17&18.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Chiến vốn là chỉ muốn đi rửa tay, đang rửa thì gặp một nhân viên đeo bảng tên viên chức, đối phương vừa thấy anh trong mắt đã hiện lên vẻ kinh ngạc, lập tức đi tới bên cạnh anh, hai người lén nhìn nhau qua mặt gương. Tiêu Chiến thầm nghĩ có gì đó không ổn, người này hình như biết anh, vẫn là nên gật đầu rồi chuồn luôn cho nhanh.

"Tiêu Chiến..."

Hả? Sao không gọi là quản lý? Tiêu Chiến nhíu mày lại, nhưng anh lúc này bị cận khá nặng, so với thời đại học có lẽ đã tăng thêm mấy độ rồi, cũng không nhìn rõ được chức vị của người kia, chỉ cảm thấy đối phương thật không có phép tắc gì, lại nghĩ có lẽ không quá thân quen đâu nhỉ. Anh lại nhìn qua đánh giá hắn một chút, dáng dấp không tệ, cái công ty này sao toàn người có giá trị nhan sắc cao vậy, sao mà ngoài anh và Vương Nhất Bác ra vẫn còn nhiều tuấn nam mỹ nữ thế, Tiêu Chiến thuộc chòm sao Thiên Bình, bản năng chính là nhìn thấy ai liền nhìn vào mặt người đó đầu tiên, tự động chấm cho người này bốn sao, nhưng mà đại não hoàn toàn không có kí ức gì về người này.

Tiêu Chiến gật đầu sau đó quay người muốn rời đi, đối phương lại đưa tay kéo khuỷu tay anh lại, cái này đương nhiên là vượt qua khỏi phạm vi tiếp xúc của đồng nghiệp rồi. Tiêu Chiến có chút hồi hộp, duma xảy ra chuyện gì thế này, chẳng lẽ mình mới là "hồng hạnh vượt tường"? Không đến mức đó chứ! Tiêu Chiến vẫn có chút lòng tin với nhân phẩm của mình, anh hẳn phải là Bánh Sữa Nhỏ an phận thủ thường thôi chứ, giữ vững ranh giới đạo đức cuối cùng, toàn tâm toàn ý hầu hạ bạn nhỏ của anh, tuyệt đối sẽ không làm ra loại chuyện kiểu vậy đâu!

Lỡ như Vương Nhất Bác "không được" thì sao... Tiêu Chiến lại nhớ tới đối phương năm lần bảy lượt cự tuyệt anh, chẳng lẽ anh thật sự không chịu nổi sự cô đơn... cho nên... Không không không nhất định là không, Tiêu Chiến còn suýt chút nữa tự dọa mình giật mình, muốn nhanh chóng tránh đi.

"Ngày đó là tôi không đúng, nhưng anh không trả lời tin nhắn của tôi, giận tôi sao?"

Đoàng đoàng đoàng đoàng! Tiêu Chiến rất muốn trợn mắt há mồm ngay lập tức, anh sợ đến nỗi choáng váng đây này, lời này là ý gì! Làm anh mất lòng tin vào bản thân quá đi, vội vàng dùng sức thoát khỏi tay đối phương, mau cứu tôi mau cứu tôi mau cứu tôi! Bản cung là hoa dại thuần khiết bên đường, ngươi đừng qua đây, ta dị ứng với phấn hoa. Từ đầu đến chân ta đều là của Vương Nhất Bác, ngươi đừng có tới gần! Hiện giờ lập tức bỏ vũ khí xuống từ bỏ hi vọng xa vời của ngươi đi, nhanh chóng tước vũ khí đầu hàng a!

Nếu hiện giờ cho Tiêu Chiến một cây côn, có khi anh có thể biến thành Phong Hỏa Luân mất, ý thức bảo vệ bản thân của anh rất mạnh, lui lại một bước trừng mắt đề phòng đối phương, lại làm cho Wilson không hiểu gì cả, đêm hôm đó chỉ là bọn họ ăn cơm xong làm chút hành động mập mờ trên xe thôi, có cần phản ứng thái quá vậy không?

