Chương 4:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ đại viên đi về hướng nam khoảng 7 8 dặm có một bãi đất trống, Lôi Vũ lạch cạch đạp nhanh chân về hướng đó, trong giỏ xe để đầy pháo cây với pháo bông, sau xe còn đèo theo Tiêu Xuân Sinh, trong tay Xuân Sinh còn ôm thêm hai bó to nữa.

Mấy đứa bạn ngày thường vẫn hay giao du đã đứng đợi sẵn ở đó, tiếng cười giòn tan cách cả một đoạn xa cũng có thể nghe rõ mồn một.

"Dô, Xuân Sinh, đây là ai thế, hình như lạ mặt lắm!" người lên tiếng đầu tiếng là một cô gái quàng khăn màu hồng, đôi mắt tròn xoe, thiện ý đánh giá Lôi Vũ.

Lôi Vũ không nói gì, im lặng dừng con xe thống nhất của Tiêu Xuân Sinh lại, bốc hết mẻ pháo cây pháo bông ở trong giỏ xe xuống, gật gật đầu với mấy người đứng đó, coi như đã chào hỏi xong.

Tiêu Xuân Sinh sải bước đi đến quàng tay lên cổ cậu, mặt mày hể hả đắc chí: "Đây là Lôi Vũ, con trai của bạn học cũ của ba tớ, người ta là phi công đó nha! Phi công ấy, có biết không, mấy chiếc máy bay chiến đấu ngày nào cũng bay ầm ầm trên đầu mấy người ấy, có khi là cậu ấy lái đó!"

"Phi công á! Đây là lần đầu tiên tớ nhìn thấy phi công đó!" có một cậu chàng dáng người cao cao mồm mép tép nhảy, "Xuân Sinh ca, từ khi nào anh lại chơi thân với phi công người ta thế, sao không dẫn đi sớm hơn, cũng để cho bọn em mở mang tầm mắt nữa chứ!"

Tiêu Xuân Sinh chưa kịp nói gì bạn thân từ nhỏ của anh đã chõ miệng vào: "Người ta là phi công bận lắm, mỗi ngày đều bay lượn trên cao mấy nghìn mét, làm gì có hơi sức đâu mà chơi cùng với mấy đứa rảnh rỗi hay lang thang ngoài đường như tụi bay."

Mấy người cười ầm lên, bọn họ dường như đều lớn lên cùng nhau trong đại viện của tiểu quân khu, chơi cùng nhau bao nhiêu năm rồi, ai cũng không thèm khách sáo gì, Tiêu Xuân Sinh nói không được trêu chọc Lôi Vũ nữa, vì thế mọi người bèn chuyển hướng sang lấy pháo trong tay hai người Xuân Sinh mang đến.

"Đám này chính là thế đó, lắm chuyện." Tiêu Xuân Sinh chỉ vào từng người giới thiệu cho Lôi Vũ, "Cô gái quàng khăn màu hồng kia tên là Lâm Tiểu Phương, đứa dáng cao cao kia là Lưu Kiến Quân, tên bạn từ nhỏ kia của tôi là Lý Thắng Lợi cậu cũng quen, còn có một cô gái nãy giờ không nói gì, tên là..."

Lôi Vũ tiếp lời: "Hoàng Linh?"

Tiêu Xuân Sinh ngạc nhiên nói: "Cậu quen à?"

Lôi Vũ nhìn cô gái kia một cái, nói: "Hồi nhỏ đến đại viên của các anh chơi, có gặp qua."

Tiêu Xuân Sinh "Ồ" một tiếng, lầm bầm: "Hồi nhỏ tí có gặp qua một lần đã nhớ kĩ thế cơ?"

Câu này Lôi Vũ không nghe thấy, mấy người kia cũng mang theo không ít pháo hoa pháo trúc, Lôi Vũ đi đến giúp sắp xếp.

Tiêu Xuân Sinh đứng đực ra đó nghĩ gì cả nửa ngày, chạy bước nhỏ đuổi theo Lôi Vũ hỏi: "Này, cậu gặp Hoàng Linh lúc nào thế, tôi chỉ nhớ hồi còn nhỏ ơi là nhỏ, cậu có đến một lần, lúc đó vẫn là mùa hè, trời nóng nực muốn chết, cây kem trong tay cậu chảy hết cả ra, cậu còn khóc nhè, khóc thương ơi là thương."

