Chương 49

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

49.

Trước đây khi chưa thành ca sĩ chính thức, anh đã từng đi hát trong một số quán bar cao cấp, trùng hợp là quán này cũng ở trong số đó.

Anh biết quán bar này là tụ điểm nổi tiếng của các vị quan chức và những người giàu có, giá một ly rượu đắt một cách đáng kinh ngạc.

Nhận được cuộc gọi của Giang Dương, anh đang nằm trên sô pha xem TV, mấy ngày nay Vương Nhất Bác ngày nào cũng đi sớm về muộn, nên anh cũng hình thành thói quen xem TV ở phòng khách.

Không hiểu sao anh không vào phòng ngủ nằm chơi game hay xem phim kinh dị, mệt thì có thể lăn ra ngủ luôn.

Anh cũng tự cảm thấy bất ngờ khi mình lại xem những chương trình TV nhàm chán trong phòng khách, và sau đó ngủ quên ở sofa chật hẹp. Dù sao công việc của anh cũng không rảnh rỗi gì, trước đây cũng chưa bao giờ giành thời gian chờ đợi Vương Nhất Bác về.

Vương Nhất Bác ngày nào cũng về nhà quá 11 giờ, về đến nhà thì thấy Tiêu Chiến đang ngủ trên ghế sô pha trong phòng khách, mặc dù rất đau lòng nhưng hắn rất vui.

Tiêu Chiến đang đợi hắn, anh muốn khi hắn mở cửa sẽ nhìn thấy anh ngay đầu tiên.

Nhưng người này quá ngạo kiều, không bao giờ nói ra những điều mình nghĩ trong lòng, phải chọc thủng suy nghĩ của anh, anh vẫn rất điên cuồng, giống như một con mèo với vẻ ngoài ngoan ngoãn và trái tim nhạy cảm.

Vương Nhất Bác gần đây rất bận, hắn cũng rất khó chịu, chạy lung tung không biết có giải quyết được không. Nhưng dù bận rộn hay mệt mỏi trong ngày, khi về đến nhà và nhìn thấy khuôn mặt say ngủ của Tiêu Chiến, mọi muộn phiền dường như tan biến ngay lập tức.

Gian khổ cái gì, không phải còn anh luôn chờ hắn hay sao?

Nhưng dù Vương Nhất Bác có mệt mỏi như thế nào thì dục vọng của hắn đối với Tiêu Chiến vẫn không hề giảm đi.

Mười một, mười hai giờ mỗi đêm, Tiêu Chiến về cơ bản đã được đánh thức bởi Vương Nhất Bác, hắn làm màn dạo đầu rất lâu, thường xuyên hôn và vuốt ve, hai ngón tay thấm đẫm chất bôi trơn ở trong cơ thể anh khuấy đảo, cho đến khi Tiêu Chiến nới lỏng đủ để chấp nhận hắn, hắn sẽ từ từ đi vào.

Khi anh hoàn toàn chìm đắm, cả hai người thường thở dài không kiểm soát được cùng một lúc.

Hắn có thể cảm giác được lúc này vách tường ấm áp của Tiêu Chiến đang không ngừng hút lấy hắn, muốn hắn ở trong anh.

Anh rất cần hắn.

"Thoải mái không?" Một đêm, Vương Nhất Bác đẩy tới đẩy lui, cảm giác được nước nhớp nháp chảy ra đầy bắp đùi của cả hai, hắn biết đây là bằng chứng cảm xúc của Tiêu Chiến.

Khóe mắt Tiêu Chiến đỏ hoe, môi khẽ mở, ngón tay đan vào Vương Nhất Bác.

Anh không nói, anh không thể nói.

Vương Nhất Bác lật người Tiêu Chiến lại, bắt anh phải đối mặt với hắn: "Mấy ngày nay anh đều ngủ trên sofa, có phải đang đợi em trở về không?"

Tiêu Chiến mở mắt ra, hơi nước mơ hồ đọng lại, anh cố chấp lắc đầu, giọng nói ngắt quãng: "Không ... không phải..."

Vương Nhất Bác càng đâm càng mạnh, hắn đè chặt eo của Tiêu Chiến, gập hai chân thon dài qua vai rồi đẩy vào trong theo nhiều góc độ khác nhau, cố gắng chạm đến điểm mẫn cảm nhất trên cơ thể Tiêu Chiến.

Hắn thở hổn hển hỏi: "Anh ... có phải yêu em không?"

Tiêu Chiến nhắm mắt lại, thân hình lên xuống theo sự va chạm của hắn, nhưng anh lại cắn chặt môi không trả lời.

Vương Nhất Bác không nói nữa, nhưng tốc độ va chạm càng lúc càng nhanh, trong một lần đâm nào đó, Tiêu Chiến đột nhiên kịch liệt run rẩy, một tiếng rên rỉ không kiềm chế được tràn ra khóe miệng.

"Là ở điểm này ư?" Vương Nhất Bác cong khóe miệng, càng đâm càng mạnh. Mỗi cú đâm dường như phải trả giá bằng mạng sống của Tiêu Chiến.

"Ah ah..."

Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác bắn ra cùng một lúc, một cơn khoái cảm dâng trào xâm chiếm não của anh, từng đợt tinh dịch nóng bỏng đang ồ ạt chảy ra làm cả hai cùng sung sướng tột cùng.

Một lúc lâu sau, ý thức của Tiêu Chiến tỉnh lại sau hỗn loạn.

Vừa mở mắt ra đã thấy Vương Nhất Bác đang che miệng nhìn mình cười.

"Có thoải không?" Vương Nhất Bác vừa sờ má anh vừa hỏi.

Anh đỏ mặt, không quay đầu lại cũng không trả lời.

"Em cũng rất vui." Vương Nhất Bác hôn lên một bên mặt của anh, nói: "Em biết anh thích em, em cảm nhận được."

...

Không biết tại sao lại nghĩ đến những thứ này, Tiêu Chiến nhéo nhéo lòng bàn tay để tỉnh táo lại, cố gắng quên đi ánh mắt dịu dàng ôn nhu của Vương Nhất Bác.

Anh theo sự hướng dẫn của người phục vụ đến cửa phòng bao, đang định gõ cửa đi vào, thì nghe thấy giọng nói tò mò từ ngoài cửa vang lên: "Này, Lý thiếu gia, nếu không làm được việc này, Vương thiếu thật sự phải kết hôn với Ngô đại tiểu thư sao?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net