Phiên ngoại 3: Điều ước trong hội nghị cấp cao (Hoàn)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngay sau khi Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác kỉ niệm 12 năm ngày cưới không lâu, Quang Trụ lại tiến hành một đợt điều chỉnh nhân sự trên quy mô lớn. Hai sự thay đổi đáng kể nhất là của hai nhân sự cốt cán: phó chủ tịch điều hành và tổng giám đốc công nghệ.

Trong truyền thống lịch sử, chủ tịch Quang Trụ thường sẽ kiêm luôn chức vụ phó chủ tịch điều hành, nhưng mấy năm nay, Thẩm Khâu đã dồn tinh lực sang hướng đầu tư, hoàn toàn giao phó cho Tiêu Chiến công việc kinh doanh. Trong cuộc họp cổ đông lần này, Thẩm Khâu đã đề nghị để Tiêu Chiến thay thế mình đảm nhận vị trí phó chủ tịch điều hành của tập đoàn Quang Trụ, bản thân chỉ giữ danh hiệu chủ tịch một cách tượng trưng.

Đồng thời cũng đề cử lên hội đồng quản trị người kế nhiệm vị trí tổng giám đốc công nghệ của trung tâm nghiên cứu phát minh. Tổng giám đốc công nghệ cũ đã già, thân thể hay đau bệnh, không thể tiếp tục làm việc, trước khi nghỉ hưu đã đề cử danh sách ba ứng cử viên, Vương Nhất Bác là một trong số đó.

Nếu xét về thâm niên, Vương Nhất Bác là người trẻ nhất trong số họ, xét về kinh nghiệm có lẽ cũng không phong phú bằng hai người còn lại; nhưng mặt khác, tuổi trẻ là lợi thế lớn nhất của cậu, chưa kể cậu có cả thành tích, nhiệt huyết, ý tưởng và sự liều lĩnh. Các cổ đông chọn tới chọn lui, vẫn là cảm thấy Vương Nhất Bác có nhiều tiềm năng nhất.

Cuối cùng, quyết định Tiêu Chiến thăng chức phó chủ tịch điều hành và Vương Nhất Bác thăng chức tổng giám đốc công nghệ được công bố đồng thời. Tên hai người được viết liền nhau ở cột trên và dưới, nhìn thế nào cũng thấy rất đẹp mắt; chỉ cần qua một tháng thử việc liền chính thức nhậm chức.

Theo lý thuyết, tình cảm trọn vẹn, sự nghiệp đang ở đỉnh cao thì cuộc sống cũng không có gì phiền não mới đúng.

Nhưng mấy ngày nay Tiêu Chiến thực sự rất buồn rầu, nghẹn một chỗ không thể giải quyết được, lại không có cách nào nói cho Vương Nhất Bác, bởi vì buồn rầu cũng là từ cậu mà ra....

Chính là Vương Nhất Bác đã tuyển một nữ trợ lý mới.

Cựu giám đốc nhân sự của Công nghệ Quang Trụ hiện là giám đốc nhân sự của tập đoàn, trước khi tuyển người đã cố ý dò hỏi Tiêu Chiến: "Em có yêu cầu gì đối với trợ lý của Tổng giám đốc công nghệ không?"

Ban đầu Tiêu Chiến còn không hiểu, nếu là nhân viên hỗ trợ Vương Nhất Bác, đáng lẽ phải nên hỏi ý kiến của cậu mới đúng.

"Ví dụ như cao thấp ra sao, xinh đẹp hay xấu xí, thông minh hay hoạt bát? Quan trọng nhất là.... Nam hay nữ?"

"Khụ." Tiêu Chiến cuối cùng cũng hiểu ra, không tự nhiên mà dùng ngón trỏ gãi gãi vào đuôi lông mày, "Chị ạ, em nhỏ mọn như vậy sao? Tất cả đều vì công việc mà xem xét."

"Hừm, em chắc chứ?"

"Vâng—"

Tiêu Chiến cẩn thận suy nghĩ, nếu cứ khăng khăng theo ý của chị giám đốc nhân sự thì bất kể là nam hay nữ đều không yên tâm. Nhưng mà, anh và Vương Nhất Bác đã yêu nhau 12 năm rồi, không có lý do gì mà chuyện nhỏ nhặt như vậy cũng không khoan dung được.

Anh bình thản nói: "Tốt nhất là phải thông minh, có thể giúp tổng giám đốc công nghệ chia sẻ áp lực trong công việc là quan trọng nhất."