Wilson không hiểu cho nên cũng lập tức đổi chủ đề, đành tìm một chủ đề chung để nói —— Tiểu Vương tổng, nhưng hắn không biết được thái độ của anh đối với hắn đã thay đổi 180 độ rồi.

"Anh vừa đi họp với Vương Nhất Bác à? Anh với cậu ta họp cái gì vậy, mấy hạng mục của cậu ta không phải đều dựa vào quan hệ mà tiến hành sao?"

"Cậu nói bậy bạ cái gì vậy?"

Vừa nãy còn có chút căng thẳng nhưng bây giờ sắc mặt của Tiêu Chiến đã hoàn toàn thay đổi, ánh mắt dần lạnh đi, rất đứng đắn, thậm chí còn có chút cảm giác áp bức, nhưng đây mới là Tiêu Chiến mà Wilson biết, hắn cảm thấy Tiêu Chiến của lúc vừa rồi mới kì quái. Cho nên hắn nhún vai đưa tay giật khăn giấy lau tay rồi ném vào trong thùng.

"Làm sao? Ở đây không có ai, không cần sợ, anh thật sự coi cậu ta là cấp trên sao?"

"Tôi sợ cái gì? Cậu mới nên sợ đấy, cậu đang phỉ báng Vương Nhất Bác."

"Không phải chứ Tiêu Chiến, hôm nay anh làm sao vậy? Không phải trước kia anh luôn nói phương án của cậu ta rất kém cỏi sao? Tôi cũng thấy vậy, vậy mà hôm nay anh còn lãng phí thời gian đi nghe."

Wilson làm một động tác tay, dùng khẩu hình miệng nói "Rác rưởi", Tiêu Chiến nhất thời tức đến phát điên, hốc mắt cũng đỏ lên vì tức, mắng một câu "Cậu cmn mới là đồ đần độn" sau đó liền xông lên đánh hắn một quyền, trực tiếp đánh cho hắn chảy máu mũi luôn.

Một quyền không đủ còn đánh thêm mấy quyền nữa, chờ đến khi Vương Nhất Bác chạy đến đã có mấy người vây quanh đó, nhưng mọi người đều không dám chạy ra khuyên can. Quý phi nương nương khỏe vãi, kiểu như tức đến nỗi muốn giết người luôn rồi, anh còn đang đè người kia lên tường đạp cho mấy phát. Tiểu Vương tổng bị dọa cho khiếp sợ, cứu giá chậm trễ, vội vàng ôm lấy eo Tiêu Chiến bế anh ra.

Lily tranh thủ nháy mắt ra hiệu cho mọi người mau tản ra, Tiêu Chiến vẫn còn dùng đùi thỏ đạp loạn trên không trung, vừa quay đầu lại Vương Nhất Bác đã thấy vành mắt của anh đỏ bừng giống như vừa chịu ủy khuất, bốn chữ "Hắn bắt nạt anh" viết to đùng trên mặt, còn đưa tay giật giật góc áo của Vương Nhất Bác, ý là "Người phải làm chủ cho thần thiếp nha..."

"Tiêu Chiến, anh còn nói kẻ khác nịnh hót hắn, bây giờ lại quên mất vì sao mình lại ghét Vương Nhất Bác rồi đúng không? Hiện giờ sao lại bảo vệ hắn, hắn cho anh thứ gì? Trả lại cái ghế đó cho anh à?"

Wilson đứng lên lấy tay che bụng, miệng vừa nói vừa chảy máu, Tiêu Chiến đấm hai cú vào mặt hắn quá mạnh tay đi, nếu không phải hắn còn trẻ thì chắc cũng bị đánh cho rụng răng rồi, bởi vì Tiêu Chiến lúc ấy rất tức, Bánh Sữa Nhỏ bạo lực bật hết công suất. Anh biết bạn trai nhỏ của anh phải cố gắng làm việc thế nào, thường xuyên thức khuya, khoảng thời gian này còn phải làm thêm cả công việc của anh, không cho phép người khác nói hắn không tốt, Vương Nhất Bác trong lòng anh chính là tốt nhất, là no.1.

