Chương 35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Việc tiến hành các giải pháp tự cứu cứ nửa nọ nửa kia.

Tôn tổng và giám đốc tài chính của tập đoàn đã đi đến hầu hết các ngân hàng, nhưng câu trả lời nhận được đều giống nhau. Với tình trạng bây giờ của Công nghệ Quang Trụ, ngân hàng cho rằng rủi ro quá cao, số tiền cho vay đều rất thấp, chu kỳ trả nợ ngắn. Nếu muốn có các khoản vay lớn và dài hạn, phải thế chấp cả Điện tử Quang Trụ, dù sao thì công ty vẫn đang trong tình trạng kinh doanh.

Phương hướng này vẫn chưa được thảo luận trong cuộc họp, chỉ cần bóng gió nghe được, một bộ phận lãnh đạo đã phản đối gay gắt, chủ tịch nhất thời cũng không thể hạ được quyết tâm.

Điều đáng mừng là trong khoảng thời gian này, nhờ giám đốc Hoàng ra mặt hoà giải, các khách hàng bạch bài đã ngừng chuyển đổi tài nguyên; không chỉ có thế, lời hứa của Tiêu Chiến cũng khiến nhóm khách hàng bạch bài chuyển một phần đơn hàng của công ty C sang cho Quang Trụ; dây chuyền sản xuất ống kính cuối cùng cũng giữ được 50%, điều này đã làm chậm đáng kể việc xói mòn dòng tiền.

Sau khi kiểm kê tài chính, tập đoàn quyết định chờ xem một thời gian.

Án kiện được Uỷ ban quản lý khu phát triển quan tâm đã tiến triển cực nhanh, đến trung tuần tháng chín đã thuận lợi kết án. Lục Dã Bình chính thức bị đưa ra xét xử vì tội gian lận hợp đồng và gian lận đấu thầu, đang chờ toàn án thẩm tra xử lý.

Nhưng không có bằng chứng trực tiếp nào chứng tỏ Triệu Quát đã tiếp tay hay xúi giục, chỉ riêng lời thú tội của Lục Dã Bình thì không có cách nào để coi lão ta là kẻ đồng mưu. Pháp luật không trừng phạt được, Triệu Quát vinh quang gia nhập công ty C, thậm chí còn bỏ qua thoả thuận không cạnh tranh, dường như cảm thấy Quang Trụ vẫn đang trong tình trạng khó khăn, không còn năng lực để lo những việc khác.

Tình hình đã không xoay chuyển được như mong đợi.

Tôn tổng và Tiêu Chiến đã đến Thâm Quyến, tưởng rằng khép lại vụ án là có thể giải thích với Nặc Hoa, không ngờ tổng giám đốc Nặc Hoa chỉ nguyện ý nói chuyện bồi thường, đối với việc hợp tác thì né tránh không nhắc đến. Ông ta uyển chuyển bày tỏ, ấn tượng của Hội đồng quản trị đối với Quang Trụ vẫn rất bi quan, hi vọng Quang Trụ tích cực thực hiện việc bồi thường hợp đồng, định hình lại hình ảnh rồi mới nói đến những chuyện khác.

Nặc Hoa đưa ra mức bồi thường là 10 triệu nhân dân tệ, con số này đối với Quang Trụ đúng là dậu đổ bìm leo. Điều đáng lo ngại hơn nữa là thái độ của khách hàng rất mơ hồ, ngay cả khi Quang Trụ vét sạch tài khoản để thanh toán một lần, Nặc Hoa cũng chưa chắc đã thực sự triển khai dự án. Một khi chuỗi tài chính bị đứt gãy, không ai có thể gánh chịu được hậu quả.

Khoản thanh toán dây chuyền riêng của công ty A cũng bị đóng băng, nữ chủ tịch nói rằng người Mỹ rất nghiêm khắc, nếu tội danh của Lục Dã Bình chưa được thành lập, toà án chưa tuyên án, cũng không thể chứng minh được ban lãnh đạo cấp cao của Quang Trụ không biết gì về việc trao đổi vật liệu.

Tuy nhiên, căn cứ vào thiện cảm cá nhân đối với Tiêu Chiến, cô đã gửi tin nhắn riêng cho anh, nếu Nặc Hoa có thể lần nữa hợp tác với Quang Trụ, cô cũng có thể cố gắng thuyết phục trụ sở chính một lần.