"Được." Giám đốc nhân sự nghe lệnh đi ra.

Nhưng mà Tiêu Chiến không bao giờ ngờ rằng nữ trợ lý mới được tuyển dụng này lại quá thông minh.

Lần đầu tiên gặp mặt cô nàng là ở nhà ăn của tập đoàn. Vương Nhất Bác đi công tác xa, Tiêu Chiến cũng quá bận nên rất muộn mới xuống ăn cơm trưa.

Khu vực ăn uống dành cho các cấp quản lý được ngăn cách bởi vài tấm bình phong, bên kia là khu vực của nhân viên, có vài người vừa ăn vừa nói chuyện. Tiêu Chiến căn bản cũng không để ý, đột nhiên lại nghe thấy một cô gái nói: "Đừng cho mình cà rốt! Mình không ăn đâu!"

Người bạn đi cùng hỏi: "Tại sao? Không phải cậu nói là ăn cà rốt rất tốt cho mắt, lại còn có ích trong việc giảm cân sao?"

"Bởi vì sếp của mình không ăn cà rốt, là một trợ lý, đương nhiên mình phải noi gương sếp chứ."

Những lời này thành công khơi dậy sự chú ý của Tiêu Chiến, bởi vì những người ở công ty có tư cách thuê trợ lý không nhiều lắm, mà việc không ăn cà rốt này đã trực tiếp ám chỉ đến vị kia của nhà anh.

"Sao cậu biết Vương tổng không ăn cà rốt?"

"Chỉ cần cẩn thận chú ý quan sát là biết thôi. Mình có một quyển sổ, ghi lại sở thích của sếp, tuyệt đối không thể nhầm lẫn."

"Oa, cho mình xem với."

"Không được! Đó là kho báu bí mật của mình!"

Người bạn đi cùng trêu ghẹo: "Cậu không phải đã thích Vương tổng rồi chứ?"

Cô gái cũng hào phóng cười: "Thích hay không cũng không liên quan đến cậu."

Mấy người ăn xong thì cười đùa ầm ĩ rời đi.

Tiêu Chiến sững sờ ngồi trước đĩa đồ ăn. Ý của cô nàng là thừa nhận có thích sao?

Không có gì nghi ngờ. Vương Nhất Bác là một nhà lãnh đạo trẻ trung xuất sắc, ngoại hình vượt trội không nói, mới 37 tuổi đã đảm nhận chức vụ tổng giám đốc công nghệ, là tổng giám đốc trẻ nhất trong lịch sử của Quang Trụ.

Cậu ấy khiến Tiêu Chiến tự hào, tất nhiên cũng thu hút sự ngưỡng mộ của vô số người.

Nhưng mà.... Tiêu Chiến xoay xoay chiếc nhẫn trên ngón áp út của bàn tay trái, đầu lưỡi vô thức cọ thẳng vào má, các cô gái nhỏ bây giờ căn bản không quan tâm đến việc người khác có phải thực sự đang độc thân hay không?

Lần thứ hai gặp mặt là trong bữa tiệc tiếp đãi các khách hàng.

Tổng giám đốc của Nặc Hoa đến Quang Trụ chơi, nói về lượng hàng hoá cần thiết cho năm tới. Tiêu Chiến đã đích thân tham dự tiệc tối, không ngờ nữ trợ lý kia cũng có mặt, nâng ly kính từng khách hàng, từng câu từng chữ đều không thể tách rời khỏi Vương Nhất Bác.

"Sếp của tôi đi công tác, hôm nay không thể trở về kịp. Ông ấy rất tiếc vì không thể tham gia."

"Sếp của tôi nhờ tôi thay mặt ông ấy kính ngài vài ly."

"Sếp của tôi nói rằng mấy năm trước ông ấy làm giám đốc điều hành, đã được ngài quan tâm rất nhiều."

"Sếp của tôi nói...."

Cười tươi như hoa giữa lúc đẩy đưa, dỗ dành khách hàng vui vẻ đến hết mình.

Là một nhân viên, cô nàng đã làm việc cần cù và thật thà, nhưng Tiêu Chiến lại càng nghe càng trở nên cáu kỉnh, tại sao Vương Nhất Bác lại nói với cô nàng nhiều như vậy chứ!?

Một mặt, anh cảm thấy tất cả những điều này đều là khách sáo, tuyệt đối không phải là chính miệng Vương Nhất Bác nói ra; mặt khác lại nghiến răng nghiến lợi nghĩ, chờ Vương Nhất Bác trở lại vào ngày mai, nhất định phải thẩm vấn kĩ càng.

