Phiên ngoại: Mãn túc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ở lại Đỉnh Trục Linh hai tuần, sau khi 'công chúa' của Hồ Tộc đã hoàn toàn bình phục, thần sắc tươi tắn hồng hào, hoạt bát vui vẻ trở lại, nhận hậu lễ và một tràng cảm ơn dài như tấu sớ của Hồ Tộc xong xuôi, Vương Nhất Bác cùng Tiêu Chiến quay về Quỷ giới.

Nói chung, bằng một cách thức thần kì nào đó thì, quan hệ của hai người Mạch Thanh - Sênh Ly tiến triển nhanh một cách không hề bình thường. À, Sênh Ly chính là tên gọi của vị công chúa Hồ tộc kia đó, hay nói, hoàng tử thì nghe hợp lý hơn nhỉ? Hôm rời đi Tiêu Chiến vẫn nhớ hai người bọn họ ân ân ái ái sướt mướt đưa tiễn các thứ, nhìn cứ như đôi phu-phu già vài chục năm rồi vậy, nhưng thực tế là mới chỉ quen nhau chưa đầy nửa tháng thôi mà? Về vấn đề này, Tiêu Chiến thực sự không có cách nào có thể lý giải được.

Vương Nhất Bác thì, đại khái là cũng chẳng để tâm lắm. Hắn nói, hắn chỉ quan tâm đến chuyện tình ái với sư huynh thôi, chứ chuyện tình ái nhà khác hắn không rảnh để quản. Chậc, Tiêu Chiến thực chất chỉ muốn tìm người buôn chuyện bát quái một chút, mà cái vị quỷ vương bên cạnh này lại quá nghiêm túc, thật là đáng chán. Xung quanh cũng chỉ còn Hận Si và Đại Sư huynh có thể nói chuyện thì lại bận đuổi nhau quanh núi mất rồi, hôm đó hai người họ đi cũng chẳng thấy tới tiễn. Tiêu Chiến thở dài buồn bã, huynh đệ nhà mình có người trong lòng liền như bát nước đổ đi, thuộc hạ dưới tay gả đến còn phải lo sính lễ, luẩn quẩn Tiêu Chiến cuối cùng lại chỉ còn vị phu quân mặt than này, quả thực cõi lòng hiu quạnh...

Nhìn sư huynh từ khi trở về địa cung thì có vẻ buồn chân buồn tay, ngày ngày chỉ ngồi trong phòng ôm mấy quyển thoại bản chán ngắt, rồi lại ra chợ mua rau bán cá. Vương Nhất Bác cũng biết bản thân ăn nói không giỏi, sư huynh lại hoạt bát ưa náo nhiệt, thế là bèn sắp xếp công việc một phen, để sớm rảnh rang đưa sư huynh đi chơi đây đó cho khuây khỏa.

Trước kia có Hận Si bên cạnh, đa số công vụ của quỷ giới đều do y đảm nhiệm, nói chung thì Vương Nhất Bác cũng chỉ phê duyệt đại khái công văn, ngày ngày hội triều nghe báo cáo chỗ Tứ Trấn. Từ hồi Vương Nhất Bác ban lệnh giới nghiêm với toàn bộ quỷ tộc, mấy vụ náo động mưa máu gió tanh cũng dần không còn xuất hiện, kể ra thì nhàn rỗi vô cùng. Chỉ là, hắn cũng không ngờ, Hận Si đi rồi, số công việc hắn phải thu dọn lại nhiều đến thế...

Công văn mỗi ngày phải xem gần hai trăm cuộn, không những đọc mà còn phải phê từng cuộn một. Vương Nhất Bác sáng hội triều, ăn trưa xong liền đi xem công văn, xem thẳng đến khi mặt trời lặn vẫn còn non nửa chưa xong, thực sự là phát hoảng lên được. Đến lúc này, hắn càng cảm thấy biết ơn Hận Si, chưa từng nghĩ rằng trách nhiệm mình đổ lên đầu y lại nhiều đến thế, bây giờ y đi rồi hắn mới cảm nhận được làm quỷ vương thật chẳng dễ dàng gì. Ngồi trước thư án buông mắt nhìn ánh nến chập chờn, Vương Nhất Bác cười khổ, thở dài một hơi.

