Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhạc chuông là bài hát 《 Aurora 》của Trương Thiều Hàm.

Tiêu Chiến giống như một con thỏ bị chấn kinh, lấy tốc độ sét đánh cầm lấy di động, chỉ để lại một câu "Anh ra ngoài nghe điện thoại", liền chạy trốn mà không còn dấu vết.

Vương Nhất Bác uể oải sờ sờ mũi, cũng không biết ai mà lại không thức thời như vậy, huỷ hoại bầu không khí mà cậu đã rất vất vả mới tạo ra, hại cậu hôn mà không đến được người.

Những người đang yêu luôn có giác quan thứ sáu rất nhạy bén. Vương Nhất Bác nhớ lại một chút, cậu đã nghe thấy nhạc chuông điện thoại của Tiêu Chiến rất nhiều lần, đều là mặc định của hệ thống, chỉ có 《 Aurora 》là đặc biệt nhất.

Cho nên 《 Aurora 》là một người rất quan trọng.

Nghĩ đến đây, trong lòng không khỏi ngột ngạt. Vương Nhất Bác lắc lắc đầu, ngăn cản sự ủ rũ lây lan.

Nếu đã quyết định ở bên cạnh Tiêu Chiến, cậu không thể lùi bước trước những tưởng tượng mang tính suy đoán như thế này.

Cậu sẽ tự mình tiêu hoá hết mọi khó chịu, cho dù cắn ra một búng máu bọt, cậu cũng phải âm thầm nuốt xuống.

Tiêu Chiến trả lời điện thoại khoảng mười phút, khi quay lại thì vô cùng vội vàng, vừa thu dọn máy tính trên bàn vừa nói: "Anh phải vào nội thành gấp."

Vương Nhất Bác chậm rì rì làm theo, muốn hỏi anh đi nội thành làm gì, lại sợ từ trong miệng anh nghe thấy chuyện của 《 Aurora 》.

Tiêu Chiến thu dọn đồ đạc của mình xong, lại giúp đỡ Vương Nhất Bác cho máy tính vào balo.

Vương Nhất Bác tự nhắc nhở chính mình, là lốp dự phòng nhất định phải hào phóng hiểu chuyện, vì thế tâm khẩu bất nhất nói: "Anh vội thì cứ đi trước đi."

"A...." Tiêu Chiến lộ ra vẻ thất vọng, "Em không đi cùng anh sao?"

"... Em có thể đi cùng anh sao?" Vương Nhất Bác dường như đã uống được ngụm nước thuốc, máu tươi hồi sinh, trở nên rạng rỡ.

Tiêu Chiến cảm thấy kỳ lạ: "Em không phải nói buổi tối an ninh không tốt, đi ra ngoài thì phải gọi em sao?"

"Đi, nhất định phải đi!"

Vương Nhất Bác nhanh nhẹn đeo balo lên vai, lại xách theo máy tính của Tiêu Chiến, "Đi thôi!"

Nơi Tiêu Chiến muốn đến là Trung tâm Triển lãm và Hội nghị Quốc tế ở trung tâm thành phố San Jose.

Gian hàng của các nhà sản xuất khác nhau cơ bản đã dựng xong. Khu triển lãm của Quang Trụ nằm ở ngay cửa vào, diện thích khá lớn, có thể thấy được tập đoàn năm nay đã đầu tư rất nhiều tiền.

Tiêu Chiến lấy thẻ khách mời từ tay giám đốc Thương hiệu đưa cho ban tổ chức, trên đó có viết Guest Speaker Sean Xiao, lại đưa một cái khác cho Vương Nhất Bác.

"Em cũng có sao?" Vương Nhất Bác ngạc nhiên nhìn giấy chứng nhận của mình, mặt trên có viết Assistant to Guest Speaker.

Tiêu Chiến cười nói: "Đương nhiên rồi. Báo cáo của anh có một phần rất lớn của em."

