Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

'𝑵𝒂̆𝒎 𝒕𝒉𝒂́𝒏𝒈 𝒗𝒐̂ 𝒕𝒂̂𝒎, 𝒕𝒓𝒐̂𝒊 𝒒𝒖𝒂 𝒉𝒐̂̀𝒏𝒈 𝒕𝒓𝒂̂̀𝒏 𝒉𝒖𝒚𝒆̂𝒏 𝒏𝒂́𝒐, 𝒓𝒐̂́𝒕 𝒄𝒖𝒐̣̂𝒄 𝒄𝒖̃𝒏𝒈 𝒄𝒐́ 𝒏𝒉𝒖̛̃𝒏𝒈 𝒕𝒉𝒖̛́ 𝒃𝒊 𝒕𝒉𝒖̛𝒐̛𝒏𝒈 𝒌𝒉𝒐̂𝒏𝒈 𝒈𝒊𝒂̂́𝒖 đ𝒖̛𝒐̛̣𝒄."*

Đầu mùa gió bấc, lau sậy xác xơ.
Tiêu Chiến thơ thẩn trong sân, trước mắt trắng xoá không phân định nổi là hoa hay tuyết đầu mùa.
Mùa đông năm thứ ba, một người biền biệt không về. Tiêu Chiến đến xế chiều lại ra ngồi trên bàn đá cũ, trông ra phía cửa đình viện. Tách trà cũng nhạt. Đình viện rộng lớn này vậy mà chỉ có một người ở. Thỉnh thoảng có du khách ghé qua lại mang vẻ mặt tiếc nuối đi về, vì y chẳng còn cho khách vào tham quan nữa. Danh tiếng của đình viện vốn vang danh từ rất lâu. Năm đó nghe nói bạch y nam tử cùng một tiểu tử từ xa dọn đến. Họ tất bật tìm thợ giỏi ở khắp nơi. Ngày ngày đêm đêm xây dựng nên một chốn tịch mịch giữa hồng trần huyên náo. Từ bên ngoài nhìn vào là những tường cao rêu phủ. Cảm giác lạnh lẽo lại cô đơn. Nhưng những năm đó, người ở bên trong chưa từng ngưng đốt lửa sưởi ấm. Không khí hoà thuận yên bình như được đình viện bao bọc hết mực có thể. Nhà của họ, vào năm đầu tiên chỉ có hai người chủ nhân cùng một bé mèo nhỏ. Thế nhưng khách đến thăm đều nói họ hạnh phúc đến kỳ lạ.
Mùa hồng chín có chàng trai trẻ leo lên hái, bên dưới cũng có một người đứng đón.
Mùa thu đến ngân hạnh rụng lá rất nhiều, chàng trai nhỏ tập tành kết thành hình hoa ngàn cánh, dù lần nào cũng bị rớt cánh hoa giữa chừng, nhưng nụ cười của người còn lại chưa từng ngưng nắng toả.
Đông về, nghe nói đình viện đẹp đến lạ. Nhất là buổi tối dưới tuyết, bên hiên nhà có đóm lửa nhỏ, chàng trai ôm hai bàn tay của người còn lại giấu vào cơ thể mình, dụi dụi liên tục. Mũi đỏ lên hết cả, nhưng họ lại mang ấm áp phủ đầy trong mắt.
Thời gian đó khách đến đông đúc, tiễn đưa một đợt lại chào mừng thêm một đợt. Hai chàng trai trẻ nhiệt thành tiếp đón, nhiều lúc còn chạy ra chụp hình giúp khách. Chàng trai nhỏ có vẻ thích trẻ con, mỗi khi thấy là lại xoắn xít đi theo, chọc ghẹo pha trò. Chàng trai lớn điềm tĩnh hơn, hay dỗ mấy bé khóc oà vì bị chàng nhỏ chọc sợ. Vậy mà ánh mắt y dành cho thiếu niên không có chút trách móc, nhìn ra còn nuông chiều hơn.
Tiếng lành đồn xa, đình viện còn trồng nhiều hoa cỏ mỹ miều, quanh năm toả hương thơm ngào ngạt. Đến mùa hoa quế còn được chủ nhân làm bánh đãi khách. Nghe nói vì chàng trai nhỏ thích ăn nên anh lớn luôn ưu tiên quế hoa cho việc làm bánh.
Có lần khách hỏi hai người từ đâu đến, lại có tiền đồ xây dựng cơ ngơi đẹp đẽ như vậy, nhìn qua là biết tư duy không tầm thường. Hai người vậy mà chỉ cười chứ không đáp. Có lẽ vì quê hương họ còn ở xa lắm, cũng chẳng có cơ hội quay về là bao.
Đến năm thứ ba, đình viện đón thêm một bé cún. Nghe nói từ ngày nhận về lại có chút xao động. Chàng trai nhỏ thường hay dỗi vì người kia mãi chăm bé mèo bé cún, chẳng thèm để tâm đến mình.
