Phiên ngoại 2 (Hoàn toàn văn)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một năm sau, Vương Nhất Bác một lần nữa đứng trên sân khấu chữ T của buổi trình diễn thời trang của Estate.

Buổi biểu diễn này được tổ chức tại Bắc Kinh. Đây cũng là lần đầu tiên Estate tổ chức một buổi trình diễn thời trang tại Trung Quốc. Tiêu Chiến họp nội bộ, đưa đến quyết định rằng anh muốn dồn sức lực tập trung cho phân mảng Estate tại Trung Quốc. Chút tâm tư nhỏ khác chính là, Tiêu Chiến không muốn Vương Nhất Bác phải gác lại mọi công việc để ngồi máy bay đường dài đến Milan.

Vương Nhất Bác trực tiếp từ phim trường đến đây. Tháng trước, cậu vừa tiếp nhận bộ điện ảnh mới của đạo diễn Thẩm Dục Thần. Ngoại giới đều đồn thổi rằng Vương Nhất Bác có lẽ đã thành nam chính “ruột” của Thẩm Dục Thần rồi. Bởi vì Thẩm đạo chưa từng có tiền lệ cùng diễn viên nào hợp tác đến lần thứ hai.

Bất quá, sự thành công của “Nhân Thế” khiến mọi người cũng phải thừa nhận Vương Nhất Bác trở thành cái tên bảo chứng cho các bộ phim có sự tham gia của cậu.

Lúc Vương Nhất Bác đến, Tiêu Chiến đang bận sấp mặt trong hậu trường. Bộ sưu tập thời trang mùa đông lần này có thêm kết hợp với các trang sức của Stella. Tiêu Chiến tự mình đến đây, giám sát các mẫu trang sức, tránh việc phối hợp sai với quần áo.

- Bảo bảo.

Tiêu Chiến hiện tại đối với việc Vương Nhất Bác ở trước mặt mọi người gọi anh là “bảo bảo” đã hoàn toàn miễn dịch. Tháng trước, bọn họ phá lệ nhận lời chụp ảnh chung cho một tạp chí, phỏng vấn sau chụp cho một vấn đề, hỏi rằng khi bình thường sẽ gọi đối phương là gì.

Vương Nhất Bác không hề nghĩ ngợi, buột miệng thốt ra một câu:

- Bảo bảo.

Những người có mặt đều sửng sốt im lặng mấy giây, sau đó lén cười. Tiêu Chiến vừa xấu hổ vừa bực, nhưng không còn kịp nữa rồi, giờ thì ai cũng biết anh là bảo bảo của Vương Nhất Bác luôn rồi.

- Sao em tới sớm vậy?

Đúng là vẫn còn sớm, còn khá lâu nữa mới tới giờ trình diễn.

- Hôm nay diễn không nhiều, Thẩm đạo cho em nghỉ sớm.

Tiêu Chiến nghe xong nở nụ cười:

- Điều kiện của Thẩm đạo là gì thế?

Vương Nhất Bác bĩu môi:

- Không có gì. Ông ấy bảo em mang về cho ông ấy chai rượu xịn.

Thời tiết Bắc Kinh hôm nay không tốt lắm. Dự báo thời tiết nói sẽ có mưa lớn, khả năng có gió mạnh. Nhưng sân khấu trình diễn đã set up lộ thiên, Tiêu Chiến chỉ có thể cầu nguyện muộn một chút rồi hãy mua.

Luciano cũng đặc biệt từ Milan bay qua để tạo hình cho Vương Nhất Bác. Ông ta cảm thấy chỉ có Vương Nhất Bác mới có thể chuẩn xác mà truyền tải trình độ tạo hình đỉnh cấp của mình.

Tiêu Chiến còn trêu ông sau này có phải hay không không thể tạo hình cho khách hàng nào khác nữa.

Luciano nhún vai, tỉnh bơ nói sau này thất nghiệp thì xin về làm stylish cho Vương Nhất Bác.

Lần này bộ sưu tập mùa Đông mang tên đơn giản là “Snow”, các thiết kế đều theo tông trắng chủ đạo. Bởi vì màu trắng là sắc màu hình dung cơ bản nhất về tuyết mùa đông.

- Sao bộ của em lại màu đen vậy?

Vương Nhất Bác thay xong quần áo ra tới, đứng thẳng trước gương. Trước đó, Tiêu Chiến vẫn chưa hề tiết lộ cho cậu về buổi biểu diễn cũng như bộ trang phục được anh thiết kế cho cậu, vẫn luôn thần thần bí bí. Vương Nhất Bác hỏi tới, anh cũng chỉ nghịch ngợm cười nói:

- Không nói cho em, bí mật.

Hiện giờ Tiêu Chiến cũng cười đắc ý:

- Lát nữa cũng biết thôi mà. Cứ hỏi mãi hỏi mãi, hỏi mấy lần rồi hả?

Vương Nhất Bác đưa tay vòng lấy eo Tiêu Chiến, kéo anh vào lòng, hôn anh như chuồn chuồn đạp nước.

- Bên ngoài nhiều người lắm đấy.

- Bên ngoài nhiều người, trong này có nhiều không?

Tiêu Chiến cãi không lại, chỉ ngoan ngoãn để cậu ôm mình.