Vương Nhất Bác vội vàng đeo thẻ lên cổ, lần đầu tiên cảm thấy mình có giá trị đối với Tiêu Chiến, trong lòng không khỏi cảm thấy tự hào.

Tiêu Chiến tới đây vì trước tiên phải nghiên cứu địa hình tổ chức hội nghị.

Khán phòng nằm ở một bên của triển lãm, quy mô khoảng 800 người, tại thời điểm này còn đang sắp xếp chỗ ngồi cho khán giả.

Một nhân viên người Mỹ tới chào đón, xác nhận Tiêu Chiến là thuyết trình viên khách mời sáng mai, liền nhiệt tình giảng giải cho anh nghe quy trình chung của hội nghị, lộ trình các vị khách lên sân khấu.

Màn chiếu được lắp đặt bên trái, bên phải và trung tâm của sân khấu. Tiêu Chiến hỏi anh ta, ngày mai có phải cả ba màn hình sẽ hiện lên báo cáo cùng một lúc không?

Nhân viên đang chuẩn bị trả lời thì một người phụ nữ mặc công sở bước vào cửa, cô giải thích rằng để hiển thị hiệu quả hơn, ban tổ chức đã quyết định buổi chiều sẽ thay màn chiếu trên sân khấu bằng màn hình LED kéo dài, thiết bị này bây giờ vẫn đang trên đường vận chuyển tới, tối muộn mới có thể hoàn thành.

Tình huống đột ngột làm Tiêu Chiến có chút bất ngờ. Anh xác nhận với người phụ nữ tỷ lệ màn hình cũng như khu vực xuất hiện bài phát biểu, suy nghĩ một lúc lại áy náy nói với Vương Nhất Bác: "Báo cáo của chúng ta.... có lẽ phải sửa lại một chút."

Vương Nhất Bác không hỏi nguyên nhân, chỉ gật đầu: "Vâng."

Tiêu Chiến giải thích: "Hình ảnh trình chiếu và tỷ lệ hiển thị của màn hình LED khác với màn chiếu thông thường. Nếu ppt không được điều chỉnh lại, hiệu ứng truyền ra sẽ không tốt lắm.... Thật xin lỗi, anh hơi kỹ tính."

Vương Nhất Bác nghiêng đầu cười: "Anh Chiến, anh không cần phải giải thích với em. Bất kể anh quyết định như thế nào, em đều sẽ phục tùng vô điều kiện."

Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác, chỉ cảm thấy an tâm lại vui mừng. Nếu hiện tại chỉ có một mình, e rằng anh không có tự tin để thay đổi. May mà có Vương Nhất Bác ở đây.

Kể từ khi anh đảm nhận làm cố vấn cho dự án của Vương Nhất Bác, bạn nhỏ đã trưởng thành nhanh chóng, hiện giờ còn có thể là người trợ lý mà anh an tâm dựa vào.

Nhưng mà, Tiêu Chiến vẫn đính chính lại một chút: "Không phải là phục tùng, là chúng ta kề vai sát cánh. Em không phải đã nói hay sao, hi vọng Quang Trụ có một ngày bước vào chuỗi cung ứng quốc tế. Nói không chừng, lần thuyết trình này chính là một cơ hội. Đương nhiên, anh biết là xác suất rất thấp... nhưng chỉ cần có một tia hi vọng, anh nhất định sẽ không bỏ cuộc."

Vương Nhất Bác bất động, chăm chú nhìn anh, trong mắt giống như phát ra tia huỳnh quang, điểm xuyết những vì sao, mỏng manh lại kiên định. Cậu cười nói: "Em cũng vậy. Cho dù chỉ có một tia hi vọng, em cũng sẽ không bao giờ từ bỏ."

Sau bữa cơm chiều ở nội thành, Tiêu Chiến muốn tranh thủ đi siêu thị.