"Wilson, nếu như anh không muốn bị đuổi việc thì lập tức ngậm miệng cho tôi."

"Cậu nói bậy, tôi căn bản nghe không hiểu cậu đang nói cái gì!"

Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến gần như đồng thời lên tiếng. Tiêu Chiến vì giận quá mà cơn đau đầu lại đánh tới, nói chuyện rất gấp, lồng ngực kịch liệt phập phồng. Wilson tiến lên một bước, Vương Nhất Bác lập tức kéo anh ra sau lưng bảo vệ, Tiêu Chiến cũng rất tự nhiên nắm lấy cánh tay đối phương.

Hành động của hai người lọt vào mắt Wilson, hắn kinh ngạc chớp mắt một cái, rất nhanh liền cười nhạo một tiếng, thần sắc hiện lên vẻ khinh miệt, vứt lại một câu "Thì ra là vậy, chẳng trách tôi chạm vào anh anh cũng không chịu, thì ra là muốn ở cạnh tiểu Vương tổng, là tôi mắt mù không nhìn rõ được con người anh."

Vương Nhất Bác đỡ Tiêu Chiến về văn phòng, dọc đường đi qua chỗ làm việc tất cả mọi người đều quăng tới ánh mắt hiếu kì cùng dò xét, Tiêu Chiến cúi đầu không nói một tiếng nào, hai người cũng không dắt tay nhau nữa. Vốn là đang dắt nhưng Tiêu Chiến lại muốn né tránh.

"Về văn phòng trước đã, đừng để người khác nhìn thấy."

Thanh âm của Tiêu Chiến không nghe ra được là đang mang tâm trạng gì, thế nên Vương Nhất Bác cũng chỉ đành duy trì khoảng cách dẫn anh về văn phòng. Vừa đóng cửa lại, việc đầu tiên Vương Nhất Bác làm là cẩn thận quan sát xem Bánh Sữa Nhỏ của hắn có ổn không, ngoại trừ quần áo và tóc tai có chút loạn thì căn bản không bị thương. Vương Nhất Bác muốn hôn lên chỗ khớp xương bị đỏ của anh, nhưng Tiêu Chiến lại hơi giật mình, vẫn không rụt tay lại, rũ mắt không biết đang nghĩ cái gì.

"Tiêu Chiến, anh đừng nghe hắn nói linh tinh, hắn chọc giận anh thôi, anh và hắn không có quan hệ gì đâu."

Tiểu Vương tổng nói ra câu này rất không có sức, càng giống như đang tự an ủi mình, hắn không hiểu rõ quá khứ của Tiêu Chiến, có lẽ thật sự có quan hệ mà hắn không biết, cho nên mới nói ra câu không chút có logic này —— Nếu như không có quan hệ gì thì vô duyên vô cớ chọc giận Tiêu Chiến làm gì, thiếu đánh chắc?

"Ừm, anh biết, không có chuyện gì cả, anh biết."

Tiêu Chiến rất miễn cưỡng giật giật khóe miệng nhìn Vương Nhất Bác, hai người đều mang tâm tư riêng, đều có thể nhìn ra sự bất an của nhau. Tiểu Vương tổng quyết định thật nhanh, đưa tay chạm vào má Tiêu Chiến, ôn nhu nói với anh: "Em đi xử lý chút chuyện vừa rồi, cuộc họp kia cũng sẽ kết thúc luôn, sau đó em đưa anh về nhà, được không?"

"Được, em đi đi, anh chờ em."

"Vậy anh ngoan ngoãn ở yên đây chờ em mười phút nhé,  sẽ trở lại ngay, em hứa đấy."

"Được."