Tai Lôi Vũ đỏ phừng, lông cũng sắp xù hết cả lên: "Em khóc nhè lúc nào chứ!?"

Bên kia đã bắt đầu chơi rồi, một quả pháo hoa được phóng lên, rọi sáng gương mặt của cả hai người, Tiêu Xuân Sinh cười xấu xa: "Cái này thì tôi làm sao mà nhớ được chứ, lúc đó cậu còn thấp hơn tôi một khúc cơ, lúc nào cũng lẽo nhẽo đi theo sau mông tôi."

"Chính là hôm đó tôi không cho cậu theo sau lưng nữa, bảo cậu ra đầu ngõ mua kem quen rồi tự ăn đi, kết quả thì sao, tôi vừa mới bước chân ra khỏi cổng đại viện liền nhìn thấy cậu mặt mũi lem nhem nước mắt, cầm một cây kem đã chảy một nửa đứng đực ra ở đó, cũng không ầm ĩ gì, chỉ lặng lẽ khóc. Người lớn còn tưởng tôi bắt nạt cậu cơ, hại tôi phải dỗ cậu nửa ngày mới chịu nín."

Mặt Lôi Vũ đã đỏ ửng, đỏ y như quả hồng chín mọng đung đưa trong gió. Cậu từ chối việc giao tiếp với Tiêu Xuân Sinh, quay người đi xé vỏ pháo cây mà Tiêu Xuân Sinh thích nhất.

Vỏ của pháo cây được bọc chắc thật chắc, Tiêu Xuân Sinh bắn một cây, Lôi Vũ liền đưa cho anh thêm một cây nữa, không xa chỗ này, Lâm Tiểu Phương nhìn cũng không nhìn nổi nữa: "Tiêu Xuân Sinh, cậu cũng để Lôi Vũ người ta bắn hai cây đi, sao cứ sai người ta mãi thế!"

Tiêu Xuân Sinh gào lên trả lời lại: "Tớ đâu có sai sử gì cậu ta chứ, nói cứ như tớ bắt nạt cậu ta không bằng ấy."

Lôi Vũ vẫn cúi gằm mặt, im lặng không nói năng gì, xé lớp túi bóng bọc của cây pháo mới, giống như chỉ sợ Tiêu Xuân Sinh lại nói tiếp về vụ cậu khóc nhè chỉ vì cây kem chảy ngày xưa.

Tiêu Xuân Sinh cũng biết ý, cũng không nói gì nữa, bắt đầu nhớ lại: "Hồi trước Tết nào cậu cũng đến nhà tôi, về sau nhà cậu chuyển đến miền Nam, lúc cậu về thăm lại lần nữa hình như là mùa hè năm cậu 13 14 tuổi ấy nhỉ."

Tiêu Xuân Sinh nhớ không sai, đó quả thực là năm cậu 14 tuổi, ba mẹ Lôi Vũ đi đến Tây Bắc để khảo sát địa chất, mẹ Tiêu đón Lôi Vũ qua chơi kì nghỉ hè. Lôi Vũ không có ai chơi, toàn là Tiêu Xuân Sinh dẫn theo cậu.

Ở cái tuổi đó đang là lúc phát triển chiều cao mạnh mẽ nhất, Tiêu Xuân Sinh dáng người cao, cổ cũng thon dài, lại thêm từ nhỏ đã xinh xắn, đúng kiểu ngọc thụ lâm phong, ở trường tiểu học được vô số tiểu cô nương thích, trong ngõ cũng luôn tôn anh làm đầu đàn.

Lôi Vũ nhỏ hơn Tiêu Xuân Sinh 2 tuổi, lùn hơn anh một chút, nhưng lớn lên cũng đẹp trai lắm, chỉ có điều hơi ít nói, Tiêu Xuân Sinh toàn gọi cậu là hồ lô kín.

Tiêu Xuân Sinh hồi tưởng đến đây, cười nói: "Rốt cuộc cậu từng gặp Hoàng Linh lúc nào vậy? Cô ấy còn nhỏ hơn cậu cơ mà nhở, hồi đó lúc nào cũng thích thắt bím hai bên, có hôm xách túi quýt mà mẹ bảo mang về nhà, đi từ đầu ngõ về, cứ đi được bước nào là rơi rớt bước đó, cả đất lăn lóc đầy quýt là quýt."