Sẽ có hai thay đổi lớn trong việc làm lại ppt phù hợp với màn hình LED tại hội trường, một là bố cục, hai là màu sắc. Bởi vì tỷ lệ khung hình của màn hình LED lớn hơn nhiều so với tỷ lệ 16 : 9 mà máy chiếu thường dùng, bởi vậy mỗi một trang báo cáo đều phải thiết kế lại; mặt khác, ánh sáng của màn hình LED cũng có hại cho mắt hơn nhiều, nền trắng đang dùng cũng cần phải thay đổi, nếu không sẽ khiến khán giả khó tập trung. Khi màu nền thay đổi, màu sắc của tư liệu cũng phải thay đổi theo.

Công việc này không đòi hỏi trí não nhiều, nhưng chắc chắn tốn nhiều thời gian và công sức. Cho dù hai người hợp lực lại cũng phải quá nửa đêm, bởi vậy cần dự trữ đồ ăn nhẹ.

Hai người đi đến Walmart trong khu thương mại.

Tiêu Chiến bước vào siêu thị liền hứng thú bừng bừng. Vương Nhất Bác đẩy xe mua sắm đi bên cạnh, nhìn anh liên tục đem một đống túi đủ màu sắc rực rỡ ném vào trong giỏ.

Lúc Tiêu Chiến nhận ra, xe đẩy đã đầy lên thành ngọn.

"Ôi, anh có lẽ đã mua quá nhiều...."

Con thỏ ngốc ngốc hình người cầm hai gói khoai tây chiên lên so sánh, buồn rầu không biết nên bỏ gói nào xuống.

"Không sao cả, em xách được." Vương Nhất Bác cười cười, cầm lấy hai cái túi từ trong tay Tiêu Chiến bỏ vào trong xe.

Lúc đi ngang qua tủ đông Haagen-Daz, mắt Tiêu Chiến sáng lên, hào hứng muốn ăn kem.

Anh kéo cửa tủ ra quét một lượt, lẩm bẩm nói: "Sao lại chỉ có hộp lớn, một người làm sao ăn hết được...."

Vương Nhất Bác đứng sau lưng anh: "Anh cứ chọn lấy vị anh thích, ăn không hết thì đưa cho em."

"Ồ, được rồi." Tiêu Chiến cười tủm tỉm, cầm lấy hộp kem vị cà phê, lại lấy thêm hai cái muỗng gỗ nhỏ.

Mấy ngày nay bọn họ dính lấy nhau ba bữa mỗi ngày, việc cùng Vương Nhất Bác chia sẻ đồ ăn trong bát cũng trở thành một lẽ tự nhiên. Không hề có sự kinh ngạc khi ở trong quán phở Việt Nam, chỉ còn sự e ấp, ngọt ngào thấm kín dưới đáy lòng.

Thật ra, không phải Tiêu Chiến không nghĩ tới, trạng thái hiện tại của anh thật sự rất nguy hiểm. Mấy ngày ở nước Mỹ giống như trong mộng tưởng, ở đây chỉ có hai người Vương Nhất Bác và anh, chỉ cần thuận theo lòng mình mà làm, không cần phải suy xét xem Vương Nhất Bác rốt cuộc có ý gì, cũng không cần cân nhắc đến vấn đề thực tế.

Tiêu Chiến cô độc một mình thì không cần cố kỵ, nhưng Vương Nhất Bác còn trẻ, có tương lai tươi sáng, gia cảnh giàu có, lại được vô số người ngưỡng mộ. Một khi kết thúc hành trình trên nước Mỹ, Vương Nhất Bác sẽ tách ra mà trở lại Trung Quốc, cậu ấy làm sao có thể sẵn sàng cùng anh viết tiếp giấc mơ?

Chỉ là lý trí thanh tỉnh, nhưng Tiêu Chiến lại không có cách nào cưỡng lại trái tim, cũng không có cách nào chống cự được khát vọng đối với Vương Nhất Bác. Anh chỉ có thể trơ mắt nhìn mình trầm luân, sinh ra càng ngày càng nhiều tham sân si vọng.

