4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vì vậy, Tiêu Chiến lựa chọn im lặng, Vương Nhất Bác coi sự im lặng của cậu là ngầm đồng ý cho hắn bắn vào bên trong, một lượng lớn tinh dịch sau đó được phóng vào, lấp đầy huyệt đạo của Tiêu Chiến.

"Đồ khốn!"

Tinh dịch Vương Nhất Bác phóng ra lần nữa phá vỡ hàng rào tâm lý của Tiêu Chiến. Thứ dơ bẩn kia đã xâm nhập vào nơi dơ bẩn không kém trong cơ thể cậu, và điều duy nhất cậu có thể làm để giải phóng cơn phẫn nộ lúc này, chính là ra sức mắng Vương Nhất Bác là "đồ khốn".

Nhưng Vương Nhất Bác thật sự không quan tâm lắm, hắn đã làm được việc mình muốn làm, tiếng chửi của Tiêu Chiến cũng không khiến hắn quá bận tâm.

Hắn mãn nguyện mà mỉm cười, rút ra dương vật khiến một lượng lớn dịch nhầy ồ ạt chảy xuống từ âm đạo của Tiêu Chiến, hỗn hợp kia tất nhiên không chỉ có tinh dịch của Vương Nhất Bác mà còn trộn lẫn với nhiều thứ khác, nhưng chuyện đó với Vương Nhất Bác mà nói cũng không quá quan trọng.

Tiêu Chiến trừng mắt nhìn hắn. Cậu không biết làm sao để dọn sạch đống hỗn độn dinh dính bên dưới, cậu tuyệt đối không thể để lại thứ kinh tởm này trong người.

Nhưng Vương Nhất Bác chắc chắn sẽ không giúp cậu dọn dẹp, hắn sau khi vui vẻ thì mọi chuyện cũng kết thúc, hắn không muốn phải quan tâm thêm chuyện gì nữa.

Tiêu Chiến thấy ghê tởm, cậu thật sự muốn cho Vương Nhất Bác một bạt tay, đây là chuyện cậu luôn muốn làm với những kẻ bắt nạt mình, thế nhưng bản thân cậu lại không dám làm, cậu không muốn tự mình chuốc lấy rắc rối.

Nhưng cậu không nhận ra chỉ vì sự nhẫn nhịn của mình lại khiến bản thân luôn phải chuốc lấy tai họa.

Vương Nhất Bác kéo quần lên, Tiêu Chiến vẫn nằm ngửa người như thế, một ít chất lỏng nhớp nháp chảy xuống nền đất, trộn lẫn với bùn đất bên dưới, khiến Vương Nhất Bác nhìn thấy liền muốn buồn nôn.

"Cậu đứng dậy được không?"

Tiêu Chiến không còn sức, cậu cũng không biết cách xử lý chỗ bên dưới.

Nhưng cậu vẫn cố chống tay và nhích người dựa vào góc tường.

May mắn là không có ai đến.

"Chờ một chút." Vương Nhất Bác xoay người rời đi.

...

Thật khó để hình dung tâm trạng hiện tại của Tiêu Chiến, ngay cả ăn phân cũng không tồi tệ như tình trạng chết tiệt của cậu bây giờ, cậu chết không được, sống cũng chẳng xong, Tiêu Chiến lúc này như thể biến thành con mèo của Schrödinger* vậy.

*Thí nghiệm tưởng tượng nổi tiếng nhất trong cơ học điện tử, mọi người có thể tra gg để biết thêm nhé.

Cậu chỉ có thể chờ đợi Vương Nhất Bác trở về, hy vọng duy nhất được chết của cậu vẫn đang đặt trên người của Vương Nhất Bác, lúc này Tiêu Chiến chỉ biết sợ hãi và cầu nguyện sẽ không có ai khác tìm thấy cậu.

Cũng may Vương Nhất Bác đi rất nhanh, hắn đi mua một gói khăn giấy, lúc trở về không chút khách khí mà ném vào người cậu.

Tiêu Chiến trong lòng có chút cảm kích, nhưng chỉ một chút, một thoáng qua mà thôi.