Tiêu Chiến ngoan ngoãn gật đầu, dù cho bất an nhưng anh vẫn toàn tâm tín nhiệm đối phương, Vương Nhất Bác nhìn anh mà mềm lòng, lại hôn lên mi mắt của Tiêu Chiến, lại cọ cọ chóp mũi, cố gắng trấn an anh rồi mới rời đi. Lúc rời đi vẫn không yên tâm nhờ Lily chăm sóc Tiêu Chiến, thế nhưng mười lăm phút sau hắn quay lại phòng làm việc đã trống rỗng.

Trong lòng Vương Nhất Bác đột nhiên sinh ra một dự cảm không lành, Lily chưa hề thấy bộ dáng nghiêm túc đến đáng sợ như vậy của lão đại nhà mình, đối phương mặt lạnh căm hỏi cô: "Tiêu Chiến đâu? Tiêu Chiến đi đâu rồi?"

"Quản lý Tiêu nói anh ấy đi vệ sinh một lát."

"Đi bao lâu rồi?"

"Anh vừa đi thì anh ấy cũng đi."

Đương nhiên là không ở trong toilet, Vương Nhất Bác thở sâu, bởi vì từng bị lạc anh một lần nên hắn đã cài định vị trong điện thoại Tiêu Chiến, sợ lại không tìm thấy anh. Nhưng hắn vừa phát định vị thì nghe được tiếng chuông, Tiêu Chiến không cầm theo điện thoại.

Xế chiều không có ánh tà dương, mây đen dày đặc, Vương Nhất Bác không có thời gian giải thích, xem lại camera quả nhiên là thấy Tiêu Chiến đã ra khỏi công ty, tiểu Vương tổng gấp đến phát điên, tựa như chỉ cần Tiêu Chiến xa hắn một chút liền xảy ra chuyện. Nhất thời cũng không rõ được đến cùng là ai không thể rời ai, thậm chí hắn còn phải nhờ Lily đi tìm cùng hắn.

Tiêu Chiến, Tiêu Chiến, Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác đọc cái tên này cả ngàn lần trong lòng, hắn không khống chế được bản thân, ánh mắt rất nhanh đảo qua xung quanh, không ngừng cầu nguyện cho hắn tìm thấy bảo bối của hắn, trời sắp đổ mưa rồi, Tiêu Chiến không thể gặp mưa, anh ấy mặc rất ít. Nhiệt độ trong ngày ở phương Bắc chênh lệch khá lớn, đợi đến khi trời tối anh ấy nhất định sẽ lạnh đến không chịu nổi, lỡ như cảm mạo thì làm sao đây, Tiêu Chiến rất ghét uống thuốc.

Mưa rào vào mùa thu và mùa hạ khác nhau, sẽ không có sấm đánh vang dội, hạt mưa cũng không xối mạnh xuống, chỉ là cứ tí tách không ngừng, một trận mưa đổ xuống đều không biết đến khi nào mới ngừng. Người ngồi trong nhà thì rất thoải mái, nhưng những người vội vàng về nhà vào thời điểm tan tầm đều rất ghét cảm giác ẩm ướt mờ mịt thế này, áo mưa phủ một tầng nước ướt lạnh, vẻ mặt vội vàng lộ ra sự kiềm chế, cước bộ có chút nặng nề, đi mấy bước giẫm lên nước liền cảm thấy bùn đã bắn đến bắp chân.

Tất cả mọi người đều cắm đầu đi về một hướng, dù che mưa dễ dàng tạo khoảng cách cho mọi người hơn, nhiệt độ ngày càng xuống thấp. Giờ cao điểm ở Bắc Kinh thì không cần phải nói, trời mưa lại càng làm tắc đường hơn, đèn xe chiếu xuống những vũng nước trên đường nhựa tạo thành những vùng nước đỏ. Trợ lý chỉ có thể đưa dù và áo khoác chứ không đưa được cho hắn tin tức của Tiêu Chiến. Vương Nhất Bác rất bực bội, một cái ngã tư đường cũng đủ để hắn lạc mất Tiêu Chiến, hắn không có tin tức nào, tìm từ lúc hoàng hôn đến bây giờ trên đèn LED lớn của thành phố đã báo là bảy giờ. Lily còn đi giày cao gót, lạnh đến mức run lẩy bẩy, vừa cố gắng đuổi kịp Vương Nhất Bác vừa phải nhìn sáu phương tám hướng cản Vương Nhất Bác lại mỗi khi hắn định vượt đèn đỏ. Vì bị yêu tinh mê hoặc mà người lãnh đạo này mất hết lý trí rồi, có vài người nhấn còi xe rống lên một câu "Không có mắt à, trời mưa còn chạy, còn muốn sống nữa không!"

