C13. Sạc pin

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cảnh sát Trần cầm tư liệu giao cho Vương Nhất Bác, nói: "Căn cứ vào vật chứng bên pháp chứng đưa cho tôi, ma túy mà các cậu tìm thấy trong khoang dưới của máy giặt có độ thuần chất giống với ma túy mà tổ chúng tôi tìm được trong lần phá án trước, tổng cộng có 6kg ma túy thu được sau vụ án, ước chừng khoảng cuối tháng một năm nay chúng bắt đầu được giấu dưới lòng đất."

Nghe xong Vương Nhất Bác lập tức nhíu mày, "6kg? Nhiều như vậy sao?"

Thạch Lỗi kinh ngạc hô lên, ý thức được đây là vụ án bí mật nên nhanh chóng che miệng lại: "50g ma túy đã có thể bị tử hình rồi, ai lại có lá gan lớn như vậy chứ?"

Cảnh sát Trần thở dài, tràn đầy cảm giác bất lực: "Tóm lại vẫn sẽ người không sợ chết, có người vì tiền hoặc vì ham muốn cá nhân của bản thân mà chẳng có chuyện gì là không dám làm. 6kg methamphetamine này đều được chuyển từ Myanmar và Thái Lan bằng nhiều phương thức khác nhau, nghi phạm nhỏ tuổi nhất đến từ Việt Nam, một cô gái 16 tuổi. Lúc cô ấy giấu ma túy vào cát mèo rồi kí gửi cho bên vận chuyển vật nuôi đã bị hải quan phát hiện."

Thạch Lỗi chỉ tiếc không thể rèn sắt thành thép: "Mèo con đáng yêu như vậy có tội tình gì chứ?"

Vương Nhất Bác cong ngón tay gõ gõ mặt bàn, hắng giọng nói: "Quay về chuyện chính đi, trước mắt chúng tôi tra ra được Trương Lệ có lẽ là con cá lọt lưới trong vụ án trước của anh, cảm ơn anh đã cung cấp tư liệu, nếu như có đầu mối mới tôi sẽ đích thân đến tìm anh."

Công việc của đội phòng chống ma túy không giống với những vụ án bình thường, vì để đảm bảo tương quan sự an toàn của nhân viên cảnh vụ và đầu mối, toàn bộ số liệu đều không được trao đổi qua mạng, cho nên cảnh sát Trần luôn đề nghị phương thức gặp mặt trao đổi trực tiếp.

"Không cần phiền toái vậy đâu đội trưởng Vương, khi nào rảnh tôi sẽ đến tìm cậu trao đổi."

Thạch Lỗi cài dây an toàn xong, quay đầu dò hỏi: "Đội trưởng, bây giờ chúng ta đi đâu?"

Vương Nhất Bác tắt màn hình điện thoại, dùng một ánh mắt tự tin nhìn anh: "Cư xá số ba."

"Oke."

Xe cảnh sát quay đầu, Thạch Lỗi lái xe về phía đường cái, Tạ Tiểu Phong hỏi: "Xảo Xảo gửi tin tức tới rồi?"

"Anh đoán quả nhiên không sai, Hoàng Phi có quen người tên Trương Lệ kia, theo như hắn miêu tả, Trương Lệ vốn là y tá trường của bệnh viện kia, chồng của bà ấy đã chết, trước khi bệnh viện chuyển lên trung tâm thành phố thì đã về hưu rồi, có hai đứa con trai, con trai cả định cư ở Thái Lan, con trai út đã qua đời vì bị bệnh rồi."

"Ba người đàn ông trong nhà đều rời đi, xem ra số bà ấy cũng khổ lắm."

"Đi tìm hiểu đại khái một chút đi."

Để tránh làm cư dân xung quanh lo lắng, Vương Nhất Bác bảo Thạch Lỗi để lái xe cảnh sát về cục trước, ba người đi đến cư xá số ba, lúc bọn họ dừng lại ở tòa nhà thứ ba, cả ba người đều im lặng.

Vương Nhất Bác nhìn lại địa chỉ trong tay, xác nhận một chút: "Tôi không nhìn nhầm chứ, Trương Lệ ở bên phải tầng 6? Cái cửa số kia là sao vậy?"

Chỉ thấy toàn bộ cửa sổ ở phòng bên phải tầng sáu bị bịt kín bằng túi nilon đen, phía trên dán đầy những lá bùa màu vàng, phù chú trên đó vốn được viết bằng chu sa màu đỏ nhưng phơi gió phơi nắng nhiều ngày đã mất đi màu đỏ vốn có.