Một thương hiệu khác là Âu Duy cũng cho biết, bất cứ khi nào Quang Trụ quay trở lại chuỗi cung ứng của Nặc Hoa, Âu Duy cũng sẽ theo vào.

Quả bóng cao su được đá đi đá lại, xét cho cùng, chìa khoá mở chốt vẫn nằm ở Nặc Hoa.

Khi Vương Nhất Bác còn làm dự án của Nặc Hoa, cậu có kết thân được với người phụ trách nhà máy của khách hàng. Dựa vào tình bạn cá nhân để hỏi han, bên kia cũng đã cho cậu biết sự thật: Công ty C đã thừa dịp Quang Trụ xảy ra chuyện để ra giá thấp, tiếp nhận dự án mới. JR của Nhật Bản và S của Hàn Quốc gần đây đều sản xuất dư số lượng, Nặc Hoa không thiếu tài nguyên ống kính, đây mới là nguyên nhân mà hội đồng quản trị không cung cấp cho dự án.

Việc xây dựng hai dây chuyền mới bị đình trệ, việc hợp tác với các thương hiệu cũng đi vào bế tắc, dựa vào khách bạch bài để chống đỡ cũng không phải là kế lâu dài, nếu không quyết đoán hành động, hoạt động kinh doanh ống kính của Quang Trụ chỉ có thể chết dần chết mòn.

Chủ tịch lo lắng đến phờ phạc cả người, kéo Tôn tổng và Tiêu Chiến họp cả ngày lẫn đêm, cuối cùng hạ quyết tâm, dùng một phương án đập nồi dìm thuyền.

Thứ nhất, lấy hoạt động kinh doanh mô - đun của Điện tử Quang Trụ làm tài sản thế chấp với ngân hàng, bổ sung dòng tiền, đồng thời giải quyết khoản bồi thường cho Nặc Hoa.

Thứ hai, thay đổi mô hình kinh doanh, đối với tất cả các dự án mô - đun mới với Nặc Hoa, khi lựa chọn vật liệu đều phải trói chặt với ống kính của công nghệ Quang Trụ, nếu không sẽ từ chối không nhận.

Kế hoạch này không phải là không có rủi ro. Mô - đun vốn là chiến trường Biển Đỏ, ngưỡng kỹ thuật thấp, lại không thiếu năng lực sản xuất, nếu nhất định phải ràng buộc ống kính, rất có thể chọc giận Nặc Hoa, nhận được dự án ống kính hay không còn không biết, ngược lại sẽ mất luôn việc kinh doanh mô - đun.

Tiêu Chiến hiểu những rủi ro bên trong, Tôn tổng và chủ tịch lại càng hiểu hơn nữa. Nhưng Công nghệ Quang Trụ đã bị dồn đến chân tường, chỉ có thể được ăn cả ngã về không, hi vọng Nặc Hoa căn cứ vào tính ổn định của chuỗi cung ứng mà suy xét, có thể tiếp nhận ống kính Quang Trụ, chấp nhận mô hình mới.

Kế hoạch này là do chủ tịch tự mình quyết định, tuy rằng về mặt hình thức còn phải thông qua Hội đồng quản trị, nhưng cơ bản chỉ là thông qua quy trình.

Hội đồng quản trị ra quyết định cùng ngày mà ông nội Vương Nhất Bác đi kiểm tra lại. Tôn tổng sẽ báo cáo kế hoạch trong cuộc họp, Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác cùng nhau xin nghỉ phép. Tiêu Chiến muốn lái xe đến đón nhưng Vương Nhất Bác nói sáng mai ông nội còn có sắp xếp khác, hai người chỉ cần chờ ở bệnh viện là được rồi.

Cả hai đến bệnh viện Quốc tế sớm hơn một chút so với thời gian thoả thuận.

Tiêu Chiến đã chuẩn bị rất nhiều quà gặp mặt, xách nặng trĩu cả tay, nhưng lại không muốn ngồi chờ trong sảnh, nhất định phải đứng chờ ở cửa, cũng không chịu để Vương Nhất Bác cầm đỡ cho.

Vương Nhất Bác đương nhiên hiểu tâm tư của anh, cũng không khuyên nhủ, chỉ lẳng lặng đứng bên cạnh.

Tiêu Chiến đã tưởng tượng ra hình ảnh ông nội của Vương Nhất Bác, một người ở chiến trường Triều Tiên với tư cách là một tân binh, cũng hỗ trợ chiến tranh Việt Nam với tư cách một sĩ quan tham mưu. Một vị thủ trưởng cả đời ở trong quân đội hẳn là rất cứng cỏi, uy nghiêm vững vàng, ít nói ít cười, không khoan nhượng, cũng không thiếu thủ đoạn.

