1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1.

Ba mẹ của Vương Nhất Bác đã quen biết, bầu bạn, sát cánh bên nhau cả nửa đời người, tình cảm vẫn vô cùng tốt, chẳng qua có một chuyện mà hai người họ sẽ vĩnh viễn không thể tìm được tiếng nói chung, đó chính là chuyện Vương Nhất Bác đến cùng là nên nhập ngũ hay nên tiến vào thương trường.

Thái độ của lão Vương vô cùng cương quyết. Bố ông, cũng chính là ông nội của Vương Nhất Bác, quân hàm thượng tướng, mà chính bản thân ông đến tuổi trung niên đã là tư lệnh của một quân khu. Dòng máu quân nhân luôn luôn chảy xuôi trong huyết mạch của nhà họ Vương bọn họ, đương nhiên phải kế thừa từ đời này sang đời khác. Những lời này lão Vương đã nói nhiều đến mức lỗ tai cũng đóng kén luôn rồi, nhưng mỗi một lần nói là vợ ông lại ném qua một cái liếc mắt xem thường rồi cười lạnh:

"Nhưng nó thuộc nhóm máu AB!"

Mặc kệ lão Vương nổi giận đùng đùng ra sao, bà Vương nhất định cũng phải tranh luận đến cùng, từ nhỏ Vương Nhất Bác thông minh hơn người, tuy không giỏi biểu lộ cảm xúc nhưng đối nhân xử thế vô cùng ổn, chính là một mầm non thương nhân tốt. Công ty mà bà đã dùng hơn nửa đời người chèo chống mới có được vị thế như hiện nay trên thị trường cũng cần có người thừa kế, không để lại cho con trai ruột của bà thì để cho ai?

Những lời này ấy à, hai vị trưởng bối đã nói không biết bao nhiêu lần, nói không biết chán là gì, đến mức mà sau khi Vương Nhất Bác học đến cao trung mỗi lần chỉ cần nghe thấy tiếng gió đã lập tức quay lưng bỏ chạy. Chẳng qua là bề ngoài thì cậu giữ thái độ trung lập trong cuộc tranh chấp của ba mẹ, nhưng trong lòng cũng không phải là không có chính kiến của riêng mình. Lúc còn nhỏ ông nội từng bế cậu lên xe tăng, lúc đứng ở bên cạnh họng pháo đồng sáng choang cậu đã quyết định sau này lớn lên sẽ trở thành một người lính. Sau đó thường xuyên cầm theo súng đồ chơi rồi lấy mũ kê – pi của ba đội, ở trong nhà diễn tiết mục tiêu diệt quân thù.

Nhưng khi đó cậu vẫn còn nhỏ, cho nên câu lớn lên muốn làm quân nhân mà cậu nói ra ấy, mẹ cậu hoàn toàn không nghe lọt tai. Kết quả là, năm đó Vương Nhất Bác thi đại học bèn tiền trảm hậu tấu mà nộp nguyện vọng vào trường Đại học Công nghệ Quốc phòng Trung Quốc.

Cậu trúng tuyển.

Khi đó mẹ Vương Nhất Bác vẫn đang trong chuyến công tác để tiến hành giải quyết một hạng mục thu mua của công ty, vô cùng bận rộn, thế mà lúc ấy vẫn không quên dứt mình khỏi bộn bề bận rộn mà quay về cẩn thận trách mắng la rầy đứa con bảo bối của bà một phen. Ban đầu Vương Nhất Bác còn mềm mỏng dỗ dành, đến cuối cùng lại giẫm lên lối mòn kích động rồi nói lên lý tưởng cao xa của mình. Nhà họ Vương hai đời làm quân nhân, bà Vương cũng đã sớm nhìn rõ bước trên con đường này có bao nhiêu vất vả, bà cố gắng đến tận bây giờ là vì cái gì? Chẳng phải là bởi vì dọn đường cho đứa con duy nhất của bà thuận lợi tiến vào xã hội thượng lưu sao, tội gì mà nó cứ nhất quyết phải đâm đầu xuống cái vòng lẩn quẩn kia chứ?

