Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khóc lóc một hồi đã hao hết sức lực của Tiêu Chiến.

Anh được Vương Nhất Bác gắt gao ôm vào trong ngực, khóc đến mềm nhũn cả người, Vương Nhất Bác liền bế anh trở lại xe.

Mưa phùn càng lúc càng nhỏ, nhưng không khí lạnh lẽo vẫn không giảm đi, cho nên khi thân thể được bao vây bởi máy sưởi trong xe, cơ thể căng chặt của Tiêu Chiến mới thoáng trầm tĩnh lại.

Khôi phục vài phần lý trí, anh theo bản năng muốn tách ra, một cánh tay không nặng không nhẹ ấn anh trở lại lồng ngực ấm áp.

"Một lát thôi." Anh nghe được thanh âm trầm thấp của Vương Nhất Bác nhè nhẹ trên đỉnh đầu: "Coi như em ở trong mộng ôm anh đi."

Tiêu Chiến rũ mắt suy nghĩ, nhìn mưa phùn bay tán loạn ngoài cửa, cuối vẫn chịu ở trong lòng Vương Nhất Bác, thả lỏng thân thể.

Mưa bụi mông lung, vạn vật yên tĩnh, trong xe tựa hồ bị ngăn cách thành nơi thế ngoại đào nguyên, khiến bọn họ lén trộm một chút thời gian, ôm nhau càng chặt chẽ.

Dành năm năm để nhặt nhạnh lại thứ tình yêu đã vỡ nát phủ đầy bụi là điều không tưởng ư?

Anh không thể nào đưa ra câu trả lời phủ định tuyệt đối.

Cách nói này có lẽ cũng không quá đúng, khiến bọn họ tách ra chưa bao giờ nghiền nát được tình yêu của họ, chân thực mà nói, bọn họ cho dù là khi đó hay bây giờ, tình cảm chưa từng vụn vỡ.

Chỉ là, tình yêu không thuyên giảm, mà vết cắt vắt ngang cuộc đời họ không có cách nào trừ khử, anh không thể cho phép mình quên mất vực thẳm muôn trượng, yên dạ yên lòng tiếp tục hưởng thụ hạnh phúc.

Vốn là nên kiên quyết vô tình như thế mới đúng.

Lúc trước anh sở dĩ lựa chọn buông tay, là bởi vì mất đi đứa nhỏ khiến anh cũng mất hết can đảm, không còn muốn lại tham dự vào khúc mắc yêu hận này nữa.

Anh biết khi đó đem Vương Nhất Bác giao cho Mạc Dĩnh chỉ là trốn tránh nhất thời, tự mình dứt ra, bọn họ cho dù có lộn xộn rối ren thế nào, năm năm thời gian cũng đủ thỏa đáng.

Dù sao, năm năm quả thật lâu lắm, lâu đến mức từng nghĩ bản thân sẽ mãi hãm sâu vào vũng lầy thống khổ không thể giải thoát, hiện tại anh lại thèm sống.

Nhưng hôm nay, tâm bệnh tra tấn anh suốt bốn năm đã khỏi hẳn, anh cũng chưa từng cảm thấy cuộc sống mới này vui vẻ, Vương Nhất Bác không tiếp nhận Mạc Dĩnh, chuyện cũ năm năm trước vẫn chưa tháo gỡ xong.

Anh không tự giác nghĩ đến, cho tới bây giờ, cục diện như vậy rốt cuộc ai là người sai, làm thế nào mới có thể không phạm phải sai lầm một lần nữa?

Im lặng hồi lâu, Vương Nhất Bác mới nhẹ giọng hỏi: "Ở đó . . . . . Là ai?"

Hắn không biết lời nói của mình có quá đường đột không, nhưng hắn hy vọng, hy vọng Tiêu Chiến nguyện ý đem tâm sự dù chỉ là chút ít, đến nói cho hắn nghe, thống khổ cũng tốt, hồi ức cũng thế, đem tâm tư nặng nề nhất để cho hắn gánh vác.

Tiêu Chiến kìm lại tiếng thở dài, anh yên lặng nhìn Vương Nhất Bác khẽ vuốt đầu ngón tay mình, nói: "Là một người rất quan trọng."

Đối với anh, và cả với em.

Vương Nhất Bác ôm anh chặt thêm một chút: "Nếu anh không ngại, em về sau thỉnh thoảng sẽ đến đây, được không?"

Các đốt ngón tay của Tiêu Chiến hơi khựng lại.

Vương Nhất Bác nắm lấy đôi tay gầy yếu kia, từng chút hòa tan đi cảm giác mát lạnh của mưa bụi ban nãy, nhẹ nhàng nói: "Em không biết người đó là ai, nhưng đã là người quan trọng với anh, vậy cũng quan trọng với em. Nếu có một ngày anh nguyện ý, có thể đem chuyện của anh và người đó nói cho em nghe."

