Chap 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai phần pudding dâu cuối cùng để lại cho Tiêu Chiến hết, Vương Nhất Bác trưng ra vẻ mặt tươi cười nịnh nọt, "Em không thích ăn đồ ngọt, coi như đây là quà đáp lễ vì đã được anh Chiến chỉ bảo."

Tiêu Chiến trông thấy bộ dáng kiêu ngạo này của hắn, nhướn nhướn đôi lông mày, "Lời chỉ bảo của anh chỉ đáng giá hai cái pudding thôi sao." nói rồi, anh liền bóc miếng dán đã bị xé một nửa ở trên vỏ hộp, "lại còn giảm giá 30%."

Vương Nhất Bác bị tập kích trở tay không kịp, đôi mắt đảo qua đảo lại, càng nở nụ cười lấy lòng chói sáng hơn nữa, hai bàn tay chắp lại, "Vậy hôm khác em sẽ lại mang quà đến thăm nhà anh vậy."

"Được rồi, được rồi, mau đi đi, mau đi đi." Tiêu Chiến vờ như đã không chịu nổi điệu bộ huênh hoang này của hắn mà muốn đuổi hắn đi nhanh.

"Bai bai anh Chiến!" Cuối câu Vương Nhất Bác còn cố tình ngân vang lên, hắn thật sự đang vô cùng thích thú.

Dù đã bước ra khỏi cửa, hắn vẫn ló đầu vào bảo anh, "Hôm nay đừng vẽ nữa, anh nghỉ ngơi sớm một chút đi anh Chiến, đừng để bản thân kiệt sức."

"Biết rồi, cảm ơn em nhiều nha." Tiêu Chiến mỉm cười gật đầu, lại phát hiện cổ của mình bỗng nhói đau.

.

Cô bé Kiên Quả khoan thai bước tới, được vuốt ve một hồi liền kêu mấy tiếng meo meo nũng nịu, Tiêu Chiến lúc này mới phát hiện, từ nãy đến giờ nụ cười vẫn chưa từng biến mất trên gương mặt mình.

.

Miệng thì đồng ý với người nọ sẽ sớm nghỉ ngơi, thế nhưng chỉ vừa xoay người đi Tiêu Chiến liền bước vào phòng làm việc của mình, cố ráng thêm một chút nữa liền sẽ xong thôi.

Phác họa chưa được mấy nét, chuông cửa lại bỗng reo lên.

Tiêu Chiến cảm tưởng như số lần chuông cửa vang lên trong mấy năm vừa rồi cũng không nhiều bằng số lần nó vang lên trong tháng này.

"Anh Chiến, lại là em đây!" Là giọng nói của Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác đứng trên hành lang u tối, ôm theo một vật gì đó mờ mờ ảo ảo. Tiêu Chiến không nhìn thấy rõ, đôi mắt híp lại, "Đây là gì thế?"

"Quà đó. Anh tin không?" Vương Nhất Bác dường như đang nhịn cười.

"Hả?" Tiêu Chiến ngây ngốc.

"Đùa anh đó." Vương Nhất Bác đưa món đồ đang ôm trong người tới trước mặt Tiêu Chiến, lúc này anh mới nhận ra, là nồi của anh dùng để nấu cháo lúc trước.

"Ồ ồ, đúng rồi nhỉ, cảm ơn em." Tiêu Chiến ngượng ngùng cười, nhận lấy.

"Cảm ơn gì chứ, phải là em cảm ơn anh mới đúng." ánh đèn hắt ra mập mờ, Vương Nhất Bác nhướn mày, "Anh Chiến, có phải anh lại đang làm việc không?"

"A?" Tiêu Chiến bởi vì quá mệt, thế nên trong phút chốc liền không phản ứng kịp, bỗng nhiên nhớ đến vừa mới nãy đã đồng ý với Vương Nhất Bác không làm việc nữa, giọng nói vì đuối lý mà cũng hạ thấp hơn, ".....Ừm, còn chút nữa là xong rồi."

