Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tiêu Chiến vừa đến nước Mỹ đã nhanh chóng tiến vào trạng thái làm việc.

Thẩm Khâu thần thông quảng đại, số tiền cấp cho Tiêu Chiến được giấu trong một ngân hàng đầu tư lâu đời ở Mỹ, do Tiêu Chiến toàn quyền chi phối. Ngoài ra, còn có một nhóm dự án đặc biệt đã được điều động đến để hỗ trợ cho công việc của anh.

Tư duy của Tiêu Chiến cũng rất rõ ràng. Kinh nghiệm nhiều năm công tác trên thị trường đã khiến anh nhanh chóng tìm được phương hướng.

Thế kỷ trước, nhiều công ty chip quang học nổi tiếng đã ra đời tại Mỹ, cũng đã thống trị trong nhiều thập kỷ; nhưng cùng với nền công nghệ phát triển, đặc biệt là sau khi việc sản xuất smart phone ở Đông Á được di dời, các nước Trung Nhật Hàn từ từ quật khởi, sôi nổi thay đổi ngành sản xuất. Cho đến bây giờ, nước Mỹ cũng chỉ có một số tập đoàn còn giữ lại việc kinh doanh chip quang học không chịu nhả ra, hầu như không ai có thể cạnh tranh được với các nhà sản xuất lớn của Nhật Bản và Hàn Quốc.

Tiêu Chiến nhanh chóng xác minh mục tiêu, tìm được một nhóm các tập đoàn lớn có tình trạng tài chính không ổn định, có ý định thoái vốn kinh doanh chip quang học.

Trong đoàn đội mà Thẩm Khâu đã chỉ định cho anh, có một cô gái tên là Vicky cũng là người Trung Quốc, khôn khéo lại giỏi giang, có kinh nghiệm đáng kể trong công việc tài chính và kiểm toán.

Theo đánh giá của Vicky, công ty thích hợp nhất là Thuỵ Tâm. Từ báo cáo tài chính, Thuỵ Tâm đã thua lỗ 5 năm liên tiếp, mất một lượng lớn khách hàng, khiến cho tập đoàn Thuỵ Mỹ bị liên luỵ, kéo theo thị trường chứng khoán bết bát, hội đồng quản trị và các cổ đông đã nổi giận từ lâu.

Theo lý thuyết, lấy giá cổ phiếu và tình hình thực tế, Thuỵ Mỹ đáng lẽ phải suy xét đến việc bán Thuỵ Tâm đi mới đúng.

Nhưng dù Tiêu Chiến đã giật dây CEO bên ngân hàng đầu tư, khi tới tận cửa để gặp lãnh đạo cấp cao của Thuỵ Mỹ, đối phương đối với chuyện bán Thuỵ Tâm lại vô cùng mâu thuẫn, thậm chí còn sống chết muốn giữ lại. Chỉ có thể liều mạng với Thuỵ Mỹ, hoặc chuyển hướng sang mục tiêu khác, Tiêu Chiến đột nhiên rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.

Thẩm Khâu từng mua một bất động sản tư nhân ở ngoại ô San Jose, lúc này để cho nhóm dự án của Tiêu Chiến mượn làm văn phòng.

Căn biệt thự hai tầng được bài trí đơn giản, lầu hai ngoài phòng tiếp khách còn có một sân thượng rất lớn. Mỗi khi tâm tư không thông suốt, Tiêu Chiến sẽ lên sân thượng để giải phóng chính mình, tìm kiếm phương án đột phá.

Bởi vậy mà các thành viên trong nhóm luôn có thể tìm thấy trưởng nhóm thân thương của bọn họ trên sân thượng.

"Uống một tách cà phê chứ?"

Vicky cầm hai cái cốc, đem một chiếc đặt trước mặt Tiêu Chiến.

"Cảm ơn." Tiêu Chiến ngẩng đầu nhận lấy, "Cô đến đúng lúc lắm."

Anh thuận tay đặt tách cà phê lên chiếc bàn tròn nhỏ, cũng không uống mà hào hứng khoe với Vicky những thông tin anh đã tìm kiếm được trên báo chí ngày hôm nay.

"Tôi đã kiểm tra các cuộc phỏng vấn trước đây của CEO Thuỵ Mỹ. Ông ấy khởi nghiệp bằng chip cảm biến. Tuy rằng bây giờ tập đoàn đã chuyển sang kinh doanh lĩnh vực khác có lợi hơn, nhưng ông ấy đối với Thuỵ Tâm vẫn có tình cảm đặc biệt, cho nên mới không muốn bán."