Cậu im lặng lấy khăn giấy ra, bắt đầu lau chùi vùng kín của mình. Vương Nhất Bác làm rất mạnh, dương vật to như vậy, khiến thân dưới của Tiêu Chiến bị làm sưng đến đáng sợ, khi khăn giấy không mềm mại lắm chạm vào, cậu không khỏi đau đến tê dại. Tiêu Chiến cố bỏ qua cơn đau mà dùng sức lau, huyệt nhỏ vốn đỏ bừng lúc này dường như sắp rỉ máu.

Cậu thậm chí còn muốn lau sạch thứ này bằng khăn giấy.

Cuối cùng sau khi đã lau hết số dịch nhớp nháp kia, cậu đưa tay lau sạch hỗn hợp dịch nhầy trộn lẫn đất cát bên cạnh, lau đến không còn sót lại gì trên mặt đất mới thôi.

Sau khi dọn xong, Tiêu Chiến vịn tay vào tường đứng dậy — thân dưới cậu đau rát, hai chân không còn chút sức lực, thắt lưng đau nhức, khắp nơi đều thấy khó chịu.

Vương Nhất Bác vẫn đứng đó nhìn cậu, Tiêu Chiến cúi đầu, cậu bình tĩnh lại một lúc mới ngẩng đầu nhìn Vương Nhất Bác.

Tiêu Chiến nhìn thấy mái tóc xanh chói mắt của Vương Nhất Bác, người khác cho rằng kiểu tóc thế này rất ngầu và rất đẹp trai, thế nhưng Tiêu Chiến lại thấy cái đầu xanh dương này khiến cậu rất khó chịu, cậu ước gì mình có thể cắt hết chỗ tóc kia đi.

Đúng, cậu không thích thứ gì ở Vương Nhất Bác cả.

Tiêu Chiến muốn quay về, trước tiên cậu sẽ về nhà lấy ít tiền, sau đó bắt xe về quê...

"Này, Tiêu Chiến."

Đây là lần đầu tiên Vương Nhất Bác gọi tên Tiêu Chiến, hắn gọi không tự nhiên lắm, hai chữ này phát ra từ miệng Vương Nhất Bác dường như còn chứa rất nhiều chuyện khác.

Tiêu Chiến liếc nhìn hắn.

Cậu đoán rằng Vương Nhất Bác sẽ nói những thứ như "Tôi sẽ nói chuyện đó với người khác", nhưng dù hắn có nói gì đi chăng nữa, cậu cũng không quan tâm vì cậu sớm muộn gì rất mau cũng sẽ rời đi.

"Mẹ kiếp, tôi có thể bảo vệ cậu."

Tiêu Chiến muốn cười.

Cậu cảm thấy rất buồn cười.

'Bảo vệ', dù là loại bảo vệ nào thì cũng rất nhảm nhí, đó cũng chỉ là một sự đe dọa mà thôi. Thứ Vương Nhất Bác muốn chính là thân thể quái dị của cậu, hắn chỉ muốn cái lỗ bên dưới, còn mắt, mũi, miệng hay những cái khác đều không quan trọng.

Nếu cậu không đồng ý trao thân thể mình cho hắn, hắn sẽ nói với người khác về cái cơ thể quái vật này.

Trong lòng Tiêu Chiến rất rõ chuyện này.

Vương Nhất Bác đương nhiên không biết Tiêu Chiến đang nghĩ gì, lòng hắn đang tràn ngập kỳ vọng, hắn hy vọng Tiêu Chiến sẽ đồng ý mình. Suy cho cùng, bản thân hắn cảm thấy đây là một đề nghị rất tốt.

"Ồ."

"Cậu 'ồ' là sao?"

"Chắc là chấp nhận đi."

Tiêu Chiến quyết định tạm thời sẽ không chết, nếu Vương Nhất Bác không tiết lộ bí mật của mình, vậy thì cậu vẫn còn hy vọng sống sót.

Kỳ thực cậu không muốn chết, bởi vì chết là một việc vô cùng đau đớn, đối với cậu cái chết lý tưởng nhất chính là tắt thở trong lúc ngủ, so với việc chết đuối, bị nước tràn vào phổi mà nghẹn chết, cậu cảm thấy chắc hẳn sẽ rất đau đớn.