Thế nhưng ngày đó bà Vương cũng không dùng hết sức ngăn cản, bởi vì Vương Nhất Bác mười tám tuổi đã trưởng thành, Vương Nhất Bác mười tám tuổi còn nghiêm túc nói ra lý tưởng của mình, lấy được sự thừa nhận của mẹ mình. Không phải chỉ là đi học đại học thôi sao, sau khi tốt nghiệp đại học thì đời người mới đúng là chính thức bắt đầu.

Vương Nhất Bác vừa mới bước ra khỏi hội trường tổ chức lễ tốt nghiệp thì điện thoại vang lên, thế mà cậu lại quên không để chế độ yên lặng. Vương Nhất Bác thở phào một hơi, cảm thấy may mắn vì hồi chuông điện thoại này không vang lên sớm một phút đồng hồ. Vừa thấy tên người gọi đến trên màn hình, Vương Nhất Bác đã bĩu môi, sau khi nối máy thì lập tức nói ngay:

"Đại tiểu thư, gọi điện thoại không cần quan tâm thời gian không cần để ý trường hợp vậy sao?"

Cô gái ở đầu dây bên kia còn cố ý nhìn qua đồng hồ một cái rồi mới nói:

"Vương Nhất Bác, anh bớt bớt giùm, ở chỗ anh rõ ràng còn chưa đến mười một giờ trưa."

"Đúng đấy, nhưng mà anh không thích tiếp điện thoại của cô thì có được không?"

"Ha? Lần trước lúc chuẩn bị đi đánh anh còn chưa đủ nên anh thiếu đòn à?"

"Chẳng phải là anh chỉ làm đứt dây xích cái túi xách limited của cô thôi sao?" Nói đến đây trong lòng Vương Nhất Bác vẫn còn cảm thấy đắc ý.

"Em đúng thật là..." Giọng nói ở đầu dây bên kia rõ ràng đã tức giận đến không khống chế được: "Lúc trước sao em lại có thể  vừa mắt Vương Nhất Bác anh được nhỉ? Lúc đó chắc em mù? Em đây cố ý gọi điện chúc mừng anh tốt nghiệp đúng là uổng công vô ích mà."

Vương Nhất Bác cười thành tiếng:

"Đúng đấy, Tống Tổ Nhi, cô đúng là một vết nhơ trong cuộc đời anh."

Nếu Tống Tổ Nhi đang không cách xa Vương Nhất Bác nửa vòng trái đất thì cô thật sự muốn hung hăng đấm vào mặt Vương Nhất Bác mấy phát, nếu không đánh được thằng nhõi đó đến mức tàn phế thì ít nhất cũng có thể trút giận.

Vương Nhất Bác nghe đầu dây bên kia câm nín không nói nên lời thì dịu giọng xuống:

"Ê! Giận thật đấy hả? Thôi được rồi, coi như là hai người chúng ta lúc đó tuổi trẻ chưa trải sự đời, vì cái gọi là hôn ước từ khi còn bé của cha mẹ hai bên là trót dại, cả hai chúng ta đều là vết nhơ trong đời đối phương là được chứ gì?"

"Chỉ có anh là vết nhơ trong cuộc đời em thôi, còn em là chính là bảo bối mà cả đời này anh cũng đừng mong chiếm được!"

Âm lượng vang lên từ đầu bên kia quá lớn, làm Vương Nhất Bác không chịu được phải chuyển điện thoại cách xa lỗ tai mình. Lần này ngược lại cậu không phản bác Tống Tổ Nhi nữa, chỉ ngửa đầu nhìn trời hai tay chắp trước ngực mà cảm tạ trời cao ban phước để cả đời này cậu không thể có được Tống Tổ Nhi, thật đúng là mở mang tầm mắt.