Hàng pháo này đã được hết toàn bộ, Tiêu Xuân Sinh chạy đến lấy thêm pháo hoa được đặt ở bên kia, lại bị Hoàng Linh gọi ngược lại, hai người ngồi chúc đầu vào nhau, không biết đang nói cái gì.

Lôi Vũ không đi qua đó, im lặng cúi đầu dọn đống giấy vụn phun ra từ pháo cây vào trong hộp, thu dọn xong cả rồi, lại ngẩng đầu lên, Tiêu Xuân Sinh vẫn đang nói chuyện với Hoàng Linh.


Lôi Vũ nghĩ ngay đến chiều hoàng hôn mùa hè năm đó. Hôm ấy quạt điện trong nhà Tiêu Xuân Sinh bị hỏng, thời tiết Bắc Kinh nóng nực y như cái lò, Tiêu Xuân Sinh lại hay đổ mồ hôi, nóng đến nỗi ướt đẫm cả lưng áo, sắp không chịu nỗi nữa, nhưng không có người lớn nào ở nhà, vì thế Xuân Sinh nói muốn ra ngoài mua nước có ga hay kem que gì đó ăn cho bớt nóng, kêu Lôi Vũ ở nhà trông nhà.

Lôi Vũ đồng ý ngay, từ nhỏ cậu đã thích nghịch mấy thứ máy móc linh tinh, ở nhà nhàn rỗi không có gì làm, liền lục tìm hòm công cụ để sửa chiếc quạt điện kia. Quạt điện không dễ sửa, nhưng Lôi Vũ gõ gõ rồi chọt chọt nửa ngày trời, thế mà cũng thực sự khiến quạt điện chạy lại được.

Cậu vui mừng khôn xiết, ngồi trong sân viện nghe ngóng xem Tiêu Xuân Sinh bao giờ mới về, về rồi nhìn thấy quạt được sửa xong sẽ khen ngợi cậu như thế nào.

Nhưng rồi đợi mãi đợi mãi, lại chẳng thấy mặt mũi Tiêu Xuân Sinh đâu.

Lôi Vũ kéo cổng ra nhìn, chỉ thấy chỗ xa xa kia, Tiêu Xuân Sinh đang giúp một cô bé tầm 8 9 tuổi nhặt quýt. Quýt thì nhặt xong rồi đấy nhưng cô bé kia vẫn khóc không dừng lại được, một tay Tiêu Xuân Sinh xách túi, một tay nắm tay cô bé kia, vừa đi vừa dỗ dành.

Lôi Vũ có chút không vui, cậu đứng bên cạnh cổng đợi Tiêu Xuân Sinh đưa cô bé kia về nhà xong, mới xách túi nước ngọt ướp lạnh về.

Tiêu Xuân Sinh bị phân tâm, không chú ý đến quạt điện đã được Lôi Vũ sửa xong, chỉ vẫy Lôi Vũ đến ăn kem.

Có lẽ nhà Hoàng Linh ở khá xa, một chuyến đi rồi quay về này khiến kem que đã tan một nửa, nước lõng bõng trong túi.


Quay về hiện tại, Hoàng Linh với Tiêu Xuân Sinh cuối cùng cũng nói chuyện xong, anh đi qua tìm Lôi Vũ: "Cậu đứng nghệt ra đó làm gì, mau đến đốt pháo bông đi!"

Lôi Vũ bồn chồn không yên đi qua, không chú ý đến dưới chân, giẫm vào một hố nhỏ, dọa Tiêu Xuân Sinh nhảy nhanh đến đỡ được cậu: "Nghĩ cái gì đó, không nhìn đường à."

Lôi Vũ cứ thế túm chặt lấy cánh tay Tiêu Xuân Sinh, rồi chầm chậm trượt xuống, nắm lấy tay anh, lắp bắp nói: "Chân, chân có chút..."

Lần này thì đúng là dọa Tiêu Xuân Sinh sợ hãi một phen rồi, vất luôn cây pháo bông trong tay đi, vội vàng đỡ lấy Lôi Vũ: "Đau chỗ nào? Trẹo rồi à? Đừng nói là gẫy xương rồi nhé?"

"Không sao, bị chuột rút thôi." Lôi Vũ cúi đầu nhìn bàn tay nắm chặt của hai bọn họ, đầu lưỡi bắt đầu cứng lại, "Anh...anh đỡ em đứng một lát là được rồi."

