Chương 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những người tham gia khoá đào tạo lần này đều là những hạt giống mới được bổ nhiệm làm quản lý trong nửa năm qua, được các nhà lãnh đạo tiến cử; trong số đó, Vương Nhất Bác chắc chắn là người trẻ nhất, cũng được chú ý nhiều nhất.

Tập hợp từ trụ sở chính lúc 9:00 sáng, sau khi đến khách sạn ở phòng ngoại thành, nhận phòng xong xuôi thì lập tức chia thành các nhóm, thực hiện một số hoạt động khởi động, đến gần trưa mọi người mới có được lịch học của 7 ngày.

Khoá đào tạo của Quang Trụ từ trước đến nay đều rất nghiêm ngặt, đến cả thời gian buổi tối cũng không bỏ qua. Một ngày ở đây so với đi làm còn mệt hơn nhiều. Vương Nhất Bác không sợ cường độ của khoá học, chỉ đau lòng là thời gian học sẽ bị thu điện thoại, cậu không thể tranh thủ thời gian nghỉ ngơi mà gửi tin nhắn cho Tiêu Chiến.

Nhưng khoá đào tạo từ trước đến nay cũng là dịp xã giao, Vương Nhất Bác luôn bị các đồng nghiệp khác kéo đến chào hỏi trong giờ học. Dù sao sau này vẫn phải giao tiếp trong công việc, cậu cũng không thể cự tuyệt người ta được.

Mãi cho đến khi tan học vào buổi tối, thời gian mới chân chính thuộc về mình. Trong lòng Vương Nhất Bác nóng như lửa đốt, vừa lấy điện thoại ra đã thấy biểu tượng icon màu đỏ hiển thị trên biểu tượng Wechat, còn mừng rỡ nghĩ rằng Tiêu Chiến đang nhớ mình.

Bấm vào mới thấy, avatar trên cùng im lặng, tin nhắn cuối cùng là vào giờ ăn tối, Tiêu Chiến bảo anh xuống căng tin ăn cơm rồi mới tan làm.

Vương Nhất Bác vừa đi về phòng vừa cầm điện thoại gõ chữ: Bảo bảo, em tan học rồi. Anh về nhà chưa?

Nhìn chằm chằm vào màn hình một lúc nhưng không thấy Tiêu Chiến trả lời, cậu mới quay lại danh sách kiểm tra tin nhắn của người khác.

Hồ Bằng bất thình lình lao lên dẫn đầu, gửi cho cậu một đống những lời khoe khoang vô bổ bắt đầu bằng 'Ha ha ha ha', nhưng khi kéo xuống đáy khung thoại thì đã là một phong cách khác, lạnh lùng mà gửi tới ba chữ: Cậu xong rồi.

Còn có thêm một bức ảnh chụp.

Vương Nhất Bác nghi ngờ phóng to ra, bức ảnh chụp bóng lưng của một nam một nữ đang dựa vào nhau đi trên đường ---- cậu không biết người phụ nữ đó, nhưng hình bóng người đàn ông thì đã khắc sâu vào trong tâm trí cậu.

Trong ngực đột nhiên có một cỗ chua xót khó tả ập tới, người phụ nữ này vì sao lại thân cận với Tiêu Chiến như vậy??

Cậu đi không nổi nữa, dứt khoát ngồi xuống chiếc ghế dài bên cạnh vườn hoa mà gửi tin nhắn Wechat hỏi Hồ Bằng: Người phụ nữ này là ai? Có quan hệ gì với Tiêu Chiến???

Hồ Bằng gửi lại icon đậu nành trợn trắng mắt: Cạn lời, cô ấy là Thiếu Dương.

Vương Nhất Bác không hiểu: Ai cơ?

Hồ Bằng: Thiếu Dương, bạn gái cũ của cậu, vậy mà đã quên rồi?

À, đúng thật là đã quên. Cậu đặt hết tâm trí trên người Tiêu Chiến, làm sao có thể nhớ được những cuốn lịch cũ này?