Vương Nhất Bác bĩu môi, không lên tiếng, đứng nhìn Tiêu Chiến còn đang chột dạ.

"Anh định để em đứng ngoài cửa mà nói chuyện sao?" Vương Nhất Bác nghiêng đầu, chỉ về phía đằng sau lưng Tiêu Chiến.

"Ồ, mau vào đi, vào đi." Tiêu Chiến bị ánh mắt trấn định của Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm, cũng không biết hắn đang muốn làm gì, chỉ có thể vội vã mời hắn vào nhà.

Ghé thăm nhiều lần như vậy rồi, Vương Nhất Bác sớm đã không còn khách sáo như lúc ban đầu nữa, thậm chí còn ra vẻ vô cùng tự nhiên.

"Kiên Quả đâu rồi? Hình như hôm nay em không nhìn thấy nó." Không đợi Tiêu Chiến mở lời trước, Vương Nhất Bác đã lên tiếng đầu tiên.

"Kiên Quả? Lúc nãy còn mới ở đây..." Trước khi ngồi vào bàn làm việc, Tiêu Chiến còn đang chơi đùa với nhóc ấy trong phòng khách, xoay người đi một lát, lại không thấy bóng dáng cô nhóc ấy đâu.

"Kiên Quả, Kiên Quả ơi?" Tiêu Chiến cất cao giọng gọi cô bé, nhưng chẳng có một tiếng meo meo nào đáp lại hay là tiếng bước chân của cô nhóc chạy tới.

.

Mèo thật sự là một loài sinh vật kỳ quái. Một giây trước vẫn còn đang lăn lộn nũng nịu bên tay bạn, giây sau liền biến mất không thấy bóng dáng, tựa như chưa từng xuất hiện ở trong nhà này.

Tiêu Chiến vốn nãy giờ còn đang bận bịu với công việc nên chưa từng để ý đến chuyện này, Vương Nhất Bác vừa đề cập đến, anh không khỏi tưởng tượng đến chuyện có khi nào cô nhóc này không cẩn thận đã bị kẹt ở nơi nào đó, không nhúc nhích được cũng không lên tiếng được nốt, nằm đó đợi anh đến cứu mình, Tiêu Chiến đột nhiên hoảng hốt.

"Đứa nhỏ này trốn chỗ nào vậy chứ?" Tiêu Chiến nhỏ giọng thì thầm, bước chân tìm kiếm cũng vội vã hơn.

"Anh Chiến, đừng hoảng, để em phụ với anh." Trông thấy Tiêu Chiến như thế, Vương Nhất Bác liền chủ động đề nghị.

"Ừ ừ, cảm ơn em..." Tiêu Chiến sốt ruột tìm cô mèo nhỏ, vội vàng cảm ơn, bỗng nhiên nghĩ đến điều gì, liền quay đầu nói với hắn, "Phòng nào em cũng vào được hết, làm phiền em nhiều."

Từ gầm bàn của bàn ăn, đến khung cào móng mèo trong phòng khách, giữa mấy cái gối tựa hay là dưới gầm ghế sofa, Tiêu Chiến đều tìm hết cả. Đó đều là những nơi bình thường Kiên Quả hay lui tới, nhưng lúc này chỉ có mấy nhúm lông mèo chứng minh rằng cô nhóc đã từng ở đó. Anh gọi tên cô bé lần nữa, đoạn chạy vào phòng ngủ kiểm tra, mở đèn kiểm tra cả trên lẫn dưới giường và mền gối, đột nhiên nghe thấy âm thanh khe khẽ của Vương Nhất Bác ở phòng kế bên gọi anh, "Anh Chiến! Tìm thấy rồi! Ở trong này!"

Tiêu Chiến theo tiếng của hắn mà chạy qua, dép đi trong nhà thiếu chút nữa cũng bay đi mất. Vương Nhất Bác ngồi xổm ở góc nhà trong phòng làm việc của Tiêu Chiến, chỉ chỉ vào góc nhỏ khiêm tốn phía bên dưới tấm rèm cửa đang được buộc chặt kia, "Em sợ dọa đến cô bé, anh lại đây đi."

