32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vào mùa xuân, một tin tức bất ngờ ập đến với hai người.

Nhà trường đột nhiên thông báo sẽ phá bỏ ký túc xá bỏ hoang và xây dựng thư viện mới.

Loại hoạt động này vẫn thường xảy ra ở bất kỳ trường học nào, lúc này học sinh của họ đang phải đối mặt với kỳ thi tuyển sinh đại học, sau khi thi xong sẽ tốt nghiệp và sau khi tốt nghiệp xong, nhà trường cũng không còn liên quan gì đến họ nữa, lúc này, nơi đây đối với học sinh sẽ trở thành "trường cũ".

Tuy không phải "cải tạo trường học sau khi đã ra trường", nhưng về bản chất thì vẫn tương tự. Lớp học sinh cuối cấp này còn đang nóng lòng chờ đến ngày thư viện được xây dựng chứ đừng nói đến cơ hội được vào thư viện, cuộc đời bọn họ không chỉ có ngày và đêm mà còn có cả những câu hỏi không bao giờ có lời giải đáp.

Giáo viên ở phía trên vừa thông báo tin tức xong thì bên dưới đã có những tiếng xì xào, bàn tán không ngớt.

"Thật là... Chúng ta sắp tốt nghiệp và trường chuẩn bị xây một thư viện mới..."

"Cao trung xây thư viện mới, không biết chúng ta có tới đó được không?"

"Chắc chỉ là xây cho đẹp thôi..."

"Ký túc xá bị ám bị phá bỏ để xây thư viện. Họ đang cố trấn áp những thứ đó sao..."

Nhưng với Tiêu Chiến mà nói, những điều người khác quan tâm vốn không phải thứ cậu bận tâm. Điều cậu lo lắng lúc này là cậu sắp mất đi nơi trú ẩn tạm thời rồi.

Không, nó không hẳn được gọi là "nơi trú ẩn". Cậu từ lâu đã coi ký túc xá phủ đầy dây thường xuân còn quan trọng hơn cả khái niệm về nơi được gọi là "nhà".

Ký túc xá không giống như một "ngôi nhà", nó không hào nhoáng, đẹp đẽ thậm chí còn bị người ta đồn thổi và đặt cho cái tên là nơi bị ám. Nhưng nó là nơi khác biệt và độc nhất. Và có lẽ vì khác biệt nên nó bị xa lánh, nhưng Vương Nhất Bác đã chọn nơi này, vì thế Tiêu Chiến cũng sẽ theo hắn chọn nó.

Ký túc xá hoàn toàn phù hợp với bọn họ.

Nên nơi này với hai người không chỉ đơn thuần là "nhà".

Sau khi giáo viên thông báo thông tin không mấy quan trọng này xong, cô tiếp tục bài giảng của mình. Nhưng Tiêu Chiến ngược lại không thể bình tĩnh nổi, trong đầu cậu chỉ toàn là tin tức không mấy tốt lành này.

Rời đi là điều không thể tránh, hai người không thể sống ở đó mãi, sau khi đi qua mùa đông khắc nghiệt, mùa xuân và mùa hè rồi sẽ nhanh chóng đến. Vào ngày tốt nghiệp, bọn họ sẽ phải nói lời tạm biệt với mọi thứ ở ngôi trường này, kể cả ký túc xá phủ đầy dây thường xuân kia.

Nhưng Tiêu Chiến không muốn rời đi quá sớm, cậu muốn tốt nghiệp là thời hạn cuối cùng.

Tiêu Chiến chán nản đến mức mất hết tập trung trong giờ toán, giờ học mà cậu luôn cần tập trung và lắng nghe cao độ, nhưng hôm nay cậu chẳng những không tiếp thu được gì mà còn không ngừng lo lắng.

Tan học, Tiêu Chiến uể oải thu dọn tập sách, Vương Nhất Bác từ cửa sau đi vào, nhìn thấy vẻ mặt không vui của cậu liền hỏi: "Sao vậy?"

"Cậu đã biết chưa, ký túc xá sắp bị phá bỏ."

"Ừm, nó sắp bị dỡ bỏ. Chúng ta có thể thuê một nơi để ở tạm trước."

