Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiệc đính hôn của Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến diễn ra vô cùng náo nhiệt và long trọng, mấy tên thiếu gia công tử đến dự tiệc đều ghé vào nhau chép miệng cảm thán, Vương gia quả thật là chịu chi.

"Hiện tại mới đính hôn đâu cần khoa trương như vậy, đốt tiền nhiều thấy sợ luôn." Trong đám công tử con nhà quyền quý có cả tên ngày trước chặn đường Tiêu Chiến, bản thân hắn là con ngoài giá thú, năm đó hắn xúc phạm Tiêu Chiến, bị nhà họ Tiêu đệ đơn kiện, về sau hắn bị bố hung hăng mắng chửi, mẹ hắn nửa năm sau đó sống không được ngày nào thư thái.

"Đúng đó, ai chẳng biết hai người bọn họ là hôn nhân hợp tác kinh doanh. Làm lớn như vậy để hù dọa ai chứ? Ai mà chẳng làm được?" Đám võng hồng đi cùng lũ thiếu gia công tử một bên nâng chén rượu phụ họa.

"Cắt." Mới vừa vào cửa đã nghe được mấy lời này, bạn thân nhỏ tùy ý cầm một ly nước táo đi đến trước bọn họ hừ lạnh một tiếng: "Âu gia các người đương nhiên là làm được, chẳng qua chỉ làm cho anh cậu thôi, cậu thấy tôi nói có đúng không?"

Vừa bị giáo huấn một trận choáng váng, Âu "tiểu thiếu gia" chỉ có thể hung tợn trừng mắt với bạn thân nhỏ, lại không dám mắng trả, đành nghẹn một bụng tức lôi đám võng hồng ra chỗ khác.

"Nhà cậu sao thế?" Bạn thân nhỏ nhìn không vừa mắt mấy người vừa nãy, đến trước cửa phòng nghỉ của Vương Nhất Bác ồn ào: "Họ Âu kia cư nhiên lại dám bò đến."

"Họ Âu?" Vương Nhất Bác vừa chỉnh nơ vừa hỏi bạn thân nhỏ.

"Là cái người hồi học trung học, chặn đường anh dâu, nói anh dâu là con riêng đó! Đến thì thôi, còn mang theo một đám kỳ kỳ quái quái." Bạn thân nhỏ nhăn mặt nhăn mũi, một bộ dáng bị ghê tởm tới không chịu nổi.

Vương Nhất Bác chớp chớp mắt, cũng hừ lạnh một tiếng, cầm điện thoại gọi cho người phụ trách bữa tiệc: "Đem Âu tiểu thiếu gia đuổi ra ngoài, đưa hắn đến trước mặt anh trai hắn."

Vương Nhất Bác đem ba chữ "tiểu thiếu gia" đay nghiến, người phụ trách đã học được cách quan sát sắc thái lời nói của cậu chủ, lập tức hiểu ý, dẫn người đi tìm Âu tiểu thiếu gia.

"Bác ca, tôi với cậu. . . " Bạn thân nhỏ lời còn chưa kịp nói ra, cửa phòng nghỉ đã bật mở.

"Vương Nhất Bác cậu có trong này không?" Tiêu Chiến cầm chiếc hộp nhỏ ở cửa thò đầu vào dò xét, nhìn thấy bạn thân nhỏ ở sau lưng Vương Nhất Bác liền cười híp mí: "Chương Chương cũng ở đây nha!"

"Anh dâu!" Bạn thân nhỏ thấy Tiêu Chiến đến liền thức thời im miệng.

"Hai cậu có chuyện gì không?" Tiêu Chiến nghiêng đầu vào phòng, hỏi Vương Nhất Bác.

"Không có, cậu ta đến góp vui thôi." Vương Nhất Bác lắc đầu, ba bước gộp thành hai đi đến bên cạnh Tiêu Chiến, biểu tình lại như cũ, cố gắng duy trì cả người cao lãnh.

"Anh trai bảo tôi đưa cái này cho cậu." Tiêu Chiến nhét chiếc hộp nhỏ vào tay Vương Nhất Bác, ý bảo cậu mau mau mở ra: "Nơ này là do tôi tự tay nhuộm, hi vọng cậu không để ý."