Vương Nhất Bác không hiểu: Cô ta tại sao lại ở cùng Tiêu Chiến???

Hồ Bằng: Cô ấy uống say, tới ký túc xá tìm cậu, nói rằng trước đây hai người rất hợp nhau, hết tổ chức sinh nhật lại ăn mừng Thất tịch, đến cả cha mẹ cũng đã gặp rồi, không nên dễ dàng chia tay như thế.

Vương Nhất Bác bùng nổ: Chết tiệt!!!! Cái gì mà gặp mặt cha mẹ? Cô ta biết cha mẹ tôi trước, còn tự mình chạy tới nhà tôi!!!

Hồ Bằng: Khụ, cậu nên giải thích với anh Chiến ấy.

.....

Vương Nhất Bác cầm điện thoại, cảm giác thân thể hoá đá từng chút một, lại bị một cây búa đập thành từng mảnh.

Mẹ kiếp, Hồ Bằng nói không sai, cậu quả thật xong đời rồi.

Vương Nhất Bác lòng nóng như lửa đốt gọi điện thoại cho Tiêu Chiến, nhưng mà chuông reo rất nhiều lần, Tiêu Chiến vẫn không hề bắt máy.

Đã hơn 10 giờ tối rồi, chẳng lẽ muộn thế này còn chưa về nhà? Có phải đã gặp nguy hiểm gì không?

Cậu hoang mang lo sợ nhưng lại không biết phải làm thế nào, đành phải không ngừng gửi tin nhắn Wechat cho Tiêu Chiến.

Bảo bảo.... Anh nhận điện thoại được không?

Mặc kệ là sai hay không sai, cũng phải có thái độ đúng đắn: Bảo bảo, em sai rồi 😭, đừng phớt lờ em.

Oanh tạc mười mấy tin, cuối cùng khung thoại trên cùng cũng hiện lên dòng chữ 'Đối phương đang nhập...', nhưng mà dấu ba chấm lăn lộn đã nửa ngày, lại không nhảy ra nội dung gì.

Nhưng ít nhất, Vương Nhất Bác cũng khẳng định được Tiêu Chiến đã nhìn thấy cuộc gọi và tin nhắn Wechat.

Bảo bảo, ít nhất cũng trả lời em một chữ, cho em biết anh vẫn an toàn, được không? Nếu không em sẽ gọi cảnh sát 🥺

.... Anh ở nhà.

Bảo bảo 😭 cuối cùng cũng chịu nói chuyện với em rồi. Anh trả lời điện thoại được không?

Khung thoại vừa rồi im bặt.

Lại gọi điện thoại qua, Tiêu Chiến cũng không tiếp, thậm chí còn trực tiếp tắt đi.

Vương Nhất Bác gấp đến mức nói không thể lựa lời: Tiêu Chiến, anh không thể như vậy! Chưa nghe em giải thích đã định hình phạt cho em sao! Đừng nói em không và cô ấy căn bản không có gì, cho dù có, cũng đã là chuyện trước kia rồi đúng không? Điều này rõ ràng không công bằng với em mà.

Cậu đau khổ thốt ra những lời này, hốc mắt không nhịn được mà ẩm ướt, lại thô bạo lau đi.

Xúc động không quá ba giây, chợt nhận ra nói thế này thì quá hung dữ đối với bảo bối của mình, ngón tay vừa mới động vào bàn phím, không ngờ lại nhận được phản hồi.

Không phải anh không muốn nghe em giải thích....

Vậy anh nhận điện thoại, em từ từ nói rõ ràng cho anh, được không?

Ừm.

Nói như vậy là đã đồng ý rồi. Vương Nhất Bác vui mừng khôn siết, nhanh chóng gọi video, nhưng Tiêu Chiến lại tắt: Vẫn là gọi thoại đi.

Cậu lại vội vàng đổi thành gọi thoại, cuối cùng Tiêu Chiến cũng trả lời.

