Chương 85

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi

Chương 85

Thời tiết ấm dần lên, nhiều người đến Bắc Đới Hà du lịch hơn.

Tiêu Chiến đặt bảng vẽ của mình trên bãi biển.

Có vẻ lần này thích hợp vẽ tranh hơn lần trước tới đây, Tiêu Chiến cầm cọ vẽ, nhưng lại không thể bắt đầu.

Trong đầu anh lại xuất hiện dáng vẻ Vương Nhất Bác vừa nãy.

Đối với Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác đáng ghét và ghê tởm, nhưng đôi khi lại khiến anh cảm thấy đáng tin một cách khó hiểu.

Hôm nay hắn nói những lời này lại khiến anh cảm thấy hắn đáng thương.

Từ khi nào họ đã sai?

Rõ ràng ban đầu là cưỡng ép từ một phía, nhưng cuối cùng lại trở thành cực hình của hai người.

Vương Nhất Bác ngồi ở ghế dài cách đó không xa, thấy anh chần chừ không bắt đầu hắn liền tiến đến gần, hỏi, "Vì không có cảm hứng vẽ tranh sao? Vậy chúng ta chơi cái đó?" Vương Nhất Bác chỉ vào hai đứa trẻ đang chơi trò chơi bên cạnh.

... Trò chơi đào cát? Anh là trẻ con bốn năm tuổi chắc?

Tiêu Chiến ngay lập tức muốn từ chối, nhưng nghĩ đến vẻ mặt của Vương Nhất Bác lúc trưa, anh đột nhiên không thốt lên lời, vô thức đi theo.

Động tác của Vương Nhất Bác rất nhanh, hắn tạo ra một ngọn đồi nhỏ bằng cát trong vài phút, trên đó có cắm một cành cây.

"Kéo búa bao, người thắng là người đào trước. Cuối cùng, ai làm đổ sẽ thua." Vương Nhất Bác đưa ra luật chơi: "Nếu anh thắng, em sẽ tặng anh một món quà. Nếu em thắng, anh... anh... hôn em một cái có được không?"

Tiêu Chiến không nói nên lời, vẻ mặt tội nghiệp buổi trưa là giả sao?

Anh thở dài đứng dậy định đi, Vương Nhất Bác nắm lấy cánh tay anh cười lấy lòng: "Em chỉ đùa thôi ... Nếu em thắng, anh cho em mười đồng, được không?"

Tiêu Chiến mím môi ngồi xổm xuống, đồng ý.

Kéo búa bao Tiêu Chiến thắng, và trò chơi bới cọc cát chính thức bắt đầu! Ngay lúc bắt đầu, anh ra tay tàn nhẫn đào một mảng lớn, cành cây lung lay.

Vương Nhất Bác lại chỉ muốn lấy một miếng nhỏ.

Tiêu Chiến tiếp tục mạnh mẽ đào một đoạn khác.

Vương Nhất Bác cố tình đào một miếng nhỏ.

Tiêu Chiến không hề sợ hãi mà đào khúc lớn cuối cùng, cuối cùng nhìn vào đó, dù Vương Nhất Bác có đào ở đâu thì cành cây cũng sẽ đổ.

Anh nhìn Vương Nhất Bác một cách thoải mái.

Bất quá Vương Nhất Bác rũ mắt xuống cười, nhẹ nhàng móc ngón tay, cành cây đổ xuống.

Hắn ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Chiến, hai mắt đỏ bừng.

"Em thua." Vương Nhất Bác dùng ngón cái xoa xoa ngón trỏ " Em sẽ tặng anh một món quà."

Nói đến đây, hắn lấy một phong bì đưa cho Tiêu Chiến.

Trên phong thư không có gì, Tiêu Chiến cầm nó trong tay, băn khoăn không biết có nên mở ra hay không.

"Anh mở ra xem thử đi." Vương Nhất Bác nhẹ giọng nói.

Tiêu Chiến hơi do dự nhưng vẫn mở phong bì trước mắt Vương Nhất Bác.

Không ngờ ... trong phong bì có vé máy bay từ Bắc Kinh đến Florence.

Anh cầm vé, ngón tay có chút run rẩy, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác cười nhẹ nhõm một hơi, hai mắt đỏ hoe, đôi mắt đen nhánh lại rất dịu dàng, "Tiêu Chiến, đi thôi."

"Mình, chia tay thôi." Hắn nói.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net