Hai người lùi khỏi vạch kẻ cho người qua đường, Vương Nhất Bác còn không buồn nhíu mày với kẻ vừa chửi hắn, vẫn chuyên tâm nhìn xung quanh. Lily nhẹ giọng hỏi hắn: "Có thể nào quản lý Tiêu đã về nhà rồi không?"

"... Ngay cả điện thoại anh ấy cũng không cầm, từ đầu đến chân đều không mang theo một đồng nào thì về nhà kiểu gì, nhà tôi ở chỗ nào chẳng lẽ cô còn không biết, anh ấy có thể đi bộ về được sao?"

Tiểu Vương tổng có căng thẳng thế nào cũng không thể vô cớ mắng trợ lý được, chỉ là lúc nói sắc mặt thật sự không tốt. Hắn vừa nghĩ đến việc Tiêu Chiến không có bất kì vật gì có thể liên lạc mang theo bên người liền lo lắng bất an, mất kiên nhẫn mắt nhìn đồng hồ, hoàn toàn là động tác vô thức, không có bất kì ý nghĩa nào. Hắn thực ra cũng chẳng nhìn thời gian, vừa lúc đảo mắt qua người bên cạnh. Đối phương mặc rất ít, Vương Nhất Bác thở dài, có chút tỉnh táo hơn, trực tiếp gọi điện cho tài xế, bảo hắn không cần tìm nữa, tới đón Lily đưa cô ấy về nhà.

"Tôi đi tìm một vòng mấy khu gần công ty, có việc gì thì gọi điện cho tôi."

Vương Nhất Bác nói xong thì đèn xanh ở giao lộ cũng nhảy, hắn nhanh chóng bước qua, để lại Lily mơ mơ màng màng. Mẹ nó, tôi làm sao biết được quản lý Tiêu ở nhà anh! Lượng tin tức này quá lớn không thể trách tôi biết ít được! Tôi quỳ lạy hai anh luôn! Tiến triển cũng nhanh quá đi! Rõ ràng tháng trước còn ngươi chết ta sống! Thế giới này thật lạ quá đi!

Lily thầm nghĩ: "Hóa ra loại "văn học sống" tổng tài bá đạo kim ốc tàng kiều lại ở ngay bên cạnh tôi, tôi còn phí thời gian đi xem douyin cosplay làm gì, nghiệp chướng a", thế là vừa ngồi lên xe cô đã bắt đầu nhảy phi vào group chat tám chuyện, thuật lại những gì cô nhớ cho chị em.

Vương Nhất Bác che dù quay về, Tiêu Chiến chưa quen đường ở Bắc Kinh, thời đại học vẫn là ở Trùng Khánh, hơn nửa tháng nay từ khi mất trí nhớ thì 80% là ở nhà, còn lại thì đều là Vương Nhất Bác đưa anh ra ngoài, anh chưa từng một mình đi đâu cả. Nhưng Vương Nhất Bác biết người này cũng không phải trẻ con, mưa rơi rồi cũng sẽ không ngốc nghếch đứng ngoài đường hứng, cho nên tiểu Vương tổng đi loanh quanh mấy tiệm ăn nhanh tìm thử, sau đó lại thất vọng đi ra. Hắn tình nguyện đi tìm Tiêu Chiến, chỉ là cảm xúc không tốt, không biết anh trốn ở góc nào rồi, không muốn gặp hắn cũng được, nhưng tốt nhất là đừng dính mưa.