Tiêu Chiến dừng lại, chầm chậm ngồi xuống, vươn cánh tay ra nhẹ nhàng vén tấm màn lên, nhìn thấy quý phi Kiên Quả cô nương đang nằm gọn lỏn bên trong, xiêu xiêu vẹo vẹo dựa vào góc tường, đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm vào Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác, giống như là đang hỏi "Hai người làm gì vậy ạ?"

Tiêu Chiến lúc này mới có thể thở phào nhẹ nhõm, kiệt sức ngồi bệt xuống sàn nhà, hai tay chống ở phía sau lưng, thều thào oán giận, "Dọa chết ba rồi."

"Tìm được là tốt rồi." Vương Nhất Bác vỗ vai anh an ủi.

"Cảm ơn em nhiều nha, Nhất Bác." Tiêu Chiến quay đầu nhìn về phía cậu, nở một nụ cười vô cùng cảm kích, "May nhờ có em, không thì chắc chắn anh sẽ không kiếm ra được mất."

Vương Nhất Bác lại vỗ về tấm lưng của Tiêu Chiến, nhìn ngó xung quanh, hỏi, "Đây là phòng làm việc của anh sao?"

"Đúng vậy, là phòng làm việc của anh." Tiêu Chiến vẫn chưa có ý định đứng lên, gật đầu, "Bình thường anh sẽ ngồi bên này làm việc, làm xong rồi sẽ quay về phòng ngủ đánh một giấc."

Vương Nhất Bác lúc nãy khi đang đi tìm Kiên Quả đã liếc mắt nhìn vào phòng ngủ của Tiêu Chiến, khác với mấy căn phòng bí bách, chật hẹp ở khu ký túc xá đại học, phòng của Tiêu Chiến vừa sạch sẽ lại tràn đầy hơi thở của cuộc sống, một chiếc giường đôi, bên trên là tấm mền êm ái, cho thấy chủ nhân của căn phòng có yêu cầu rất cao đối với không gian ngủ nghỉ của mình.

"Không làm xong sẽ không nghỉ ngơi sao?" Vương Nhất Bác kinh ngạc, "Phòng làm việc này của anh vẫn còn đủ không gian để đặt một chiếc sofa ở đây đấy."

"Giờ vẫn chưa được." Tiêu Chiến cười, "Anh sợ rằng nằm trên đó nghỉ ngơi rồi sẽ không muốn làm việc nữa."

"Nhưng anh cũng không thể cứ làm liên tục không ngơi tay được..." Vương Nhất Bác tròn xoe đôi mắt, "Cực kỳ mệt mỏi đó..."

"Không sao đâu, cảm ơn em đã quan tâm." Tiêu Chiến lắc đầu, tìm cách tránh tiếp tục nói về chủ đề này, "Đúng rồi, em đến tìm anh có chuyện gì sao?"

"Ờm..." Bàn tay còn đang đặt trên bả vai Tiêu Chiến của Vương Nhất Bác bỗng chốc cứng đờ, lặng lẽ thu tay về để Tiêu Chiến không phát hiện ra thay đổi bất thường này, đặt tay lên đầu gối của mình, mấy ngón tay gẩy gẩy không chủ đích, khẽ nuốt nước bọt, hắn đáp lời, "Anh Chiến, nhà của anh rốt cuộc có tua-vít không?"

"...Hả?" Tiêu Chiến phát hiện nội trong một buổi tối mà mình đã phải cảm thán những ba lần, chau mày nhìn hắn, không hiểu rõ.

"Em, em muốn tới, muốn tới đây để mượn cái tua-vít! Đúng vậy, cái tua-vít..." Vương Nhất Bác lặp lại một lần nữa, nghe chẳng có vẻ gì là hốt hoảng, "Kệ tủ nhà em bị lỏng rồi, muốn cố định lại một chút."