Vicky cầm lấy tờ báo đọc một lát rồi gật đầu đồng ý: "Anh nói không sai. Nhưng chúng ta phải làm thế nào mới thuyết phục được ông ấy?"

"Tôi đang nghĩ...." Tiêu Chiến đang cố gắng sắp xếp lại các ý tưởng một cách rõ ràng, "Nếu chúng ta không đề cập tới việc thu mua, mà nói là liên doanh thì sao?"

"Liên doanh? Nhưng Thẩm tổng yêu cầu thu mua."

"Yêu cầu thực tế của Thẩm tổng là đem thiết kế chip về Trung Quốc. Nếu chúng ta cùng Thuỵ Mỹ liên doanh thành lập Thuỵ Tâm ở Trung Quốc, bọn họ có thể đầu tư công nghệ và bằng sáng chế để nhập cổ phần, chúng ta bỏ vốn, vì bọn họ mà mở rộng thị trường Trung Quốc, như vậy đôi bên cùng có lợi. Sau khi mọi thứ đã đi vào ổn định thì từ từ nắm lấy quyền chủ động, bồi dưỡng khả năng chế tạo chip của chính chúng ta."

Vicky kinh ngạc nhìn Tiêu Chiến, trầm ngâm một lúc mới gật đầu: "Nghe có vẻ khả thi, chúng ta có thể thử xem."

Trong lòng Tiêu Chiến giống như rẽ mây nhìn thấy ánh mặt trời: "Chúng ta lập tức lên kế hoạch liên doanh mới rồi giao nó cho Thuỵ Mỹ."

"Bây giờ sao?" Vicky có chút khó xử, "Rất nhiều chi tiết cần phải thảo luận.... Không phải một sáng một chiều là có thể làm xong."

Tiêu Chiến lúc này mới nhận ra đã quá giờ làm việc, chân trời cũng cháy lên như lửa.

"Xin lỗi.... Cô nghỉ trước đi, tôi sẽ lập kế hoạch sơ bộ trước, ngày mai cô chỉnh sửa nó lại giúp tôi."

Vicky nhìn Tiêu Chiến, đột nhiên mỉm cười: "Sean, anh có thực sự vì thúc đẩy tiến độ dự án mà nghĩ đến việc liên doanh không?"

"Sao cơ?" Tiêu Chiến không hiểu.

"Liên doanh so với thu mua thì có thể giảm đi rất nhiều công đoạn, cũng có thể khiến dự án kết thúc nhanh hơn."

"Vậy thì có vấn đề gì?"

Vicky lắc đầu: "Tôi chỉ cảm thấy anh... có vẻ rất vội."

Tiêu Chiến sững sờ.

Hai mắt Vicky sáng như ngọc: "Thật ra Thẩm tổng cho chúng ta rất nhiều thời gian, nhưng trạng thái của anh lại luôn luôn căng thẳng, dường như luôn muốn giải quyết mọi việc càng sớm càng tốt."

Cô đặt cốc cà phê xuống, mỉm cười: "Anh sốt ruột muốn trở về Trung Quốc lắm sao?"

Tiêu Chiến thậm chí không ăn tối, sau khi nghĩ đến phương án liên doanh thì không dừng lại nữa. Anh đã hoàn thành thoả thuận, nhưng vừa đấm đấm vào cái lưng mệt mỏi, những lời của Vicky vẫn vang vọng trong đầu óc.

Ba tháng này, anh cảm thấy mình rất chuyên tâm, luôn mải mê với công việc, cũng không có thời gian rảnh rỗi.

Nhưng trong mắt người khác anh lại có vẻ rất vội vã?

Những cảm xúc đã bị phong ấn dưới đáy lòng, dường như chỉ vì một câu nói nhẹ nhàng của Vicky mà trở nên kích động.

Các thành viên trong nhóm đã sớm rời đi, Tiêu Chiến ngồi một mình trong bóng đêm trên sân thượng, lấy điện thoại ra, suy nghĩ một chút rồi bấm vào giao diện Wechat của Vương Nhất Bác.

Trước khi máy bay cất cánh, anh đã nhắn tin cho Vương Nhất Bác, nhưng cậu không hề trả lời.

Anh có thể hiểu được. Gặp phải người đã nói lời không giữ lời, lại còn không từ mà biệt, vậy thì tức giận cũng là chuyện bình thường.

