17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Chiến chính thức khởi kiện Qinshan Entertainment để chấm dứt hợp đồng.

Hotsearch một lần nữa tăng vọt lên vị trí đầu tiên như điên. Một số cư dân mạng suy đoán rằng Qinshan Entertainment chưa hề đưa ra tuyên bố thừa nhận hay phủ nhận để bảo vệ Tiêu Chiến trong lần scandal này. Đa số đều suy đoán chính sự thờ ơ này đã trở thành ngòi châm khiến Tiêu Chiến muốn chấm dứt hợp đồng; một số người phản pháo rằng Tiêu Chiến đã bị Qinshan Entertainment bỏ rơi và anh muốn kiện họ để lấy tiền đền bù nhằm nhảy sang công ty khác ...

Một ngàn người có một ngàn ý kiến, có vô số những ý kiến ​​khác nhau, nhưng dường như chẳng ai quan tâm sự thực là như thế nào.

Luật sư của Tiêu Chiến cũng cho rằng trận này rất khó phân tranh.

Tiêu Chiến không có bằng chứng nào chứng minh Tần Nghị đứng sau, một mình lời làm chứng của người đại diện nói và vài suy đoán sẽ không thể làm bằng chứng khi ra tòa, hơn nữa người đại diện đã bị công ty gọi lại vài ngày sau khi sự việc xảy ra và tái phân công vào một đoàn đội khác. Vào thời điểm này, hoàn toàn không quá khi nói rằng anh đang đơn độc và bơ vơ chiến đấu với mọi thứ.

Ngay cả khi vụ kiện chấm dứt hợp đồng thu hút được sự chú ý của một số cư dân mạng, cũng chẳng khác nào múc lấy một gáo nước từ đại dương bao la, vô ích. Trong suốt một thời gian dài, chỉ có Tiêu Chiến bị đặt ra giữa, làm tâm điểm chỉ trích của dư luận.

Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, gần như toàn bộ tài nguyên ban đầu dành cho Tiêu Chiến đều chuyển hết cho Chu Dương. Đây chẳng phải chuyện tình cờ, Chu Dương không chỉ muốn đối đầu với Vương Nhất Bác mà nếu có thể, hắn cũng muốn hạ được Tiêu Chiến

Cứ vậy, một số người bắt đầu lên tiếng cho rằng Vương Nhất Bác tàn nhẫn và bất công,bọn họ cho rằng tất cả những điều này là việc đoàn đội Vương Nhất Bác được lợi. Vốn dĩ, ngành công nghiệp giải trí không thể chứa cùng lúc hai diễn viên hàng đầu, một đất không thể có hai vua. 

Đây là một thành quả nữa mà Chu Dương không ngờ tới, thậm chí hắn còn bắt đầu cho rằng người tiếp theo bị cuốn vào tâm bão dư luận sẽ là Vương Nhất Bác, một mũi tên trúng hai con nhạn.

Nếu sự thể diễn diễn đúng như vậy, Chu Dương có thể có được mọi thứ mà không cần cố gắng quá nhiều.

Nghĩ đến chuyện việc này có thể giải quyết chỉ bằng bò lên giường, Chu Dương cảm thấy cái giá này cũng chẳng đắt đỏ gì.

Việc casting cho "Thành Tây" vẫn bất phân thắng bại. Thẩm Dục Thần muốn chọn Vương Nhất Bác. Ông cho rằng phần diễn của Vương Nhất Bác thực tế hơn, còn Chu Dương lại diễn quá sách vở. Nhưng các nhà đầu tư vào bộ phim này cũng nghe ngóng các sự kiện gần đây, một số người trong bọn họ cảm thấy việc chọn Vương Nhất Bác cho vai diễn này quá rủi ro, và nếu họ không cẩn thận, khoản đầu tư này có thể bị thả trôi nổi, đừng nói đến sinh lời.

Đạo diễn Thẩm không đồng ý, ông vẫn quyết tâm ký hợp đồng với Vương Nhất Bác cho dù nếu chỉ dựa vào vốn tự thân của ông thì không đủ để hỗ trợ quay cả bộ phim. Nhưng Thẩm Dục Thần là một người rất cứng đầu, chuyện thương lượng với nhà đầu tư bế tắc cho đến bây giờ, vẫn chưa được quyết định.

- Trừ phi Vương Nhất Bác đích thân nói rằng sẽ không diễn, nếu không chúng ta sẽ không nói chuyện này nữa! Phim của tôi, không đến lượt những người đó chỉ tay!

Nhà sản xuất nghe Thẩm Dục Thần nổi cơn tam bành, trong tai muốn lùng bùng cả rồi, vẫn phải nín nhịn nhiều lần thuyết phục ông:

- Anh không nghĩ rằng Chu Dương có thể làm được sao? Vì cậu ta cũng có thể diễn xuất như yêu cầu, chúng ta có thể chọn cậu ta. Cao tầng tư bản bỏ tiền ra, bọn họ cũng rất bảo thủ, anh không phải không biết…

- Chu Dương có thể diễn, nhưng tại sao tôi lại không được tìm một người tốt hơn? Để tiết kiệm thời gian của mình, tôi không muốn phải dạy Chu Dương cách diễn trên phim trường!

