39

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

# Vương-Nhất-Bác-đang-yêu

#Vương-Nhất-Bác-không-tham-gia-Xuân-vãn

Hai hotsearch này cùng treo trên bảng hotsearch một lần, đương sự chính hiện tại nắm tay người yêu đứng ở Olso chờ chuyển tiếp chuyến bay.

Chuyến bay đường dài, cách nhiều múi giờ khiến Tiêu Chiến cảm thấy hơi chóng mặt. Ở phòng chờ, anh chỉ đơn giản dựa vai Vương Nhất Bác nghỉ ngơi. Dù sao ở đây cũng không ai biết họ là ai, càng sẽ không quá chú ý tới họ.

Bên kia bờ đại dương, mọi người bàn luận sôi nổi ngút trời về cuộc phỏng vấn của Vương Nhất Bác. Thật ra buổi phỏng vấn đầy đủ đã được chỉnh sửa đi, nhưng không rõ ai đã làm rò rỉ những phần bị cut ra ngoài. Đương nhiên các tài khoản ăn dưa, tung dưa sẽ không để yên như vậy. Vừa vặn lúc cuối năm diễn ra liên tiếp các sự kiện, lễ trao giải, điều này càng như một tin tức bom tấn nổ bùng lên. Toàn bộ internet các bình luận che trời lấp đất đều là bàn luận về việc Vương Nhất Bác có người yêu. Lúc này, đài Xoài đăng Weibo thông báo đội hình nghệ sĩ tham dự tiệc tất niên cuối năm, cho đến cuối danh sách cũng không thấy tên Vương Nhất Bác. Mà đây là lần đầu tiên Vương Nhất Bác trong những năm gần đây, vắng mặt ở tiệc tối cuối năm của đài Xoài.

Phòng làm việc của Vương Nhất Bác cũng như đã nghỉ phép cả rồi, không có phản hồi gì cho hai hotsearch bạo đỏ kia. Tình Hy lúc hotsearch vừa mới lên đã báo cho Vương Nhất Bác. Nhưng Vương Nhất Bác căn bản không mấy để tâm, lúc đó cậu đang tìm nhân viên phòng chờ để lấy một tấm chăn cho Tiêu Chiến đắp.

Ngay từ đầu, cậu đã không sợ mối quan hệ này bị bại lộ, huống hồ hiện tại cũng không ai đích xác dám khẳng định người cậu yêu là Tiêu Chiến. Mà cho dù có biết được, cậu cũng sẽ thoải mái thừa nhận, yêu Tiêu Chiến không phải là việc cần phải che che giấu giấu.

Tiêu Chiến nheo mắt xem Vương Nhất Bác lướt Weibo một hồi lâu. Anh tuy rằng cận khá nặng, nhưng vẫn có thể nhìn rõ mấy chữ trên hotsearch. Tiêu Chiến cười, mắng yêu cậu:

- Sao không trực tiếp đem tên của anh nói ra luôn đi?

Vương Nhất Bác cười, nhớ tới những hotsearch vô lý của bản thân trước đây. Cậu lại hỏi Tiêu Chiến:

- Được không? Nói ra luôn được không?

Tiêu Chiến bị giọng nói trầm thấp của cậu làm cho cưng xỉu rồi, vươn ngón trỏ chọc chọc má sữa của cậu:

- Sao hiện giờ anh lại có cảm giác em trốn việc kéo theo anh bỏ chạy nhỉ?

Vương Nhất Bác cất điện thoại, nắm lấy ngón tay chọc trên má mình:

- Chạy trốn cùng em không vui à?

Tiêu Chiến cong mắt cười:

- Vui. Vui chứ.

Ngay sau khi buổi phỏng vấn kia kết thúc, Vương Nhất Bác liền năn nỉ Tình Hy cho cậu dồn hết thời gian nghỉ phép còn lại để tạm ngưng công việc. 6 năm qua, Vương Nhất Bác chưa từng xin nghỉ phép, cậu dùng toàn bộ thời gian để làm việc, cho nên hiện giờ, xin phép một lần được tự mình thảnh thơi cũng không có gì quá đáng.