Tại sao ông nội lại chủ động muốn gặp anh? Là muốn dùng một phát súng bắn chết tên khốn đã dụ dỗ cháu trai quý giá của mình sao?

Thời gian càng đến gần, Tiêu Chiến càng khẩn trương, đầu óc trống rỗng, tim đập thình thịch. Đột nhiên bàn tay còn lại bị Vương Nhất Bác nắm lấy, mở từng ngón tay của anh ra, khẽ cau mày nói: "Đừng cấu chính mình."

Lúc này anh mới phát hiện ra lòng bàn tay mình đã bị cấu ra rất nhiều vết đỏ.

Vương Nhất Bác đau lòng thổi thổi vài cái, trấn an anh: "Bảo bảo, anh đừng lo lắng. Ông nội thực sự rất tốt."

"Ừ." Tiêu Chiến ngoài miệng đồng ý, trong lòng đã sẵn sàng đón nhận sự khiển trách của vị thủ trưởng già nếu lỡ nói một lời không vừa ý.

Ngay khi hai người đang nói chuyện, một chiếc xe Hongqi kiểu cũ cách đó không xa đang đi vào khuôn viên bệnh viện, không lâu sau thì dừng lại bên ngoài sảnh lớn.

Tiêu Chiến chỉnh lại quần áo lần nữa, hít hai hơi thật sâu, đi theo sau lưng Vương Nhất Bác để đón người.

Vương Nhất Bác mở cửa sau xe, gọi lớn: "Ông nội!"

Cậu đỡ ông nội ngồi bên trong xuống xe. Tiêu Chiến cầm túi cứng đờ đứng bên cạnh, trong lòng không ngừng tự cổ vũ chính mình, tự nhủ phải bình tĩnh đón nhận mọi chuyện khó khăn có thể xảy ra tiếp theo.

Ông nội vừa xuống xe đã nhìn chằm chằm vào Tiêu Chiến. Ông mặc một chiếc áo cổ đứng kiểu Tôn Trung Sơn, tóc tuy đã bạc trắng nhưng tinh thần vẫn minh mẫn, eo lưng thẳng tắp. Điều hoàn toàn khác với sự tưởng tượng của anh chính là, ông nội không nghiêm túc lạnh lùng mà lại có gương mặt hiền từ, ánh mắt lấp lánh ý cười, giọng nói lại ôn nhu tao nhã.

"Con là Chiến Chiến đúng không?"

"A, vâng...." Tiêu Chiến ngẩn người, học theo Vương Nhất Bác mà gọi một tiếng, "Con chào ông nội."

Ông nội gật đầu cười, nhìn thấy đống đồ trên tay Tiêu Chiến liền đẩy đẩy Vương Nhất Bác: "Còn làm gì vậy, đừng để cho Chiến Chiến phải xách theo."

"Tuân lệnh!" Vương Nhất Bác cầm lấy túi trong tay Tiêu Chiến, lặng lẽ làm mặt quỷ với anh.

Sự thân thiện của ông nội là ngoài dự đoán. Tất cả những gì Tiêu Chiến đã chuẩn bị đều trở nên vô ích.

"Chúng ta mau vào đi?"

Ông nội khẽ nghiêng người, chờ Tiêu Chiến đi tới.

Tuy rằng đây là lần đầu tiên gặp mặt, nhưng ông nội không quá soi xét, cũng không chất vấn một câu nào, dường như anh chỉ là một cháu trai nhỏ, mọi hành động đều rất tự nhiên.

Tiêu Chiến điều chỉnh hô hấp, trong lòng trộn lẫn rất nhiều cảm xúc khó tả, đỡ lấy tay ông nội.

Ba người theo y tá đi đến phòng bệnh đã được chuẩn bị trước.

Y tá trưởng vẫn luôn phụ trách tiếp đón ông nội tiến vào nói về việc sắp xếp kiểm tra, nhìn thấy Tiêu Chiến thì khoa trương kêu "Ai u" một tiếng, kinh ngạc nói: "Sao lại có người đẹp trai đến như vậy chứ?"

Tiêu Chiến đang định dùng từ "bạn bè" để trả lời qua loa, nhưng ông nội đã sang sảng cười: "Đây là cháu nội của tôi, tên là Tiêu Chiến."