"Đệ còn chưa xem xong sao, nghỉ ngơi một chút đi, mấy ngày này ta thấy sắc mặt đệ kém đi nhiều lắm." - Tiêu Chiến trên tay bưng theo một cái khay gỗ đựng chén ngọc bước vào, nhìn Vương Nhất Bác mệt mỏi xoa mi tâm lại thấy hơi xót xa. Thật ra hắn cũng chẳng cần thiết phải lao lực đến thế, nhưng quả thực công việc tồn đọng sau nửa tháng đến Trục Linh là quá nhiều, nếu hắn không gấp rút xử lý, để lâu dài sẽ không có khoảng trống để rút ra, hắn thực sự muốn đưa sư huynh rời khỏi Quỷ giới sớm một chút.

"Ta không sao đâu, đều là trách nhiệm phải làm cả mà."

Tiêu Chiến đặt khay lên bàn, một tiếng cạch rất nhẹ vang lên trong không gian tĩnh lặng. Y mơ hồ như có thể nghe được cả hơi thở nặng nề của Vương Nhất Bác, đầu mày hơi nhíu lại: "Nghỉ tay ăn canh hầm hạt sen đi, mấy hôm nay sương xuống dày hơn mọi khi, đệ mặc nhiều áo một chút." - Nói rồi, Tiêu Chiến nhấc cái nắp ngọc màu lưu ly, bên trong lòng bát liền tỏa ra khói mờ nghi ngút, mùi thơm của thịt hầm và hạt sen vô cùng hài hòa lan tỏa trong không khí. Vương Nhất Bác hít một hơi sâu, tự nhiên cảm thấy đầu óc nhẹ nhàng đi hẳn. Hắn cong môi chống cằm, nhìn Tiêu Chiến, đầu mày khóe mắt ngập tràn dịu dàng: "Huynh nấu cho ta à?"

"Đệ thật là biết đùa."

Vương Nhất Bác cũng chẳng bày tỏ thái độ thất vọng, vẫn vui vui vẻ vẻ cầm bát nếm thử một miếng. Thịt sườn mềm mại đậm đà như muốn tan ra trong miệng, nước dùng thơm nức ngọt thanh vô cùng dễ chịu. Hắn múc lên mấy thìa, rồi lại buông bát nhìn Tiêu Chiến: "Đứng đó làm gì, huynh mau ngồi xuống đi."

Tiêu Chiến từ lúc đi vào vẫn cứ đứng trước thư án nhìn hắn ăn canh, lúc này nhún vai một cái: "Ta không tìm được cái ghế nào."

Vương Nhất Bác quay đầu lùng sục tứ phía, sau đó phát hiện, quả thật thư phòng này của Hận Si quá tiết kiệm rồi, bàn ghế thế mà lại chỉ có đúng một cái... Hắn buồn cười, cũng chẳng nghĩ ngợi gì nhiều liền đứng dậy, nói với Tiêu Chiến: "Huynh ngồi đi, ta đứng."

"Ừm... " - Tiêu Chiến chớp chớp mi nhìn hắn, có phần chần chừ, y đưa tay sờ mũi một hồi, vẫn không nhúc nhích.

"Ta đứng một chút không sao đâu mà." - Vương Nhất Bác cười đến là dịu dàng, ánh mắt ôn nhu như có thể mài ra thành nước, giọng điệu tha thiết chân thành như thế Tiêu Chiến tiếp tục từ chối thì thật là không hợp lẽ lắm. Nhưng cuối cùng y lại nói: "Đệ ngồi xuống đi."

Vương Nhất Bác lắc đầu, vẫn còn muốn khuyên tiếp, chỉ là chưa kịp nói ra thì Tiêu Chiến đã chặn ngang: "Ta ngồi vào lòng đệ được không?"

Vương Nhất Bác nhất thời ngây ngốc: "..."

Tiêu Chiến đảo mắt một vòng, thấy chủ ý này rất ổn, lại nhìn bộ dạng có phần sững sờ chậm tiêu của sự đệ liền bật cười thành tiếng: "Đệ nhìn ta cái gì? Sợ ta nặng đè chết đệ sao?" 

Đệ đệ ngốc dĩ nhiên không phải ý đó, nghe câu này xong liền lắc đầu nguầy nguậy phủ nhận, rồi lật đà lật đật kéo ghế ngồi xuống, hắn ngước mắt nhìn y, hai cái má bánh bao ửng lên. Tiêu Chiến kêu gào trong lòng, sao bao nhiêu năm rồi đệ đệ vẫn đáng yêu vậy chứ, này là đang xấu hổ đấy à, sau đó mang theo cái tâm trạng hớn ha hớn hở nhào vào lòng Vương Nhất Bác, ngồi lên đùi hắn, còn vòng tay ôm cổ dụi dụi đầu vào vai hắn, vô cùng thân mật. 