"Chúng ta là người theo chủ nghĩa duy vật, không tin vào quái lực loạn thần."

Vương Nhất Bác luôn sợ những thứ này, nhưng vì hắn muốn làm một tấm gương tốt cho cấp dưới cho nên đành cắn chặt răng bước vào hành lang đầu tiên.

Đi tới điểm giao giữa tầng năm và tầng sáu, đập vào mắt là rất nhiều hộp chuyển phát nhanh rỗng, Vương Nhất Bác hơi đánh giá một chút, ít nhất cũng tầm hai mươi cái lớn nhỏ khác nhau chiếm hết một nửa hành lang, ngay sau đó là mấy vụn giấy vàng nhỏ rơi lả tả, bên ngoài cửa chống trộm nhà Trương Lệ còn có một cái bồn gốm sứ, bên trong đựng đầy tro giấy.

Một trận gió khiến cho tàn tro trong chậu rơi xuống dưới chân ba người.

"..."

"..."

"..."

Ba người nhìn nhau, không biết bước kế tiếp phải làm thế nào.

Vương Nhất Bác dẫn đầu lấy lại tinh thần, hắn đeo găng tay nhặt một hộp chuyển phát nhanh dưới đất lên, dùng điện thoại chụp mấy bức ảnh sau đó gửi cho Châu Xảo Xảo, những kiện hàng này đều có chung một người gửi tên là Thư Viễn Đạt, kiểu đơn chuyển phát nhanh cũng tương tự với đơn chuyển phát máy giặt kia, ngay sau đó hắn gõ của nhà Trương Lệ.

Cửa chống trộm cũ nát loang lổ vết rỉ, bọn họ đợi một phút cũng không có ai trả lời.

Thạch Lỗi nhanh chân bước đến gõ cửa một lần nữa, "Liệu có phải là không ai ở nhà không?"

Tiếng ho khan phát ra như có như không, chỉ chốc lát sau cửa chống trộm đã hé ra một đường nhỏ, nương theo gió có mùi khói nồng nặc, mùi thuốc Đông y, thậm chí còn mùi dầu trộn lẫn.

Cánh tay gầy gò mở hé cửa ra một chút, ánh sáng trong phòng lờ mờ, Vương Nhất Bác mơ hồ trông thấy có một cái bàn gỗ hình vuông đặt đối diện với cửa lớn, trên đó đặt đầy những tượng thần lớn nhỏ tạo hình khác nhau, ngọn nến trắng là nguồn sáng duy nhất phát ra từ trong phòng, phía sau ngọn nến là di ảnh màu trắng đen.

"Các cậu tìm ai?"

Giọng nói già nua khàn đặc, gió thổi vào miệng và mũi đã khiến Trương Lệ phải lấy tay che đôi môi khô khốc, thấp giọng ho khan.

Sau khi Vương Nhất Bác đưa thẻ cảnh sát ra, Trương Lệ vô cùng phối hợp mở cửa cho bọn họ đi vào, trong nháy mắt sắc mặt của ba người ngoài cửa đã chuyển từ đen thành trắng, khó mà diễn tả bằng lời.

Âm thầm niệm chủ nghĩa duy vật, chủ nghĩa Mác, A Di Đà Phật, Vương Nhất Bác nơm nớp lo sợ ngồi xuống phòng khách mờ tối, có thể nhìn ra một lớp bụi trên ghế sofa màu đen dưới ánh nến lờ mờ trong phòng, không phải là bụi bặm tự nhiên mà là tro tàn của giấy bùa.

"Ba vị cảnh sát có uống nước không?" Mặc dù Trương Lệ rất gầy nhưng cũng coi như là khỏe mạnh, chỉ là nhìn cách ăn mặc và bùa chú dán khắp nơi trong nhà, còn có rất nhiều tượng thần đếm không xuể, trông có vẻ quá mức mê tín.

Thạch Lỗi thấy hai người còn lại không lên tiếng, vội vàng nói với bà: "Không cần! Cảm ơn dì Trương, chúng tôi chỉ làm việc theo thông lệ đến hỏi một vài vấn đề, dì cứ ngồi xuống trước đi!"

Tạ Tiểu Phong phụ trách ghi chép, Vương Nhất Bác ngồi im, nhìn từ ngoài vào thì thấy hắn vững vàng tựa Thái Sơn nhưng thực ra nội tâm đang gào khóc rồi, hắn rất nhớ Tiêu Chiến.

"Máy giặt là tôi bán, hàng Thái Lan, dùng không quen."