Thẩm Dục Thần quá ương ngạnh, ông chốt lại một câu:

- Nếu không đồng ý, tôi sẽ tự bỏ tiền ra quay. Tôi muốn chọn ai thì là người đó!

Thẩm Dục Thần vốn nổi tiếng trong giới vì danh tiếng chứ không phải doanh thu phòng vé. Ông ấy trước nay không để tâm cái gọi là phim thương mại. Hầu hết tất cả các bộ phim ông quay đều được đưa ra nước ngoài để tham gia giải thưởng lớn, vì vậy nhiều diễn viên sẵn sàng tham gia cho dù cát xê thấp. Ít nhiều gì cũng có thể ẵm cúp hoặc giành được sự chú ý của truyền thông lẫn quần chúng, dọn đường cho nhiều tài nguyên khác.

Các nhà đầu tư trước đây luôn muốn đưa người bọn họ chọn vào một vài vai tuyến 2, 3. Thẩm Dục Thần lần nào cũng tức giận đến phim trường, hét lên:

- Nếu không diễn được thì quay lại trường học, các người gửi chó mèo gì cho tôi vậy? Phim trường kiểu gì vậy!

Nhưng đây là lần đầu tiên các nhà đầu tư gây trở ngại cho việc chọn diễn viên chính của ông.

Có thể kịch bản lần này không phải kiểu của Thẩm Dục Thần trước đây, ông muốn tạo đột phá khác, nhưng các nhà đầu tư không hiểu điều này, họ chỉ muốn tìm kiếm sự ổn định đồng thời duy trì sự ổn định. Phía nhà sản xuất cuối cùng đành phải trấn an ông:

- Tôi nghĩ ông cũng không cần sốt ruột quá. Tôi nghe nói rằng Goshn có ý định chọn Vương Nhất Bác làm người phát ngôn của mình. Nếu Goshn tuyên, các nhà đầu tư sẽ không có ý kiến nữa.

Goshn quả thực rất muốn ký hợp đồng với Vương Nhất Bác, nhưng gần đây nhà thiết kế của họ vẫn chưa hoàn thiện bản phác thảo thiết kế của mùa mới trong khi thời gian không còn nhiều. Đối với một thương hiệu thời trang, suy cho cùng, điều quan trọng nhất đối với Goshn là trang phục của mùa mới chứ không phải là người phát ngôn.

Một lần nữa, Cao Thần vò nát bản thảo thiết kế trong tay, ném xuống đất, anh không còn cảm hứng, thậm chí còn nghĩ rằng mình đã kiệt sức.

Goshn là thương hiệu cùng tên do Cao Thần sáng lập. Ban đầu anh chỉ may đo và thiết kế đơn giản, các thiết kế của anh luôn mang một sự ổn định quen thuộc.

Nhưng thời trang cũng như cuộc sống, quá ổn định lại gây nhàm chán. Trang phục của Goshn trong nhiều mùa liên tiếp gần đây chỉ là sự ấn tượng về cách phối màu, chắc chắn sẽ khiến mọi người dần cảm thấy quá đơn điệu. Cao Thần muốn tạo đột phá, nhưng dù vẽ bản thảo thiết kế nhiều như thế nào, anh vẫn chưa hài lòng.

Bực bội, anh lật tung đống đồ trên bàn xuống đất. Một mảnh giấy ố vàng rơi xuống, một bản vẽ thiết kế.

Cao Thần cầm bản thiết kế lên, anh chợt nhớ ra đó là bản vẽ mà anh tình cờ nhặt được vài năm trước, đó là bản vẽ thiết kế quần áo nam, hoàn toàn khác với phong cách của anh, một tác phẩm đẹp.

Ở góc dưới bên phải của bản nháp thiết kế, có một cái tên được viết bằng bút chì màu. Nó đã quá lâu và hơi mờ.

Tiêu Chiến không ngờ rằng thiết kế trưởng của Goshn lại tìm thấy anh vào lúc như vậy.

- Xin chào, Tiêu lão sư, tôi là Cao Thần.

Tiêu Chiến lịch sự nắm bàn tay mà người bên kia đưa ra,

- Xin chào, tôi là Tiêu Chiến. Không biết Cao tiên sinh có việc gì cần đến tôi?

Cao Thần lấy bản vẽ thiết kế ố vàng từ trong tay ra, đưa ra trước mặt Tiêu Chiến,

- Bản thiết kế này là tự tay anh vẽ, đúng không?