Vẻ mặt hắn rất bình tĩnh, không hề có chút buồn bã hay nuối tiếc gì. Điều này chẳng khác nào nói rằng nỗi phiền muộn của Tiêu Chiến là rất thái quá.

Lúc Vương Nhất Bác lựa chọn nơi ở, hắn chỉ dựa vào trực giác và bản năng, bản tính hắn vốn thô bạo và thẳng thắn, Vương Nhất Bác căn bản không hiểu rõ nội tâm một người có thể phong phú như thế nào. Tiêu Chiến nhạy cảm là đúng, chỉ là Vương Nhất Bác không thể nhận ra.

Tiêu Chiến vì vậy mà thất vọng, cậu cảm thấy Vương Nhất Bác chẳng hiểu mình gì cả.

Cậu đập mạnh quyển sách toán vào ngực Vương Nhất Bác, đôi mắt rủ xuống, như thể phải chịu chuyện bất bình gì rất nặng nề. Vương Nhất Bác không biết lời nói dường như ân cần của mình lại khiến Tiêu Chiến nghĩ nhiều, hắn nhìn thấy vẻ mặt Tiêu Chiến trở nên tệ hơn liền cảm thấy rất bối rối.

"Sao vậy, bảo bảo? Tôi không để cậu không có nơi ở đâu, đừng lo mà..."

Lời nói đơn thuần lại giống như đổ thêm dầu vào lửa. Vương Nhất Bác hoàn toàn không hiểu Tiêu Chiến đang có tâm tư gì.

Cậu tức giận đi ra ngoài, cũng không thèm thu dọn tập sách nữa, trực tiếp bỏ chúng lại đó.

Vương Nhất Bác nhanh chóng thu dọn balo lại — mọi thứ phải được sắp xếp ngăn ngắn, mỗi cuốn sách cũng phải được xếp theo từng kích cỡ lớn nhỏ. Hắn từng nghĩ việc này thật không cần thiết, dù sao cũng phải lấy ra hết cả mà, xếp đẹp đẽ như vậy thì có ích gì? Hắn luôn nhét mọi thứ vào rồi đổ chúng ra một lượt. Nhưng với Tiêu Chiến thì không được phép làm như thế, nếu làm sai cậu sẽ tức giận, thói quen nhỏ này cũng bị đám nam sinh kia phát hiện từ lâu, bọn chúng thường xuyên giấu cặp sách cậu, đồng thời cũng cố tình làm xáo trộn sách vở trong đó, rồi hả hê trước nỗi bất hạnh của Tiêu Chiến thì nhìn thấy mớ hỗn độn trong cặp.

Vương Nhất Bác lao ra đuổi theo Tiêu Chiến với hai chiếc balo trên lưng, Tiêu Chiến không chạy, cậu chỉ là đi rất nhanh, vì thế chỉ cần Vương Nhất Bác chạy theo hắn có thể đuổi kịp cậu.

Hắn vẫn chỉ biết Tiêu Chiến đang tức giận, nhưng lại không biết cậu giận dỗi vì điều gì. Dù sao ưu tiên hàng đầu vẫn phải là dỗ dành người trước mặt đi đã.

"Nói cho tôi biết có chuyện gì đã. Nếu cậu không nói, tôi cũng không biết cậu đang có chuyện gì..."

Tiêu Chiến vẫn bước rất nhanh, cậu không thèm để ý tới Vương Nhất Bác. Đã qua xuân nhưng trời vẫn rất lạnh, trên cổ cậu vẫn còn đang mang khăn choàng cùng màu với khăn của Vương Nhất Bác, chiếc khăn màu xám đậm có mấy cái tua rua ở đuôi, đang đung đưa theo bước đi của chủ nhân.

...Mặc dù rất không phù hợp nhưng Vương Nhất Bác lại nghĩ Tiêu Chiến vẫn rất đáng yêu dù cho lúc này cậu có đang giận dỗi.

Hắn không còn cách nào khác đành phải từ phía sau, nắm lấy đuôi khăn đang đung đưa của Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến buộc phải dừng lại, cậu quay lại trừng mắt nhìn người kia.

"Tôi hiện tại đang tức giận, một lát nữa bình tĩnh rồi sẽ nói với cậu..."