Tuy hai người lúc nào cũng đấu võ mồm với nhau, nhưng dù sao cũng là loại quan hệ chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, cũng theo như lời Vương Nhất Bác nói, lúc tuổi trẻ chưa trải sự đời còn lỡ dại cùng nhau trải qua một cuộc yêu đương vừa ngu ngốc vừa có chút càn quấy. Dù sao thì ba mẹ lúc nào cũng nói đùa cái gì mà vợ con rồi con dâu của ba mẹ, thanh niên mới lớn vẫn còn ngây thơ nên khó tránh khỏi lầm đường lạc lối, đúng vậy, là lầm đường lạc lối. Thật ra cũng không phải chuyện gì xấu, chẳng qua là lúc hai người làm bạn bè thì thế nào cũng được, đến khi thật sự nói chuyện yêu đương thì kiểu gì vẫn thấy sai sai, không được tự nhiên.

Sau khi tốt nghiệp cao trung thì Tống Tổ Nhi ra nước ngoài, hai người cũng chia tay trong hòa bình. Thật ra thì Tổ Nhi cũng buồn bã mất một thời gian, khi đó cô thật sự rất thích Vương Nhất Bác, tâm tư của con gái lúc nào mà chẳng nặng hơn một ít, buồn cũng là điều khó tránh khỏi. Nhưng khoảng cách và thời gian đúng thật là rất có ích, Tống Tổ Nhi ở Milan sống vô cùng thoải mái, bởi vì xinh xắn đáng yêu nên có nhiều người theo đuổi. Cho nên đến khi trưởng thành, Vương Nhất Bác trong miệng cô chính là "bạn chơi từ nhỏ ở trong nước".

Còn nếu muốn hỏi tâm trạng của Vương Nhất Bác lúc đó ấy hả?

À, như là trút được gánh nặng vậy.

Nhưng đừng chỉ nhìn vào việc bọn họ luôn luôn cãi vã, dù sao thì cái quan hệ bạn chơi từ nhỏ đến lớn vẫn còn, trước khi cúp máy Vương Nhất Bác cũng không quên hỏi thăm xem khi nào thì Tống Tổ Nhi về nước.

"Xem như anh còn có chút lương tâm, khoảng giữa tháng sau, anh đến đón em!"

"Chọn ngày đẹp đấy, Dainese ra mắt dòng sản phẩm mới, anh đi xem mũ bảo hiểm cái đã."

Tống Tổ Nhi lập tức thật sự muốn ném cho tên nhõi kia một cái liếc mắt xem thường:

"Em cũng đâu nói là sẽ mua giúp anh."

"Anh chọn xong rồi gửi ảnh cho cô."

Nói xong, Vương Nhất Bác bèn trực tiếp cúp máy. Nhưng không quá mười giây đồng hồ sau, Vương Nhất Bác nhận được một tin nhắn Wechat, là do Tống Tổ Nhi gửi.

"Tiên sư bố nhà anh."

Ba của Vương Nhất Bác mới lên chức tư lệnh Cảnh vệ khu* chưa được nửa năm, mặc dù công tác thường ngày vô cùng bận rộn, nhưng vẫn tranh thủ dăm bữa nửa tháng đi khảo sát trong quân một vòng. Bốn trung đoàn của Sư đoàn 1 chủ yếu phụ trách bảo vệ an toàn quốc nội, trách nhiệm to lớn, cho nên Vương tư lệnh cũng thường xuyên lui tới hơn. Nhưng lần này ông đến là có chút tư tâm, con trai ông tốt nghiệp xong thì được phân đến doanh trại Trung đoàn 3 của Sư đoàn 1, không tới mười ngày nữa sẽ đến báo danh. Lão Vương cũng không muốn dùng quyền mưu tư, nhưng mà con trai ruột dù sao cũng phục vụ trong quân khu dưới quyền mình, cho nên ông đến nói qua một câu cũng không tính là quá mức.