Cậu lo lắng nuốt nước bọt, cầm điện thoại thận trọng hỏi: "Bảo bảo? Anh có ở đó không?"

"Ừm, anh đang nghe đây."

Giọng nói của Tiêu Chiến lọt qua tai nghe rất nhẹ, giống như một làn khói, dường như chỉ cần chần chờ là sẽ trượt khỏi tai.

Vương Nhất Bác không dám chậm trễ: «Bảo bảo, quan hệ của em và cô ấy không phải như vậy. Cô ấy, cô ấy là do gia đình em giới thiệu. Anh biết đấy, lúc đó em tưởng anh đã có bạn gái, tiếp tục ảo tưởng viển vông chỉ tạo thành rắc rối cho anh, vì vậy em quyết định thử một lần. Sau này..., sau này em gặp giám đốc Ella của công ty cố vấn, cô ấy nói rằng anh đã tự trả tiền để mua số liệu cho em, em còn thấy anh phát lên vòng bạn bè hình ảnh ánh trăng mà chỉ có em mới thấy được. Cho nên em đã biết! Anh đối với em không phải không có cảm giác gì. Em cũng không quên được anh, trước khi đi Mỹ đã nói rõ với cô ấy. Em thật sự không có bất kì quan hệ không rõ ràng gì với cô ấy, em thề mà!»

Nói một hơi hết một đoạn dài như vậy, tim Vương Nhất Bác cũng đập thình thịch, cảm thấy mình đã đem những tin tức quan trọng giải thích cặn kẽ, bảo bối của cậu cũng không nên giận cậu nữa.

Lại nghe thấy Tiêu Chiến cười khổ một tiếng: «Hóa ra là như vậy.... Nếu em không gặp được Ella, nếu không nhìn thấy được hình ảnh của anh trên vòng bạn bè, em sẽ có cái kết tốt đẹp với Thiếu Dương, không phải sao?»

«Không phải, không phải!»

Thấy Tiêu Chiến lại để tâm đến chuyện khác, Vương Nhất Bác hoảng đến mức líu cả lưỡi, ước gì có thể khâu cái miệng ngu xuẩn của mình lại.

Cậu ủy khuất đến sắp nổ tung: «Em chỉ thích anh, anh không tin em sao?"

Sự im lặng trong điện thoại giống như đầm nước lạnh cuối thu, Vương Nhất Bác chỉ cảm thấy trái tim mình khô héo, cả người giống như chết đuối mà lạnh như băng.

Ngay khi cậu sắp nghẹt thở, mới nghe thấy tiếng thở dài của Tiêu Chiến : «Anh tin, Nhất Bác, anh tin em và Thiếu Dương không có gì.»

«!!!»

Tiêu Chiến tin cậu ! Trong nháy mắt, đêm thu chợt biến thành ngày xuân, vạn vật sống lại, tim Vương Nhất Bác như hoa nở rộ, đang định bày tỏ nỗi nhớ của mình đối với Tiêu Chiến----

«Anh chỉ là có một số vấn đề khác, cần yên tĩnh suy ngẫm.... Mấy ngày này, chúng ta đừng liên hệ có được không?»

Trái tim vừa buông xuống một nửa đột nhiên lại treo cao hơn. Vương Nhất Bác sợ đến mức hồn vía lên mây, cái gì mà đừng liên hệ chứ ? Tiêu Chiến đang định xa lánh cậu sao ?

Cậu đột ngột từ băng ghế đứng lên, cái gì cũng không thèm để ý : «Em, em lập tức quay về tìm anh !!! Có chuyện gì, chúng ta trực tiếp nói!»

«Đừng làm loạn!» Tiêu Chiến nghiêm khắc ngăn cản cậu , «Cơ hội đào tạo này khó mà có được, rất nhiều lãnh đạo đang nhìn chằm chằm, đừng có tùy hứng như vậy.»