"Anh đang nghĩ cái gì vậy?" Vương Nhất Bác dựa vào xe đẩy hàng, nhìn chằm chằm về phía Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến nhận ra mình thế mà lại đứng trước kệ trái cây đến phát ngốc.

Anh cười cười: "Anh đang nghĩ, tại sao lại không còn anh đào."

Vương Nhất Bác nhìn thoáng qua tấm bảng gỗ có ghi "Sale out", ôn nhu nói: "Anh muốn ăn anh đào sao? Hôm nay đã muộn rồi, ngày mai em sẽ tới sớm một chút để mua."

Tiêu Chiến ngọt ngào cười: "Được."

Giấc mơ đẹp bao nhiêu thì tan vỡ lại đau bấy nhiêu. Tiêu Chiến biết điều đó. Nhưng anh vẫn quyết định giống con thiêu thân lao đầu vào lửa, cùng lắm thì bị thiêu đốt đến mức toàn thân đầy thương tích, ở lại nước Mỹ một mình chữa trị vết thương là được rồi.

Đồ đã mua đựng đầy trong hai túi lớn, Vương Nhất Bác mỗi tay xách một túi, không chịu để Tiêu Chiến xách cùng.

Cuối tháng 8 đầu tháng 9 ở California, gió đêm đã hơi se lạnh. Trên đường ra khỏi siêu thị đến điểm đón taxi, một đôi tình nhân tóc vàng đã thu hút sự chú ý của Tiêu Chiến. Chàng trai cởi áo khoác hờ lên vai cô gái, hai người nắm tay nhau nói cười, hình ảnh khiến người ta cực kỳ hâm mộ.

Tim Tiêu Chiến ngứa ngáy. Anh không dám mong chờ được tay nắm tay, nhưng mà thấy Vương Nhất Bác chỉ mặc một chiếc áo hoodie rất mỏng, liền hắng giọng ám chỉ: "Em có lạnh không?"

"Hả?" Vương Nhất Bác liếc nhìn anh một cái, "Không lạnh."

"Anh cảm thấy em nhất định rất lạnh." Tiêu Chiến cởi áo gió ra, cưỡng ép khoác lên vai Vương Nhất Bác, hoàn toàn quên mất chính mình chỉ mặc một chiếc áo ngắn tay.

Vương Nhất Bác vừa thấy cánh tay trần của Tiêu Chiến thì sốt ruột, nhưng cả hai tay đều xách đồ, chỉ có thể nói: "Em không cần, anh mau mặc vào đi."

Tiêu Chiến đi lùi về phía sau, vui vẻ khen ngợi: "Em mặc áo khoác rất đẹp."

Chưa đi được mấy bước, một cơn gió thổi qua, Tiêu Chiến hắt hơi một cái.

Vương Nhất Bác không chần chừ được nữa, đành phải đem hai cái túi đặt lên bồn hoa bên cạnh. Tiêu Chiến cười muốn chạy đi, nhưng lại bị Vương Nhất Bác túm trở về, dùng một bàn tay ôm lấy eo anh để cố định, bàn tay còn lại đem áo khoác trên vai kéo xuống, mặc lại cho anh.

"Đừng nghịch." Bạn nhỏ nghiêm túc nói, "Ngày mai anh còn phải thuyết trình, không thể để bị cảm lạnh."

Vương Nhất Bác mặt đối mặt với Tiêu Chiến, khoảng cách gần gũi đến mức hơi thở cũng hoàn quyện vào nhau. Nhịp tim ngay lập tức hỗn loạn, đại não gần như ngừng hoạt động, Tiêu Chiến chỉ nhìn thấy đôi môi Vương Nhất Bác lúc đóng lúc mở, nhưng lại không thể nghe thấy cậu nói gì, chỉ hốt hoảng nghĩ, nếu hôn lên thì không biết có vị gì.