Mưa vẫn rơi không có dấu hiệu ngừng lại, gió cũng bắt đầu thổi mạnh, thổi đến Vương Nhất Bác cũng phải rùng mình. Vương Nhất Bác mặc áo khoác còn cảm thấy lạnh, bởi vì hắn đi quá lâu trong mưa, chân tay đều lạnh buốt, khí lạnh đã sớm vào cơ thể.

Nhưng Vương Nhất Bác không có ý bỏ cuộc, hắn tìm một đêm cũng được, giờ cao điểm cũng chưa hoàn toàn kết thúc. Đến khi hắn lượn quanh mấy khu gần công ty lần thứ ba bỗng nhiên hắn thấy được thân ảnh của Tiêu Chiến ở gần trạm đỗ xe bus.

Vương Nhất Bác vừa nhìn liền nhận ra anh, đèn biển quảng cáo sau lưng anh thay nhau hoán đổi trong đêm mưa, đều là mấy quảng cáo của minh tinh. Tiêu Chiến ngồi đó nhìn rất suy sụp, thất hồn lạc phách.

Vừa lúc xe bus lái tới thì nơi hắn đứng lại nhảy sang đèn đỏ. Trái tim Vương Nhất Bác hẫng một nhịp, hắn sợ nếu như chờ đèn đỏ thì đối phương sẽ lại biến mất, nhưng hắn cũng sợ nếu hắn gọi anh thì anh sẽ chạy đi mất.

Tiêu Chiến không thấy hắn, cũng không lên xe, một mực cúi đầu thất thần ngồi đó, thẳng đến khi trước mặt xuất hiện một đôi giày da dính đầy bùn đất. Thật bẩn, ống quần cũng bẩn. Tiêu Chiến nín thở, anh nhận ra, chỉ là vẫn không ngẩng đầu lên, đối phương cũng không nói chuyện.

Vương Nhất Bác không để ý đến chuyện có nói chuyện hay không, hắn trực tiếp ném dù che mưa xuống bên chân. Tiêu Chiến nhìn qua có vẻ như đã bị mưa xối vào người, lại không biết đã ngồi đây bao lâu rồi, biến thành trạng thái cả người gần như ướt đẫm. Hai người cũng không biết là ai thảm hại hơn ai nữa.

Tiểu Vương tổng lập tức cởi áo khoác ra khoác hờ cho Tiêu Chiến, đồng thời ôm anh vào trong ngực, không chút quan tâm đến ánh mắt của mấy người đang đứng cách đó vài mét. Vừa ôm Tiêu Chiến Vương Nhất Bác đã rùng mình một cái, đối phương lạnh cóng như một khối băng, Bánh Sữa Nhỏ biến thành tảng băng nhỏ rồi, từ đầu đến chân đều không có chút nhiệt độ nào, người cũng chỉ mặc bộ âu phục mỏng.


"Vương Nhất Bác, cậu gạt tôi."


Ngữ khí của Tiêu Chiến rất lạnh, anh không nhúc nhích, cũng không ôm hắn, một câu này khiến cho tim Vương Nhất Bác rơi xuống hố sâu.

"... Tiêu Chiến, anh có ý gì?"

"Tôi nói, cậu không phải bạn trai của tôi, tôi nhớ ra rồi, vì sao cậu lại gạt tôi?"


Vương Nhất Bác vẫn chưa thể tiếp nhận được việc xảy ra quá đột ngột thế này. Tiểu Vương tổng thở sâu một hơi, hắn lùi lại sau đó ngồi xổm xuống nhìn khuôn mặt lãnh đạm của Tiêu Chiến, vẻ mặt này đã phù hợp với thân phận thật của anh. Đã lâu không gặp, quản lý Tiêu.


"Tiêu Chiến, anh nghe em nói, em không cố ý muốn gạt anh, chỉ là bởi vì lúc đó anh..."

