21. Vĩnh hằng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nhất Bác trong lòng có Tiểu Tán ngoan ngoãn, nằm thư giãn trên cùng một chiếc gường xem phim. Trên tivi đang chiếu một bộ phim truyền hình, Tiêu Chiến xem không nghe hiểu nhưng nhìn hình cũng nắm bắt được một ít nội dung, có gì không hiểu cứ đi hỏi Vương Nhất Bác.

Nhưng hai nhân vật trong phim yêu đương nồng nhiệt quá, Tiêu Chiến không thể nhìn nổi, ngại ngùng che mặt lại. Nhưng âm thanh vẫn cứ thế truyền thẳng vào màng nhĩ không giảm đi.

"Đổi kênh đi!"

"Phim đang hay mà, em không xem sao?"

"Không không!" Cậu xua tay lia lịa.

Vương Nhất Bác yêu chiều tắt tivi đi, tiếp sau đó là một loạt động tác thuần thục đè ngửa Tiêu Chiến ra giường, gian manh cúi thấp người xuống thì thầm vào tai cậu: "Em không muốn xem phim, vậy chúng ta làm chuyện khác... thú vị hơn."

Hơi thở nam tính nóng ấm của Vương Nhất Bác phả vào tai Tiêu Chiến, tai cậu rất nhanh đã đỏ ửng. Con chó sói gian manh này.

"Khỏi cảm ơn." Tiêu Chiến bất chấp cố gắng ngồi dậy, được nữa đường lại bị ấn ngược về, hai tay lần này không được tự do mà bị khoá đặt lên đỉnh đầu. Bây giờ thì thật không chạy được nữa.

Vương Nhất Bác bắt đầu rồi, không trốn được đâu. Anh từ từ cúi đầu thấp xuống, hướng cổ Tiêu Chiến hít một hơi thật sâu thật sâu. Mùi hương nhẹ của sữa tắm hoà cùng chút ngọt ngào của Tiêu Chiến, không thể cưỡng lại. Lần đầu tiên anh bày ra hành động lưu manh này trước mặt cậu, Tiêu Chiến bất ngờ, căng thẳng đến cứng đơ cả người, đến hô hấp cũng không dám thở mạnh.

"Không! không được, em chưa-"

Môi bị chặn đứng, Vương Nhất Bác ngựa quen đường cũ thuần thục đưa lưỡi vào khoang miệng nóng ẩm của Tiêu Chiến lướt qua khắp các ngõ ngách. Một tay ghì chặt hay cánh tay, một tay lần mò xuống dưới thân, luồn vào trong khe áo xoa nắn eo nhỏ mềm mại.

"Ưm~" Tiêu Chiến bị nhột khẽ kêu lên một tiếng.

Dần dần, cả hai bị cuốn vào nó. Tay Vương Nhất Bác không còn hữu lực như lúc ban đầu, dần thả lỏng ra để chú tâm vào chuyện khác. Có khoảng trống, Tiêu Chiến thoát ra dễ dàng, ngược lại vòng hai tay lên cổ anh giữ lấy làm sâu thêm cái hôn ngọt ngào.

Bàn tay hư hỏng kia lần mò ra tấm lưng xinh đẹp, một lực đạo mạnh mẽ kéo Tiêu Chiến ngồi lên, gói gọn trong lòng. Hai chân cậu quặp vào hai bên hông Vương Nhất Bác, đầu óc có hơi choáng váng vì cú chuyển mình vừa xong. Tay anh vẫn không dừng lại, sờ soạng khám phá khắp nơi.

Tiêu Chiến khẽ cắn vào môi dưới của anh, rồi bất thình lình, Vương Nhất Bác cũng mạnh bạo cắn mút dày vò đôi môi đỏ mọng sắc tình làm cậu không kịp trở tay, chỉ có thể ngồi yên chịu trận. Xương hàm mỏi vô cùng do thời gian khá lâu cùng người trao đổi dịch vị, nước mắt sinh lí cũng vì vậy mà thấm ướt đôi gò má trắng trẻo hồng hào. Cậu không thể tiếp tục được nữa, tuy vẫn luyến tiếc nhưng tay đã đẩy ngực anh ra.

Nhìn Vương Nhất Bác vừa lúc nãy còn mãnh liệt như con thú hoang, giờ đây dịu dàng lại gói gọn vào đáy mắt chỉ dành riêng cho mình Tiêu Chiến, đâu đó còn nhìn thấy một chút uỷ khuất buồn tủi, cậu cau có đánh cái bốp vào người anh.

"Ay da!" Vương Nhất Bác đang ôn nhu lau đi vệt nước mắt còn đọng lại, không hiểu vì sao bị đánh kêu oan. "Tiêu Chiến đánh người rồi~" Rồi gục mặt vào vai cậu õng a õng ẹo. Nhưng tay thì vẫn hăng hái sờ soạng người ta lắm.