Chiếc nơ nhỏ xíu rất dễ thương, Vương Nhất Bác mở hộp lấy luôn ra ngoài, đứng trước gương ướm vào cổ: "Đẹp quá! Ca ca đúng là có khiếu thẩm mỹ."

"Đó là cậu nói thôi." Tiêu Chiến lắc lắc cái đầu đắc ý, nhiệm vụ đã hoàn thành định bụng rời đi, nghĩ một chút bèn dừng chân, nhìn Vương Nhất Bác: "Âu Mạch vừa ở sau hoa viên mắng tôi, bị tôi nghe được. Tôi liền đạp hắn một cước."

"Hắn mắng anh? Hắn dám mắng anh?" Vương Nhất Bác giật mình một cái, cũng không biết tên tiểu tử kia lấy đâu ra thiệp mời, vạn nhất Tiêu Chiến nghĩ cậu phát thiệp mời cho hắn thì biết giải thích thế nào, "Tên đó không phải tôi mời đến, tôi cũng không biết hắn làm thế nào vào được, vừa nãy tôi còn cho người phụ trách ném hắn ra ngoài, nhưng mà. . . "

"Hắn nói tôi câu dẫn cậu." Tiêu Chiến giở giọng xem thường, đánh gãy lời nói của Vương Nhất Bác, "Cho dù là thế, hồi đó tôi cũng chỉ thấy cậu trắng trắng mềm mềm, nghĩ cậu là một em gái nào đó, mới lén...lén hôn cậu một cái, vậy cũng tính là câu dẫn à?"

"Đúng đó! Hai chúng ta làm gì có chuyện câu dẫn qua câu dẫn lại, đều là bạn tốt từ nhỏ đến lớn." Vương Nhất Bác gật gù như giã tỏi, phụ họa Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác, trên mặt cậu chỉ hận không khắc được chữ: really?? Anh quyết định không thèm cho vị hôn phu của mình chút mặt mũi nào: "Là ai bám dính lấy tôi không rời? Không chịu về nhà còn đòi ngủ chung với tôi, còn hôn môi tôi?"

"Tôi thấy", Tiêu Chiến vừa nhìn Vương Nhất Bác vừa nâng tay sờ cằm, "Có câu dẫn thật, cũng là cậu câu dẫn tôi mới đúng."

"Tôi thừa nhận." Vương Nhất Bác ngoan ngoãn đáp lời, Tiêu Chiến nói gì cũng gật đầu.

Đợi cho hai vị phu phu cùng nhau rời khỏi phòng nghỉ, Tiểu Chương Hách bị Vương Nhất Bác bỏ rơi nãy giờ vẻ mặt khiếp sợ ngồi phịch xuống sô pha. Tuy không nhìn tận mắt, nhưng Chương Hách vẫn lôi điện thoại từ trong ngực ra, không đầu không đuôi nhắn vào nhóm chat một câu:

Đánh chết tôi đi cả nhà ơi!

Hiện trường đính hôn nhất định là không thiếu đề tài bàn tán, Vương Nhất Bác đeo vào tay Tiêu Chiến chiếc nhẫn kim cương được định chế sẵn, Tiêu Chiến lễ thượng vãng lai tặng lại Vương Nhất Bác bức tranh trứ danh của chính bản thân.

*lễ thượng vãng lai: có qua có lại

"Chậc." Lý tiểu thư vẫn luôn thầm mến Vương Nhất Bác nhìn thấy quà đáp lễ của Tiêu Chiến, lôi kéo chị em cùng nhau trào phúng: "Nhà nghèo cửa nhỏ ra ngoài không đặt nổi tiền cược, đáp lễ cũng chỉ bỏ ra được một bức tranh, tống biệt người khác hay gì."

"Quả thật là so với một năm phá sản một công ty của Lý tiểu thư, hẳn là không xa hoa bằng." Tiêu Chiến ý cười trong vắt, kéo tay Vương Nhất Bác đi tới cạnh Lý tiểu thư chậm rãi nói.

Mà trung tâm trận bão Vương Nhất Bác, chỉ đứng cạnh hôn phu của mình, nhịn không được bật cười.

--------------------
Tác giả:
Không hổ là ớt tiêu nhỏ phố núi 🌶️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net