"À, tua-vít..." Thực là, nói đến tua-vít liền không khỏi nhớ đến đoạn đối thoại cách nhau một cánh cửa của hai người bọn họ lần đầu tiên, còn có cuộc nói chuyện về Kiên Quả vô cùng xấu hổ.

Hai người đều không lên tiếng, im lặng nhìn nhau, chốc lát mặt của Tiêu Chiến liền đỏ ửng lên.

"Nhà anh không có sao? Nếu không có thì thôi vậy, em cũng không cần gấp..." Sợ Tiêu Chiến không vui, Vương Nhất Bác vội vàng đổi ý.

"Có, có có có, để anh tìm xem..." Tiêu Chiến nhanh chóng đứng lên, đi tìm hộp dụng cụ, cụp đuôi chạy trốn.

Tiếng bước chân đã đi xa, Vương Nhất Bác một mình ngồi xổm trong căn phòng làm việc trống trải, mắt chăm chăm nhìn khoảng không phía sau chiếc ghế dựa mà ngây người.

.

"Tìm thấy rồi!" Lúc Tiêu Chiến cầm tua-vít bước ra thì Vương Nhất Bác đã trở về phòng khách ngồi đợi anh từ lúc nào.

"Là cái này đúng không? Kích cỡ thế này được chưa?" Tiêu Chiến đưa đồ cho hắn, giọng nói còn ra vẻ bình tĩnh.

"Đúng vậy, là nó đó, cảm ơn anh Chiến." Vương Nhất Bác chỉ vừa liếc mắt nhìn đã nhận lấy món đồ anh đưa qua.

"Ừm... em cứ cầm về trước đi, anh cũng không dùng nhiều lắm." Tiêu Chiến dường như muốn hoàn toàn cắt đứt liên hệ với cây tua-vít này.

"Ồ... vâng..." Vương Nhất Bác chỉ có thể nhận lấy.

"Em biết sửa không? Có cần anh giúp không?" Tiêu Chiến lại không yên tâm mà hỏi hắn.

"Cái gì cơ?" Vương Nhất Bác thất thần.

"Cái kệ ấy, em biết sửa không?"

"Ồ! Dạ biết!" Vương Nhất Bác lúc này mới phản ứng được Tiêu Chiến đang đề cập tới vấn đề gì, "Biết biết biết! Không cần phiền đến anh Chiến. Cảm ơn anh về cái tua-vít nha!" Vương Nhất Bác ra sức gật đầu, nói cảm ơn với anh, "Vậy em về trước nha!"

"Em cẩn thận đó, đừng có để bị thương nha!" Tiêu Chiến cẩn thận dặn dò, dõi theo hắn về đến nhà mới đóng cửa, chốt khóa.

.

Nhịp tim đập liên hồi, hai gò má nóng bừng lên, có lẽ bởi vì lúc nãy vừa ồn ã một phen, hoặc là vì nhắc tới chuyện xấu hổ lúc trước, nhưng cũng có khả năng là vì một vài lý do khác, trái tim của Tiêu Chiến lúc này vô cùng rộn ràng, rung động mạnh mẽ này xuất phát từ lồng ngực lan đến các đầu ngón tay, qua một lúc thật lâu mới chợt bừng tỉnh.

Ánh mắt lướt tới cái nồi Vương Nhất Bác đặt trên bàn, trái tim khó khăn lắm mới ổn định của Tiêu Chiến lại một lần nữa trỗi dậy mạnh mẽ, thịch thịch thịch reo lên.

Tiêu Chiến không hiểu được chuyện gì đang xảy ra với bản thân mình.

.