"Ông không phải chỉ có hai cháu nội thôi sao?" Y tá trưởng lộ ra vẻ mặt "Đừng nói dối cháu", cầm chiếc máy tính bảng hất cằm về phía Vương Nhất Bác, "Cháu biết Nhất Bác, còn gặp cả Mẫn Hành rồi."

Ông nội cười tủm tỉm, mắt cũng sáng lên: "Chiến Chiến trước đây bị tách khỏi chúng tôi, Nhất Bác phải tìm rất lâu mới thấy, đúng không?"

"Đúng vậy." Vương Nhất Bác cố nén cười, trịnh trọng gật đầu, "Tìm đã nhiều năm rồi."

Tiêu Chiến không thể chịu nổi ánh mắt nhìn chằm chằm của bạn nhỏ, vành tai đỏ đến mức mắt thường cũng nhìn thấy được.

Y tá dường như đã hiểu ra: "Thật sự không dễ dàng gì... cũng may là cả nhà đã được đoàn tụ!"

Sau khi trao đổi xong, cô liệt kê các hạng mục cần kiểm tra, đưa cho ba người xem qua để xác nhận, sau đó Vương Nhất Bác liên đi theo cô để làm thủ tục và ký tên.

Vì vậy, chỉ còn lại Tiêu Chiến và ông nội ở trong phòng. Dường như nhận ra sự ngại ngùng của anh, ông nội ra hiệu cho anh cùng ngồi xuống chiếc ghế sô pha bên cạnh cửa sổ.

"Chiến Chiến, con đừng lo lắng." Không có người khác ở đây, cũng có thể nói ra vài lời trong đáy lòng, "Ông kêu Nhất Bác hẹn gặp con, chính là muốn trực tiếp nói với con, nếu các con đã nhận định nhau rồi, sau này phải hỗ trợ lẫn nhau, có một cuộc sống tốt đẹp nhé."

Ông nội vỗ nhẹ vào bàn tay Tiêu Chiến đang đặt tên đầu gối, dường như đang gửi lơi chúc phúc cho anh. Trái tim Tiêu Chiến chấn động, mũi cũng chua đến kỳ cục.

"Cảm ơn ông...." Trước mắt như có một tầng sương mù, tất cả các loại cảm xúc đều dâng trào trong lồng ngực, "Con thật sự không nghĩ tới, còn tưởng rằng, ông sẽ trách cứ con...."

"Gì chứ?" Ông nội khoát khoát tay, "Thế hệ chúng ta đổ máu bảo vệ quốc gia, không phải để các con có thể sống thoải mái sao?"

Mấy ngày nay, Tiêu Chiến đã tưởng tượng ra rất nhiều tình huống, nhưng anh chưa bao giờ dám mong đợi tình huống này.

Giống như nấn ná đứng trước một cánh cửa thật lâu, chuẩn bị đối mặt với giông bão, nhưng vừa đẩy cửa ra liền phát hiện bên ngoài là ánh mặt trời chói chang, thậm chí không có một gợn mây.

Sau khi cùng ông nội kiểm tra cả buổi chiều, tiễn ông ra xe, Vương Nhất Bác đi đến trước mặt Tiêu Chiến như cầu xin phần thưởng: "Em không nói dối anh đúng không? Em đã nói ông nội rất tốt."

"Ừ." Tiêu Chiến bóp mặt Vương Nhất Bác, "Tốt giống như em vậy."

"A? Vậy thì không được, chắc chắn là em vẫn tốt hơn."

Tiêu Chiến cười cậu: "Ấu trĩ như trẻ con vậy."

Hai người quay lại cửa sổ đại sảnh để lấy một số biên lai còn sốt lại, chuẩn bị đi bộ đến bãi đỗ xe.

Tích tích một tiếng.

Điện thoại của Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến đồng loạt kêu lên, hai người không khỏi nhìn nhau.

"Do vi phạm điều lệ của công ty nên hợp đồng lao động của anh với công ty đã bị giải trừ. Xin vui lòng hoàn tất thủ tục thôi việc trong vòng một tuần. Trân trọng thông báo tới anh."

Quang Trụ thực sự sa thải họ? Hai người cầm điện thoại trong tay, đều bị tình huống đột ngột này làm cho bối rối.

Tiêu Chiến lập tức nghĩ đến Hội đồng quản trị của tập đoàn, trong lòng trầm xuống: "Để anh gọi điện hỏi thăm một chút."