«Em không có gây chuyện, Tiêu Chiến, em không có gây chuyện.» Giọng Vương Nhất Bác đã trở nên khàn khàn, hai hạt đậu vàng rốt cuộc cũng từ trong mắt tràn ra, «Anh biết rõ em sẽ chịu không nổi mà, đừng bắt nạt em như vậy....»

Một câu «Không liên lạc» này của Tiêu Chiến đã đánh tan tất cả sự kiên cường trong lòng cậu.

«Nhất Bác, em..., em đừng khóc. Anh không phải không để ý tới em. Anh chỉ là, chỉ là cần không gian yên tĩnh để suy nghĩ một số vấn đề. Cho anh một chút thời gian được không ? Anh hứa, sẽ không lâu đâu.»

Sự quan tâm của Tiêu Chiến vội vàng xuyên qua điện thoại truyền tới, làm dịu cơn cuồng loạn của Vương Nhất Bác. Cậu luôn nghe lời Tiêu Chiến nhất, chỉ cần Tiêu Chiến đừng có không cần cậu, muốn cậu làm gì cũng được.

«Vậy, chờ em kết thúc đào tạo lại đến tìm anh, được không?»

Mặc kệ là Tiêu Chiến gặp phải khó khăn gì, cậu nhất định sẽ cùng anh đối mặt.

Tiêu Chiến cũng không còn cách nào khác : «Em cứ đào tạo chăm chỉ, nếu đạt được kết quả xuất sắc....»

«Em sẽ!» Vương Nhất Bác lau nước mắt. Nếu để Tiêu Chiến không cần cậu, vậy thì khóc cũng có tác dụng gì ? «Bảo bảo, chờ em tới tìm anh.»

Sau khi cúp điện thoại, Tiêu Chiến đau đầu nhéo sống mũi. Vốn dĩ anh đã hạ quyết tâm không liên lạc với Vương Nhất Bác một thời gian, tự mình giải quyết xong mới có thể hướng dẫn Vương Nhất Bác suy nghĩ cho thông suốt.

Nhưng anh thật sự không thể nhìn thấy Vương Nhất Bác đau lòng, đặc biệt là bởi vì mình là đau lòng. Vừa nghe thấy cậu khóc, trái tim anh liền tan nát, hận không thể vứt bỏ tất cả các nguyên tắc mà bay đến bên cậu.

Thiếu Dương có quan hệ gì với Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến căn bản không thèm để ý. Tuy rằng lúc ban đầu có ghen tuông, nhưng anh tuyệt đối không hoài nghi tình cảm Vương Nhất Bác dành cho mình.

Ngày hôm đó lên xe không lâu, Thiếu Dương đã tỉnh táo lại, biết nhận sai người thì liên tục xin lỗi, Tiêu Chiến cũng không để ý, chỉ nghĩ đưa người về tới nhà an toàn.

Nhưng mà cô gái kia sau khi hỏi tên anh, ánh mắt đột nhiên trở nên sắc lạnh.

Cô nói : «Hóa ra là anh.»

Tiêu Chiến không biết tại sao Thiếu Dương lại biết được quan hệ của mình và Vương Nhất Bác, lại bị những câu nói của cô đánh úp mà không kịp trở tay.

«Ngoài tôi ra, Vương Nhất Bác còn có một người bạn gái từ khi học đại học. Cô gái đó tôi cũng có quen. Bọn họ yêu nhau hai ba năm, chuyện gì cần phát sinh cũng đã phát sinh rồi. Anh ấy rõ ràng có thể yêu và kết hôn với một cô gái bình thường.»

«Tôi biết, người trẻ tuổi mới đi làm thường bị cấp trên hấp dẫn, nhưng đó là do cấp trên lợi dụng sự thiếu cân bằng về thông tin, lợi dụng tài nguyên và mạng lưới quan hệ, làm cho anh ấy không thể không nhìn vào anh, ỷ lại vào anh, chẳng qua là ảo giác nhất thời.»