Tình Hy sảng khoái đáp ứng gần như ngay lập tức, sắp xếp cho cậu kỳ nghỉ nửa tháng, đem các chương trình tiệc tối cuối năm từ chối hết. Cô còn trêu Vương Nhất Bác có phải muốn đưa Tiêu Chiến đi hưởng tuần trăng mật không. Vương Nhất Bác khi đó lướt điện thoại, ậm ừ có lệ một tiếng. Cậu hiện tại không có tâm tư tán gẫu, cậu đã nói rồi, cậu còn thiếu Tiêu Chiến một tâm nguyện chưa thực hiện được.

Chuyến bay từ Olso đến Tromso thông báo chuẩn bị cất cánh. Vương Nhất Bác đứng dậy, hơi mở lòng bàn tay ra, và một bàn tay khác nhỏ nhắn hơn tay cậu một vòng đưa đến, mười ngón tay đan chặt. Sân bay vẫn luôn bật điều hoà không khí ấm. Nhưng Vương Nhất Bác vẫn kéo khăn quàng cổ lên kín nửa mặt Tiêu Chiến, chỉ để lộ đôi mắt to, chớp chớp nhìn cậu mỉm cười.

Máy bay hạ cánh xuống sân bay Tromso lúc ba giờ chiều. Sân bay ở Tromso rất nhỏ, thu dọn hành lý xong, đi không bao nhiều bước liền có thể đến cổng ra.

- Trời đất, ba giờ chiều mà ở đây đã sắp tắt nắng rồi.

Tiêu Chiến chỉ lên bầu trời, cảm thán kinh ngạc như một đứa trẻ đầy tò mò. Vương Nhất Bác nhìn theo ngón tay anh. Ở đây mùa đông trời rất nhanh tối, lúc này đã xem như chạng vạng.

- Oa, khắp nơi đều là tuyết!

Tiêu Chiến gấp đến không chờ nổi mà toan chạy ra ngoài. Vương Nhất Bác một phen giữ chặt anh, tóm trở về:

- Anh gấp cái gì. Đội mũ lên. Bên ngoài lạnh như vậy… Bao tay nữa, mang vào.

Vừa nói vừa đem Tiêu Chiến bọc kín mít. Tiêu Chiến đứng yên, tuỳ ý để Vương Nhất Bác đội mũ, quấn lại khăn cho anh. Tiêu Chiến giấu mình trong khăn quàng len dày, nhỏ giọng lén lút lẩm bẩm một câu:

- Vương Nhất Bác em y hệt mẹ anh nha.

Vương Nhất Bác trừng mắt nhìn anh một cái, lại đem khăn quàng cổ quấn thêm một vòng.

- Được rồi.

Nhìn Tiêu Chiến bị mình bọc thành một con gấu, Vương Nhất Bác không nhịn được phá ra cười. Sau đó, bị Tiêu Chiến đạp cho một cước.

Phía ngoài sân bay có một dãy taxi chờ sẵn, lên xe rồi, Vương Nhất Bác lấy di động ra chỉ vào địa chỉ homestay đã đặt trước cho tài xế xem. Homestay cách sân bay không quá 20 phút chạy xe. Tiêu Chiến nhìn chăm chú cảnh vật bên ngoài cửa sổ, tuyết phủ khắp nơi, xe chạy trên đường trượt lên tuyết phát ra âm thanh rin rít.

Lúc bọn họ đến nơi, trời đã tối hẳn.

Thanh toán tiền xong, Vương Nhất Bác bắt đầu tìm số nhà của homestay kia. Bên ngoài mấy ngôi nhà, tuyết dày chất thành đụn, những con đường dẫn vào nhà cũng phủ đầy tuyết, khá trơn trượt.

- Cẩn thận chân, dễ trượt lắm.

- Em tìm ra chưa?

Tiêu Chiến bước cẩn trọng và vững vàng, theo sau lưng Vương Nhất Bác. Anh tiến đến sát, nhoài đầu qua cùng nhìn ngó lộ trình mà chủ nhà đã gửi cho họ.

- Có lẽ là ở đây đi xuống một đoạn nữa, xem ảnh này thì là vậy.

Vương Nhất Bác gật đầu:

- Chắc vậy, đi thôi anh.

Cậu nắm tay Tiêu Chiến đi về trước vài bước, con đường này thật sự khó đi.

Hai người đi xuống một con dốc khá ngoằn ngoèo, theo mấy bậc thang gỗ đã đóng băng. Con dốc không dài, nhưng chỉ cần sơ ý sẽ trượt ngã.

- Nắm chắc tay em.