Kết quả là chuyến bay ngày hôm sau bị hoãn, Vương Nhất Bác không thể về đúng giờ trong cuộc họp cấp cao mà Tiêu Chiến triệu tập. Sau khi cậu hạ cánh đã gửi Wechat qua: "Bảo bảo, em kêu Hồ Bằng đến họp thay một chút. Em sẽ đến ngay khi có thể 😚"

Thật bất ngờ, ngoài Hồ Bằng, nữ trợ lý cũng đi theo.

Khi thảo luận đến đề tài của trung tâm nghiên cứu phát minh, Hồ Bằng thay mặt cho Vương Nhất Bác báo cáo kế hoạch nâng cấp mô – đun mới, sau khi nói xong, Tiêu Chiến vẫn còn đang suy nghĩ, nữ trợ lý đã đứng dậy bổ sung: "Phó chủ tịch Tiêu, sếp của tôi nói, việc nâng cấp mô – đun mấu chốt chính là việc phối hợp động cơ, vừa rồi giám đốc Hồ bỏ qua mất."

Lại nghe thấy "sếp của tôi nói", sự khó chịu trong lòng Tiêu Chiến dâng cao cả vốn lẫn lãi, tự biết một người đàn ông trưởng thành so đo với một cô gái trẻ thì quá khó coi, nhưng vẫn không nhịn được hừ lạnh một tiếng, "Vương tổng xác định phương án kĩ thuật như thế nào, còn giảng giải chi tiết cho cô biết sao?"

Là một người kì cựu ở nơi làm việc, Hồ Bằng ngay lập tức hiểu được sát khí trong lời nói của Tiêu Chiến, giật mình muốn ngăn cản nữ trợ lý nói tiếp.

"Không phải đâu phó chủ tịch Tiêu, là do bộ phận nghiên cứu phát minh của chúng tôi mở họp, cô ấy được yêu cầu ghi lại biên bản."

Tiêu Chiến liếc nhìn Hồ Bằng một cái: "Phương án này tôi không đồng ý."

Hồ Bằng gật đầu, xuôi theo ý lãnh đạo lớn: "Chúng tôi sẽ đem về xem xét một lần nữa."

Nữ trợ lý khó hiểu: "Tại sao chứ? Sếp của tôi nói đây là thiết kế mô – đun mới nhất hiện nay."

Mặc dù Quang Trụ khuyến khích sự bình đẳng, trong cuộc họp dù lớn hay nhỏ, mọi người đều có thể lên tiếng thảo luận, nhưng Tiêu Chiến vẫn cảm thấy huyệt Thái Dương nhảy lên giần giật, không thể nhịn được nữa: "Tôi không cần phải giải thích với cô."

Nữ trợ lý bất bình cho sếp của mình, lôi kéo Hồ Bằng để cãi cho bằng được: "Ngài phủ quyết mà không cần đưa ra lý do sao?"

Khả năng tự kiềm chế của Tiêu Chiến sụp đổ, đang muốn phát tác, cửa phòng họp đột nhiên bị đẩy ra. Vương Nhất Bác chậm rãi đi vào, vừa liếc mắt đã nhìn thấy bảo bối nhà mình đang tức giận.

"Chuyện gì xảy ra vậy....?"

Nữ trợ lý uỷ khuất lên tiếng tố cáo trước: "Sếp, phó chủ tịch Tiêu không đồng ý với phương án anh đưa ra."

"Tại sao?" Vương Nhất Bác ngồi vào ghế của mình, hướng về phía Tiêu Chiến nói, "Đây là điểm đổi mới duy nhất của công nghệ mô – đun vào năm sau."

Vương Nhất Bác chỉ nói sự thật, nhưng ở trong mắt Tiêu Chiến, cậu rõ ràng là đang bảo vệ nữ trợ lý của mình, đây quả thực là một tội ác tày trời.

"Thiết kế mô – đun đòi hỏi một thiết kế đặc biệt, nhưng giá thành của vật liệu hợp kim quá cao, lại rất nặng, khó được người tiêu dùng chấp nhận."

"Tôi biết nó không hoàn hảo, nhưng đây là một điểm mới hiếm hoi trên thị trường. Ngay cả khi giá thành quá cao, cũng không đến mức để Quang Trụ mất đi dự án."