Chỉ là đã ba tháng rồi, Vương Nhất Bác vẫn còn chưa nguôi giận sao? Anh có nên gửi thêm một tin nhắn Wechat không? Nói không chừng, Vương Nhất Bác thật sự không quan tâm đến việc anh rời đi, cũng đã sớm vứt anh ra sau đầu, vậy thì anh còn khổ sở làm chuyện thừa làm gì chứ?

Một khi đã bắt đầu suy nghĩ về Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến liền được một loại cảm xúc kỳ lạ bao vây, giống như trái tim bị treo lơ lửng mà không có chỗ dựa vào.

Cuộc sống ở Mỹ thật sự rất nhàm chán. Thú tiêu khiển duy nhất của Tiêu Chiến sau giờ làm việc là dựa vào hàng rào chắn trên sân thượng ngắm trăng. Trăng khuyết thì trăng khuyết, trăng tròn thì trăng tròn, cũng không biết có bao giờ ánh trăng anh nhìn giống với ánh trăng ở Bắc Kinh?

Anh lấy điện thoại ra chụp một bức ảnh, phát lên vòng bạn bè. Lại nhìn chằm chằm vào điện thoại với một niềm háo hức khó tả, một lát sau lại cười tự giễu.

Thật sự là điên rồi.

Đang muốn ấn khoá màn hình, trên vòng bạn bè đột nhiên nhảy lên một con số màu đỏ.

Tiêu Chiến tuỳ tiện ấn vào, đồng tử đột ngột giãn ra. Anh dùng sức chớp chớp mắt vài lần, nhìn đi nhìn lại ---- Vương Nhất Bác thực sự thích vầng trăng khuyết mới đăng lên.

Anh đột nhiên khẩn trương đến mức giật mình, điện thoại cũng suýt chút nữa thì không cầm vững được.

Từ sau khi đến Mỹ, Tiêu Chiến thỉnh thoảng vẫn chuyển tin tức ngành lên vòng bạn bè, nhưng Vương Nhất Bác từ trước đến giờ chưa bao giờ ấn thích. Hôm nay là làm sao vậy? Trượt tay sao?

Ý nghĩ đầu tiên là nhắn tin hỏi một chút, nhưng ngay sau đó lại phủ định. Hỏi cái gì bây giờ? Chẳng nhẽ hỏi vì sao em lại thích ánh trăng của anh?

Ngốc hay không khốc chứ?

Nghĩ tới nghĩ lui, Tiêu Chiến quyết định gọi điện thoại cho giám đốc nhân sự. Dù sao cũng là bạn bè cũ, hỏi thăm một chút cũng không có gì quá đáng đúng không?

Hợp lý.

"Xin chào? Tiêu Chiến?" Giám đốc nhân sự rất nhanh đã nhận điện thoại, giọng nói vẫn rất ngọt ngào, "Chị đang định tìm em có việc, chúng ta có tính là tâm linh tương thông không thế?"

Một câu nói đánh tan sự do dự của Tiêu Chiến.

"Tìm em có việc gì?" Trái tim anh thắt lại, "Vương Nhất Bác xảy ra chuyện gì sao?"

"A?" Giám đốc nhân sự ngẩn người, sau đó lại cười đầy ẩn ý, "Em cũng quá lo lắng cho cậu ấy rồi. Chị còn chưa hề nói đến ba chữ Vương Nhất Bác."

Tiêu Chiến cũng cảm thấy mình phản ứng quá mức, lỗ tai cũng đỏ bừng lên, may mà tiếng tim đập của anh không truyền qua micro.

Nhưng dù sao thì cũng đã mất mặt rồi, cứ bất chấp thôi.

Anh giả vờ thoải mái hỏi: "Vương Nhất Bác.... Có ổn không?"

"Được rồi, em mà nói chuyện với chị thì vĩnh viễn không tách ra được ba chữ Vương Nhất Bác." Giám đốc nhân sự hận sắt không thành thép, "Cậu ấy tốt vô cùng, dự án sáng tạo đạt giải nhất, được các lãnh đạo trong tập đoàn để mắt đến. Tháng trước chị đã kiểm kê lại số lượng nhân tài, xin đưa Vương Nhất Bác vào nhóm nhân tài cốt lõi, chủ tịch Tôn đã phê chuẩn, cho nên tháng này lương cậu ấy cũng tăng lên một bậc. Giám đốc bộ phận nghiên cứu phát minh coi cậu ấy là bảo bối, lại vừa vặn đến thời gian luân chuyển, ông ta đã có lời, nếu Vương Nhất Bác nguyện ý ở lại, tháng sau sẽ có cơ hội lên làm quản lý."