Thật ra Vương Nhất Bác vẫn luôn mang tâm lý hơi mơ mơ hồ hồ. Bởi vì hắn đã hiểu lầm sư huynh ghét mình hơn hai mươi mấy năm rồi, dù giờ có thể coi là lưỡng tình tương duyệt, nhưng nói ra thì hắn vẫn có đôi lúc chưa quen cho lắm, thi thoảng sẽ nghĩ ngợi đây rốt cuộc là mơ hay thực? Dù loại thân mật đến đâu cũng đã làm qua rồi, nhưng mà tâm lý đứa trẻ biết yêu lần đầu vẫn cứ khiến Vương Nhất Bác đôi lúc thụ sủng nhược khinh, lộ ra bộ dạng thẹn thùng xấu hổ kì kì quái quái.

Bầu không khí trong thư phòng vốn lạnh tĩnh trầm lắng, giờ có thêm vài tiếng cười nói lại khiến lòng người ấm áp dễ chịu hơn hẳn. Vương Nhất Bác yên lặng ngắm Tiêu Chiến ngồi trong lòng mình nói mấy chuyện tinh linh, ví dụ như hôm nay ra ngoài gặp loại quỷ nào, ra chợ mua thịt mấy đồng, rau hôm nay có tươi hay không, bà thím dưới bếp nấu ăn giỏi ra sao. Y kể đến là hào hứng, ánh nến vàng nhạt hắt tới khiến con ngươi đen láy trong hốc mắt càng thêm lấp lánh. 

Vương Nhất Bác thực sự cảm thấy, bản thân đã có được cả thế gian rồi.

"Ta nói đệ nghe, thật ra mấy quỷ sai ở địa cung này rất nhàn rỗi, lâu lâu đệ nên tổ chức lễ hội hay trò chơi gì đó để khích lệ tinh thần bọn họ. Đừng để quỷ giới u u ám ám mãi như thế."

Vương Nhất Bác đại khái là nghe nhưng không hiểu, cơ mà lời sư huynh nói thì bất luận thế nào hắn cũng nghe hết: "Đều theo ý huynh hết, huynh thích sao thì làm vậy."

Tiêu Chiến vui vẻ cong cong mắt kích động cúi đầu hôn chụt một cái vào má hắn. Hôn xong còn cười đến là ngọt ngào nhìn hắn, đáy mắt lóng lánh, xinh đẹp động lòng.

Vương Nhất Bác liền ngây ngẩy chớp mắt.

"Nhìn đệ khá hơn nhiều rồi đó." 

Hắn hít vào một hơi, trái tim trong lồng ngực vẫn đập bịch bịch bịch... cánh tay ôm eo Tiêu Chiến càng siết chặt hơn, Vương Nhất Bác cảm thấy người này chính là viên kẹo đường quý giá nhất trong lòng hắn, sau này dù có ra sao cũng nhất định không thể để y rời xa hắn nửa bước. 

Tiêu Chiến cựa mình tìm tư thế thoải mái nhất tựa đầu vào vai hắn an an ổn ổn khép mi, không làm phiền hắn phê duyệt tấu sớ nữa. Thật ra y không sợ nhàm chán gì cả, cũng không cần hắn phải nói nhiều với y hay đưa y dạo chơi khắp chốn. Thật ra tất cả Tiêu Chiến đều không cần. 

Từ đầu đến cuối, y chỉ cần vòng tay này thôi, y chỉ muốn bình yên như vậy cũng được rồi. 

Thật ra quãng đời sau này mỗi ngày đều có thể có người nghe mình nói chuyện nhảm nhí mà không chê phiền, mỗi ngày đều có thể nằm trong lòng người đó nhìn người đó nghiêm túc làm việc, mỗi ngày thức dậy đều có thể rúc trong ngực người đó cọ cọ, mỗi ngày ăn cơm đều có thể được người đó gắp đồ bỏ vào miệng, mỗi ngày đều như vậy, không phải rất tốt sao.

Thực sự rất tốt, rất rất tốt.

Tiêu Chiến hôn lên cổ hắn một cái, khóe miệng cong cong.

Cuộc sống như vậy, Tiêu Chiến cảm thấy, bản thân vô cùng mãn nguyện.

Cả đời sau này cứ như vậy đi, có thể nhìn thấy người trong lòng ở ngay bên cạnh, sau đó mỗi ngày đều sẽ nói với người ấy một câu.

Tiêu Chiến ôm cổ Vương Nhất Bác gần lại hơn một chút, thì thầm: "Nhất Bác, ta thích đệ, rất thích đệ."

"Ừ, Chiến lang, ta yêu huynh."

"Điềm lang, ta cũng yêu chàng."


--- Hoàn ---


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net