Vương Nhất Bác nghe xong chỉ có thể buông khăn choàng ra, hắn cứ vậy đi theo phía sau Tiêu Chiến.

Lúc đi đến ký túc xá tối tăm, Tiêu Chiến dừng lại và tình cờ đứng trước một bức tường trắng có dán cảnh báo an toàn phòng cháy chữa cháy.

"Tôi không lo lắng không có chỗ ở. Dù cậu không còn một xu, tôi vẫn sẵn lòng ngủ ngoài đường, chỉ cần có thể được bên cậu."

Vương Nhất Bác bối rối trước lời thú nhận bất ngờ của đối phương, nhưng hắn không nói gì.

"...Cậu nghĩ gì về nơi này?"

Vương Nhất Bác: "...Nơi ở?... là nơi ở... của chúng ta?"

Hắn gặp khó khăn trong việc bày tỏ cảm xúc của mình, Vương Nhất Bác ngượng ngùng nhìn Tiêu Chiến — cậu dường như không quá hài lòng với câu trả lời của hắn.

"Cậu biết không, lúc cậu còn cưỡng ép tôi, cậu rất vui vẻ muốn đưa tôi đến đây, nhưng tôi lại thấy rất nhàm chán. Bởi vì nơi này chỉ là nơi ở của cậu và cậu muốn khoe khoang nó với tôi. Nhưng cũng vì cậu đã khoe khoang nó, nên nơi này đã đến với tôi. Sau này khi đã quyết định sẽ ở bên cạnh cậu, tôi đã coi nơi này như nhà của tôi — ngôi nhà chung của chúng ta. Nơi này có ý nghĩa rất lớn với tôi, hay nói đúng hơn nó có ý nghĩa rất lớn với chúng ta."

Cậu hít một hơi thật sâu và nói tiếp: "Vì vậy cậu có hiểu không, tôi chỉ... chỉ là không chịu được khi phải rời đi nơi này."

"Nhưng có vẻ cậu không hiểu tôi."

Vương Nhất Bác chăm chú lắng nghe, trong lòng hắn cũng nhẹ nhõm hơn. Hắn đã tưởng tượng ra rất nhiều lý do khiến Tiêu Chiến tức giận, nhưng hắn lại không ngờ vấn đề lại là một chuyện nhỏ như vậy — một chuyện nhỏ tưởng chừng không mấy đáng kể nhưng với Tiêu Chiến lại là một chuyện rất lớn.

Hắn không thể trách Tiêu Chiến vì đã ầm ĩ, cậu là một người nhạy cảm và sâu sắc đến như vậy, hắn không thể nghĩ Tiêu Chiến lại phải buồn bã vì sự vô tâm của mình.

Hắn phải càng bảo vệ những tâm tư nhỏ bé của Tiêu Chiến, vì hắn đã làm sai và làm không tốt.

"Không phải tôi không hiểu cậu, chỉ là tôi không ngờ cậu lại sâu sắc như thế. Bảo bảo, cậu có thể tha thứ cho một kẻ kém cỏi như tôi được không?" Vương Nhất Bác nắm tay của Tiêu Chiến, ôm lấy một cách chân thành.

"Tôi biết, cậu nghĩ nơi này rất quan trọng đối với chúng ta, nhưng tôi lại có thể dễ dàng rời bỏ nó. Cậu vì điều này mà tức giận đúng không?"

Tiêu Chiến gật đầu thật mạnh.

"Chà, nơi này rất quan trọng. Cậu nói đúng. Tôi cũng nghĩ vậy — nhưng tôi nói sẽ tìm nơi khác không phải vì nơi này không có ý nghĩa gì với tôi. Tôi chỉ là không muốn cậu phải lo ngại về nơi ở của chúng ta."

"Tôi cũng trách lầm cậu." Tiêu Chiến thấp giọng lẩm bẩm.

"Không đâu, cậu trách tôi là đúng, là tôi sai, tôi đã không suy nghĩ thấu đáo, cậu tha thứ cho tôi có được không? Cậu còn chưa đồng ý sẽ tha thứ cho tôi đâu."

"Được rồi, tôi tha thứ cho cậu mà." Nhưng Tiêu Chiến vẫn còn ủ rũ.