"Đã nói không được mà!" Tiêu Chiến bị sờ mó khắp người thì khó chịu bắt lấy cái tay đang làm loạn của người kia ra. Cuối cùng Vương Nhất Bác cũng chịu yên phận, chuyển sang ôm chặt lấy eo mảnh khảnh của người ta.

Cười cười nói: "Ngoài việc hôn khóc em ra tôi còn có thể làm gì khác?"

Hửm? Trả lời xem.

Nghe xong Tiêu Chiến đỏ bừng cả mặt, lúng túng leo xuống khỏi người Vương Nhất Bác tìm đường trốn, cuối cùng chạy về giường mình, tung chăn che hết cơ thể thành một cục tròn tròn. Không biết số phận của mình sau lần sinh nhật kế tiếp sẽ đi về đâu.

Mưa bên ngoài ngày càng nặng hạt, nghe dự báo thời tiết thông báo sẽ mưa hết đêm nay. Bên ngoài đôi lúc còn kèm theo sấm chớp, thứ Tiêu Chiến sợ nhất đến rồi. Sấm giật sáng một mảng trời đen kịt cùng với tiếng rầm như gần sát bên tai. Khách sạn họ đang ở thuộc hạng cao cấp nhất, cách âm tốt nhưng cũng không ngăn nổi âm thanh quá lớn bên ngoài.

Tiêu Chiến cuộn thành một đoàn trong chăn, hai mắt nhắm tịt, che đi vành tai nhạy cảm cố gắng ngủ nhưng không được. Cậu thật sự muốn khóc, cậu đúng là có chút sợ sấm chớp nhưng chưa từng nghe lần nào lớn như vậy, không khỏi bị doạ chết khiếp. Mà còn không thể nói với ai, Vương Nhất Bác ngủ mất rồi không thể làm phiền anh được, chỉ còn cách nhắm mắt bịt tai chịu đựng cho qua đêm nay.

Bỗng Tiêu Chiến có cảm giác giường lún xuống như có ai vừa ngồi lên, cục chăn to tướng bị đôi cánh tay hữu lực nào đó ôm lấy, vỗ vỗ trấn an, tiếp sau đó là giọng nói trầm ấm quen thuộc: "Sợ thì phải nói chứ, đồ ngốc này!"

Cậu chia cho Vương Nhất Bác nửa cái chăn, vì là giường đơn nên hai người chen chúc nhau nằm có hơi khó. Vừa mới ổn định vị trí xong thì ông trời cho xuống một tia sét sáng loá, rèm cửa không thể chặn được mà hắt thẳng vào phòng.

"RẦM!! ẦMM- ẦM!!!"

Tiêu Chiến còn chưa kịp ré lên thì gáy đã bị kéo ghì qua áp sát mặt vào bờ ngực rắn rỏi của Vương Nhất Bác. Anh một tay ôm eo một tay ôm đầu Tiêu Chiến, bàn tay lớn ấm áp phủ lấy vành tai của cậu áp đi âm thanh đáng sợ ngoài kia, còn tay trên lưng thì vỗ vỗ.

Từ trước đến nay, chưa một ai quan tâm lo lắng cho cậu đến từng chân tơ kẽ tóc như Vương Nhất Bác. Chỉ vừa mới xác định mối quan hệ chưa quá lâu nhưng Tiêu Chiến có thể cảm nhận được mình yêu anh nhiều đến như thế nào, và anh cũng vậy. Mặc dù không nói nhiều, nhưng hành động của Vương Nhất Bác thể hiện rất rõ sự ân cần. Bá đạo cũng có, bướng bỉnh cũng có, yêu chiều... đương nhiên có, và nhiều hơn tất cả.

Chẳng biết từ khi nào, Tiêu Chiến đã hình thành một thói quen không tốt, phụ thuộc vào Vương Nhất Bác.

"Đừng sợ, anh ở đây!"

Cậu rúc vào lòng Vương Nhất Bác nũng nịu dụi dụi như mèo nhỏ, đắm chìm trong hơi ấm nam tính, xong cũng điều chỉnh tư thế cho thoải mái rồi chìm vào giấc ngủ. Mưa to gió lớn ngoài kia chẳng còn đáng sợ nữa.

———

Cùng đi dạo trên con phố sầm uất nhất Paris, trước mặt đã là toà tháp Eiffel nổi tiếng khắp cả thế giới. Ánh sáng từ hàng nghìn ngọn đèn xung quanh tháp sáng chói loá cả một vùng. Tương phản với bầu trời đêm đen kịt là một cột vàng sáng chói mãn nhãn vô cùng. Quá mĩ miều, quá diễm lệ.

Vương Nhất Bác lấy trong túi áo khoác ra một chiếc máy ảnh, khoác eo Tiêu Chiến kéo lại gần. Cậu đang mải mê ngước đầu nhìn ngắm vẻ đẹp hoa lệ của địa điểm đẹp nhất thủ đô nước Pháp, tự dưng bị kéo lại có chút bất ngờ. "Cùng chụp một tấm đi!"