Tiêu Chiến trầm mặc thật lâu, chậm rãi nhắm mắt.

Hành động trốn tránh trong vô thức này không cứu được hốc mắt bỏng rát của anh.

"Tiêu Chiến, em mất anh suốt năm năm." Anh nghe được Vương Nhất Bác nghèn nghẹn thầm thì, "Nếu có ngày anh nguyện ý. . . . Có thể đem mọi chuyện nói cho em được không?"

Thân nhiệt ấm nóng ở lòng bàn tay, trong cơn mưa phùn âm u lạnh lẽo, giống như một ngọn lửa ngang bướng, muốn thiêu đốt bụi gai trói buộc nơi trái tim.

Đáng lẽ, Tiêu Chiến phải nên lập tức đẩy Vương Nhất Bác ra, một đi không quay đầu lại mới đúng.

Nhưng anh thực sự quá mệt mỏi.

Giãy giụa tự trách trong quá khứ cũng được, hy vọng vào tương lai tươi đẹp cũng được, anh từ chối một người suốt năm năm, thực sự quá mệt mỏi rồi.

Giọt lệ theo khóe mắt chảy xuống, kéo dài thành một đường trong suốt trên mặt, rất nhanh lại bị đầu ngón tay dịu dàng lau đi.

Ước chừng do ý thức có chút mông lung, Tiêu Chiến ngửi thấy cỗ hương chanh thơm mát như có như không, kìm lòng không đậu mà cọ cọ vào hõm cổ Vương Nhất Bác, giống như muốn ỷ lại vào tin tức tố trước kia hắn luôn dùng để trấn an tinh thần hỗn loạn của anh.

Vương Nhất Bác nhẹ nhàng xoa lưng Tiêu Chiến, như đang dỗ dành đứa nhỏ, thẳng đến khi thân thể trong lồng ngực dần dần trở nên mềm mại.

Nhìn thấy người mình yêu ngủ yên ổn, Vương Nhất Bác rốt cuộc thở một hơi dài nhẹ nhõm.

Tuy rằng Tiêu Chiến chưa trả lời hắn, nhưng ít nhất giờ khắc này, anh nguyện ý đem bi thương giao phó cho hắn.

Gặp lại sau năm năm, tính cách của Tiêu Chiến trầm tĩnh hơn trước rất nhiều, thoạt nhìn vô ưu vô lo, có đôi khi, anh mặc dù đang cười, nhưng đôi mắt vẫn phủ đầy đau thương, làm hắn thực lo lắng.

Tựa như đóa hồng héo rũ, dùng sinh mệnh để phô bày sắc đỏ sẫm cho người ngoài xem, nhưng sức sống ở cánh lá đã chẳng còn lại bao nhiêu.

Vương Nhất Bác sợ Tiêu Chiến một mực đem tâm tư giấu kín trong lòng sẽ tổn thương thân thể, cứ thế mãi, người kiên cường biết mấy đi nữa sớm muộn cũng sẽ hỏng mất.

Hôm nay anh tùy ý khóc lớn một hồi, đem yêu hận tích cóp từng tí, hỉ nộ ái ố toàn bộ phát tiết hết ra, mà hắn lại được ở bên cạnh vỗ về anh, trở thành bến đỗ cho giấc mộng của anh.

Ngập ngừng cùng sợ hãi quanh quẩn trong đầu, hình như đã tan thành mây khói.

Chẳng sợ một lát quá ngắn ngủi, hắn muốn một lần nữa được làm chỗ dựa của Tiêu Chiến, anh sau khi tỉnh lại trách móc hắn thế nào, hắn cũng mặc kệ.

Một nụ hôn thật khẽ, dừng lại trên chiếc trán trơn bóng của Tiêu Chiến. (Xin anh Chiến tips trị mụn ẩn, chân thành cẽm ơn)

Để cho em đau đớn cùng anh.


Tiêu Chiến tỉnh giấc đã là chạng vạng, ánh chiều tà xuyên qua khe hở của cửa kính chiếu vào trong xe, vừa lúc dừng trên đầu vai mà anh đang dựa lên của Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác không ngủ, Tiêu Chiến động đậy liền ngồi thẳng người, phản xạ có điều kiện lập tức lại ôm chặt lấy anh.

Đối mặt với cặp mắt bình tĩnh kia, Vương Nhất Bác biết Tiêu Chiến quả thực là muốn tỉnh rồi, thức thời nâng anh dậy, hai người ở ghế sau trộm ngắm đối phương.