Vương Nhất Bác biết Tiêu Chiến còn đang buồn vì ký túc xá sắp bị phá bỏ. Cậu ấy rất rộng lượng, dù việc bọn họ rời đi và ký túc xá bị phá bỏ chỉ còn là vấn đề thời gian, nhưng Tiêu Chiến vẫn cần thời gian để tiếp thu chúng.

Vương Nhất Bác chợt nghĩ ra một cách.

"Có muốn lên đó nhìn một chút không?"

Hắn đang nói đến tầng ba và bốn của ký túc xá, Vương Nhất Bác chưa bao giờ đi đến tầng cao nhất. Ký túc xá có sáu tầng, hắn đã đi đến tầng bốn. Người ta nói rằng tình trạng của hai tầng trên cùng rất tồi tệ, bởi vì cậu bé đã chết trong vụ tai nạn sống ở tầng sáu, nên càng đến gần tầng sáu, oán khí sẽ nặng nề hơn. Tất nhiên, Vương Nhất Bác không sợ ma hay oán khí, hắn chỉ là không muốn đi đến một nơi bẩn thỉu và bừa bộn hơn mà thôi.

Mấy phòng ở tầng ba và bốn vẫn còn vài thứ hỗn độn.

Tiêu Chiến đột nhiên nhớ đến tầng trên cùng: "Đi thôi! Chúng ta lên tầng sáu đi."

"Tôi cũng chưa bao giờ đi tới tầng sáu, nghe nói tình trạng trên đó rất không tốt, cậu thật sự muốn đi à?"

"Đi chứ, nghe nói tầng sáu có ma, thử xem chúng ta có gặp được con ma nào không."

Vương Nhất Bác sẽ hoàn toàn chiều theo ý Tiêu Chiến trong mấy vấn đề này, cậu muốn đi đâu thì cứ đi.

Thế là hai người bước lên hành lang tối tăm, chật hẹp và bụi bặm để đi đến tầng sáu. Có một tủ quần áo bằng sắt lớn chặn nửa lối vào. Tủ quần áo đặt đó để ngăn không cho người khác đi vào trong.

Họ bước vào từ nửa chỗ trống còn lại của toàn nhà, dùng điện thoại di động bật đèn pin, hai người nhìn thấy dưới mặt đất ngổn ngang đầy rác, tình trạng nơi này thật sự rất tệ.

Hai người cũng phát hiện có rất nhiều rác rưởi vốn không thể gọi là "rác", chúng là hỗn tạp rất nhiều thứ bị học sinh vứt xuống đất nên mới trở thành rác mà thôi.

Nhiều cuộn giấy vệ sinh chưa được dùng hoặc chỉ mới dùng một ít, ngoài ra còn mấy cuốn sách giáo khoa, vở, bút bi và các đồ dùng học tập khác nằm lộn xộn; còn có những chai sữa tắm đã mở nắp, chất lỏng bên trong cũng chảy ra ngoài, vì đã quá lâu mà đông cứng trên mặt đất, xung quanh còn có mấy chiếc dép bị vứt lung tung cả lên...

Tiêu Chiến ngồi xổm trước mấy cuộn giấy, lấy ra một xấp giấy, rồi vỗ nhẹ lớp bụi trên đó.

"Bài báo này khá hay đấy..."

Vương Nhất Bác còn tưởng cậu muốn nhặt rác, hắn vừa định nói gì đó để ngăn lại thì lại nghe Tiêu Chiến tiếp tục lẩm bẩm: "Tôi có nên đưa mấy cuộn giấy này cho ông lão nhặt rác ngoài trường không? Mà không biết ông ấy có cần nó không nữa..."

Có một ông lão thường hay nhặt rác trong thùng rác ngoài trường, bàn tay và mặt ông đều đen nhẻm.

Vương Nhất Bác hiếm khi có giác mũi hắn chua xót như lúc này.

"Cậu giống như là một chút mèo hoang nhỏ, nhưng vẫn nhớ đến chủ của mình nhỉ."

Vương Nhất Bác nửa đùa nửa thật, nhưng trong lòng hắn đã đắng ngắt như cà phê.

*ੈ✩‧₊˚

to be continued


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC