Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nhất Bác tính toán đào hôn, nói chính xác, Vương Nhất Bác tính đem Tiêu Chiến bỏ trốn khỏi hôn lễ.

Buổi lễ kết hôn này đối với Vương Nhất Bác mà nói, trừ mệt người ra thì không còn ưu đãi nào khác, lần thứ 85 bị mẹ kéo đến cửa hiệu chọn lễ phục, giống như con khỉ ở đoàn xiếc không ngừng ra vào phòng thay đồ.

Vương Nhất Bác một phen kéo Tiêu Chiến tinh thần mỏi mệt vào phòng thay đồ của mình, chị nhân viên đứng cách đó không xa nhìn thấy nhưng không dám trách, chỉ cùng nhau tám chuyện hai người họ tình cảm không tồi, cảm giác cũng không giống hôn nhân hợp đồng.

"Anh có mệt không?" Vương Nhất Bác xoa tay Tiêu Chiến hạ giọng hỏi.

Tiêu Chiến liếc đôi mắt xinh đẹp của mình một cái, không có người ngoài trong này, tiểu thiếu gia cũng lười giả vờ: "Cậu nói xem."

"Em cảm thấy phụ huynh hai nhà thực sự rất biết giày vò người khác." Vương Nhất Bác vươn tay chỉnh chỉnh cà vạt thở dài.

"Đi thôi, ra diện kiến thái hậu." Tiêu Chiến xoay xoay cổ áo, định bụng đứng dậy ra ngoài.

"Cho nên là. . . " Vương Nhất Bác đóng sập cánh cửa vừa mới bị Tiêu Chiến mở ra lại: "Muốn cùng em bỏ trốn không?"

Tiêu Chiến bỏ lại hai vị phụ huynh còn đang tỉ mỉ lựa chọn trang phục, theo Vương Nhất Bác lén ra từ cửa sau, ngồi lên xe mới phản ứng lại, bọn họ đây không phải là đang đào hôn sao.

"Vương Nhất Bác." Vương Nhất Bác mở mui xe, Tiêu Chiến ngồi ghế phó lái vươn tay bắt được một ngọn gió đêm, quay đầu nhìn Vương Nhất Bác: "Chúng ta đây là đào hôn."

"Anh nói gì?" Xe chạy không quá nhanh, nhưng tiếng gió bên tai Vương Nhất Bác đã gạt hết thanh âm của Tiêu Chiến.

"Tôi nói!" Tiêu Chiến đặt hai tay lên miệng, vừa cười vừa hét lên với Vương Nhất Bác: "Hai chúng ta! Không phải đang bỏ trốn! Là đào hôn!"

Vương Nhất Bác nghiêng đầu nhìn ánh mắt đang mỉm cười của Tiêu Chiến, cùng cười rộ lên: "Muốn ra biển không?" Vương Nhất Bác hỏi anh.

Tiêu Chiến mắt mở to mừng rỡ, dùng sức gật mạnh đầu thúc giục Vương Nhất Bác lái nhanh một chút. Vương Nhất Bác đánh tay lái, xem hướng bờ biển xuất phát, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn cái người giống như một đứa nhỏ đang cố gắng bắt lấy từng ngọn gió. Trước khi rời đi Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến đều ăn ý tắt điện thoại, một đường đi đến lúc chạng vạng, đón gió ở bờ biển không hề cảm thấy tẻ nhạt. Tiêu Chiến còn không phát hiện ra trong xe không bật nhạc.

Cạnh bãi biển có một quán bar ngoài trời, Tiêu Chiến lôi kéo Vương Nhất Bác chạy trên cát, trực tiếp đem giày cởi ra, ném qua một bên, nắm tay Vương Nhất Bác.

"Cẩn thận trong cát có vật nhọn." Vương Nhất Bác đi phía sau Tiêu Chiến, yên lặng cầm giày giúp tiểu thiếu gia.

"Mẹ tôi tìm đại sư tính rồi, nói năm nay tôi phải kiếm được vận may lớn mới tránh khỏi tai ương." Tiêu Chiến quay đầu hướng Vương Nhất Bác làm mặt quỷ.

Vương Nhất Bác ngắm trời chiều rơi xuống biểu tình sinh động của Tiêu Chiến, cũng làm lại một cái mặt quỷ chọc anh: "Đồ mê tín."

Tiêu Chiến lườm Vương Nhất Bác, nhăn mặt quay đi: "Cũng không biết là ai, bắt chước người ta treo thần tài lên tường đâu."

"Em hong khô thôi." Vương Nhất Bác bĩu môi cười cười, bộ dạng đánh chết cũng không thừa nhận mình mê tín.

Hai người phải một câu trái một câu tiêu sái đến quầy bar trả tiền, Tiêu Chiến nhìn sang tốp năm tốp ba vị khách bên cạnh đang tay cầm ly cocktail, nuốt nuốt nước miếng, đưa tiền cho ông chủ: "Một ly Mojito, loại có chanh í."

Tiêu Chiến còn đang nói dở dang, miệng đã bị Vương Nhất Bác che mất, nghe tiếng Vương Nhất Bác vang lên bên tai: "Đừng nghe anh ấy, ông chủ, cho hai trái dừa."

Tiêu Chiến hung hăng trừng mắt với Vương Nhất Bác, cậu buông miệng anh ra nhún nhún vai: "Em không nói chuyện với sâu rượu."

Tiêu Chiến tự biết tửu lượng của mình kém, khóe môi mấp máy cuối cùng cái gì cũng không nói, ôm trái dừa chạy ra nghịch nước biển.

Tiêu Chiến giận dỗi không thèm để ý Vương Nhất Bác, một bên nghịch nước một bên ghi hận Vương Nhất Bác không cho anh uống rượu, vừa nói thầm vừa không quên trút giận lên đầu ống hút. Tuy nước dừa cũng rất ngon, nhưng mà! Không thể nào bằng cocktail bên bờ biển được nha!

"Ui chao!" Vương Nhất Bác bước đến bên cạnh chọc chọc vào Tiêu Chiến đang ngồi một chỗ nhặt ốc mượn hồn: "Đừng giận mà, cho anh."

Tiêu Chiến nhìn thấy Vương Nhất Bác đưa qua một ly mojito, rầm rì vài câu mới cầm lấy: "Xem như cậu thức thời."

"Một ly thôi." Vương Nhất Bác lắc lắc tay trước mặt Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến bĩu môi, thầm nghĩ, ít còn hơn không có, cái miệng nhỏ uống từng ngụm từng ngụm mojito, tay mân mê vỏ ốc mượn hồn.

Vương Nhất Bác đặt mông xuống bờ cát, nhìn mặt trời từ từ khuất sau núi ở phía xa xa, lại nhìn người bên cạnh đang cầm điện thoại chụp đông chụp tây, đột nhiên cúi đầu cười, nhớ tới lời ông chủ nói với cậu lúc quay lại mua mojito.

"Của cậu không thu tiền, ly này tính vào rượu mừng cưới hai người cho tôi nhé." Ông chủ nhìn Vương Nhất Bác quay lại quầy lần nữa nói.

Khách khứa xung quanh nghe ông chủ nói vậy đều nâng ly chúc mừng Vương Nhất Bác, chúc phúc cậu và Tiêu Chiến tân hôn khoái hoạt, một đời hạnh phúc mỹ mãn.

Vương Nhất Bác đột nhiên hối hận, bất kể mệt thế nào, bất kể vô vị bao nhiêu, cậu cũng muốn cùng Tiêu Chiến cử hành hôn lễ.

Cậu muốn cùng Tiêu Chiến đi qua hành lang dài, ở trước mặt cha sứ nói con nguyện ý.

Cậu muốn cùng Tiêu Chiến kết hôn.

Cậu hình như đã thích Tiêu Chiến.

Vương Nhất Bác thầm nghĩ trong lòng, cậu xong đời rồi, cậu yêu Tiêu Chiến.

-------------------
Tác giả:
Thực sự là song hướng thầm mến, vô tình không nhận ra, yêu rồi mới cưới. Chỉ là một câu chuyện cũ, không có người thứ ba, không có cẩu huyết, yêu đương ê ẩm ngọt ngào!

Editor:
Dạ tác giả, vậy em mới edit năng nổ thế này chứ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net