"Mười năm trước Viễn Đạt đã sang Thái Lan sinh sống, nói là ở bên đó kiếm tiền."

Lúc nhắc đến con trai, trong mắt Trương Lệ đầy vẻ bi thương, bà đứng dậy đi về phía tấm di ảnh, đốt đàn hương nói: "Mười năm rồi tôi không được gặp nó, bọn họ đều đi hết, đều bỏ mặc tôi, cứ đi đi, để mình tôi ở đây chuộc lỗi là được."

Sau khi được nhận được sự cho phép, Vương Nhất Bác đi vào phòng ngủ, ánh mắt dừng lại ở bàn thờ trước cửa sổ, trên đó đặt một cái mâm, thẻ y tá của Trương Lệ đặt ở đó, bên cạnh còn có một tấm bằng chứng nhận hành nghề bác sĩ, hắn nhìn trên tấm bằng đó đề tên Thư Vọng, hẳn là của chồng bà ấy.

Dưới bằng chứng nhận còn đệm thêm vài lá bùa, trông chữ trên đó không giống chữ trong mấy bộ phim, Vương Nhất Bác dùng điện thoại chụp lại chú văn trên đó.

Lúc đi ra đến cửa, Thạch Lỗi quay lại nhìn thấy có một con búp bê ngồi trên tủ giày trong phòng khách, nó đội lên đầu một miếng vải đỏ, trên đó viết đầy kinh văn.

Trở về anh kể lại cho đội trưởng nghe, Vương Nhất Bác cuối cùng cũng có thể thở phào sau khi bước ra khỏi bầu không khí quỷ dị kia, mệt mỏi nói: "Anh về cục cảnh sát miêu tả lại cho Châu Xảo Xảo đi, để cô ấy tìm người có hiểu biết về phương diện này giảng giải một chút."

Nói xong hắn xoay người đi một hướng khác.

Thạch Lỗi vội hỏi: "Bác ca, anh đi đâu vậy? Cục cảnh sát ở bên này mà! Chúng ta không họp sao?"

"Ngày mai họp! Tan họp! Về nhà!"

"Ơ, vụ án đã phát sinh mấy ngày nay rồi, còn không nhanh chóng phá án Phó cục trưởng sẽ trách mắng chúng ta mất."

Bước chân của Tạ Tiểu Phong trầm ổn, ám chỉ nói: "Hiện tại Bác ca cần sạc pin, lúc nãy anh ấy bị dọa sợ rồi."

"Chiến ca, bao giờ anh mới về đây?"

Tiêu Chiến đang tản bộ sau bữa ăn cùng Liêu Anh Kiệt, cầm điện thoại lên call video với Vương Nhất Bác, trong ánh mắt đầy vẻ đau lòng.

"Bỏ đi, hiếm khi anh có được cơ hội nghỉ ngơi, chơi chán rồi hẵng về nha."

Trên TV đang chiếu một trận bóng rổ, trọng tài huýt sáo một tiếng vang dội.

Sau khi miêu tả đơn giản căn nhà của Trương lệ, Tiêu Chiến có chút bận tâm hỏi: "Nhà bà ấy thật sự đáng sợ vậy sao?"

"Thật mà! Em không bài xích phong kiến mê tín gì đó, nhưng cảnh tưởng ấy cũng quá quỷ dị rồi, nhất thời em cũng không biết bà ấy theo giáo phái nào, sao mà theo cả Trung cả Thái vậy, làm vậy có thể linh nghiệm không?"

"Được rồi, cứ tin thì là có, không tin thì chẳng có gì, em là cảnh sát mà, được chính khí bảo vệ không phải sao?"

Tiêu Chiến tìm một cái ghế dài rồi ngồi xuống, nháy mắt ra hiệu cho Liêu Anh Kiệt, bạn tốt lập tức hiểu ý anh, lấy điện thoại di động ra.

Vì để di chuyển lực chú ý của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến đem chuyện của hai ngày nay ra kể cho hắn nghe: "Dì nói là phải đi Hà Bắc tìm chị em chơi thêm mấy ngày nữa, bảo em không cần lo lắng. Người đàn ông xuất hiện ở quán bar hôm nọ cùng Du Tô anh cũng gặp được trong hiện trường hôn lễ, hình như hắn ta quen ba của Tống Thừa Dục, không biết vì sao anh luôn cảm thấy nhìn hắn rất quen. Liêu Anh Kiệt nói hắn cũng là nha sĩ, mấy năm trước cậu ấy có gặp hắn trong hội thảo nghiên cứu học thuật, có điều không còn nhớ người kia tên là gì, à đúng rồi, cảnh sát Du đã về chưa?"

