Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thành Tứ Cửu gần đây lại náo nhiệt hẳn lên, Vương Tiêu hai nhà làm thông gia ba năm nay, mọi người đều đang chờ xem kịch vui, muốn đoán già đoán non chuyện của hai nhà chừng nào thì vỡ lở, cho quần chúng ăn dưa thêm một đề tài bàn tán sôi nổi mới.

Ba năm trôi qua, vốn tưởng rằng sau khi kết hôn có thể xem kịch vui của Vương thiếu và Tiêu thiếu ăn chơi trác táng, tằng tịu bên ngoài, không được bao lâu liền đường ai nấy đi. Chuyện của bọn họ sẽ trở thành giai thoại về hôn nhân hợp đồng, vợ chồng ngoài mặt mới nhất trong nội thành Tứ Cửu.

Cũng không nghĩ qua thêm nửa năm, hai người thoạt nhìn lại càng thêm thân mật, Tiêu thiếu dùng đôi tay họa sĩ của mình để mua đồ nấu cơm cho chồng, giữa trưa còn không quên mang cơm đến Vương thị, rất có cảm giác đang muốn cải tà quy chính.

Trò hay không xem được, đám thiếu gia công tử quần áo lụa là tự nhiên rất không vui, bọn họ đối với hôn lễ này căm thù đến tận xương tủy, dựa vào cái gì một tên con riêng cũng có thể được nhà họ Vương ưu ái như vậy?

"Nghe nói chưa? Vương gia không nhịn được nữa rồi." Một tên cà lơ phất phơ từ nhà vệ sinh quay vào, ôm bạn gái mới của mình vào lòng nói với mấy tên khác.

"Yo." Tên kia liền buông chén rượu, vẻ mặt lộ rõ vui sướng nhìn người khác gặp họa: "Nuôi vợ người khác nhịn mãi làm sao được?"

"Đã nói mà! Đàn ông sao thể nín nhịn lâu như vậy? Chẳng qua suốt mấy năm tên họ Tiêu đó diễn kịch bám chặt đuôi người ta thôi." Trong đám thiếu gia này có một tên hóng chuyện khắp nơi, lắc lắc ly rượu mở miệng.

"Sao thế? Lại nghe ngóng được tin tức gì à?" Lão đại mắt lé của hội thiếu gia công tử mới từ WC về cất tiếng hỏi hắn.

"Cũng không có gì mới đâu Chu ca." Tên kia bắt được sóng liền vỗ đùi đét một cái, bắt đầu nói lan man, "Vừa nãy trong nhà vệ sinh gặp phải người phục vụ ở quầy, chính là Tiểu Lý đó, pha chế cocktail được lắm, hắn nói Vương Nhất Bác đã hai ngày không về nhà, đi theo họ Lưu đến đây uống rượu giải sầu."

"Thật hay giả vậy?" Tên ngồi đối diện nhấp một ngụm rượu hỏi.

"Đương nhiên là thật rồi, đang ngồi ở bên ngoài, cậu nếu không tin thì túm bừa một nhân viên lại hỏi đi, khẳng định là Vương Nhất Bác và họ Lưu mà." Hắn hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt khinh thường, "Họ Lưu kia cũng thật biết vẫy đuôi, mới trước đây còn bám chặt ông bà Vương không buông, nói cái gì mà bạn từ nhỏ của Vương Nhất Bác? Tôi khinh. . . Tính ra trong chúng ta không phải cũng có người hồi nhỏ học cùng Vương Nhất Bác sao?"

"Muốn cũng đâu có được! Chúng ta không bám nổi Vương gia nhà hắn." Lão đại mắt lé cười nói: "Hơn nữa, vẫy đuôi được vậy ai mà không thích?"

Đoàn người ngồi chung một phòng cười rộ lên, không lâu sau cửa phòng đột nhiên mở ra, có tên nịnh nọt mở miệng: "Dư ca Dư ca, người anh nhắc đến rồi nè."

Cả phòng đang cười hả hê nháy mắt im lặng, đám người đứng bật dậy sợ bỏ lỡ trò hay, tên đi cuối cùng còn nhìn Vương Nhất Bác và bạn thân nhỏ ngồi trên ghế dài, nhếch miệng cười.

"Đừng buồn nữa mà Bác ca!" Bạn thân nhỏ vỗ vai Vương Nhất Bác, cũng không biết nên khuyên nhủ người bạn đang trải qua khủng hoảng hôn nhân như thế nào.

"Cậu thì biết cái gì!" Vương Nhất Bác buồn bã uống một ngụm rượu, há miệng nói một tràng: "Cậu kết hôn chưa? Cậu có vợ không? Vợ của cậu có lạnh nhạt với cậu không?"

"Anh trai ơi anh trai ơi!" Bạn thân nhỏ nhìn Vương Nhất Bác uống liên tiếp hai cốc rượu liền hoảng sợ, vội vàng đè cốc xuống: "Anh dâu của tôi gần đây có chút bận rộn, làm sao mà gọi là khủng hoảng hôn nhân được."

"Anh ấy gần đây. . ." Vương Nhất Bác phiền não nhìn bạn thân nhỏ nói: "Anh ấy gần đây rất dễ cáu kỉnh, cũng không nấu cơm, hở một tí là mắng tôi, tôi đến gần hay ngồi xa ra anh ấy cũng không vui vẻ, còn lạnh nhạt tôi, nói cứ nhìn tôi là thấy phiền!"