Vương Nhất Bác hoảng đến mức lắp ba lắp bắp, ngữ tốc mở miệng rất nhanh đã giải thích, vừa nói một câu đã cảm thấy không đúng. Tiêu Chiến rốt cuộc cũng chịu nhìn hắn, lúc giương mắt lên trong mắt đã ầng ậng nước, trong nháy mắt nước mắt đã trực trào rơi xuống, thật sự xinh đẹp. Hắn thấy được trong mắt anh có thứ gì đó tan vỡ, Tiêu Chiến cũng suy sụp hơn hẳn, lông mi run lên, thực ra khi anh khóc còn tốt hơn là khi cười ủy khuất như lúc này, giống như giễu cợt bản thân quá ngu ngốc.

"Thì ra là thật, anh chỉ lừa em thôi... Anh lừa em đó Vương Nhất Bác, anh vẫn không nhớ ra. Nhưng hiện giờ anh biết rồi, em không phải bạn trai của anh, những gì người kia nói đều là thật, trước kia quan hệ của anh và em không tốt đẹp gì, có đúng không?"

Tiêu Chiến giống như không có dũng khí nhìn Vương Nhất Bác nữa, anh hoảng hốt cúi đầu xuống, nước mắt rơi từng giọt lên quần tan theo dấu vết của mưa. Anh ảo não đan hai tay vào nhau rồi nắm chặt, vừa bóp vừa cấu, bả vai càng run lên dữ dội hơn, mang theo tiếng khóc nức nở cơ hồ nghe không rõ: "Anh xin lỗi, xin lỗi Vương Nhất Bác, là giả, tất cả đều là giả. Em không thích anh, anh cũng ghét em, anh quá xấu xa rồi, anh xin lỗi..."

"Không có, không có mà Tiêu Chiến, anh không có lỗi, anh nhìn em này Tiêu Chiến."

Tâm tình Vương Nhất Bác quay như guồng xe, lúc cao lúc thấp, trái tim của hắn bị Tiêu Chiến nắm trong tay, cho nên đau đến mức muốn chết đi. Tiểu Vương tổng cũng rất chất vật, người hắn yêu đang ngồi dưới mưa, hắn cũng muốn chịu khổ ngồi dưới mưa cùng anh.

"Là anh không tốt với em, là anh muốn em tăng ca hại em đau dạ dày, là anh bác bỏ phương án còn tranh cãi với em, cũng là anh muốn đoạt vị trí của em, đều là anh không tốt, em ghét anh cũng đúng, đều là anh không tốt."

"Nhưng em yêu anh, Tiêu Chiến."

Thanh tuyến của Vương Nhất Bác cũng có chút phát run, hắn ép buộc Tiêu Chiến nhìn hắn. Đối phương vẫn chưa ngừng khóc, khóc đến nỗi hốc mắt đỏ bừng, thế nhưng trong mắt lại có một tia sáng, một giây sau liền trực tiếp nhào vào ngực hắn.

Vương Nhất Bác quỳ một gối xuống lối đi bộ ướt đẫm, hắn ôm Tiêu Chiến vỗ vỗ sau lưng anh, giống như đang dỗ trẻ con. Mỗi đêm hắn đều phải ôm Tiêu Chiến rồi vỗ vỗ thế này, nếu không Tiêu Chiến sẽ không chịu ngủ, xe bus dừng rồi lại đi, trạm xe cuối cùng cũng không còn người lạ nữa, chỉ lưu lại hai mảnh tình ướt đẫm.

Vương Nhất Bác nghiêng đầu hôn lên vành tai Tiêu Chiến, nơi ấy thật sự là lạnh buốt, sau đó thấp giọng mở miệng, mang theo chút tâm thế sợ bị cự tuyệt, cẩn thận hỏi anh.

"... Bảo Bảo, anh còn nguyện ý để em đưa anh về nhà không?"

----------------------------------------

Huhu ToT

Chỉ muốn nói là vẫn chưa xong chuyện đâu =))))


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net