Một tiếng huýt sáo ồn ào cắt ngang suy nghĩ của Tiêu Chiến. Anh theo tiếng động nhìn qua, thấy đôi tình nhân kia đang mỉm cười vẫy tay với họ.

Anh và Vương Nhất Bác có lẽ cũng được coi là người yêu. Mặt Tiêu Chiến nóng lên, vội vàng đẩy Vương Nhất Bác ra, chạy tới xách đồ, chỉ hi vọng màn đêm có thể che chắn để anh không quá mất mặt trước bạn nhỏ.

Bắt xe trở về khách sạn đã là 9 giờ. Quán cà phê sắp đóng cửa, đến văn phòng cũng không quá thích hợp, Tiêu Chiến ngượng ngùng xoắn xuýt đề nghị: "Hay là... đến phòng anh?"

Phòng của Tiêu Chiến cũng tương tự như phòng Vương Nhất Bác, chỉ khác là hai chiếc giường đơn được đổi thành giường đôi, phần không gian còn lại đủ để kê một chiếc bàn viết cạnh giường.

Hơn 20 trang ppt, Tiêu Chiến chia cho Vương Nhất Bác một nửa. Anh có kỹ năng thuần thục hơn Vương Nhất Bác, vì vậy sẽ làm nhanh hơn; nhưng hai người ngồi chung một cái bàn thì hơi chật, khi thao tác chuột và bàn phím, cánh tay của họ khó tránh khỏi cọ xát vào nhau, Tiêu Chiến thật sự không thể bình tĩnh được. Tưởng tượng đến hình ảnh Vương Nhất Bác ở bên ngoài siêu thị ôm lấy eo mình, liền cảm thấy toàn thân như bị nướng trên lửa quay trên than, nóng đến mức muốn bùng nổ.

"Vương Nhất Bác." Tiêu Chiến gọi cậu, "Anh muốn ăn kem."

Anh cần phải hạ hoả.

Vương Nhất Bác đem hộp kem Haagen-Daz lại, mở ra, lấy một chiếc thừa nhỏ đưa cho anh, còn cẩn thận dặn dò: "Ăn ít một chút, đừng tham lạnh."

Một giờ trôi qua, Tiêu Chiến còn không làm được hai trang ppt, nhưng kem lại ăn hết hơn một nửa.

Chờ tới khi Vương Nhất Bác hoàn thành thêm một trang nữa, quay đầu liền thấy hộp gần như đã trống không, vội vàng ngăn cản lại: "Không thể ăn nữa!"

Tiêu Chiến nhe răng: "Mua thì đã mua rồi, còn không cho anh ăn."

Có lẽ là do kem quá lạnh, anh nói xong còn rùng mình một cái.

Vương Nhất Bác sờ sờ vào mu bàn tay Tiêu Chiến, lập tức vội vàng dùng hai tay ủ ấm: "Sao lại lạnh như thế này?! Không được, anh phải đi tắm nước nóng đi, đừng để cảm lạnh!"

"A?"

Tiêu Chiến bị Vương Nhất Bác cưỡng ép vào phòng tắm, nhìn vào khuôn mặt đỏ bừng trong gương, cảm thấy mình thực sự không ổn.

Kem quả thật đã làm cho tay chân anh lạnh lẽo, nhưng sự khô nóng trong người thì vẫn không giảm bớt chút nào.

Tiêu Chiến mở vòi sen, chậm rãi cởi quần áo, bất lực lẫn xấu hổ nhìn thân dưới của mình đã nổi lên phản ứng.

Cứ thế này thì làm sao anh có thể làm việc được....

Nước ấm tướu lên người, Tiêu Chiến một tay chống vào tường, tay kia từ từ di chuyển xuống dưới, cầm lấy đồ vật dưới thân khiến anh khó chịu, dùng sữa tắm bôi trơn để tự an ủi.

Không biết qua bao lâu, bên ngoài phòng tắm vang lên tiếng đập cửa: "Anh Chiến? Anh không sao chứ?"