Anh giơ tay cầm máy ảnh lên cao, đếm ngược ba, hai, một.

"Tách!" Ngay thời điểm bức ảnh vừa được chụp, Tiêu Chiến đã quay sang hôn vào má Vương Nhất Bác một tiếng "chóc" khiến anh ngơ người luôn.

Ảnh vừa được in ra, Tiêu Chiến đã thích thú cầm lấy vẫy lấy vẫy để để hình hiện lên rõ hơn. Sau đó cười hề hề: "Chụp đẹp thật đấy nhể?"

Trời ơi Tiêu Chiến, sao lại có thể đáng yêu như vậy?

"Chúng ta có thể lên đó không?" Tiêu Chiến chỉ tay lên trên đỉnh tháp cao chót vót, phấn khích đến nhảy cẩng lên.

"Bây giờ đang đông quá, đi dạo một lát đi!" Vương Nhất Bác đáp lời, hất cằm về phía trước mặt, một hội chợ đang được mở.

Tiêu Chiến lon ton chạy đi trước, phấn khích lượn qua đảo lại khắp các gian hàng, Vương Nhất Bác từ tốn cho tay vào túi đi theo sau. Mỗi lần thấy cậu dường lại khá lâu trước một gian hàng, anh đều sẽ hỏi có thích không, Tiêu Chiến đều lắc đầu cả, bảo không cần đâu.

Không cần mà mắt cứ lúng liếng chớp chớp như vậy là sao?

Vương Nhất Bác đi ngang qua một gian hàng trưng bày toàn là kẹp tóc, mũ, phụ kiện. Tiện tay vớ lấy chiếc mũ hình đầu thỏ màu trắng trông có vẻ thú vị, liền "úp sọt" lên đầu Tiêu Chiến.

"Gì đây??" Cậu sờ lên đầu mình, lấy xuống cái mũ, đập vào mắt là một gương mặt thỏ con vô cùng đáng yêu, nhìn ngắm đã đời xong lại đội lên. "Hai cái này để làm gì?" Tiêu Chiến nắm lấy hai phần tay thỏ được kéo dài xuống ngang ngực, cảm nhận được có một trái gì đó giống bong bóng rỗng bên trong. Bóp một cái, cái tai trên đầu cậu vểnh lên, thả tay ra, tai lại cụp xuống vị trí cũ.

Tiêu Chiến cảm thấy thú vị, thích thú bóp bóp thứ đồ chơi mới, còn quay sang khoe với Vương Nhất Bác, anh không giấu nổi cảm xúc của mình, tai đã đỏ hết lên rồi.

"Ừ cưng!"

Cả quá trình từ nãy đến giờ vẫn không rời mắt khỏi em, nhìn những hành động ngốc ngốc em vô thức bày ra, cảm thấy cưng chết đi được con người này.

Nếu đây không phải nơi công cộng, có lẽ Vương Nhất Bác sẽ lăn đùng ra ngất tại chỗ vì sự đáng yêu đến mức chết người này đó.

...

Đứng trên đỉnh của toà tháp Eiffel, Tiêu Chiến ngơ người ra vài giây trước vẻ đẹp diễm lệ về đêm của Paris nước Pháp, những ánh đèn đường, những ngọn đèn sáng lung linh khắp thành phố được thu nhỏ vào tầm mắt như một bức tranh đầy màu sắc biết nhảy múa.

Trầm trồ khen ngợi ngắm nghía khung cảnh thu nhỏ của thủ đô, Tiêu Chiến không để ý thấy người bên cạnh mình, từ đầu đến cuối vẫn không mảy may ngắm nhìn cảnh đẹp.

Vương Nhất Bác từ khi vừa tốt nghiệp cấp ba đã bay sang đất nước xa lạ, không người thân thích, cách quê nhà cả nửa vòng trái đất, ngày ngày cố gắng ăn học thành tài, để khi trở về có thể gánh vác được cả một tập đoàn trên vai cùng với khối tài sản kếch xù của nhà họ Vương. Trong bốn năm ròng rã đó, những cảnh đẹp, đặc sản ở nơi đất khách quê người này chưa lần nào thưởng thức qua? Bây giờ nhìn lại cũng chẳng còn thấy hào nhoáng, đặc biệt nữa. Cảnh đẹp duy nhất tồn đọng trong đáy mắt anh lúc này, là mỹ cảnh được đặt vào nơi đầu quả tim, đẹp đến vô thực.

Tiêu Chiến.

Nếu vẻ đẹp của Paris là hoa lệ ánh sáng. Thì vẻ đẹp của em là vĩnh hằng, trong lòng tôi.

.

.

.

.

.

——————————————————————————
13-3-2023


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net