- Lát nữa kết thúc show rồi đi mua lẩu về nhà ăn, có được không? Ở ngoài lạnh lắm.

Vương Nhất Bác gật gật đầu:

- Được, lát nữa em nhờ Tiểu Dã đi đặt.

Thời gian từng phút từng giây mà trôi, mắt thấy đến giờ Vương Nhất Bác chuẩn bị lên sân khấu, Tiêu Chiến mới có chút luyết tiếc rời vòng tay ôm của cậu ra.

- Chờ em diễn xong quay lại với anh.

Tiêu Chiến gật đầu. Một lát sau liền có người tới gõ cửa, thông báo đến giờ Vương Nhất Bác phải qua phòng chờ diễn.

Ông trời dường như nghe thấy lời cầu nguyện của Tiêu Chiến, tuy rằng trời rất âm u, nhưng may mà không có mưa.

Thời điểm Vương Nhất Bác mặc một thân màu đen bước lên sàn diễn, những khách mời đều râm ran xôn xao bàn luận. Bộ trang phục lần này rốt cuộc lại có ý nghĩa đặc biệt nào đây?

Vương Nhất Bác chậm rãi đi xong một vòng, chỉ mất khoảng hai, ba phút.

Màn led chính giữa sân khẩu đột nhiên được kéo lên, người đi ra, mặc cùng bộ trang phục giống hệt như Vương Nhất Bác, chỉ là màu sắc đối lập- Tiêu Chiến.

Đây là lần đầu tiên Tiêu Chiến dùng thân phận thiết kế sư đứng ở sàn diễn của Estate.

Vương Nhất Bác chỉ thoáng giật mình, sau đó liền hiểu được rốt cuộc bí mật mà Tiêu Chiến muốn giữ là gì.

Tiêu Chiến đi đến bên cạnh Vương Nhất Bác, đứng thẳng người. Trên sàn diễn chữ T rộng lớn, một đen một trắng, tựa như, là lễ phục kết hôn. Mà buổi trình diễn này, cũng rất giống một hôn lễ long trọng.

Tiêu Chiến tiếp nhận micro được đưa tới, hắng giọng hai tiếng, cúi người:

- Trân trọng chào tất cả mọi người, tôi là thiết kế sư của Estate, Sean- Tiêu Chiến.

Dưới khán đài vang dậy tiếng vỗ tay, mà Vương Nhất Bác chỉ im lặng đứng cạnh anh, nghiêng đầu nhìn anh cười.

- Cảm ơn tất cả các bạn đã tham dự buổi trình diễn thời trang mùa đông Estate 2027. Lúc nãy chắc hẳn các bạn đang rất thắc mắc tại sao bộ đồ này trên người Nhất Bác không phải là màu trắng tương ứng với chủ đề của lần này.- Anh quay đầu lại và liếc nhìn Vương Nhất Bác, và nháy mắt tinh nghịch. – Hiện giờ mọi người nhìn thấy tôi xuất hiện, chắc là không còn thắc mắc gì nữa nhỉ.

Tất cả mọi người trong show diễn đều bật cười vì lời nói của Tiêu Chiến. Đúng là không còn ngạc nhiên nữa, màu trắng đã mặc trên người Tiêu Chiến thì phải có ai đó mặc màu đen để dung hoà.

Mà Vương Nhất Bác, là người duy nhất phù hợp.

Vài người ở dưới sân khấu lấy điện thoại di động ra chụp ảnh hai người trên sân khấu đang nhìn nhau cười. Bọn họ, chính là tuyệt phối.

Đột nhiên, những bông tuyết bay nhẹ nhàng và lặng lẽ trên bầu trời.

Ai đó thốt lên: "Tuyết rơi rồi."

Tuyết rơi rồi, trận tuyết đầu tiên của Bắc Kinh trong mùa đông này.

Tiêu Chiến đưa tay đón lấy những bông tuyết nhỏ nhẹ, vừa rơi xuống lòng bàn tay đã hóa thành nước.

Anh quay lại nhìn Vương Nhất Bác và nói với cậu. 

- Nhất Bác, tuyết rơi rồi, tuyết đầu mùa.

Nghe nói những người yêu nhau nếu được cùng nhau ngắm tuyết đầu mùa thì sẽ cùng nhau già đi.

Có lẽ ông trời quá chiếu cố bọn họ, cho nên mới cho một trận tuyết diễm lệ trong thời khắc này.

Vương Nhất Bác bước đến nắm tay Tiêu Chiến, ngón áp út chạm nhau. Hai chiếc nhẫn phát ra âm thanh trong trẻo. Cậu nhẹ nhàng nhấc tay phủi vài bông tuyết đậu trên mái tóc Tiêu Chiến, sau đó nhẹ giọng cười:

- Làm sao bây giờ, em hiện tại vô cùng muốn hôn anh.

- Vậy thì hôn thôi.

Dứt lời, Tiêu Chiến nghiêng đầu, hôn lên môi Vương Nhất Bác.

Ở cổ áo của bộ trang phục màu đen kia, có một ký tự lần đầu tiên được thêu bằng chỉ bạc, đó là ký tự Z.

Bộ trang phục màu trắng, được thêu bằng chỉ vàng, là bốn chữ YIBO.

TOÀN VĂN HOÀN


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net