«Anh lớn hơn Vương Nhất Bác nhiều như vậy, nếu thật sự thích anh ấy, vì sao lại lôi kéo anh ấy đi vào con đường này? Vì sao lại muốn hủy hoại anh ấy?»

Cô ấy còn lấy ra một đoạn ghi âm trên điện thoại.

Một giọng đàn ông nói : «Không được, anh không thể trơ mắt nhìn em trai mình thích đàn ông. Việc này anh nhất định phải lo.»

Sau đó truyền đến một giọng nữ : «Anh làm sao vậy ? Em trai anh nói với anh từ lúc nào? Đừng nói là anh, ngay cả ba mẹ anh cũng không làm gì được anh ấy.»

«Ít nhất thì ông nội có thể quản nó. Tên hỗn đản này từ nhỏ đến lớn chỉ nghe lời ông nội.»

«.... Ông cũng đã ngoài 80 rồi, tim lại không được tốt. Anh đừng làm ông tức giận.»

«Đừng nói là ông nội, đến ba mẹ cũng cảm thấy ghê tởm!»

«Aiz, em cũng không ngờ, anh Nhất Bác và Tiêu Chiến lại....»

«Nhất Bác chưa rành thế sự, nhất định là bị tên khốn đó lừa! Tên đàn ông già rồi thật là ghê tởm, để anh nhìn thấy nhất định sẽ lột da hắn ra!»

Nói đên đây, giọng nói đột nhiên im bặt.

Thiếu Dương cất điện thoại đi, lạnh lùng nói : «Nhà Vương Nhất Bác đều là các nhân vật quyền cao chức trọng, ông nội có uy tín rất lớn trong quân đội, ba làm chính trị rất trong sạch, anh lại muốn bởi vì mình mà khiến họ vấy bẩn cả đời sao!?»

Sau khi bỏ lại câu nói này, cô gái xuống xe đóng cửa, rời đi mà không quay đầu lại.

Sắc mặt Tiêu Chiến tái nhợt, cái từ «ghê tởm» vẫn còn văng vẳng bên tai. Anh không khỏi hoang mang, không khỏi bắt đầu tự hỏi, giữa anh và Vương Nhất Bác, chẳng lẽ là anh lợi dụng ưu thế của bản thân để dụ dỗ cậu sao? Là anh ỷ vào việc lớn hơn Vương Nhất Bác 6 tuổi, ỷ vào việc có nhiều kinh nghiệm hơn trong công việc cũng như trong cuộc sống, khiến cho chàng trai trong sạch như trang giấy trắng này ảo tưởng sao?

Anh làm cố vấn cho dự án của cậu, vì cậu mà tự trả tiền mua số liệu; đem tất cả các kỹ năng của mình trao tặng cho cậu mà không hề giữ lại; lại thừa dịp có nhiệm vụ diễn thuyết ở Hoa Kỳ mà kéo cậu đến bên người.

Cho nên, là anh hết lần này đến lần khác vượt qua ranh giới, mới đưa Vương Nhất Bác bước lên con đường đen tối này sao?

Vương Nhất Bác đối với anh, chỉ là cảm giác nhất thời sao?

Anh sẽ trở thành vết nhơ trong cuộc đời của Vương Nhất Bác, thậm chí cả nhà cậu sao?

Anh sẽ hủy hoại cậu sao?

Không thể hiểu được những điều này, Tiêu Chiến không có mặt mũi nào đối mặt với Vương Nhất Bác.

Mấy ngày tiếp theo, Vương Nhất Bác đã giữ lời hứa, không quấy rầy anh, chỉ gửi một tin nhắn Wechat vào mỗi tối trước khi đi ngủ, nói xem hôm nay học cái gì, thu hoạch được cái gì.

Vào tối ngày mùng 4, đội huấn luyện được tổ chức Trung thu sớm. Vương Nhất Bác không giống như mọi ngày báo cáo công việc học tập trong ngày, mà gửi một tin nhắn thoại.