Tiêu Chiến xụ mặt hỏi: "Anh đang nói với tôi về xu hướng của thị trường?"

Về công việc, Vương Nhất Bác có sự kiên trì của riêng mình, cậu và Tiêu Chiến đối đầu nhau mà không hề lùi một bước.

Nữ trợ lý có chút sợ hãi. Cô cảm thấy bầu không khí trong phòng họp hết sức cổ quái, những giám đốc điều hành khác đều cúi đầu mà không ai lên tiếng giảng hoà.

Vương Nhất Bác nhướng mày: "Phó chủ tịch Tiêu, chúng ta đến văn phòng của anh nói chuyện một chút được không?"

Tiêu Chiến trừng mắt đứng lên, đôi chân dài mang theo gió mà đi về phía trước.

Khi Vương Nhất Bác đi ngang qua, nữ trợ lý lo lắng cũng bước theo một bước: "Sếp à...."

Vương Nhất Bác theo sát Tiêu Chiến, đối với tiếng gọi của cô thì dường như không hề nghe thấy.

Hai người một trước một sau bước vào văn phòng của Tiêu Chiến ở phía đối diện, cánh cửa bị đóng sầm lại thật lớn, điều này cho thấy người đóng cửa đang rất tức giận.

Nữ trợ lý cảm thấy lo lắng: "Giám đốc Hồ... sếp sẽ không bị mắng đúng không? Phó chủ tịch Tiêu thật hung dữ."

Hồ Bằng trắng mắt liếc nhìn cô một cái: "Bị mắng cũng là bình thường."

"Sao cơ???"

"Nhưng mà, sếp của chúng ta lại thích bị phó chủ tịch Tiêu mắng, là cô không hiểu thôi."

Trong văn phòng đối diện truyền đến một âm thanh nứt vỡ, nữ trợ lý ôm ngực: "Giám đốc Hồ.... Anh chắc chắn là không có chuyện gì chứ? Hay là đến đó khuyên nhủ một chút.... Có chắc là không thật sự động tay động chân không....."

Hồ Bằng xoa cằm cười: "Ai đi vào khuyên nhủ lúc này thì chỉ có chờ thất nghiệp thôi."

Trong văn phòng làm việc của phó chủ tịch điều hành, nửa thân trên của Tiêu Chiến nằm trên bàn họp, quần dài bị cởi đến gót chân, đôi chân trắng nõn run rẩy, xương cốt bị lăn lộn như muốn gãy rời.

Anh nhìn mảnh thuỷ tinh vỡ trên mặt đất, tức giận lẩm bẩm: "Em cũng quá vội vàng rồi!"

Vương Nhất Bác từ phía sau ôm lấy Tiêu Chiến, phóng thích hai lần rồi còn luyến tiếc không chịu rút ra, dựa vào trên lưng anh hôn lên cổ.

"Bảo bảo.... Vừa rồi ở trong phòng họp anh trừng mắt liếc nhìn em một cái, đã làm em mất trí luôn rồi."

"Hừ, em còn nhắc lại, dám ở trước mặt anh ve vãn trợ lý."

"Làm gì có?" Vương Nhất Bác mặc dù không hiểu ra sao, nhưng bộ dáng khi ghen của Tiêu Chiến quá đáng yêu, khiến cậu không nhịn được mà kéo cằm anh lại hôn mạnh xuống, "Em cảm thấy cô ta quá phiền phức, cho nên mới để Hồ Bằng mang cô ta đi làm việc."

"Nói láo, tối hôm qua cô ta còn tiếp khách thay em."

"Có trời đất chứng giám, em kêu Hồ Bằng đi, nhưng trên đường cậu ta mới nhớ ra hôm đó là sinh nhật vợ mình, không dám xã giao bên ngoài, không tìm được người khác thay thế nên mới để trợ lý đi."

"Còn có nhiều lý do như vậy." Tiêu Chiến bĩu môi quay đầu đi, nhưng chỗ tắc nghẽn trong lòng ngực đã đột nhiên biến mất, cả người tràn đầy thoải mái.

"Bảo bảo, anh thật sự không đồng ý với phương án kỹ thuật sao?"

"Em có muốn anh đồng ý không?"

Lời này vừa nghe đã thấy hấp dẫn, Vương Nhất Bác vội vàng bày tỏ: "Sản phẩm lớn này quả thực không phải là xu hướng lâu dài, nhưng khách hàng có nhu cầu, nếu chúng ta không làm sẽ bị đối thủ cạnh tranh lấy đi."