"Chắc là chưa, mấy ngày nay bận điều tra vụ án, chủ yếu là gặp cảnh sát Trần, không thấy cô ấy."

Cách di chuyển lực chú ý quả nhiên hữu hiệu, sau khi Vương Nhất Bác quên đi sự quỷ dị kia dần dần hiện ra vẻ mỏi mệt.

Tiêu Chiến nâng cổ tay nhìn đồng hồ, dỗ dành nói: "Em đi ngủ trước đi, cần để call video không?"

Vương Nhất Bác đúng là cảm thấy có hơi mệt, hắn dụi dụi mắt nằm xuống giường: "Không cần..."

Còn chưa nói được ba câu hắn đã ngủ say rồi.

Tiêu Chiến ngắt kết nối video, Liêu Anh Kiệt gửi thông tin vé máy bay cho anh, không nhịn được liếc mắt nói: "Đã hẹn là ngày mai đi Trường Thành rồi, cậu cứ tự ý đi như vậy sao? Ngày mai tôi phải bò đi một mình thật à?"

Chuyển tiền vé máy bay cho anh bạn đang mang bộ mặt oán trách kia xong, Tiêu Chiến chắp tay trước ngực xin lỗi: "Xin lỗi nhiều lắm lắm luôn, hiện tại Nhất Bác cần tôi, tôi không làm hảo hán nổi rồi."

"Aizz" Liêu Anh Kiệt khoát tay, "Đi đi đi đi, tôi tự bò đi vậy, nhìn vợ của lão Tống trông cũng không giống có thể leo lên Trường Thành lắm, tôi không rủ cậu ấy nữa."

Nói đến Tống Thừa Dục, sau lễ cưới bọn họ chỉ gặp lại ở một bữa lẩu, liên quan đến chuyện sức khỏe của Trương Thiến có điều gì khác thường hay không Tiêu Chiến cũng không đề cập đến, anh gửi wechat cho Tống Thừa Dục, chỉ nói là cục cảnh sát có việc phải quay về sớm, hoan nghênh hắn dẫn vợ đến thành phố Bắc Tiêu chơi.

Hai giờ sáng Tiêu Chiến về đến nhà, mở cửa nhẹ nhàng hết mức có thể, trong phòng quả nhiên có tiếng bình luận trận đấu thể thao, Vương Nhất Bác đang co mình trong chăn ngủ say, gương mặt vùi vào gối, Tiêu Chiến cúi đầu xuống hôn hắn.

"Bảo bảo?"

Vương Nhất Bác tưởng mình đang nằm mơ, nhưng hơi thở quen thuộc quanh quẩn bên tai mình lại chân thật như vậy, ánh đèn phòng ngủ vừa lờ mờ vừa mang theo sự ấm áp nhu hòa phủ lên gương mặt của Tiêu Chiến, cả người anh giống như được vẽ ra từ ngòi bút mềm mại vậy, "Đánh thức em rồi à?"

Ngón trỏ chạm nhẹ lên nốt ruồi trên lông mày cậu thanh niên, ánh mắt lưu luyến di chuyển từ khóe mắt đến bờ môi.

Dưới ánh đèn vàng, ga giường phía dưới hai người tạo thành nếp uốn như một ngọn núi hoặc một dòng sông uốn lượn nào đó, Vương Nhất Bác xoay người đè Tiêu Chiến xuống giường, trong nháy mắt thần kinh đại não của hắn đã tỉnh táo lại, cong người lại thả lỏng cơ thể, ánh đèn kéo dài cơ thể của hắn, Tiêu Chiến ngẩng đầu hôn lên yết hầu đang nhấp nhô của hắn.

Vương Nhất Bác tới gần Tiêu Chiến, hơi thở ấm áp phả lên da thịt, Tiêu Chiến đưa tay ôm eo hắn, nét mặt không giấu nổi ý cười, nụ hôn của bọn họ chỉ có sự ôn nhu cùng yêu thương thuần túy.

Sạc pin thành công, lúc Vương Nhất Bác đưa Tiêu Chiến đến cục cảnh sát có thể nói là xuân phong đắc ý. Châu Xảo Xảo tới rất sớm, cô vội vàng giao văn kiện cho đội trưởng, vụ án này không thể tiếp tục trì hoãn nữa.

Vương Nhất Bác lật từng trang ra xem, vô cùng hài lòng với kết quả điều tra, hắn để Tiêu Chiến đi lên ăn sáng trước, trước khi họp vẫn không quên ôm mặt Tiêu Chiến khen anh là thần may mắn.