Ở bên kia mấy người khác đang vui đùa ầm ĩ, Tiêu Xuân Sinh sợ ai lại không cẩn thận đụng vào Lôi Vũ, nhanh chóng dìu Lôi Vũ đi sang một bên khác trống hơn.

Trong màn đêm, một loạt pháo hoa nữa được bắn lên xé tan bóng tối, Lôi Vũ nắm chặt đến nỗi Tiêu Xuân Sinh có chút đau, nhưng thả lỏng ra lại sợ cậu đứng không vững, vì thế Tiêu Xuân Sinh cũng không thể hiện ra vẻ mặt gì khác thường cả.

Anh ngẩng đầu ngắm pháo hoa, khá xúc động nói với Lôi Vũ: "Hai chúng ta đã lớn chừng này rồi, khi lần đầu tiên cậu lái máy bay bay qua nóc nhà chúng tôi, tôi còn nghĩ, đây chính là đứa bé khóc nhè như con mèo hoa chỉ vì một cây kem chảy đó sao? Đã giỏi giang như thế rồi, máy bay cũng có thể lái được."

Sự xấu hổ trên gương mặt Lôi Vũ không thể giấu nổi nữa: "Anh đừng có nói mãi chuyện này nữa đi..."

Tiêu Xuân Sinh cười tươi như hoa nở: "Chuyện này tôi nhớ rõ lắm đó."

Lôi Vũ nhỏ giọng lầm bầm: "Anh cũng không biết tại sao khi đó em lại khóc mà..."

Lôi Vũ 7 tuổi chẳng qua cũng chỉ muốn đem que kem cuối cùng trong tủ lạnh đến cho Xuân Sinh ca ca ăn, cậu căng thẳng nắm chặt cây kem đó, chỉ sợ lỏng tay một chút kem sẽ rơi xuống đất, bẩn rồi thì ca ca không thể ăn nữa.

Nhưng mà mặt trời trên cao kia gay gắt quá, trời cũng nóng quá, một con ngõ nhỏ đối với một đứa bé 7 tuổi mà nói cũng quá là dài, đi đến cổng, cây kem mình muốn đưa cho Tiêu Xuân Sinh cũng chảy cả rồi.

Tuy rằng thân là một đứa bé kiên cường, Lôi Vũ không thường hay khóc, nhưng mà ngày hôm đó lại không kìm nén được mà khóc lớn.

Tiêu Xuân Sinh cao hơn cậu một cái đầu, chạy ra liền nhìn thấy mặt cậu tèm lem nước mắt, sợ đến mất vía, chạy nhanh lại dỗ dành tiểu tổ tông này. Lôi Vũ vùi mặt sâu vào trong lòng Tiêu Xuân Sinh, nức na nức nở, nói: "Em cầm cẩn thận lắm, nhưng vẫn tan hết mất rồi..."

Xuân Sinh 9 tuổi nói: "Ai da, đừng khóc nữa, ngày mai anh dẫn em đi mua 2 que, không, hẳn 3 que luôn...có được không nào?"

Một quả pháo hoa cực lớn được bắn lên át đi được tiếng của Lôi Vũ, hồi tưởng bị đứt đoạn, Tiêu Xuân Sinh cũng bị thu hút tầm mắt, vội vàng nhéo nhéo tay cậu: "Mau nhìn kìa, quả này đẹp quá đi!"

Lôi Vũ nhìn sườn mặt của Tiêu Xuân Sinh, ánh sáng giống như ánh trăng chiếu rọi lên mặt biển, cậu chớp mắt, lặng lẽ nắm tay chặt hơn một chút nữa.


=============================================

Tiểu kịch trường:

Cãi nhau sau khi kết hôn được 5 năm, Lôi Vũ: năm đó anh nhặt quýt cho một cô gái, em sửa xong quạt điện rồi anh cũng không nhìn thấy.

Cãi nhau sau khi kết hôn được 10 năm, Lôi Vũ: anh nhặt quýt, em sửa quạt, anh không nhìn thấy.

Cãi nhau sau khi kết hôn được 20 năm, Lôi Vũ: nhặt quýt, sửa quạt, không nhìn thấy.

Cãi nhau sau khi kết hôn được 50 năm, Lôi Vũ: nhặt quýt, sửa quạt.

Cãi nhau sau khi kết hôn được 80 năm, Lôi Vũ: quýt, quạt.


Tiêu Xuân Sinh: Lôi Vũ con mẹ nhà em!!!!!!! 👊🏻👊🏻👊🏻


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net