Tiêu Chiến nắm chặt tay Vương Nhất Bác, chậm rãi theo phía sau. Vương Nhất Bác bước một bước, anh lại giẫm lên dấu chân của cậu mà đi theo. Cuối cùng đến trước căn homestay nhỏ ốp gỗ xinh xắn.

Vào nhà, Tiêu Chiến cởi khăn quàng cổ và mũ, xuýt xoa:

- Oa, ấm rồi. Trong này ấm ghê.

Vương Nhất Bác cất hành lý, đi một vòng quanh nhà. Đây là một căn homestay tốt và dễ chịu. Có hệ thống sưởi dưới sàn cho cả phòng khách lẫn phòng ngủ và bếp. Từ phòng bếp đi ra, cậu nhìn thấy Tiêu Chiến dựa vào ghế sofa bên cửa sổ nhìn ra ngoài.

Cậu vòng tay ôm Tiêu Chiến từ phía sau, hỏi anh:

- Anh đang nhìn gì vậy?

- Bên kia có siêu thị nhỏ kìa, chúng ta có thể đến đó mua đồ. Ngoài ra, em nhìn xem, bốn giờ chiều đã có đèn đường rồi. Đằng kia nữa, ngôi nhà nhỏ đó…

Anh chưa kịp nói xong thì một nụ hôn đã đáp xuống trên môi, Vương Nhất Bác ấn lưng Tiêu Chiến sat lại, đặt lên môi anh một cái hôn sâu, không ngừng tham lam ngậm cắn môi anh. Tiêu Chiến túm lấy quần áo cậu, anh có thể cảm nhận được Vương Nhất Bác hiện giờ đang rất khống chế để không lột trần anh ra.

Có lẽ là dáng vẻ tò mò thích thú của Tiêu Chiến, luôn chỉ trỏ đây đó, sôi nổi nói chuyện quá đáng yêu, có lẽ là cuối cùng bọn họ cũng đến được nơi có thể tự do càn quấy, hoặc cũng có lẽ bọn họ đã đợi ngày này qúa lâu rồi… Tất cả những điều này, đối với Vương Nhất Bác mà nói, như thể một giấc mơ thành hiện thực. Giấc mơ mà cậu đã mơ suốt nhiều năm qua. Trong giấc mơ, cậu đưa người mình yêu đến thành phố gần vòng Bắc cực này, tuyết rơi phủ kín đất trời, ôm lấy hai người bọn họ.

Một giây này, cậu chỉ muốn được hôn anh. Chỉ có một nụ hôn thật sâu, mới có thể làm cậu chân thực cảm nhận được, hết thảy những điều này đều là hiện thực.

- Vương Nhất Bác, anh đói rồi.

Tiêu Chiến dựa vào lồng ngực Vương Nhất Bác. Nụ hôn dài khiến anh thiếu oxy, trên mặt vẫn còn phiếm hồng nhàn nhạt.

- Em đưa anh đi ăn cá tuyết, còn có thịt tuần lộc, được không?

Tiêu Chiến thẳng người lại, hai mắt sáng như sao nhìn Vương Nhất Bác.

- Được. Được nha. Đi thôi!

Từ căn homestay của bọn họ đến trung tâm thành phố mất hơn mười phút đi bus, cũng may bên ngoài khu homestay này là một trạm xe bus, đối diện chính là siêu thị nhỏ mà Tiêu Chiến ban nãy nhìn thấy.

Có khá nhiều chuyến xe bus đến trung tâm thành phố, cứ cách mười phút sẽ có một chuyến. Tiêu Chiến vừa xem xong một tờ quảng cáo ở trạm xe thì xe cũng vừa đến trước mặt bọn họ.

Vé xe bus mua trực tiếp từ tài xế, hơn 100 curon. Tiêu Chiến lật qua lật lại tấm vé trên tay, há hốc mồm. Không thể nào, giá cả ở các nước Bắc Âu đắt đỏ đến khó tin. Vé xe bus tốn gần 70 tệ (khoảng 230.000 vnd). Không có cách nào, hàng hoá ở các nước như Na Uy rất khan hiếm, chỉ một chai nước khoáng cũng có thể lên đến 300 curon (khoảng 203 nhân dân tệ, tương đương 720 nghìn vnd)

- Vương Nhất Bác, ngày mai đi bộ đi, đi bộ đến trung tâm thành phố.

Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến vẫn đang trợn trừng như muốn ăn tươi nuốt sống tấm vé. Chỉ cảm thấy bộ dạng tiểu tiết kiệm như anh vô cùng đáng yêu. Ai mà có thể tin được đây là người sáng lập của thương hiệu thời trang cao cấp nổi tiếng toàn cầu chứ. Vậy nhưng, Vương Nhất Bác vẫn gật đầu đồng ý với Tiêu Chiến. Cậu đã tra thử, từ homestay đến trung tâm thành phố cách nhau một vài con đường, đi bộ mất khoảng nửa giờ. Đi bộ thật ra lại tốt, còn có thể nhìn ngắm phong cảnh kỹ càng hơn.

Một lúc sau đến trạm dừng, Tiêu Chiến lại càng cảm thấy mua tấm vé xe bus này chẳng lời chút nào. Tuy rằng vé xe có thời hạn sử dụng trong vòng 3 giờ đồng hồ, nhưng bọn họ còn muốn ở lại trung tâm thành phố một lúc lâu, xem ra cái vé này cũng vô dụng.

Mặc kệ, Tiêu Chiến nhét vé xe lại vào túi, nắm tay Vương Nhất Bác. Rốt cuộc, bọn họ cũng có thể ở trên đường lớn, không kiêng dè gì mà nắm tay nhau.

Trung tâm thành phố Tromso thật sự rất khác biệt so với khu vực homestay bọn họ sống. Những con đường ở đây bằng phẳng, sạch sẽ, tuyết được gom lại từng đụn ở ven góc đường. Vương Nhất Bác mở dẫn đường xem vị trí nhà hàng bọn họ sẽ đến ăn, vẫn còn một khoảng phải đi. Tiêu Chiến dọc đường không ngừng quay trái quay phải nhìn, thấy cái gì cũng mới mẻ, thấy gì thú vị liền tóm lấy tay Vương Nhất Bác chỉ cho cậu xem. Nụ cười trên mặt anh rạng rỡ chân thật như ánh dương, là bạch nguyệt quang đời này mà Vương Nhất Bác có được.

- Hoạt động buôn bán ở đây không giống như anh tưởng tượng. Rôm rả ghê. Còn có đèn đủ màu treo khắp nơi, em nhìn cửa sổ xem, kiến trúc rất đặc biệt.

- Ừm, đúng là phong cách Bắc Âu.

Tiêu Chiến quay đầu nhìn Vương Nhất Bác:

- Anh cảm thấy, nơi này rất giống em.

Vương Nhất Bác khó hiểu:

- Giống gì cơ?

- Khí chất. Đều mang đến cảm giác thanh lãnh khi vừa nhìn qua, nhưng lại vô cùng ấm áp.

Vương Nhất Bác trong mắt người ngoài khá khó gần, cậu có khí chất cao lãnh tự nhiên, nhưng trong mắt Tiêu Chiến lại ấm áp như một mặt trời bé con.

Nhà hàng ở một con phố kế cận, là loại nhà hàng địa phương, phục vụ thức ăn đặc trưng của nơi này. Vương Nhất Bác xem qua đánh giá thấy nơi này khá tốt, liền muốn đưa Tiêu Chiến đến đây nếm thử. Bọn họ vừa xem thực đơn vừa tra phiên dịch, nhìn rất giống hai đứa nhỏ ở nhà chụm đầu làm bài tập.

Món ăn đầu tiên là hai món khai vị, một đĩa cá hồi và một đĩa cá bơn.

Cá hồi được thái lát dày vừa phải, ăn kèm trứng cá muối. Hương vị đặc biệt hơn hẳn các nơi bọn họ từng thử qua. Tiêu Chiến cầm nĩa lấy một miếng cá bỏ vào miệng, nhai hai ngụm liền mở lớn mắt:

- Woaaaa, Vương Nhất Bác, ăn thử món cá bơn này đi, ngon cực kỳ!

Giống như không thể đợi Vương Nhất Bác tự cảm nhận lấy, anh liền trực tiếp xiên một miếng cá khác, chấm sốt đưa đến miệng Vương Nhất Bác.

- Sao? Ngon không?

- Ngon lắm. Nước sốt cũng rất ngon.

Tiêu Chiến gật đầu đồng tình. Anh còn muốn hỏi xem món nước sốt này làm như thế nào, về đến nhà còn có thể làm cho Vương Nhất Bác ăn.