Tiêu Chiến thay quần áo ngủ đi ra, thẫn thờ đáp: "Không sao cả, chỉ là hơi lạnh nên tắm lâu một chút."

Khi nói chuyện còn có thêm giọng mũi, đúng là có dấu hiệu cảm lạnh rồi.

Bạn nhỏ tràn đầy lo lắng, đem một cốc nước ấm đến: "Uống chút thuốc cảm đã."

Tiêu Chiến ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ, đã hơn 11 giờ, không khỏi cảm thấy xấu hổ.

Vương Nhất Bác dường như cũng nhìn ra được suy nghĩ của anh, kéo anh đến mép giường ngồi xuống: "Uống thuốc xong thì đi ngủ sớm một chút, phần còn lại cứ để cho em."

Tiêu Chiến "A" lên một tiếng, "Như vậy sao được...."

"Sao lại không được?" Vương Nhất Bác cười nói, "Nhân viên nên giải quyết vấn đề cho lãnh đạo chứ."

Tiêu Chiến bất giác bĩu môi: "Anh không phải là cấp trên trực tiếp của em."

"Ở trong lòng em, anh chính là lãnh đạo lớn nhất." Vương Nhất Bác nhẹ giọng dỗ dành, "Anh cần phải đảm bảo sức khoẻ để thuyết trình, quan trọng nhất là phải nghỉ ngơi thật tốt."

Tiêu Chiến biết rằng Vương Nhất Bác nói đúng. Anh e rằng thật sự đã bị cảm rồi, miễn cưỡng làm việc sẽ chỉ làm trì hoãn tiến độ.

"Được...." Anh thả dép lê xuống, lên giường nằm.

"Em làm xong thì gửi cho ban tổ chức, sau đó cũng nhanh chóng đi ngủ đi. Sáng mai anh sẽ tự mình đi đến hội trường, không cần em phải đi cùng."

Vương Nhất Bác đứng ở mép giường, giúp Tiêu Chiến kéo chăn lên: "Đừng lo lắng, em sẽ thu xếp cẩn thận."

Nói xong lại định quay về bàn tiếp tục làm việc, nhưng cổ tay đã bị kéo lấy.

Vương Nhất Bác cúi đầu nhìn xuống, thấy Tiêu Chiến đang nắm lấy tay áo hoodie của mình.

Một nửa khuôn mặt anh giấu ở trong chăn, chỉ để lộ ra đôi mắt ướt dầm dề.

"Lãi suất.... em có còn muốn không?"

Giọng Tiêu Chiến mềm mại, mang theo chút ngượng ngùng run rẩy. Hô hấp của Vương Nhất Bác cứng lại, mở to mắt không thể nào tin nổi, yết hầu cũng theo động tác nuốt nước bọt mà lăn lăn.

"Có thể... sao?"

Tiêu Chiến không trả lời liền nhắm hai mắt lại, nhưng bàn tay vẫn nắm chặt ống tay áo của cậu, không muốn buông ra.

Trái tim nóng bỏng điên cuồng rung động, Vương Nhất Bác cúi xuống, nhẹ nhàng chạm môi lên trán Tiêu Chiến.

Nụ hôn này chứa quá nhiều khao khát, quá nhiều ẩn nhẫn chờ đợi, khi nó rơi xuống, trái tim của Vương Nhất Bác còn thành kính, chân thành tha thiết, trong sáng hơn bất kì tín đồ mộ đạo nào.

Tiêu Chiến chính là tín ngưỡng của cậu.

"Anh Chiến...."

Vương Nhất Bác liều mạng dùng ý chí còn lại và sự tự chủ mạnh mẽ của mình để nâng thân trên lên.

Cậu dùng ngón tay đẩy phần tóc trên trán Tiêu Chiến ra, nhìn thật sâu vào đôi mắt ngấn nước của anh, bất lực cười than, "Nếu cứ tiếp tục như thế này, em sẽ không thể làm việc được nữa."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net