Cậu dường như đã uống quá nhiều, giọng nói cũng trở nên nghẹn ngào : «Bảo bảo, em rất nhớ anh....»

Tiêu Chiến thống khổ che mắt lại, cuộn mình ở trên giường, lặng lẽ khóc.

Đêm đó anh ngủ không ngon, sáng sớm tỉnh dậy mắt vẫn còn hoe đỏ, miễn cưỡng tắm rửa thu dọn xong thì có tiếng chuông cửa vang lên.

Anh liếc nhìn đồng hồ, chính xác là 10 :05, mở cửa ra, bên ngoài có một cô gái mặc tạp dề làm bánh, cô đeo găng tay trắng, trên tay nâng hộp bánh kem, nở nụ cười rạng rỡ.

«Surprise!»

Tiêu Chiến không hiểu gì cả : «Cô là ai?»

«Xin chào, anh Tiêu ! Tôi là nhân viên của cửa hàng bánh kem Chanh Dây. Hôm nay là sinh nhật của anh. Anh Vương Nhất Bác đã đặt một món quà sinh nhật bất ngờ cho anh, nhờ tôi giao tới!»

Anh ngơ ngác nhận lấy bánh kem : «Cảm ơn....»

«Còn có quà nữa.»

Cô gái lấy từ trong tạp dề ra một hộp nhung nhỏ màu đỏ sẫm, mở ra đã thấy, bên trong có một chiếc vòng cổ hình đầu sư tử sáng lấp lánh.

Tiêu Chiến ngơ ngẩn cầm lên, trước ngày đi Mỹ, anh đã tặng Vương Nhất Bác một chiếc dây chuyền cùng kiểu, chỉ khác là con sư tử anh tặng trong miệng ngậm một viên ngọc lục bảo, mà con này lại là viên hồng ngọc.

Tạo thành một đôi tình nhân. Kiểu đầu sư tử này ban đầu chỉ có số lượng hạn chế, màu đỏ còn hiếm hơn cả màu xanh lá cây, cũng không biết Vương Nhất Bác làm cách nào mua được.

Cô gái lại lấy ra Ipad : «Anh Vương Nhất Bác còn ghi lại một đoạn video ~»

Nhấn play, khuôn mặt động lòng người của cậu đột ngột xuất hiện trên màn hình.

«Bảo bảo, sinh nhật vui vẻ!» Trong video, bạn nhỏ cười vô cùng đắc ý, «Có phải anh cho rằng, em căn bản không biết hôm nay là sinh nhật anh không? Đồ ngốc, là bạn trai của anh, thông tin cá nhân em đều đã biết rõ rồi.»

Cậu mím môi, rồi lại nói : «Thật xin lỗi, sinh nhật năm nay em không thể đón cùng anh.... Nhưng em đảm bảo, mỗi một năm sau này, em sẽ không bao giờ bỏ lỡ ngày trọng đại của anh. Tuy rằng hôm nay em không ở bên cạnh anh, nhưng lễ sinh nhật thì vẫn không thể thiếu!»

Vương Nhất Bác hắng giọng hát : «Chúc mừng sinh nhật anh, chúc anh sinh nhật vui vẻ....»

Giọng hát trầm ấm phát ra qua loa, ca từ đơn giản cũng được cậu hát mà trở nên chân thành và tha thiết.

Tiêu Chiến vuốt ve chiếc vòng cổ, ôm nó vào trong ngực, trong tiếng hát của Vương Nhất Bác mà rơi nước mắt như mưa.

Anh bỗng nhiên không biết mình đang làm gì nữa.

Quen biết Vương Nhất Bác hơn nửa năm, ở bên nhau mới hơn một tháng, nếu tính theo số ngày gặp mặt thì còn ít hơn nhiều. Nhưng đoạn thời gian ngắn ngủi này lại là quãng thời gian hạnh phúc nhất trong ba mươi năm của anh.