Có rất ít sinh viên gia nhập một năm đã được lên làm quản lý, có thể thấy được Vương Nhất Bác được đánh giá rất cao.

Tiêu Chiến nghe thấy thì mặt mày giãn ra, khoé miệng nhếch lên thành nụ cười, tưởng tượng đến thành tích của Vương Nhất Bác có một phần cống hiến của chính mình, trong lòng liền dâng lên một cảm giác tự hào không thể nào ngăn cản được.

Nhưng mà anh đắc ý chưa được bao lâu, đầu bên kia lại nói: "Nhưng mà sự nghiệp tốt như vậy, mối quan hệ tình cảm lại không được suôn sẻ."

Nụ cười cũng dập tắt trên môi: "Ý chị là gì?"

"Lần trước chị đến khu tập thể của nhân viên, thấy Vương Nhất Bác cùng một cô gái đi ăn tối. Cô gái kia không phải là nhân viên của công ty, ăn mặc rất thời trang."

Đầu óc Tiêu Chiến rối bời, chỉ có thể trả lời một cách máy móc: "Vậy thì... Không phải rất tốt sao?"

"Tốt cái gì mà tốt. Cả buổi Vương Nhất Bác đều không nói chuyện, tâm trạng rất tệ. Cô gái kia có lẽ cũng không vui vẻ gì, chưa ăn xong đã đứng dậy bỏ đi. Chị chỉ nghe được một câu "Chúng ta hãy vui vẻ chia tay đi."

"Vui vẻ chia tay", lại là câu nói truyền thống khi chia tay.

Tiêu Chiến cảm thấy thật chua xót. Anh biết rõ điều kiện của Vương Nhất Bác rất hấp dẫn các cô gái, cũng đoán được cậu đối với chuyện tình cảm không phải là trang giấy trắng.

Giám đốc Nhân sự đã nhìn thấy cảnh này, hoặc là Hải vương Vương Nhất Bác đang định chuyển lưới mà thiếu nợ tình duyên, hoặc là Vương Nhất Bác đã yêu sâu đậm nhưng biển động, do đó bị thất tình.

Bất kể là loại tưởng tượng nào, Tiêu Chiến cũng không có cách nào khiến bản thân mình dễ chịu hơn một chút. Vài lần mở miệng muốn trả lời, nhưng lại không nói ra được một chữ.

Giám đốc nhân sự dường như cảm nhận được sự quẫn bách của anh, liền lập tức thay đổi đề tài: "Xem xem, chị chỉ lo tán chuyện, quên mất chính sự rồi."

Tiêu Chiến cuối cùng cũng lấy lại được thanh âm của mình: "Chuyện gì?"

"Tôn tổng nhờ chị nói với em một tiếng, xem email mà ông ấy gửi cho em."

"Email? Hòm thư của em không phải đã xoá đi rồi sao?"

Kể từ ngày nộp đơn từ chức, tất cả những điều liên quan đến Quang Trụ đều chính thức bị xoá bỏ.

"Ai da, thật ra thì...." Giám đốc nhân sự thở dài, "Đơn từ chức của em, Tôn tổng vẫn không phê duyệt."

Tiêu Chiến không khỏi kinh ngạc.

"Lúc đầu thì coi như em nghỉ phép năm một tháng, sau đó lại sửa thành nghỉ phép cá nhân.... Tóm lại, em cứ xem hòm thư đi."

"Vâng."

Đối với Tôn tổng, Tiêu Chiến không phải là không áy náy. Lúc anh nói đến chuyện từ chức, Tôn tổng vẫn luôn nhất quyết giữ anh lại, cho đến khi anh nói thẳng là Thẩm tổng bên kia cần anh hơn, Tôn tổng mới đành buông tay.

Thật khó để cân bằng tình nghĩa. Ở trong lòng Tiêu Chiến, việc báo đáp Thẩm tổng chiếm ưu thế tuyệt đối, cho nên dù có luyến tiếc Quang Trụ, cũng hổ thẹn với sự trân trọng của Tôn tổng, anh cũng chỉ có một sự lựa chọn.