"Còn chưa kết hôn được 7 năm đâu! Mà đã ngứa mắt tôi rồi?" Vương Nhất Bác đoạt lấy cốc rượu uống thêm ngụm nữa, "Này không hợp lý!"

"Được rồi được rồi." Bạn thân nhỏ cũng không biết phải an ủi Vương Nhất Bác trước mặt như thế nào, dù sao hắn chỉ là một tên cẩu độc thân cái gì cũng không hiểu thôi, "Hay là. . . Tôi tìm cho cậu một tiểu thư đến ngồi tâm sự với cậu nhé?"

"Cậu cút ngay đi!" Vương Nhất Bác một phen đẩy bạn thân nhỏ ra, "Sao con người cậu lại xấu xa như vậy! Tự mình không có vợ còn muốn hại tôi mất vợ theo à? Tính tìm cái gì ở nơi không sạch sẽ này chứ? Như cậu xứng đáng độc thân cả đời!"

Vương Nhất Bác lại uống thêm vài cốc, ôm bạn thân nhỏ vừa khóc vừa mắng chửi, làm đám thiếu gia công tử đang âm thầm quan sát cách đó không xa cũng chẳng hiểu ra làm sao. Không phải nói Vương thiếu gia đến quán bar tìm vui sao? Xem tình hình hiện tại. . . chẳng lẽ đến uống rượu giải sầu?

Nửa giờ sau, cửa lớn của quán bar bật mở, âm nhạc cũng dừng lại theo, tất cả đèn điện đều sáng lên khiến mọi người có chút không thích ứng che mắt.

"Tiểu Trương vừa nói với tôi cậu định tìm cho em ấy một người để tâm sự à?" Tiêu Chiến ngồi xuống cạnh Vương Nhất Bác, ớt nhỏ phố núi tựa tiếu phi tiếu nhìn cậu cùng bạn thân nhỏ.

"Không hề! Anh dâu! Tiểu Trương là ghi hận em lần trước làm hắn bẽ mặt!" Bạn thân nhỏ bị dọa đến nói không rõ ràng, vội vàng đem Vương Nhất Bác đẩy ra đứng lên: "Bọn em là bạn bè gặp mặt thuần túy! Rượu cũng không dám uống luôn!"

"Vậy thì tốt rồi." Ớt cay phố núi gật đầu, xoa xoa mặt Vương thiếu gia đang say khướt, "Đứng dậy! Anh đến bắt gian đó!"

Vương Nhất bác vừa nghe thấy tiếng của vợ, liền thanh tỉnh lại chút, vòng tay ôm lấy thắt lưng của ớt nhỏ khóc: "Vợ ơi! Em còn nghĩ anh không cần em nữa!"

"Về nhà." Ớt cay phố núi trừng mắt với cậu một cái, lạnh lùng đứng dậy để vệ sĩ khoác áo cho mình đi ra ngoài trước. Vương Nhất Bác say bí tỉ bị vệ sĩ nâng theo phía sau, miệng còn không quên đòi hôn vợ, kêu vợ đi chầm chậm thôi, cẩn thận không ngã.

Bạn thân nhỏ từng chứng kiến sự phản nghịch của Vương Nhất Bác, chép chép miệng nhìn bộ dạng hiện tại dính chặt lấy cây ớt Trùng Khánh kia của cậu, ngao ngán nhắn tin vào nhóm bạn bè, nói ai còn nhớ thương Tiêu Chiến thì tốt nhất là quên đi nha.

"Con ma men đáng ghét!" Tiêu Chiến kéo Vương Nhất Bác say mèm còn không quên ôm thắt lưng anh làm nũng về đến nhà, không nói không rằng véo lên ót của cậu: "Không phải gần đây cảm xúc bị hỗn loạn một chút thôi à? Còn đi nói với người ta cái gì mà khủng hoảng hôn nhân, em cũng giỏi nhỉ!"

"Còn không yêu em, anh làm sao lại không yêu em?" Tiêu Chiến cằn nhằn không ngừng, Vương Nhất Bác thì nằm mê man trên sofa, "Cảm xúc anh hỗn loạn không phải nên trách nhóc con của em à?"

Tiêu Chiến có chút thẹn thùng che mặt, gần đây anh cảm giác được mình có chỗ không đúng lắm, hôm nay đi bệnh viện kiểm tra mới biết được hóa ra là do tên nhãi con mới hình thành khiến hormone thay đổi.

"Quên đi quên đi." Tiêu Chiến cũng không thèm quản con ma men trước mặt, mặc kệ Vương Nhất Bác tự mình ngủ trên sofa, mang kết quả kiểm tra để lên mặt bàn, lại quay về phòng, "Em tỉnh lại thì tự đi mà đọc."

Giữa người chồng say xỉn và nhóc con trong bụng, Tiêu Chiến không chút do dự lựa chọn nhóc con, chậm rãi về phòng dưỡng thai.

--------------------
Tác giả:
Đặt tiền đi, cửa cháu trai hay cửa cháu gái nào!

Editor:
Ủa là tập thể dục xong cái nay có cháu luôn :D

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net