Quay về phòng làm việc, anh liền trông thấy cô nhóc Kiên Quả đang ung dung nằm trên chiếc ghế dựa của mình như chưa hề có chuyện gì xảy ra, Tiêu Chiến giả vờ giương nanh múa vuốt bổ nhào qua, chỉ muốn đổ hết mọi chuyện lên người cô bé. Kiên Quả nhìn thấy người nhảy tới thì cũng chạy đi chỗ khác, thế nên Tiêu Chiến chỉ vồ được khoảng không lạnh lẽo, quay đầu trừng mắt với Kiên Quả vừa nhón chân chạy vút đi, rầm rầm rì rì trách móc rồi ngồi xuống tiếp tục thiết kế.

Có điều, tại sao cảm giác cầm bút tối hôm nay không được tốt lắm nhỉ.

Tiêu Chiến dứt khoát thuận theo lời nhắc nhở của Vương Nhất Bác, tắt màn hình, nghỉ ngơi sớm. Trước lúc lên giường anh bỗng nhiên có chút buồn miệng, mở một hộp pudding ra, lấy cái thìa múc một muỗng.

Chua chua ngọt ngọt, mang theo dư vị mùa hè thanh mát.

.

Sau khi Vương Nhất Bác hoàn tất thủ tục ký hợp đồng đâu vào đấy, hắn liền trở nên bận rộn vô cùng, lấy một ví dụ cụ thể: đã mấy ngày liền hắn không tài nào tranh thủ được thời gian ghé qua nhà Tiêu Chiến cọ cơm. Song, số lần mà bọn họ nhắn tin trò chuyện trên wechat lại nhiều hơn hẳn.

Vương Nhất Bác gửi tấm ảnh chụp bản hợp đồng của mình cho Tiêu Chiến, hỏi anh một chút kỹ năng dành cho người đi làm chính thức, Tiêu Chiến thân là lão tiền bối đã tận chức tận trách mà chỉ bảo hắn, thu về mấy lượt bão like hoặc là hoa hồng hắn gửi tặng, hoặc là mấy tiếng kêu trời than đất từ một tấm chiếu mới chưa trải sự đời. Tiêu Chiến cũng bắt đầu gửi hình đồ ăn cho hắn mỗi ngày, hỏi hắn là nhìn có ngon không, tên thèm ăn như Vương Nhất Bác phải chụp gửi anh một đống biên lai từ cửa hàng tiện lợi, ồn ào thêm mấy câu "để dành em, để dành cho em với". Vương Nhất Bác thi thoảng cũng sẽ than vãn rằng làm giáo viên vũ đạo toàn thời gian tuy rằng rất vui nhưng cũng vô cùng mệt, Tiêu Chiến an ủi hắn bảo rằng được làm việc mình thích bao giờ cũng tốt hơn cả, cẩn thận dặn dò hắn dù là thanh niên trai tráng thì cũng phải chú ý thân thể, sau lại gửi thêm mấy tấm ảnh chụp dáng ngủ kỳ cục của cô nhóc Kiên Quả, cứ như chẳng phải cùng một người.

Tiêu Chiến vẫn còn nhớ tới cái cốc của Vương Nhất Bác, bèn truy cập vào website của Starbuck định mua một chiếc cốc khác giống với cốc của cái mình đang dùng, cuối cùng, bởi vì số lượng người mua loại cốc này quá nhiều nên hết hàng, bắt buộc đặt trước, những chiếc cốc có sẵn khác dù đã nhìn tới nhìn lui mấy lần Tiêu Chiến vẫn không ưng loại nào, thế rồi anh cũng đành quay về với lựa chọn cũ, đặt hàng trước, dù sao thì tương lai còn dài, sau này vẫn còn nhiều cơ hội để dùng.

.

Sau khi có được công việc chính thức, phong cách hoạt động trên mạng xã hội của Vương Nhất Bác cũng khác với lúc trước, hoạt bát hơn xưa, thường xuyên đăng một vài cảnh quay hắn luyện tập cùng đồng đội hoặc là những MV vũ đạo tự quay. Lướt trúng nhiều lần, Tiêu Chiến cũng không nhịn được mà lần lượt mở lên xem thử.