Trước khi đến đây, Cao Thần đã tìm hiểu được, Tiêu Chiến vốn là một nhà thiết kế trước khi anh trở thành một nghệ sĩ.

Tiêu Chiến cầm lấy bản thảo thiết kế trên bàn, nhìn thoáng qua cũng nhận ra, đó quả thật là bản vẽ mà anh đã vẽ nhiều năm trước, tình cờ là bức anh đã tìm rất lâu không thấy, nhưng tại sao nó lại nằm trong tay của Cao Thần?

Tiêu Chiến nghi hoặc nhìn Cao Thần. Cao Thần cười nói:

- Đừng hiểu lầm tôi, đây chỉ là thứ tôi vô tình nhặt được vài năm trước. Tôi nghĩ thiết kế này rất tốt nên đã mạo muội giữ nó lại.

Tiêu Chiến không còn nhớ được mình đã đánh mất bản thảo thiết kế này ở đâu, trong sách ảnh có rất nhiều tác phẩm của anh, nhưng thiết kế quần áo nam thì chỉ có bộ này, vẫn được anh cất kỹ trong tủ.

- Cao tiên sinh, anh đưa bức tranh này đến cho tôi, chắc là không phải muốn trả lại cho tôi?

- Đúng vậy, tôi mong Tiêu lão sư có thể đồng ý bán cho tôi loạt bản thảo thiết kế này.

- Bán cho anh?

Tiêu Chiến còn tưởng rằng mình nghe nhầm, một nhà thiết kế của một thương hiệu xa xỉ sao lại có thể mua bản thảo thiết kế từ anh? Thế giới gần đây thần kỳ nhỉ?

- Thật xin lỗi. Tôi không tiện giải thích chi tiết cho anh, anh cứ ra giá là được.

Bề ngoài Cao Thần trông hiền lành, nhưng Tiêu Chiến có thể nhận ra người này kém tinh tế hơn nhiều so với vẻ ngoài. Cao Thần là một nhà thiết kế, song anh cũng là một nhà kinh doanh. Hẳn là bởi vì anh ta biết Tiêu Chiến gần đây đang gấp rút về việc chấm dứt hợp đồng, nên đã đề xuất mua bản thảo thiết kế này của Tiêu Chiến, Tiêu Chiến chắc chắn đang cần một khoản tiền để "bồi thường thiệt hại” cho công ty chủ quản.

- Cao tiên sinh, tôi nghĩ anh đã hiểu lầm gì rồi. Tôi không định bán bản thảo thiết kế của mình.

Cao Thần hơi ngạc nhiên trước câu trả lời của Tiêu Chiến, nhưng vẫn không hề tỏ ra ngạc nhiên chút nào, anh bình tĩnh nói.

- Tiêu lão sư, anh là một người thông minh, và anh nên biết rằng đây là một thỏa thuận đôi bên cùng có lợi.

Đôi bên cùng có lợi, điều đó là hiển nhiên, nhưng không phải là vấn đề mấu chốt.

- Vậy thì tôi chỉ có thể nói xin lỗi. Bản thảo thiết kế đó rất quan trọng đối với tôi. Vất vả đến đây, Cao tiên sinh, xin lỗi đã lãng phí công sức của anh.

Tiêu Chiến muốn tiễn khách. Anh không muốn tiếp tục thảo luận vấn đề này nữa.

Những ngón tay của Cao Thần xoa xoa mép ghế sô pha, cân nhắc một lúc rồi nói:

- Tại sao anh không đưa cho tôi bản thảo thiết kế, đổi lại, tôi sẽ cho anh sự chứng thực của Goshn. Tôi nghĩ nếu chúng tôi tuyên anh trở thành người đại diện thương hiệu, việc này có thể giải quyết được khá nhiều vấn đề của anh ở thời điểm này.

Đây quả thực là một điều kiện vô cùng hấp dẫn, giúp Tiêu Chiến quả thực dễ dàng hơn khi đối mặt với các khoản đền bù cho công ty.

Tiêu Chiến khịt mũi, ngay lúc định nói không, anh chợt nhìn thấy dòng tin tức hiển thị ở Weibo trên màn hình sáng đèn của điện thoại.

Anh nhìn chằm chằm vào màn hình vài phút rồi hỏi:

- Xin phép hỏi, Goshn có đầu tư vào bộ phim “Thành Tây" không?

Cao Thần không biết tại sao Tiêu Chiến lại hỏi câu này, gật đầu nói:

- Đúng vậy, Goshn muốn mở rộng lĩnh vực kinh doanh khác nên đã đầu tư vào phim của đạo diễn Thẩm, tôi không biết Tiêu lão sư…

Tiêu Chiến ngồi thẳng dậy, hạ quyết tâm và nói.

- Tôi có thể đưa cho anh bản thảo thiết kế, nhưng điều kiện của tôi là sự chứng thực của Goshn phải được giao cho Vương Nhất Bác.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net