Xem ra thiếu niên lớn hơn kia cũng có chút nhọc lòng.
Nhưng khoảng thời gian đẹp đẽ ấy chẳng kéo dài bao lâu, bỗng một ngày thiếu niên nhỏ tuổi gói gém hành trang bước qua thềm tam cấp. Nghe nói lúc đi không ngoảnh đầu nhìn lại, chỉ một đường đi thẳng về phía xa. Hôm đó người trong phố không thấy cảnh tiễn đưa, thiếu niên lớn tuổi hơn chẳng xuất hiện nơi cửa viện. Bẵng đến xế chiều, khi bầu trời nhuộm đầy màu hoàng hôn đỏ thẳm, thiếu niên bạch y năm xưa mới lặng lẽ đi ra đóng cửa đình viện. Từ đó không còn đón tiếp khách tham quan nữa.
Mới đó mà ba năm trôi qua, thoăn thoắt không kịp trở mình. Mớ dây bìm bịp đã phủ xanh ngoài vách tường đá. Nhưng thời gian ở trong đình viện dường như trôi qua rất chậm, trái biệt hẳn với bên ngoài. Tiêu Chiến vẫn an tĩnh giữ nét sinh hoạt cũ, kể từ ngày Vương Nhất Bác ra đi. Mỗi ngày thức dậy khi gà còn chưa gáy sáng, y sẽ trở mình rồi xuống bếp nấu nước nóng để pha trà. Trà lài ở trong viện rất nhiều, đều được y tích cóp từ lúc mùa hoa nở rộ. Năm đó thiếu niên nhỏ nói thích mùi hoa lài. Được ăn bánh hoa quế rồi uống tách trà lài là đỉnh cao thiên hạ luôn.
Tiêu Chiến nhớ gương mặt phóng đại của hắn khi ấy, ba hoa không ngớt, quay đi ngoảnh lại toàn khen y giỏi giang.
Nhưng hắn đi biền biệt ba năm, chẳng biết đã khen thêm bao nhiêu người nữa. Trà lài ban sáng lạnh lẽo, Tiêu Chiến đổ hết rồi pha lại một bình trà mới.
Tiêu Chiến thường đọc sách, thói quen từ xưa khó bỏ. Nhưng sách trên kệ cũng đã đọc qua hết hai lượt. Tiêu Chiến nhẩm tính, bản thân đã gần một năm chưa ra khỏi đình viện. Thời gian đầu hắn rời đi, y thường ra ngoài nhiều hơn, chí ít cũng ba tháng một lần. Nhưng dần dần y cảm thấy việc ra ngoài trở nên quá sức với mình. Thế giới ngoài kia quá ồn ào, y muốn an tĩnh ở đây chời đợi cậu nhóc của mình trở về hơn.
Thật ra trong lòng Tiêu Chiến hiểu rõ, bản thân cũng có thể gói gém hành lý chạy thẳng đến quê nhà của Vương Nhất Bác để tìm. Dù cho kết quả có như nào cũng nguyện lòng chấp nhận. Nhưng y sợ hãi. Cái gọi là thực tại phũ phàng, là lời hứa không thể giữ trọn.
Vương Nhất Bác hứa sau khi giải quyết xong vấn đề sẽ trở về tìm y ngay. Y tin, tin tuyệt đối. Cái niềm tin ấy nuôi dưỡng y suốt ba năm trời ròng rã. Dần dần sự chờ đợi như khắc vào trong tâm khảm.
Tiêu Chiến như bị hai bên giày xé mỗi lúc một lớn, một bên là nội tâm mạnh mẽ của y từ xưa đến nay, muốn đoạn tuyệt quan hệ với tên nhóc không giữ lời. Một bên lại chần chừ nếm mãi mùi vị đau khổ của chờ đợi và tin tưởng, không muốn buông tay.
Cảm xúc giày vò như thế ngày qua ngày, y mắc tâm bệnh. Người ngoài không dễ dàng gì nhận ra, nhưng y hiểu bên trong cốt tuỷ của mình thực sự đã bị bào mòn. Mỗi đêm dường như đều thức trắng. Mỗi bữa ăn chỉ là qua loa lấy lệ, nhiều lúc nuốt không trôi dù chỉ một hai muỗng cháo. Nhưng sự chờ đợi lại tiếp tục chiếm giữ.
Tiêu Chiến vẫn muốn tin Vương Nhất Bác sẽ quay lại.




Đông về vội vã, Tiêu Chiến vì tâm tình bất định mà chẳng kịp hay. Củi khô trong viện không còn nhiều. Hạ qua, y chưa kịp lượm lặt về thêm.

Đình viện nhanh chóng bị tuyết trắng phủ kín. Hoa lạp mai vàng vẫn nở hăng say, mặc kệ đống tuyết phủ che mờ đi sắc vàng tươi tắn. Tiêu Chiến ngồi nhìn đống lửa đang bập bùng cháy, thầm nghĩ ngày mai phải ra ngoài một chuyến rồi.

Thế nhưng sáng hôm sau, khi Tiêu Chiến vừa mở cửa đình viện thì gặp một vị khách đặc biệt. Là một vị bằng hữu của anh họ Tiêu Chiến.
Vừa tháng trước, anh họ có gửi cho Tiêu Chiến bức thư nói về việc nhờ vả y cho một người đến phủ ở tạm. Là một vị có học thức cao, vì muốn học thêm về thuốc đông y mà phải chạy đến đây. Không bạn bè quyến thuộc. Anh họ nói cũng là bất đắc dĩ mới muốn nhờ đến Tiêu Chiến, vì đây là một người bạn tốt, và quang cảnh của đình viện nhiều cây cối lại phù hợp với ngành học của người nọ.
Tiêu Chiến nghĩ anh họ không biết, y từ lâu đã không nhận khách đến thăm quan. Nhưng anh họ là người từng có ơn với y. Năm đó ở quê nhà cùng trải qua sóng gió với Vương Nhất Bác, sau đó khăn gói theo hắn ra đi. Là vị anh họ này giúp đỡ y rất nhiều trong thời điểm khó khăn đó, muốn tình có tình, muốn nghĩa có nghĩa. Tiêu Chiến vì thế nên không tiện chối từ. Chỉ là không nghĩ vị khách lại đến vào ngày đông như thế này. Tiêu Chiến tưởng rằng phải đến khi lập xuân nên có chút bất ngờ.

Vội mời vị khách vào viện, tuyết trong sân hiện lên hai hàng dấu chân rồi nhanh chóng bị trận tuyết mới che lấp.
Khách tên Minh, họ một chữ Tôn. Lớn hơn Tiêu Chiến hai tuổi. Đúng như lời anh họ nói, vị tiên sinh này học thức nho nhã, đến cách phủi tuyết trên người cũng khoan thai.
Gian khách hôm nay có bình hoa lạp mai còn đọng tuyết trắng, bình trà lại đã nguội, Tiêu Chiến vội đi pha một bình trà mới.
Trò chuyện một buổi ngắn, y cũng hiểu sơ qua tình cảnh của Tôn Minh. Là con nhà thương gia có tiếng, vì đam mê học thức mà quanh năm chong đèn đọc sách. Học vị cũng đã đạt ở mức độ cao, nhưng vì yêu thích mà quyết tâm xa quê một chuyến để theo học một vị thầy nổi danh về đông y ở tận đây.
Tôn Minh cũng không giấu giếm tâm tình, ngay ngày đầu gặp mặt đã nói ngưỡng mộ danh tiếng đình viện từ lâu. Luôn mong mỏi một ngày được diện kiến. Chỉ là mấy năm nay chủ nhà không nhận khách, mà may thay dịp này được đến đây sinh sống một thời gian nên mới mạo muội nhờ vả người khác.
Được sự đồng thuận của Tiêu Chiến đã khiến Tôn Minh vui mừng khôn xiết, cũng hứa hẹn sẽ cố gắng không làm ảnh hướng đến nhịp sống thường nhật của y.
Tiêu Chiến nghe qua lời tâm tình, không lạnh không nhạt, chỉ nói với khách đừng quá khách sáo. Chỉ là đến đây học tập, ý tốt tâm tốt, không có gì đáng phiền hà cả.

Tiêu Chiến đi dọn dẹp một gian phòng, suy nghĩ rất lâu mới đưa ra lựa chọn. Bởi lẽ đây là phòng Vương Nhất Bác từng ở.
Lúc xây dựng đình viện, vốn dĩ Vương Nhất Bác chỉ muốn xây một phòng duy nhất, vì hai người biết rõ sẽ chẳng có quyến thuộc đến thăm. Nhưng Tiêu Chiến nói phòng hờ bất trắc, đình viện rộng lớn như thế này mà chỉ xây một gian ngủ là quá ít. Vương Nhất Bác tính đến đâu cũng không qua Tiêu Chiến, hoá ra y xây thêm một gian phòng đẹp đẽ để những lúc giận nhau sẽ đuổi hắn về phòng riêng. Lần đó hắn uất ức đến kêu gào không thôi, nhưng Tiêu Chiến đã quyết thì ý hắn cũng chỉ như mèo cào vách.
Thực ra đình viện còn xây một dãy riêng với một gian phòng dài, dùng cho khách nghỉ chân. Nhưng đó là phòng cho nhiều người ở, cũng không thể để khách đặc biệt ở một nơi qua loa như vậy.
Tiêu Chiến định hình rất lâu, hết dẹp cái này lại cất cái kia. Tâm y không muốn ai đụng chạm vào đồ mà Vương Nhất Bác đã sử dụng qua, dù số lần hắn ngủ ở đây chỉ đếm chưa đầy bàn tay.
Dọn dẹp hết từng món, đôi mắt Tiêu Chiến cũng đỏ hoe.

Tôn Minh rất lịch thiệp, từ ngày dọn vào ở cũng không dám đụng chạm lung tung. Như bức tranh hoa trà mi trong tuyết treo trên vách, hoa đỏ loang trong nền tuyết trắng. Hoặc như một bức tượng gỗ nhỏ tình cờ phát hiện được trong hộp được cất dưới gối nằm. Tôn Minh không biết mặt chủ nhân của nó, nhưng biết tượng này khắc hình dáng của ai.
Thanh tao nhã nhặn, ôn nhu như tuyết, là Tiêu Chiến.
Hai người sống với nhau trong đình viện, nhìn qua có chút nhàn nhạt nhưng lại bình đạm. Tôn Minh ban ngày đi học, đến xế chiều mới trở về. Khách hay nấu cơm cho Tiêu Chiến, dù ban đầu Tiêu Chiến quyết liệt từ chối, nhưng khách nói đến đây mà không làm gì thực rất ngại nên nấu vài buổi cơm cũng không có gì to tát.
Tiêu Chiến cũng thỉnh thoảng vào bếp xem xét, cơm chiều thường không bày vẽ gì nhiều, nhưng công việc chia hai sẽ chóng thành hơn. Tâm sự qua loa một chút, vậy mà nhận ra số sách mà Tôn Minh đọc rất nhiều, nhiều hơn kệ sách của Tiêu Chiến xưa nay. Điều này dâng lên sự tò mò và hứng thú của y. Mỗi ngày một câu chuyện, một quyển sách, một kiến thức mới. Người khách uyên thâm lại thấu sự đời, làm Tiêu Chiến ngày một ngưỡng mộ.
Buổi cơm của hai người vì thế mà thoải mái hơn, khách biết Tiêu Chiến không ăn được cà tím nên luôn tránh đi mỗi khi nấu. Lại biết y thích ăn cay, thường xuyên cho thêm ớt, nhưng vẫn nhẹ giọng khuyên Tiêu Chiến ăn vừa phải, rất không tốt cho dạ dày.
Mỗi lần nghe khách dặn dò, dù mang giọng điều bình đạm nhưng cũng dấy lên trong lòng Tiêu Chiến những nỗi nhớ về một hình dáng khác. Bàn tay khẽ run rồi chỉ ậm ừ cho qua chuyện.

Đông này không tránh khỏi việc đốt nhiều củi lửa sưởi ấm. Mấy hôm vừa rồi, Tiêu Chiến cùng khách đi lấy củi. Loay hoay với những chồng củi to, khách hỏi mấy năm qua Tiêu Chiến đều phải đi lấy củi nhiều như thế này vào mùa đông sao?
Tiêu Chiến nói, cũng không hẳn. Có khi thu sang nửa đoạn, y đã lên rừng lượm lặt dần. Đầu đông lại đi mua thêm vài lần là đủ củi. Chỉ là năm nay quên đẵng đi, thành ra bây giờ phải mua một lúc nhiều như thế này.
Khách hỏi bâng quơ, rằng một mình y sao khuân vác hết đống này về. Nhìn qua đều biết đều là dân sách vở, bàn tay không mỹ miều nhưng cũng không thấm nước xuân, quanh năm cầm sách đã quen. Vác hết đống củi này cũng là cả vấn đề.
Tiêu Chiến mỉm cười, không đáp.
Năm xưa Vương Nhất Bác nói sẽ chẳng để y chịu khổ cực chân tay. Dù thân là nam tử hán, Tiêu Chiến cũng từng vì câu nói ấy mà cười vu vơ rất lâu. Nhưng mấy năm nay chờ hoài cũng chẳng thấy ai về ngoài cổng. Dày vò cực khổ đâu chỉ vì mấy việc chân tay nặng nhọc này.

🎐
*Trích Bạch Lạc Mai

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net