Đại Bính trùng hợp gọi tới, vừa nói chuyện với anh vừa mắng mỏ tên khách hàng cực phẩm mà gã vừa gặp được, lọt vào tai Tiêu Chiến cũng chữ được chữ mất, anh cứ "ừ ừ đúng vậy" "ấy da chậc chậc", bàn tay cứ liên tục mở những đoạn video vũ đạo của Vương Nhất Bác lên, khóe miệng vô thức cong lên.

"...Anh Chiến, anh đang làm gì vậy?" Chốc lát Đại Bính liền phát hiện giọng điệu của người bên kia đầu dây không đúng lắm, dừng chủ đề đang nói lại.

"...Hả?" Tiêu Chiến hồi thần, không rõ Đại Bính vừa hỏi câu gì.

"Em cảm thấy anh kỳ lắm nha!" Đại Bính hằm hè, "Chuyện em nói vừa nãy anh không nghe lọt một chữ nào đúng không?"

"..." Một thoáng trầm mặc ngượng ngùng,

"Tiêu Chiến!!" Đại Bính nghiến răng nghiến lợi, "Trong nhà anh đang giấu một kẻ khác có đúng không! Anh có phải là có con cún nào khác rồi không!"

"Nói cái gì vậy hả!" Tiêu Chiến vô thức phản bác lại, "Làm gì có cún nào, cậu mới là cún đó."

"Vậy anh làm cái gì chứ! Ngay cả anh em cùng cha khác ông nội của anh mà anh cũng không để ý!" Đại Bính gằn giọng như sắp khóc.

"Ai dà, không phải," Tiêu Chiến nhận ra vấn đề, dở khóc dở cười, "Tôi đang xem video tập nhảy của Vương Nhất Bác."

"Vương Nhất Bác? Cái cậu hàng xóm dạy nhảy bên nhà anh đó hả?" Đại Bính mơ hồ có chút ấn tượng với người này.

"Đúng vậy, là cái người trước đây tới nhà tôi ăn cơm đó." Tiêu Chiến cũng đã từng nói với hắn về Vương Nhất Bác.

"Mẹ nó, Tiêu Chiến, không phải đó chứ?!" Đại Bính đột nhiên hỏi bằng giọng điệu vô cùng kinh hãi.

"Cậu nói cái gì vậy?" trên mặt Tiêu Chiến vẫn là nụ cười ngây ngốc lúc ban nãy, phản bác lời hắn nhưng không hề có chút lực sát thương nào, "Cậu nhóc ấy chỉ giống như cháu tôi thôi, tôi nhìn thấy cậu nhóc có triển vọng liền cảm thấy vui!"

"Còn cháu trai cơ, phì..." Đại Bính rõ ràng không hề tin.

"Tôi gửi cho cậu xem! Cậu ấy nhảy cực kỳ ngầu luôn!" Vì để chứng minh cho  lời nói của mình, Tiêu Chiến liền cấp tốc gửi cho gã bốn đoạn phim liền, rồi lại mở lên xem một lần nữa.

"Cậu xem cái đầu tiên trước đi! Bản cover này cực đỉnh! Động tác hoàn toàn y đúc bản gốc, thế nhưng phong cách khác hẳn, có bản sắc riêng!"

"Cả video thứ 3! Woa động tác này, gọi là gì nhỉ, cá heo lặn nhỉ? Cảm giác như nhiều idol nhảy cũng không gọn ghẽ như cậu ấy!"

"Cái cuối cùng! Sức lực này, đường cong này, lực khống chế này, chậc chậc chậc, khiến người khác vô cùng kinh ngạc!"

Đại Bính ở đầu dây bên kia không nói một lời, lắng nghe hết đoạn độc thoại dài nhất của Tiêu Chiến từ lúc bắt đầu cuộc nói chuyện đến giờ, đã vậy còn không liên quan đến mình. Mãi đến khi Tiêu Chiến càng nói càng thích thú, tâng bốc khoe khoang đã đời, lại trở về hỏi gã, "Thế nào, thế nào! Đã xem hết chưa! Có phải là rất rất ngầu không! Cực kì đẹp trai! Vô cùng có cảm xúc!"