(*Cảnh vệ khu: từ gốc 卫戍区 Vệ thủ khu, tên đầy đủ Cảnh vệ khu Bắc Kinh hay còn được biết đến với tên gọi Khu Vệ Tuất, là đơn vị chịu trách nhiệm bảo vệ thủ đô Bắc Kinh, bảo vệ các cơ quan trung ương và lãnh đạo Đảng - Nhà nước tại Bắc Kinh.)

Trung đoàn trưởng đương nhiên đã xem qua hồ sơ của những quân nhân tốt nghiệp trường quân đội năm nay được phân về trung đoàn mình, dòng họ tên cha trong hồ sơ của Vương Nhất Bác viết cũng vô cùng rõ ràng, Tư lệnh Cảnh vệ khu Bắc Kinh Vương Kính Tùng. Nhưng quân nhân dù sao cũng sẽ không vì những thứ này mà biểu hiện ra mặt quá rõ, nói qua nói lại vài câu, nhắc đến vấn đề này trung đoàn trưởng nhất trí là việc công ra việc công nhưng đồng thời cũng sẽ cố gắng để ý một chút. Chẳng ngờ lão Vương lại nói một câu vừa nghiêm túc vừa chân thành:

"Thằng nhóc tuổi còn trẻ, cần rèn luyện thì vẫn phải rèn luyện, cho dù lúc ở trường thành tích của nó có tốt đến mấy, rời trường gia nhập quân ngũ thì vẫn cần phải trau dồi từng chút từng chút một."

Chuyện ân tình đã xong, cũng nên tiếp tục công việc, trung đoàn trưởng như thường lệ báo cáo công tác của Trung đoàn 3, trong đó chuyện đầu tiên nhắc tới là chuyện thăng chức cho một sĩ quan trẻ. Vương tư lệnh cũng biết người mà trung đoàn trưởng của Trung đoàn 3 nói đến là ai, cuộc duyệt binh đầu tiên ông xem khi đến Trung đoàn 3 cũng là do cậu ta điều binh. Người này tên là Tiêu Chiến, hiện tại mang quân hàm thượng úy, là phó tiểu đoàn trưởng.

"Tuổi trẻ tài cao, xem ra nên để cho Vương Nhất Bác đi theo người này học tập rèn luyện thêm cũng tốt."

"Đó là chuyện đương nhiên, nhưng mà lý lịch của Nhất Bác quá đẹp, quân nhân vừa tốt nghiệp xong đã có thể mang quân hàm thượng úy cũng không nhiều, hổ phụ không sinh khuyển tử."

Đúng thật là hổ phụ không sinh khuyển tử.
Hôm nay Vương Nhất Bác chính thức tốt nghiệp, xong xuôi đâu đó thì lén lút ngồi khoang phổ thông bay từ Trường Sa về Bắc Kinh. Mẹ của cậu, chủ tịch Lý vì chào đón đứa con trai cưng của bà trở về mà trước đó đã kéo theo cả một đoàn xe xa hoa từ Bắc Kinh đến Trường Sa, xem ra kiểu này thì chỉ có thể đón được một cơn gió thôi. Đương nhiên sự cố âm kém dương sai này là do con người tạo ra, người lén lút báo tin cho Vương Nhất Bác chính là bà chị họ quý báu Triệu Lệ Dĩnh của cậu. Vương Nhất Bác cảm động rớt cả nước mắt, nếu để cậu bị mẹ túm đầu mắng cho một trận đau khổ trước mặt bạn bè chiến hữu thì mặt mũi của cậu coi như mất sạch. Không phải là cậu cường điệu hóa vấn đề đâu, mà bốn năm nay, mỗi lần bà Vương nhìn thấy Vương Nhất Bác đều là cảnh tượng này.