Hai món khai vị gần hết, món chính vừa lúc được dọn lên.

Trước mặt Tiêu Chiến là đĩa cá tuyết, của Vương Nhất Bác là steak từ thịt tuần lộc.

Vương Nhất Bác cắt một miếng thịt, đặt vào đĩa Tiêu Chiến. Vừa định cắt cho anh thêm một miếng thì bị Tiêu Chiến ấn một miếng cá tuyết lớn vào miệng. Cậu nhai vài lần, suy nghĩ một lúc, nhìn ánh mắt mong đợi của Tiêu Chiến liền cười:

- Con cá này… khoẻ mạnh lắm.

Tiêu Chiến cười rộ lên, đây là kiểu miêu tả món ăn gì vậy? Anh tự mình thử. Nhai được hai miếng, Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác, món cá trong miệng từng thớ thịt cá săn chắc, lại ẩm ướt vừa đủ. Tiêu Chiến giơ ngón cái:

- Em nói đúng. Con cá này siêu mạnh!

Tiêu Chiến cắn thêm một miếng cá tuyết:

- Em nói xem, sao cá tuyết ở Na Uy lại ngon như vậy? Nó là miếng cá săn chắc ngon miệng nhất anh từng ăn.

Vương Nhất Bác ngẫm nghĩ, cậu cũng không phải cá tuyết, làm sao biết được, đành nhún vai:

- Chắc do bơi nhiều đó.

Sau bữa tối, Vương Nhất Bác đưa Tiêu Chiến lên đỉnh núi bằng cáp treo để ngắm cảnh đêm. Ngọn núi này ở đối diện con sông. Tromso bị chia cắt bởi một con sông, có một cây cầu bắc qua bên kia thành phố, nơi có nhà thờ Bắc cực.

Cáp treo này cũng giống với cáp treo ở Trùng Khánh. Thế nhưng cảnh vật dĩ nhiên không thể giống nhau. Cảnh đêm nhìn từ đỉnh núi thực sự tuyệt mỹ.

Càng lên cao, nhiệt độ càng hạ, tuyết rơi dày. Có rất nhiều du khách lẫn khách địa phương đến đây ngắm cảnh đêm, ánh đèn trên núi không đủ sáng, khá mờ ảo. Vương Nhất Bác vẫn luôn giữ chặt tay Tiêu Chiến, sợ anh không nhìn rõ sẽ lại lang thang đi lạc.

- Anh lạnh không?

Trên đỉnh núi có gió, Vương Nhất Bác kéo chiếc mũ trên áo khoác lên trùm kín đầu Tiêu Chiến. Tiêu Chiến định nói mình không lạnh, nhưng đột nhiên anh muốn được cậu ôm, chẳng vì lý do gì.

- Lạnh, ôm~

Giọng nói Tiêu Chiến kéo dài mềm mại, Vương Nhất Bác trong lòng giăng một dãy cờ trắng đầu hàng. Cậu mỉm cười, ôm chặt anh vào lòng.

Tiêu Chiến nép mình trong vòng tay Vương Nhất Bác, ngắm nhìn cảnh đêm của Tromso. Ánh đèn phác hoạ đường nét của toàn thành phố, cây cầu dài đã nối hòn đảo lẽ ra sẽ cô độc với thế giới sống động của Tromso. Tiêu Chiến lặng lẽ thu hết cảnh vật vào tầm mắt mình. Anh luôn cảm thấy Tromso là một thành phố biệt lập, thành phố nằm ở toạ độ 69 độ 20’ N, gần với Bắc Cực. Ở đây, giấu mình trong lồng ngực của người mình yêu nhất, nhìn ngắm thế giới này.

- Vương Nhất Bác

Tiêu Chiến ngẩng đầu khỏi vòng tay cậu, ngẩng đầu nhìn người yêu. Mặc dù đêm tối, đèn không đủ sáng, Vương Nhất Bác vẫn có thể nhìn rõ những vì sao trong mắt Tiêu Chiến.

Anh rướn đầu hôn lên môi Vương Nhất Bác, thì thầm:

- Anh yêu em.

-------------
* Vài hình ảnh của thành phố Tromso- Norway

Cây cầu dài bắc ngang nối hai bờ thành phố.

Cực quang tại Tromso

Kiến trúc thường thấy.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net