Sau khi cúp máy, Tiêu Chiến lấy máy tính mở hộp thư của Quang Trụ. Đây là giao diện mà trước đây anh vẫn đăng nhập hàng ngày. Logo quen thuộc đập vào mắt, khiến anh nảy sinh ra hoài niệm.

Tiêu Chiến từ trong đống thư đã tồn đọng ba tháng, tìm ra email của Tôn tổng.

Tôn tổng chuyển tiếp thư mời từ Hiệp hội Quang học Quốc tế (IOA).

IOA mỗi năm sẽ mời các công ty sản xuất quang học trên toàn cầu tổ chức triển lãm quốc tế lớn nhất về ngành công nghiệp. Đây cũng là cơ hội marketing mà tập đoàn Quang Trụ coi trọng nhất, mỗi năm tập đoàn đều thành lập một nhóm từ các đơn vị trực thuộc để tham gia triển lãm.

Tiêu Chiến tưởng rằng năm nay cũng như thế, nhưng khi nhìn kỹ, ngoài việc tham gia một buổi triển lãm, còn có thư mời diễn thuyết về thiết bị điều chỉnh ống kính của Công nghệ Quang Trụ.

Cái này lại khiến Tiêu Chiến vừa kinh ngạc, vừa vui mừng.

Nhờ sự phát triển nhanh chóng của ngành sản xuất camera trong những năm gần đây, diễn đàn triển lãm lại có thêm các chủ đề diễn thuyết quan trọng, nhưng ban tổ chức đều mời các ông lớn trong ngành sản xuất như công ty N đến từ Nhật Bản, công ty S đến từ Hàn Quốc. Trăm triệu lần cũng không nghĩ tới, năm nay Công nghệ Quang Trụ cũng được mời.

Trong email, Tôn tổng có viết, đây là cơ hội tuyệt vời để Công nghệ Quang Trụ đứng lên sân khấu quốc tế. Nhưng Quang Trụ lớn như thế lại chỉ có một mình Tiêu Chiến có khả năng nói tiếng Anh tương xứng với trình độ của công ty. Bởi vậy hi vọng anh có thể giúp đỡ, hoàn thành lần diễn thuyết này.

Tiêu Chiến đã kiểm tra tin tức về triển lãm, thời gian là hai tuần sau, địa điểm được đặt ở Trung tâm triển lãm Quốc tế San Jose, cách chỗ anh không xa.

Không cần suy nghĩ nhiều, Tiêu Chiến đã gửi thư trả lời đồng ý với chủ tịch Tôn. Về công, đây là giúp Công nghệ Quang Trụ bước ra quốc tế; về tư, cũng là cách để anh bù đắp áy náy với Tôn tổng.

Tôn tổng có lẽ cũng đang chờ tin tức của anh, rất nhanh đã gửi email lại.

"Cảm ơn cậu, Tiêu Chiến! Tập đoàn lần này cũng bố trí một nhóm đi dự triển lãm ở Mỹ, danh sách thành viên có đính kèm, cậu có thể chọn một người giúp cậu chuẩn bị tư liệu. Chuẩn bị tốt rồi thì cứ nói với tôi, tôi sẽ sắp xếp."

Việc sắp xếp thông thường là do bộ phận thương hiệu của tập đoàn phụ trách, căn cứ theo các cuộc triển lãm khác nhau mà nhân viên marketing và nhân viên nghiên cứu phát minh được sắp xếp để tạo thành một nhóm.

Tiêu Chiến đột nhiên có linh cảm, hoặc có thể nói, anh không có cách nào khống chế được kỳ vọng đang bùng cháy trong lòng. Bàn tay cầm con chuột hơi hơi phát run, nhúc nhích nhiều lần mới có thể mở tệp Excel đính kèm.

Ở cuối cùng danh sách mười người, anh nhìn thấy tên của Vương Nhất Bác.

Đây là loại tâm trạng gì? Dường như có ánh mặt trời chiếu vào qua song cửa sổ, làm tâm tư u ám đột nhiên bừng tỉnh sinh sôi; niềm vui bành trướng đến mức tận cùng, lại sinh ra một loại hoảng hốt không chân thật.

Có thật là Vương Nhất Bác không? Một cuộc triển lãm quan trọng như vậy không nên chọn một người mới như cậu ấy.

Nhưng mà dù thế nào, nếu Vương Nhất Bác có tên trong danh sách, Tiêu Chiến không thể nhìn thấy những lựa chọn khác.