Cho dù có làm vậy nhưng mẹ Vương cũng không nỡ lòng nào thật sự nổi giận với Vương Nhất Bác, bà nghĩ thông suốt rồi, cuối cùng thì cũng tốt nghiệp xong, ngày lành của bà cũng tới, nhất định phải để cho Vương Nhất Bác nghỉ ngơi tử tế một khoảng thời gian, sau đó đưa cậu ra nước ngoài học một khóa quản trị kinh doanh. Vậy nên lúc ở biệt thự của nhà họ Vương, khi Vương Nhất Bác đưa giấy giới thiệu công tác cho mẹ cậu xem, bà Vương đã phải dựa vào tố chất của người làm vợ của quân nhân nhiều năm mới không thẳng tay xé tan nát tờ giấy đó. Lão Vương không có nhà, bà Vương lập tức gọi điện thoại cho ông, mấy chữ Cảnh vệ khu kia, thật sự làm bà vô cùng ngứa mắt.

Lão Vương nói ông đang bận rồi vội vội vàng vàng cúp máy, nhưng Vương Nhất Bác có thể nhìn ra, lần này thì mẹ cậu tức giận thật, không giống như lần biết được cậu đăng ký thi vào trường quân đội.

"Mẹ, tổ chức đã sắp xếp..." Vương Nhất Bác nói một câu, giọng điệu hiếm khi yếu ớt như vậy.

Bà Vương im lặng vài giây, sau đó rơi nước mắt, nói:

"Nhiều năm nay mẹ thương con như vậy đúng là uổng công. Mẹ làm mọi cách để sắp xếp cho con một cuộc sống tốt đẹp, còn con thì sao, thà lừa gạt mẹ cũng nhất định phải đâm đầu vào cái chỗ kia chịu khổ."

"Ôi mẹ ơi, mẹ đừng như vậy mà." Vương Nhất Bác nhanh chóng chạy đến ngồi xuống cạnh mẹ mình: "Mẹ ơi, con học trường quân đội cũng đâu phải uổng công đâu, con tốt nghiệp là có quân hàm rồi, con là sĩ quan, không phải là binh sĩ..."

"Đừng có nói mấy cái này với mẹ, bố con còn là thiếu tướng kia kìa, có chỗ nào nhẹ nhàng không. Ông nội con đấy, thượng tướng, quân hàm cao nhất rồi đấy, nhưng từ nhỏ đến lớn con nhìn xem, có khi nào nhàn rỗi không?"

Vương Nhất Bác cười hệ hệ, cố ý dỗ dành mẹ mình, nói:

"Bố con với ông nội con quá lợi hại, người có năng lực thì bận rộn là đúng rồi. Đâu có giống con, con chỉ là một cán bộ chức danh nho nhỏ, cũng giống như mấy thư ký ở công ty mẹ thôi, không bận không bận, không mệt không mệt."

Bà Vương lườm Vương Nhất Bác một cái, thằng nhóc này đổi trắng thay đen cũng nhanh lắm. Nói thì dễ nghe lắm, sĩ quan ấy à, cũng không phải là một cái hàm cấp, muốn phấn đấu nâng hàm phải trả một cái giá vất vả. Chủ tịch Lý dường như đã thấy cuộc sống nửa đời sau của con trai mình, phí tâm tư, phí thân thể, hàng năm không ở nhà, ăn không ngon, mặc không đủ ấm.

"Con trai à, con tính cái gì trong đầu thế hả?"

"Con là con trai của tư lệnh quân khu đấy, đây không phải là tiếp nối truyền thống cha ông sao."

Bà Vương vẫn rất không bằng lòng:

"Nhưng con cũng là con trai của chủ tịch tập đoàn."

Vương Nhất Bác cười cười ôm lấy bà Vương:

"Nhìn xem, con đây có gốc cây chống lưng vững vàng đến mức nào này, chuỗi ngày tháng tươi đẹp của con bắt đầu rồi."

Bà Vương đứng dậy bỏ đi, chỉ nhả lại một câu cho Vương Nhất Bác:

"Nói lời tạm biệt với quà mừng tốt nghiệp của con đi."

"Ơ? Mẹ, cái gì đấy?"

Bà Vương quay đầu lại nói:

"Xe mui trần."

"Đừng mà, mẹ ơi, mẹ thân yêu của con."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net