Đại Bính bên kia ngay cả đoạn video đầu tiên còn chưa mở ra xem. Gã lúc này đang cân nhắc, chọn lọc từ ngữ mình sắp nói, cẩn thận hỏi, "Anh Chiến, anh chắc chắn rằng, đây là lời nhận xét anh dành cho cháu trai lớn nhà mình, chứ không phải là dành cho cậu bạn trai thân yêu của anh đâu nhỉ?"

Tiêu Chiến cau mày, lập tức phản bác, "Em ấy không phải là bạn trai của tôi! Tụi tôi đã lâu lắm không gặp nhau rồi! Đây chỉ là kết giao bạn bè chung tầng bình thường thôi!"

"Vậy hai người thường chơi với nhau như thế nào?" Đại Bính hỏi vặn.

"Thì, lâu lâu tôi rủ em ấy đến nhà ăn cơm nè, tư vấn hướng nghiệp cho cậu nhóc, em ấy thì, đi siêu thị với tôi, giúp tôi đi tìm mèo, mua pudding cho tôi..." Âm lượng của Tiêu Chiến càng lúc càng nhỏ dần đi.

"Mẹ nó!" Đại Bính thiếu chút nữa đã nổi điên, "Hai người còn lắm chuyện như thế đó hả?"

Gã không nhịn được mà nghĩ tới mối quan hệ giữa mình với Tiêu Chiến, hạng nhất từ dưới đếm lên, "Tôi đến nhà ông ăn cơm được mấy lần hả? Mua đồ ăn hoặc là rửa chén tui chỉ được chọn một trong hai, ông còn chê tôi lười biếng lại ăn nhiều! Tôi không tìm được công việc ông có an ủi tôi chưa hả? Hùn vốn mở công ty ông còn cả ngày mắng tôi không được việc! Thế mà ông lại còn đi siêu thị cùng hắn? Sao chuyện đi tìm mèo, mua pudding ông lại nhớ lâu đến vậy hả?" Đại Bính càng nghĩ càng tức, "Tiêu Chiến, hai chúng ta có phải là bạn bè không?"

"Phải mà..." Tiêu Chiến bị nói đến ngỡ ngàng, lời đáp lại cũng cực kỳ yếu đuối.

"Tôi hỏi lại ông," Đại Bính vẫn cảm thấy tên bạn nhà mình có thể cứu vãn được, "Hai người các ông gặp nhau cuối cùng là lúc nào? Ở đâu?"

"Là thứ Năm, ở nhà tôi." Tiêu Chiến ngẫm nghĩ, hình như cũng không lâu đến thế, còn chưa đến một tuần.

"Tiêu Chiến!" Đại Bính một lần nữa lại hô đầy đủ họ tên của anh, giọng điệu khó tin tràn đầy phẫn nộ, "Ông vừa mới bảo hai người đã lâu chưa gặp mặt cơ mà! Ông lừa tôi!"

"Tôi không có..." Tiêu Chiến cảm giác như chính mình lúc này đã hết đường chối cãi.

"Ông bảo ông với hắn chỉ là bạn bè, ông chắc chứ?"

Tiêu Chiến ngẩn người, đại não bỗng nhiên ngưng trệ, đoạn hắng giọng đáp lại, "Nếu không thì cậu nghĩ là thế nào hả!" Nói xong liền lập tức ngắt máy.

Bên tai Tiêu Chiến vẫn còn văng vẳng lời nói của Đại Bính, Tiêu Chiến càng nghĩ càng cảm thấy kinh ngạc.

Không đúng, chuyện này không hề hợp lý.

_TBC_

Hề hề trong chuyện này dù là bóng đèn cực lớn thì Đại Bính cũng góp phần nhiều trong việc giúp hai bạn trẻ này yêu đương đó nha, đặc biệt là anh Tiêu chỉ biết làm việc không biết yêu kia :))))


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net