Anh trả lời Tôn tổng trong tiếng tim đập dữ dội: Chọn Vương Nhất Bác đi.

Chuyến bay của nhóm nhân viên Quang Trụ dự kiến là 4 ngày sau. Tiêu Chiến tranh thủ thời gian cùng Vicky hoàn thiện phương án liên doanh, lúc này Thiện Mỹ đã nổi lên hứng thú, cũng báo cho Tiêu Chiến đầy đủ các yêu cầu, sau khi thương lượng xong sẽ liên hệ lại với anh.

Thuỵ Mỹ đang tiến vào giai đoạn chờ đợi, Tiêu Chiến liền yêu cầu Vicky và mấy người còn lại trở về ngân hàng đầu tư trước, chính mình thì dùng toàn bộ sức lực để chuẩn bị cho bài diễn thuyết của Quang Trụ.

Lịch lật qua từng ngày từng ngày một, càng đến gần ngày bay, trong lòng Tiêu Chiến càng không thể bình tĩnh được.

Đến cùng ngày, anh không thể làm được bất cứ chuyện gì, chỉ có thể nhìn chằm chằm vào điện thoại xem thời gian đếm ngược.

Cái loại tâm trạng cồn cào nôn nóng này, 30 năm nay Tiêu Chiến chưa từng trải nghiệm qua.

Chỉ còn nửa giờ nữa....

Tiêu Chiến rốt cuộc không thể ngồi yên được nữa, thay quần áo rồi lái xe đến thẳng sân bay quốc tế San Francisco.

Trên đường có một chút tắc nghẽn, khi xe chạy đến sân bay mất hơn một tiếng rưỡi. Tính cả thời gian máy bay tiến vào cảng, xuống máy bay và làm thủ tục hải quan, Tiêu Chiến cũng không biết có tới kịp hay không, chỉ có thể dùng tốc độ tối đa mà chạy đến lối ra của hành khách.

Cửa ra đông như trẩy hội, vô cùng ồn ào, Tiêu Chiến nhìn quanh, may mắn thay thất một ông lão người Mỹ có khuôn mặt hiền hậu đang cầm tấm biển có dòng chữ "Tập đoàn Quang Trụ Trung Quốc."

Tiêu Chiến đoán rằng đây là tài xế mà khách sạn đã sắp xếp, liền đi qua dùng tiếng Anh hỏi một chút.

Có lẽ là xung quanh quá ồn ào, ông lão người Mỹ nghe không rõ, cúi người ghé sát lỗ tai về phía anh, rồi đột nhiên thân đứng thẳng lên, hướng về phía sau Tiêu Chiến mà liều mạng vẫy tay, cao giọng nói: "Here!"

Thân mình Tiêu Chiến khựng lại, theo hướng tay ông lão mà xoay người nhìn lại.

Ở lối ra, một hàng người Trung Quốc xuất hiện. Người phụ nữ đi đầu có lẽ là trưởng nhóm do Quang Trụ thuê; những người phía sau cô trông như thế nào, Tiêu Chiến không nhìn thấy rõ, có thể đã từng gặp qua, cũng có lẽ là hoàn toàn xa lạ. Dù sao thì Quang Trụ quá lớn, anh không nhất thiết phải biết rõ từng người.

Nhưng có một người đi ở cuối hàng, từ khi cậu ấy xuất hiện, Tiêu Chiến không có cách nào rời mắt.

Vương Nhất Bác ăn mặc rất đơn giản, áo hoodie và quần jean, trên đầu đội mũ lưỡi trai, vẻ mặt lãnh đạm không nhìn ra cảm xúc; nhưng ngay từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy đã khiến trái tim Tiêu Chiến rung động.

Vào thời điểm bốn mắt chạm nhau, mọi tiếng động trong tai đều tự động ẩn đi, mọi thứ xung quanh đều rơi vào hỗn loạn. Tiêu Chiến chỉ nghe thấy tiếng tim đập nhanh hơn, thình thịch, thình thịch, từng chút từng chút một mà đâm vào màng nhĩ, rõ ràng mà hữu lực, không thể làm ngơ, cũng không có cách nào lừa dối chính mình.

Những cảm xúc trước đây không hề nghĩ đến, hoặc không dám đối mặt, giờ phút này lại được chỉ hướng rõ ràng.

Anh là vì cậu mà động tâm.

Anh thích Vương Nhất Bác.

Anh xong đời rồi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net