Vì để giảm bớt không khí cứng ngắc, Vương Nhất Bác chủ động hạ cửa kính xe xuống.

Sau một trận mưa, mùi cỏ cây cùng mùi đất thơm ngát mờ nhạt dậy lên, đem bầu không khí và tâm tình phiền muộn hòa vào hư không.

Hai người mở cửa xe đi xuống, phát hiện tầng mây đen dày đặc lúc trước đã tản đi, trời trong như vừa được tẩy, vài đám mây chưa kịp rút đi bị ánh nắng chiều nhiễm lên màu vàng óng ánh, thoạt nhìn rất giống viên kẹo vị cam chua chua ngọt ngọt, trời chiếu chiếu lên bia mộ ở nghĩa trang, đem bóng của bọn họ kéo thành một đường thẳng thớm.

Cảnh đẹp như thế, quả thật có thể làm cho người ta tạm thời quên đi phiền não.

Khóc xong, nghỉ ngơi cũng xong, tinh thần của Tiêu Chiến tốt lên không ít.

Vương Nhất Bác ngắm anh, trong lòng không khỏi vui sướng một trận.

Lẳng lặng thưởng thức cảnh sắc mặt trời ngả về tây, Vương Nhất Bác xoay người nói: "Trở về thôi."

Tiêu Chiến gật gật đầu, đi vòng sang ghế phó lái.

Trước khi xe khởi động, anh đột nhiên hỏi: "Em hôm nay tìm anh có chuyện gì?"

Vương Nhất Bác giật mình, lúc này mới nhớ tới tiệc sinh nhật của Vương Tiểu Bảo, lôi điện thoại ra mười mấy tin nhắn chờ trả lời, có tin của Vương Tư Thừa, có của Trần Nguyệt, thậm chí có cả Tống Nguyên.

Hắn yến lặng cất điện thoại đi, nói: "Hôm nay là sinh nhật của Tiểu Bảo, nó muốn mời anh đến dự tiệc. . . Đứa nhỏ này từ bé đã bị nuông chiều sinh hư, có chút không hiểu chuyện, em sẽ dạy lại nó, không để nó đến quấy rầy anh nữa đâu."

Tiêu Chiến dựa nhẹ vào ghế, thản nhiên nói: "Hôm nay quả thực không khéo, chờ đến khi về vùng mới giải phóng, anh tặng quà cho nhóc sau."

Dứt lời, Tiêu Chiến còn lườm lại ánh mắt dè dặt của Vương Nhất Bác: "Tiểu Bảo là đứa nhỏ rất ngoan, nhóc không hề quấy rầy anh. Mạc Dĩnh làm gì là chuyện của Mạc Dĩnh, anh không hẹp hòi đến mức trách móc lên đầu sinh mệnh vô tội. Em đã nói Tiểu Bảo là con của em, anh tự nhiên sẽ đối tốt với nhóc."

Vương Nhất Bác nhẹ giọng: "Em đương nhiên biết anh không trách nó, thậm chí, còn không trách em. . ."

Tiêu Chiến nhìn lên phía trước, coi như không nghe thấy hắn nói gì.

Trái tim Vương Nhất Bác nhất thời bị đâm một nhát, không hiểu vì đâu, hắn trái lại càng tăng thêm dũng khí, bàn tay đang đặt trên vô lăng, bất ngờ nắm lấy cổ tay đang cuộn lại trên đầu gối của Tiêu Chiến.

"Tiêu Chiến, anh trách em đi, chất vấn em cũng tốt, đánh chửi em cũng tốt, chỉ cần anh muốn, chỉ cần anh nguyện ý, làm gì em cũng được." Thanh âm trang trọng giống như đang tuyên thệ, nói xong tự dưng lại run rẩy, "Em không muốn chúng ta buông bỏ hết thảy, em không muốn buông bỏ anh."

Tia sáng trong mắt Tiêu Chiến khẽ lay động, hình như đang suy tư, lại hình như vì lời hắn nói mà rung động.

Ngay khi Vương Nhất Bác nghĩ anh sẽ không trả lời hắn, Tiêu Chiến chậm rãi nói: "Cái gì cũng được?"

Vương Nhất Bác theo bản năng tăng thêm lực đạo ở tay, lại sợ miết đau Tiêu Chiến, vội vàng thả lỏng, gấp gáp nói: "Đều được hết."

"Tốt lắm, hiện tại có vấn đề muốn hỏi em."

Ánh mắt Tiêu Chiến dừng trên tư thế ngồi nghiêm chỉnh đến có chút cứng ngắc của Vương Nhất Bác, giống như dò xét, cũng giống đang thở dài.

"Vương Nhất Bác, tuyến thể của em làm sao vậy?"

--------------------


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net