"Ai muốn nghe em nói lý do này." Mặt trời mùa thu chiếu nghiêng nghiêng, ánh nắng vàng lọt qua khe hở của tấm rèm, Tiêu Chiến uể oải quay đầu lại, xoay eo một chút, sóng mắt mềm nhẹ như tơ, "Nếu em cố gắng hơn một chút, làm anh vui vẻ, có lẽ anh sẽ--- a!"

Vương Nhất Bác làm sao có thể để cho Tiêu Chiến nói xong, bạn lớn đã lấy đà, nôn nóng muốn bắt đầu một đợt công kích mới. Thân thể Tiêu Chiến luôn có bản lĩnh mê hoặc lòng người, bất kể đã thăm dò bao nhiêu lần trong suốt những năm qua, vẫn có thể khiến tứ chi của cậu phát cuồng.

12 năm chỉ trong nháy mắt, tình yêu và sự cuồng si của cậu đối với Tiêu Chiến vẫn chỉ có tăng mà không có giảm.

Chờ tình triều mãnh liệt trở về bình lặng, Vương Nhất Bác ôm Tiêu Chiến ngồi trở lại trên ghế, để anh dựa vào ngực mình mà nghỉ ngơi.

Một thông báo hiện lên trên màn hình máy tính, nhắc nhở bọn họ rằng thời gian thử việc đã kết thúc, việc bổ nhiệm chính thức có hiệu lực kể từ bây giờ.

Tiêu Chiến chọc ngón tay vào mặt Vương Nhất Bác, xúc động nói: "Em còn nhớ rõ không? Nhiều năm trước, em đã nói với anh rằng sẽ trở thành tổng giám đốc công nghệ, lúc đó chỉ cảm thấy là hoài bão xa vời, nhưng hôm nay nó đã thực sự trở thành hiện thực."

"Làm sao em quên được? Em nhớ rõ tất cả những gì em đã nói với anh." Vương Nhất Bác vuốt mái tóc ướt đẫm mồ hôi của Tiêu Chiến, "Cuối cùng em cũng không làm cho bảo bảo phải thất vọng."

"Vậy.... em còn có nguyện vọng nào khác không?"

"Anh còn chưa biết nguyện vọng của em sao?" Vương Nhất Bác nắm lấy tay anh hôn một cái, "Chỉ cần anh yêu em, em liền cảm thấy mỹ mãn rồi."

Trong lòng Tiêu Chiến vừa giòn vừa ngọt, ngoài miệng vẫn không chịu buông tha, "Anh có một ngày nào không yêu em sao?"

"Cho nên em không cần phải cầu gì nữa." Vương Nhất Bác cười nói, "Bảo bảo thì sao? Bây giờ anh đã là phó chủ tịch rồi, anh còn có nguyện vọng gì khác không?"

Tròng mắt của Tiêu Chiến di chuyển: "Nếu anh nói, em có thể thoả mãn nguyện vọng của anh sao?"

"Đương nhiên." Vương Nhất Bác không thành thật sờ mông anh, "Anh muốn mười lần nữa, lão công cũng có thể thoả mãn anh."

Tiêu Chiến hất tay cậu ra, tức giận nói: "Không phải loại nguyện vọng này!"

"Thật sao?" Vương Nhất Bác nghiêm túc lại, nhìn thẳng vào mắt Tiêu Chiến, "Được. Em sẽ thoả mãn bất kì nguyện vọng nào của anh."

Tiêu Chiến phì cười: "Còn chưa nói, em đã dám đồng ý rồi?"

"Nhiều năm như vậy, anh vẫn là người quyết định cuối cùng trong nhà của chúng ta."

"Vậy để anh nói thẳng." Tiêu Chiến vòng tay ôm lấy cổ Vương Nhất Bác, tay kia nâng cằm cậu lên, giống một con mèo đang muốn ăn trộm thứ gì đó, "Nguyện vọng của anh là, Hồ Bằng sẽ làm trợ lý của em trong tương lai."

(Toàn văn hoàn)

=======
Fic này phải nói là tác giả nghiên cứu cực sâu về ngành sản xuất thấu kính, cũng rất am hiểu về lĩnh vực thị trường, bạn ấy giải thích rất dài, mà tôi thì lười quá. Nghe đồn đó cũng là công việc hiện tại của bạn ấy. Một ngày nào đó vượt được lười sẽ up lên cho các bạn đọc nha😂


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net