"Vụ án có tiến triển lớn." Vương Nhất Bác thấy tổ viên vừa bước tới cửa liền bắt vào họp, không đành lòng nói: "Mọi người đi cứ sáng đi, nghe tôi nói là được."

Hắn dùng bút dạ viết lên bảng trắng, quy lại manh mối vụ án: "Trương Lệ là nhân vật mấu chốt của vụ án, bà ấy là một người vô cùng mê tín, độ quỷ dị trong bố trí nhà cửa cụ thể thế nào không cần tôi miêu tả lại nữa, tôi vốn không để lúc rằng lúc đó bà ấy nói tới chuyện chuộc tội gì đó, nhưng sáng nay trong tập tư liệu Xảo Xảo đưa cho tôi có một tấm ảnh." Hắn phóng đại lá bùa kia qua máy chiếu, chuyển qua cho Châu Xảo Xảo trình bày.

"Bác ca, hôm qua sau khi nhận được nhiệm vụ của anh, em đã đăng bài trong diễn đàn tâm linh nhờ bọn họ giúp em xem căn nguyên của lá bùa đó, mặc dù có nhiều đáp án khác nhau nhưng nhiều người nói đó là bùa bắt nguồn từ Thái Lan nhất, thế là em đã tìm lại người bán đồ điện gia dụng gốc Hoa kia, rất nhanh đối phương đã nói lá bùa này xác thực là của Thái Lan, văn tự trên đó là Vãng Sinh Kinh, bình thường dùng làm kinh siêu độ, chỉ cần dùng ngày tháng năm sinh hoặc giấy chứng nhận liên quan của người cần siêu độ đặt trên lá bùa đó là được."

"Mặt khác, em cũng đã tra ra được người gửi nhiều kiện hàng Thư Viễn Đạt, là con trai cả của Trương Lệ, đang định cư ở Thái Lan, con trai út của bà ấy tên là Thư Khang, bởi vì bị suy thận mà qua đời từ mười năm trước, chồng của Trương Lệ trước kia là bác sĩ nội khoa, cũng đã qua đời từ mười năm trước vì tai nạn giao thông."

Siêu độ cho chồng thì có thể giải thích được, nhưng vì sao Trương Lệ lại muốn siêu độ cho cả chính mình, chuộc tội mà bà ấy nói phải chăng cũng có liên quan đến chuyện này? Vương Nhất Bác đứng dậy, lại nhìn kĩ tấm ảnh chụp Kuman Thong, búp bê Kuman Thong trong ảnh nhìn rất giống một đứa trẻ, vị người Thái gốc Hoa kia cũng rất nhiệt tình, giới thiệu một nhóm lớn liên quan tới "Nuôi tiểu quỷ" của Thái Lan, hai mắt của Vương Nhất Bác dần biến thành màu đen, luôn cảm thấy toàn thân lạnh lẽo.

Hắn gửi tư liệu cho tổ viên, đồng nghiệp ở bên ngoài cửa nói vọng vào thông báo cảnh sát Trần tới.

Thời điểm bước ra cục cảnh sát đúng lúc Tiêu Chiến đang cho Đại Hoàng ăn, cảnh sát Trần đứng một bên nhắn tin, thấy hắn ra vội vàng tiến tới: "Đội trưởng Vương, tôi có tin tức tốt muốn báo cho cậu!"

Vương Nhất Bác vừa nhìn đã hiểu, cảnh sát Trần mặt mày tươi cười như vậy nhất định là vụ án kia có tiến triển, "Quá tốt rồi, chúng ta đến phòng hội nghị rồi nói."

Cửa lớn của cục cảnh sát lại đột nhiên được mở ra, đội trưởng Du Tô của tổ B đã lâu không gặp uể oải đi vào, sau khi cô nhìn thấy cảnh sát Vương và cảnh sát Trần liền nhướng mày một cái, lộ ra nụ cười ý vị sâu xa, biểu cảm của cảnh sát Trần dường như có chút kinh ngạc, "A" một tiếng rồi thu lại lời muốn nói.

Du Tô cười cười nghiêng người tiến vào, lúc chạm phải ánh mắt của Tiêu Chiến, cô thu liễm biểu cảm khiêu khích kia, mặt mày trở nên nhu hòa.

"Chào buổi sáng Tiêu pháp y."

"Chào buổi sáng."

Không ai nhắc đến chuyện đêm đó ngẫu nhiên gặp mặt ở quán bar cả, nhưng Tiêu Chiến lại cảm thấy thái độ của Du Tô đối với anh có thay đổi rất lớn.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net