Đầu tiên anh bấm số của Tôn tổng, nhưng không có người nghe; sau khi ngẫm nghĩ lại gọi cho giám đốc nhân sự của Công nghệ Quang Trụ.

Giám đốc nhân sự làm ở công ty đã lâu năm, giao du rộng, ngay khi nghe điện thoại đã hạ giọng nói với anh: "Chiến Chiến, chị nghe nói đã xảy ra chuyện rồi."

Trong Hội đồng quản trị có một vị giám đốc là bạn của cô, theo lời anh ta nói, vị phó chủ tịch điều hành đi đầu trong việc phản đối đề xuất của Tôn tổng, cho rằng tình thế hiện tại nên bán cánh tay cụt Công nghệ Quang Trụ đi để tồn tại, không nên cột vào tập đoàn để khiến mọi người cùng chết.

Phó chủ tịch điều hành cũng đưa ra đề xuất quy trách nhiệm, bao gồm danh sách bị trục xuất, trong số đó, giám đốc chuỗi cung ứng cũng không tính là oan uổng, nhưng Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác rõ ràng là do phó chủ tịch điều hành cố tình trộn lẫn vào. Ngoài ra Tôn tổng là lãnh đạo chịu trách nhiệm trực tiếp, đề nghị cách chức phó chủ tịch cấp cao của ông, thuyên chuyển về nhà máy Mô – đun Hà Bắc của Điện tử Quang Trụ làm một kỹ sư bình thường. Điều này còn nhục nhã hơn cả việc khai trừ trực tiếp, Tôn tổng đương nhiên không thể chấp nhận được.

Mọi người đều biết, phản đối Tôn tổng cũng chẳng khác gì phản đối chủ tịch, đề xuất quy trách nhiệm này không được báo cáo với chủ tịch, cũng chính là không để ông vào mắt.

Chủ tịch nổi giận lôi đình trong cuộc họp, chỉ nói rằng chỉ cần ông còn đương nhiệm một ngày, không ai có thể bán đi việc kinh doanh ống kính.

Trước đây, những người trong hội đồng quản trị không bao giờ dám nghi ngờ về quyết định của chủ tịch, hôm nay phó chủ tịch điều hành lại nói rằng ông đã già rồi nên hồ đồ, nếu tiếp tục lãnh đạo Quang Trụ sẽ chỉ dẫn công ty đến vực thẳm. Hắn ta còn lấy ra một tờ giấy uỷ quyền, chính thức đề nghị bầu lại chủ tịch, các cổ đông khác cũng đã ký vào đó.

Hoá ra phó chủ tịch điều hành đã nhận được sự ủng hộ của đại đa số cổ đông, có thâm căn cố đế ở Quang Trụ, lợi dụng Triệu Quát làm ngòi nổ, chính là nhằm vào một ngày nào đó sẽ cưỡng bức chủ tịch thoái vị.

Giám đốc nhân sự lo lắng: "Chủ tịch tức giận đến mức gục tại chỗ. Khi xe cấp cứu đến, phó chủ tịch điều hành cũng không cho người khác đi theo xe, chỉ có lão ta và trợ lý của chủ tịch đi theo. Aiz, hắn ta có phải muốn khống chế chủ tịch hay không?"

Sau khi cúp điện thoại, Tiêu Chiến thất thần nhìn Vương Nhất Bác. Anh thật sự không ngờ, còn tưởng đó chỉ là một cuộc họp hội đồng quản trị bình thường, không ngờ lại xảy ra biến cố lớn như vậy. Cũng không biết tình hình chủ tịch như thế nào, được đưa đến đâu.

Vương Nhất Bác đỡ lấy vai anh, vỗ nhẹ an ủi: "Bảo bảo, anh đừng lo lắng, chúng ta từ từ nghĩ cách."

"Nghĩ cách gì...." Anh không biết mình có thể làm gì khác. Công việc khó khăn thì anh có thể nỗ lực, nhưng tranh giành quyền lực anh lại không có kinh nghiệm, căn bản không nghĩ ra được cách nào.

Trong lòng lo lắng, Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác thấy vài nhân viên y tế đang đẩy giường cấp cứu vội vã đi vào sảnh; bên cạnh còn có hai người đàn ông đi theo, người trẻ hơn mặt mày lo lắng, người lớn tuổi vì nghiêm nghị, ánh mắt không ngừng quét qua cảnh vật xung quanh.

Tiêu Chiến sửng sốt, hai người đàn ông kia, một người là trợ lý của chủ tịch, một người là phó chủ tịch điều hành. Anh lập tức ý thức được, người bệnh nằm trên giường cấp cứu chính là chủ tịch!

Sự chú ý của trợ lý đều dồn lên người ông chủ của mình, nhưng phó chủ tịch điều hành lại nhìn thấy Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác, sau một chút sững sờ thì nở một nụ cười khinh bỉ và châm chọc.

Ngay lúc Tiêu Chiến đang nghĩ xem có nên ngăn phó chủ tịch điều hành lại không, giường cấp cứu đi ngang qua anh; bệnh nhân đang nằm trên giường đột nhiên phản ứng lại, dùng hết sức nắm lấy tay Tiêu Chiến, mạnh đến mức suýt nữa thì lăn xuống khỏi giường.

Mạch máu trên mu bàn tay gầy guộc nổ tung, mặt nạ dưỡng khí trên mũi và miệng bị hô hấp dồn dập phun trắng xoá, thiết bị theo dõi nhịp tim cũng kêu lên inh ỏi.

"Bệnh nhân, xin hãy bình tĩnh! Ngài làm như vậy rất nguy hiểm!"

Y tá muốn kéo họ ra, phó chủ tịch điều hành cũng tiến lên giúp đỡ, nhưng bệnh nhân không biết lấy sức lực từ đâu ra, mấy người hợp lại cũng không kéo được.

Chủ tịch dán chặt mắt vào Tiêu Chiến, môi dồn dập rung động, muốn nói điều gì đó một cách khó khăn. Tuy nhiên âm thanh quá nhỏ, lại bị mặt nạ bảo hộ ngăn cách, Tiêu Chiến căn bản không thể nghe rõ.

Chủ tịch không bỏ cuộc, cứ lặp đi lặp lại như vậy, có lẽ nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của Tiêu Chiến, gấp đến mức tay cũng phát run, mu bàn tay đều bị kim tiêm đâm chảy máu.

"Tôi, tôi biết rồi!" Trợ lý của chủ tịch đã ở bên cạnh ông nhiều năm, đối với mọi động tác của ông đều rất quen thuộc, cẩn thận xác định lại khẩu hình, kích động gật đầu.

"Máy ảnh! Chủ tịch nói máy ảnh!"

Máy ảnh? Tiêu Chiến vẫn không hiểu, phải xác nhận lại với chủ tịch: "Ngài nói máy ảnh sao?"

Bàn tay run rẩy của chủ tịch dịu đi, hô hấp cũng nhẹ dần, dùng sức nắm chặt tay giống như một lời khẳng định.

Phó chủ tịch điều hành cảnh giác nhíu mày: "Máy ảnh gì?"

Tiêu Chiến cũng không hiểu, sống chết ở ngay trước mắt, tại sao chủ tịch lại đề cập tới máy ảnh?

Trợ lý dường như đang giải thích với phó chủ tịch điều hành: "Trong văn phòng của chủ tịch có một chiếc máy ảnh Leica cổ, là chiếc mà ông ấy thích nhất trong bộ sưu tập. Sau này, nó đột nhiên biến mất, chủ tịch đã rất buồn trong một thời gian dài."

"Nếu có thể giúp chủ tịch tìm về thì tốt rồi." Nói xong câu cuối cùng, giọng nói của trợ lý có chút run run, buồn bã cúi đầu.

"Đến lúc này còn tìm máy ảnh làm gì!" Phó chủ tịch điều hành sốt ruột kéo lại, chủ tịch cũng không còn sức lực nữa nên phải buông lỏng tay ra.

Tiêu Chiến chỉ có thể trơ mắt nhìn ông bị đẩy đi.

Khoảnh khắc trước khi bước vào thang máy, người trợ lý quay đầu lại liếc nhìn Tiêu Chiến. Cái liếc nhìn đó như chứa cả ngàn lời muốn nói, Tiêu Chiến còn đọc được sự mong đợi trong đó, thậm chí còn có cả một tia... cầu xin.

Tiêu Chiến tự hỏi không biết mình đọc sai rồi không.

"Máy ảnh Leica...." Vương Nhất Bác đứng bên cạnh Tiêu Chiến, một lời nói toạc ra, rót cho anh một chút tin tưởng, "Có phải là cái mà chủ tịch đưa cho Thẩm tổng không?"

Hai người nhìn nhau, từ trong mắt đối phương thấy được cùng một suy đoán.

"Chúng ta phải đi tìm Thẩm tổng ngay lập tức!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net