Dù vậy suy nghĩ của Vương Nhất Bác lại rất đơn giản, giống như bây giờ Tiêu Chiến chấp nhận đề nghị của hắn, bản thân hắn sẽ rất vui vẻ.

Tiêu Chiến lảo đảo lùi lại, cậu không khỏi nghĩ đến những thay đổi sắp tới trong cuộc sống của mình.

Thay vì bị nhiều người bắt nạt, cậu không biết việc chỉ bị một kẻ bắt nạt là như thế nào.

Có lẽ cái sau sẽ nhỉnh hơn cái trước một chút, chỉ cần cậu ngoan ngoãn nghe lời, Vương Nhất Bác sẽ luôn có thể giữ bí mật cho cậu, đồng thời, cậu cũng sẽ được bảo vệ khỏi sự bắt nạt của kẻ khác, cũng như bí mật của cậu sẽ không bị ai phát hiện cả.

Tiêu Chiến chậm rãi suy nghĩ rồi vô thức bước về nhà. Cậu không cầm theo balo, cũng không dám quay lại lấy cặp nữa, điều này có nghĩa cậu không thể làm bài tập về nhà, rất có thể ngày mai cậu sẽ bị giáo viên đuổi ra khỏi lớp và phải chịu đựng đứng trước cửa lớp cả ngày.

Nhưng cậu cũng không để ý lắm, dù sao loại chuyện này trước đây vẫn thường xuyên xảy ra. Chỉ là những lần trước không phải do cậu quên mang túi mà là balo của cậu bị kẻ khác giấu mất hoặc vứt đi ở nơi nào đó, lần đầu tiên cặp bị vứt, cậu đã đi tìm suốt đêm nhưng chẳng thể tìm thấy. Cho đến hôm sau khi đến trường, cậu thấy balo của mình đã ở đó, nó được đặt gọn gàng trong bàn học. Lúc đầu cậu còn sợ hãi vì không thể làm bài tập, nhưng về sau cậu dần bình tĩnh hơn, cậu tìm cách trấn an bản thân, sẽ có thể tìm được, nếu không tìm thấy thì có nghĩa là mất rồi hay dù sao chỉ là bị phạt vì không làm bài tập thôi, cũng không sao cả.

Giáo viên biết hoàn cảnh của cậu nhưng họ không can thiệp, vì vậy mà khi cậu bị vứt cặp và không thể làm bài tập về nhà, họ cũng chỉ yêu cầu cậu ra đứng ngoài cửa lớp mà không nói thêm gì.

Đây có lẽ là sự an ủi cuối cùng rồi.

Sau khi trở về, việc đầu tiên cậu làm là đến cửa hàng kính gần nhà, theo đơn thuốc cũ chọn một cặp kính gọng đen gần giống với cặp kính lúc trước, mua cái rẻ nhất rồi đeo vào.

Sau đó cậu bước về nhà, lấy chìa khóa trong túi ra, 'cạch' một tiếng, mở cửa bước vào và đóng sầm cửa lại.

Ngôi nhà tăm tối và ẩm ướt, Tiêu Chiến luôn cảm thấy như mình đang sống trong một cái hang. Bóng đèn trên đầu cậu rất nhỏ, phát ra ánh sáng vàng mờ và luôn có thể bị hỏng, Tiêu Chiến phải mua rất nhiều loại bóng đèn kia để dự phòng.

Mẹ không cho cậu mua bóng đèn loại tốt vì bà cho rằng đó là việc phung phí, dù sao cả ngày mụ ta cùng Tiêu Chiến cũng không ở nhà, đèn cũng chỉ cần bật vào ban đêm, mua loại tốt có ích lợi gì.

Nhưng mụ đã quên mất một điều, con trai mụ đang học cấp 3, bài vở rất nặng và luôn cần làm rất nhiều bài tập. Tiêu Chiến làm bài dưới ánh sáng kém như vậy, mắt làm sao mà tốt được, đây cũng chính là nguyên nhân khiến cậu cận thị.

Đôi khi Tiêu Chiến cảm thấy làm bài dưới đèn đèn còn tốt hơn là ở nhà. Cậu cũng từng thử như vậy, nhưng mùa hè thì quá nóng, mùa đông lại quá lạnh, chỉ có vào mùa xuân và mùa thu là thích hợp.

