "Vì tiện cho công việc, em có thể ở lại đây."

Đều tại Tiêu Chiến loạn điểm uyên ương, hại ông giờ đây đối mặt với Uông Trác Thành cảm thấy cả người không tự nhiên.

Sau đó đối diện với một bàn đầy thức ăn tươi ngon, Uông Trác Thành phát hiện ra bản thân có chút nuốt không trôi.

Ăn cơm còn bị người khác nhìn, cậu thật sự là rất không quen, đặc biệt là Lưu quản gia mặt không biểu cảm, ông còn dùng ánh mắt kì lạ để nhìn cậu, thật sự khiến cậu cảm thấy rất đáng sợ a!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net