Trái tim anh đã cột chặt trên người Vương Nhất Bác, giống như một gốc cây dây leo quấn đến kín kẽ.

Cho dù anh thực sự lợi dụng chức vụ để khiến Vương Nhất Bác yêu mình, chẳng lẽ anh có thể vì đạo đức mà buông tay sao?

Chẳng lẽ nghĩ thông suốt những vấn đề đó, là có thể xé anh ra khỏi Vương Nhất Bác hay sao?

Không thể nào. Anh căn bản không thể rời bỏ Vương Nhất Bác.

Cho nên anh phải phân tích nội tâm rõ ràng để làm cái gì?

Trong video, Vương Nhất Bác đã hát xong, mỉm cười nói : «Bảo bảo, ước một điều gì đó đi?»

Ước nguyện sao? Từ sau khi quen biết Vương Nhất Bác, điều ước của anh chỉ còn có một.

Tiêu Chiến nhắm mắt lại, trong lòng thầm nguyện cầu. Hi vọng cậu ấy có thể yêu anh, hi vọng yêu càng ngày càng nhiều, hi vọng cậu ấy mãi mãi yêu anh.

Bọn họ mãi mãi yêu nhau.

Sáng hôm sau, Vương Nhất Bác có chút lơ đễnh, tự hỏi không biết món quà sinh nhật bất ngờ mà cậu chuẩn bị cho Tiêu Chiến đã được chuyển đến hay chưa? Anh ấy có thích không?

Cậu cố ép chính mình lấy lại tinh thần, chỉ còn có hai ngày nữa là kết thúc khoá đào tạo, cậu cần phải được khen thưởng là học viên ưu tú, nhất định không được để cho Tiêu Chiến thất vọng.

Lớp học nghi thức kinh doanh vào buổi chiều bắt đầu, trợ lý đào tạo nhận được thông báo, nói với mọi người rằng giáo viên ban đầu bận việc nên xin nghỉ, tạm thời có giáo viên mới thay thế, bọn họ phải chờ vài phút.

Cô ấy giới thiệu hùng hồn là giáo viên mới ưu tú đến mức nào, có thể mời được đến giảng bài thì may mắn ra sao.

Vương Nhất Bác không quan tâm ai sẽ tới dạy. Cậu chỉ vùi đầu vào sửa sang lại bài học đã ghi lúc sáng.

Mãi cho đến khi trợ lý đào tạo nói : «Anh ấy là tổng giám đốc trẻ nhất của tập đoàn Quang Trụ.»

Bàn tay cầm bút không khỏi khựng lại. Tổng giám đốc trẻ tuổi nhất.... Rõ ràng là cảm thấy không có khả năng, nhưng trong lòng lại tràn ngập hi vọng không thực tế.

Giáo viên mới bước vào phòng học, tươi cười chào hỏi : «Chào mọi người, tôi là Tiêu Chiến.»

Vương Nhất Bác không tin nổi, ngẩng phắt đầu lên.

Người đàn ông mặc một bộ âu phục chỉnh tề, bên ngoài khoác chiếc áo gió mà cậu đã đưa cho, khi nói chuyện có chút thở dốc, dường như đã phải đi một chặng đường rất dài để tới.

Tất cả đồng nghiệp đều vỗ tay hoan nghênh, chỉ có Vương Nhất Bác là sững sờ bất động.

Người đàn ông thở đều, ánh mắt lướt qua mọi người, thẳng tắp dừng lại trên người Vương Nhất Bác.

«Tôi tới rồi.»

Khuôn mặt cong cong xinh đẹp, đứng như cây trúc, đẹp như hoa lan, cười như trăng sáng.

Mọi thứ xung quanh đều lu mờ ảm đạm, ánh mắt giao nhau, đáng giá hơn cả ngàn lời nói.

Hai mắt Vương Nhất Bác dần dần đỏ ửng lên.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net