Tiêu Chiến cảm thấy nhẹ nhõm một chút vì hôm nay không phải làm bài tập. Cậu cuối cùng có thể thoát khỏi mấy thứ nhức đầu như Trung văn, toán học và tiếng Anh rồi. Nghĩ thế cậu nằm trên giường rồi ngủ một cách bình yên.

Tiêu Chiến mong rằng tối nay mẹ cậu không về, như thế cậu mới có thể yên bình trong nhà ngủ đến tối muộn và tỉnh dậy đi học vào sáng hôm sau.

Suy nghĩ như vậy khiến cậu dễ chịu hơn rất nhiều, cuối ngày cũng không tệ, có thể ngủ yên giấc là một trong những điều hạnh phúc nhất trong lòng Tiêu Chiến.

Cậu mệt mỏi khủng khiếp, cả về thể chất lẫn tinh thần nên nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, cậu ngủ sâu đến nỗi chuông báo thức reo vào buổi sáng cũng không nghe, cho đến lúc tỉnh dậy, dù cậu có chạy nhanh đến mấy thì cũng sẽ muộn học.

Khi Tiêu Chiến vội vã chạy đến lớp thì mọi người đang trong giờ đọc sách sớm. Cậu cố ý đứng bên ngoài nhận phạt, hình phạt hôm nay sẽ bắt đầu từ giờ đọc sách buổi sáng.

Cậu không có sách trong tay và cũng chẳng muốn bước vào đối diện với đống bừa bộn ở trên bàn, vì thế Tiêu Chiến chỉ đành chán nản dựa lưng vào bức tường quét vôi trắng.

"Đi lấy sách đi. Còn đứng đây làm gì." Thế nhưng giáo viên lại bước ra và nhất quyết bắt cậu phải lấy sách.

Tiêu Chiến đành phải đi vào đọc sách, đúng như những gì cậu tưởng tượng, balo được đặt nguyên vẹn ở trên bàn, nhưng bàn học lại có những hình vẽ nguệch ngoạc bằng bút lông dầu, Tiêu Chiến không biết hình vẽ đó là gì. Nó quá trừu tượng, là hình một khối dày đặc, nhưng chắc chắn nó không phải là thứ tốt đẹp gì.

Tiêu Chiến bây giờ không thể ngồi chùi những thứ đáng ghét này được, hơn nữa nó cũng không dễ chùi sạch, dù cậu có ra sức như thế nào vẫn sẽ luôn để lại dấu vết trên bàn. Những dấu vết sót lại trên chiếc bài cũ của cậu cho dù đã được sơn lại thì vẫn có thể nhìn thấy dấu đó thôi.

Cậu đưa tay vào balo, thế nhưng lại chạm vào thứ gì đó mềm mềm, khiến cậu không khỏi kinh hãi.

Tiêu Chiến lấy vật mềm mềm ra nhìn, hóa ra đó là một con sâu xanh béo mập.

Cũng may Tiêu Chiến không mạnh tay, nếu không con sâu mập đã bị bóp tan nát rồi, mà cũng may cậu không hề sợ sâu bọ.

Tiêu Chiến nhìn con con trùng to béo kia.

Đôi mắt của nó nhỏ đến mức cậu không thể nhìn thấy, nhưng cậu đoán chắc nó cũng đang nhìn mình và nó hiện tại đang muốn trốn thoát khỏi con người này. Con côn trùng bất lực mà vùng vẫy, nó cố gắng thoát khỏi móng vuốt của Tiêu Chiến, nhưng nó đương nhiên không thể nào thoát ra được.

Tiêu Chiến không khỏi nghĩ tới chính mình, cậu bây giờ cũng giống như con sâu béo mập này thôi, dễ dàng bị người khác bắt giữ, lại không thể chạy trốn, dù cho người khác muốn giẫm đạp hay bóp chết nó, nó cũng không thể trốn tránh việc trở thành đống bùn nhão kinh tởm trên mặt đất kia.

Tiêu Chiến bước ra ngoài với cuốn sách giáo khoa của mình, cùng con sâu xanh còn đang cầm trên tay của cậu.

*ੈ✩‧₊˚

to be continued


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC