31

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

31.

Ở ngoài mặt thì chuyện này giống nhưng không khuấy lên được bọt nước gì quá lớn, nhưng mà Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến cũng chẳng thể đoán được rằng đến cùng ở một góc nào đó mà họ không biết thì lời đồn có bị truyền ra xung quanh với tốc độ lên men không, hay là đến cùng đã biến đổi thành phiên bản kiểu gì rồi. Vương Nhất Bác không muốn làm Tiêu Chiến bối rối, để ổn thỏa mọi chuyện, mấy ngày gần đây cậu đều không ngủ ở trong phòng ký túc của Tiêu Chiến. Nhưng mà bọn họ cũng không thể cố tình xa lánh giữ khoảng cách, bởi vì làm như vậy thì chẳng phải là giấu đầu lòi đuôi à.

Cuộc sống vẫn diễn ra như bình thường, tiếp tục công tác, huấn luyện cũng không thiếu lần nào. Một tuần nữa trôi qua, dường như trong lòng Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác đã dần dần buông lỏng Nhiếp Sấm cũng những chuyện mà cậu ta nói xuống, cuộc sống càng thêm thản nhiên. Nhưng mà lúc tổ lãnh đạo thanh tra xuống trung đoàn 3, Tiêu Chiến có chút lo lắng sợ hãi trong vô thức, bởi vì lần này tổ trưởng không phải là ai khác mà chính là ba của Vương Nhất Bác. Đây cũng là lần đầu tiên mà Vương Nhất Bác nhìn thấy ba mình kể từ lần trước rời khỏi nhà quay về quân khu, tuy rằng cũng chưa lâu lắm nhưng đương nhiên là cũng muốn gặp mặt trò chuyện một chút. Chẳng qua trước mắt còn có công việc, dù có muốn cũng phải sắp xếp vào lúc sau vậy.

Hạng mục đầu tiên là tổ lãnh đạo mở một hội nghị dành cho sĩ quan các cấp khác nhau. Vương Nhất Bác chỉ là Đại đội trưởng, đương nhiên là cậu không thể ngồi ở những hàng ghế đầu được, chắc chắn là cậu cũng không thể sóng vai ngồi cạnh Tiêu Chiến được. Vương tư lệnh dẫn theo thành viên của tổ lãnh đạo ngồi xuống bàn chủ tọa, những sĩ quan bên dưới đồng loạt nghiêm chào sau đó mới ngồi xuống. Từ góc độ của Vương Nhất Bác có thể thấy được bóng lưng của Tiêu Chiến, anh ngồi thẳng tắp nghiêm chỉnh, điều này làm cho Vương Nhất Bác không nhịn được cười trộm trong lòng. Cậu biết là Tiêu Chiến lúc này đang vô thức cảm thấy căng thẳng vì ngồi với lão Vương trong cùng một không gian. Vương Nhất Bác quay đầu lại nhìn thẳng về phía trước, ba cậu ngồi ngay chính giữa bàn chủ tọa. Cùng lúc này Vương tư lệnh cũng nhìn một vòng quanh hội trường, hai ba con đối diện với nhau, Vương tư lệnh nhíu mày lại, dường như là không một tiếng động ra hiệu cho Vương Nhất Bác ngay ngắn nghiêm túc một chút. Vương Nhất Bác nhướng một bên mày, ba cậu chính là như vậy, làm chuyện gì nề nếp đâu ra đấy. Không chỉ có mình lão Vương như vậy mà lão lão Vương cũng như vậy, Vương Nhất Bác nghĩ rằng bản thân không kế thừa cái tính cách cứng nhắc này của ba cậu sau đó làm rạng rỡ truyền thống tuyệt đối là công lao của mẹ cậu.

Hội nghị bắt đầu rồi, Vương Nhất Bác lại thất thần. Thật ra mấy ngày hôm nay không phải chỉ có mình Tiêu Chiến suy nghĩ về chuyện mà Nhiếp Sấm nói, Vương Nhất Bác cũng suy nghĩ rất nhiều. Nhưng mà chẳng qua vấn đề khiến hai người họ suy nghĩ không giống nhau, Tiêu Chiến là nơm nớp lo sợ mọi chuyện, còn Vương Nhất Bác thì đang nghĩ xem nên mở lời thế nào để nói cho ba cậu biết chuyện của bọn họ trước khi người khác nhiều lời đến tai ông. Vương Nhất Bác không phải là con nít, cậu đương nhiên biết nếu việc này thật sự bị truyền ra thì rốt cuộc sẽ ảnh hưởng lớn đến mức nào, vậy phải làm thế nào mới làm giảm mức độ ảnh hưởng đến mức tốt nhất đây? Vương Nhất Bác giương mắt nhìn, nói chung ít nhất là trong mấy ngày tổ lãnh đạo đang kiểm tra trung đoàn bọn họ thì trước mặt mọi người cậu và ba cậu vẫn phải duy trì một khoảng cách nhất định, vì dù cho hai ba con họ có cơ hội nói với nhau gì đó thì chắc rằng bên cạnh ông cũng có không ít người đi theo. Nhưng mà nếu không nói đến chuyện kia, nhỡ may thật sự biến thành ông nghe được tin đồn từ miệng người khác thì chẳng phải lại càng hỏng việc hơn à?

Vương Nhất Bác lại nhìn Tiêu Chiến, anh đang viết gì đó, múa bút thành văn, chắc là đang viết bản ghi chép hội nghị. Thật ra Tiêu Chiến chỉ là đang ép bản thân mình cố gắng chăm chú, cũng có mấy lần anh không biết suy nghĩ của mình đã bay đến chỗ nào rồi. Anh toàn nghĩ lung tung, thậm chí còn nghĩ đến việc mọi chuyện lộ hết rồi, từ trên xuống dưới trung đoàn đều đã biết chuyện của hai người bọn họ, điều này thật sự làm anh cảm thấy sợ đến mức da đầu run lên, chỉ có thể ép buộc bản thân chuyên tâm vào việc cần làm.

Sau khi cuộc họp chấm dứt, việc đầu tiên mà tổ lãnh đạo muốn đánh giá chính là công tác xây dựng Đảng nội ngành. Khối này mặc kệ là ở cơ quan nhà nước, đơn vị xí nghiệp doanh nghiệp hay là trong quân đội của bọn họ đều là phần công tác quan trọng nhất trong những phần công tác quan trọng. Đảm nhận phần xây dựng Đảng của trung đoàn 3 chính là Hứa Xương An, cũng chính là cái người mà lúc Vương Nhất Bác vừa đến trung đoàn đã chủ động lôi kéo làm quen với cậu sau đó bị Nhiếp Sấm nhìn thấy rồi nói lại cho Tiêu Chiến lúc trước. Tuy rằng thái độ đối nhân xử thế của tên này khiến phần lớn những người trong trung đoàn nhìn thấy không thoải mái, nhưng mà cũng không thể phủ nhận rằng bản lĩnh câu chữ của gã không tồi, ở trung đoàn 3 cũng coi như là một cây viết tư liệu và báo cáo khá chắc tay. Đương nhiên là gã cực kỳ tự tin với phần công tác mà gã phụ trách. Hứa Xương An rất muốn thể hiện, tuy rằng Vương tư lệnh không cần phải tự mình xem xét những thứ này, nhưng mà gã vẫn dùng đủ mọi cách để tiếp cận đến gần ông, tìm kiếm cơ hội nói chuyện.

Vương tư lệnh cũng không biết gì về Hứa Xương An, gã mượn chuyện công tác để đưa đẩy công chuyện thì Vương tư lệnh vẫn đáp lời, ông nhìn cấp hiệu trên vai Hứa Xương An, rồi lại nhìn năm sinh trên bảng tên của gã, nói:

"Trung đoàn 3 các cậu đúng là có không ít những cán bộ tuy tuổi còn trẻ mà cực kỳ xuất sắc."

Hứa Xương An giống như là nắm được cái cơ, trong mắt hiện lên một tia ngạc nhiên mừng rỡ khó mà phát hiện ra, gã trả lời lại:

"Tư lệnh, trong trung đoàn 3 nói đến cán bộ tuổi còn trẻ thì không thể không nhắc đến cậu nhà."

"Ồ." Vương tư lệnh thật ra không hề muốn nghe những lời này.

Nhưng chủ đích của Hứa Xương An cũng không phải là câu này, gã ngay lập tức nói tiếp:

"Còn có Tiêu Chiến, ngài nhất định là biết rõ cậu ấy."

Hứa Xương An cũng có tâm tư dùng lời nói để xúi giục, cho nên Vương tư lệnh nghe thấy cũng không được tự nhiên, lại không thể nói rõ là không được tự nhiên chỗ nào. Hứa Xương An cũng là kẻ chuyên nhìn mặt đoán ý rồi lựa lời mà nói, lúc này gã tỏ ra cái vẻ xấu hổ vì bản thân đã nhiều lời:

"Tư lệnh, bình thường Nhất Bác và Tiêu Chiến hay đi cùng nhau lắm, cả trung đoàn đều nhìn thấy rõ ràng. Tôi nghĩ rằng quan hệ đã tốt đến tầng này rồi thì Tiêu Chiến và ngài cũng quen biết riêng với nhau."

Vương tư lệnh hơi rũ mi hạ mắt nhìn xuống tài liệu trong tay, thật ra cảm thấy không nói rõ cũng chẳng muốn phản ứng lại Hứa Xương An, chẳng qua là phần khách sáo lúc mới bắt đầu câu chuyện đã biến mất hoàn toàn:

"Con tôi đúng là nên tiếp xúc với nhiều người ưu tú để học tập cùng nhau tiến bộ. Tiêu Chiến trong trung đoàn của các cậu, tôi thật ra chưa từng nghe thấy con tôi nhắc đến, nhưng chẳng phải từ lãnh đạo trung đoàn đến lãnh đạo sư đoàn đều khen ngợi cậu ấy rất nhiều à?"

"Vâng, trong trung đoàn chúng tôi thì Tiêu Chiến rất nổi tiếng."

Hứa Xương An phải nói thuận theo lời của Vương tư lệnh, thế nhưng điều này cũng không đồng nghĩa với việc gã thừa nhận Tiêu Chiến "nổi tiếng". Đều là cán bộ cấp tiểu đoàn, Tiêu Chiến trẻ hơn gã vài tuổi, trước đây vốn đã là người được cấp trên tin cậy, từ khi Vương Nhất Bác đến trung đoàn 3 quan hệ giữa hai người đó còn luôn rất tốt. Hứa Xương An luôn cảm thấy Tiêu Chiến là chướng ngại vật của gã, làm gã thật ngứa mắt, hơn nữa gã lại nghe thấy chút tin đồn. Có mấy thằng nhóc trong trung đội 2 có quan hệ khá thân thiết với Hứa Xương An, có ba người, cũng chính là mấy người nói rằng đã thấy Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác nắm tay nhau ở trên sân huấn luyện.

Thật ra dưới nghiêm lệnh cấm chỉ của Tiêu Chiến thì làm sao Vương Nhất Bác dám công khai nắm tay Tiêu Chiến trước mặt mọi người chứ? Hôm đó là Tiêu Chiến buông tay nhảy xuống khỏi xà đơn, lúc đáp đất không ổn định lắm nên bị trượt chân. Vương Nhất Bác muốn đỡ anh khỏi ngã, cuối cùng vẫn chậm nửa bước không túm được cánh tay anh lại cầm luôn bàn tay anh. Chuyện này thật ra cũng chẳng có gì, chỉ có điều là hai người chột dạ, hoặc là vì chỉ có một mình Tiêu Chiến cẩn thận từng ly từng tí, nhưng mà tình cảm của hai người đối với nhau lại không thể che giấu mọi lúc mọi chỗ. Cũng giống như cái nắm tay chưa đầy ba giây này, từ trường vi diệu giữa hai người làm cho ba thằng nhóc kia chỉ biết quay lại nhìn nhau. Ban đầu thì cũng không ai nghĩ nhiều, nhưng mà sau khi cùng những anh em trong tiểu đội chém gió với nhau thì câu chuyện càng lúc càng đi lệch hướng, hơn nữa còn có chút thêm mắm dặm muối, nói cái gì mà chẳng trách quan hệ giữa hai người bọn họ lại tốt như vậy, vắt óc suy nghĩ lại nhớ ra hình như có thể moi thêm vài hành động thân mật khác. Đợi đến khi truyền đến tai Nhiếp Sấm thì đã thành hai người họ yêu nhau.

Trong lòng Hứa Xương An vốn có tính toán, ngoài mặt thì nghiêm khắc bảo mấy thằng nhóc kia đừng có nói lung tung nữa, nhưng trong bụng lại ước gì chuyện này đâm thẳng đến tai của đồng chí Tư lệnh. Gã cũng biết là gã sẽ có cơ hội nói chuyện cùng đồng chí Tư lệnh. Nếu như tất cả mọi chuyện đúng là như bọn họ nghĩ, thì lấy bối cảnh gia đình nhà đồng chí Tư lệnh thì tuyệt đối sẽ không chứa chấp được Tiêu Chiến. Điều này chẳng phải cũng đồng nghĩa với việc Tiêu Chiến không còn cửa lưu lại ở khu Cảnh Vệ sao. Mà Hứa Xương An cũng chẳng hơi đâu mà lo lắng đến chuyện Tiêu Chiến bị đưa đi đâu sung quân hoặc bị xử trí thế nào, miễn là con đường gã cần phải đi được dẹp phẳng là tốt rồi.

Sau khi từ trong phòng họp đi ra Vương Nhất Bác cũng không gặp ba mình, nhưng nói chung là cũng biết tiến trình công tác của mọi người. Cấp trên xuống thanh tra, mọi người nếu không phải là đang phối hợp khảo sát thì cũng là đang tập trung vào công tác trên cương vị của mình với mức độ cao nhất. Cho nên Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác cũng không gặp nhau mà phải trở về phòng làm việc của chính mình.

Tiêu Chiến còn có vài công việc cần hoàn thành, có một số tài liệu trợ giúp anh phải đến mượn Hứa Xương An. Anh đứng dậy đang muốn đi tìm gã thì mới nhớ ra rằng có khi tổ thanh tra đến chỗ gã vẫn còn ở đó chưa rời đi. Tiêu Chiến rót một cốc nước, động tác này cũng làm anh lấy lại bình tĩnh. Đột nhiên anh nhớ đến chuyện Hứa Xương An cũng khá là thân thiết với mấy người của trung đội 2. Hôm đó ở phòng ký túc của anh Nhiếp Sấm nói là nghe mấy người của trung đội 2 thì thầm to nhỏ mới biết chuyện kia. Tay anh run lên một cái, vội vàng lấy di động ra nhắn tin Wechat nói cho Vương Nhất Bác biết chuyện này.

Vương Nhất Bác vừa rồi đi vào phòng vệ sinh, trên đường đang muốn quay về phòng làm việc thì thấy ba cậu dẫn theo đoàn người từ trên cầu thang bước xuống. Ba cậu vừa thấy cậu thì bảo là hết giờ ông sẽ đến phòng ký túc tìm cậu, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc. Lúc này Vương Nhất Bác vẫn còn đứng ở hành lang, cậu quay người đối mặt với cửa sổ cầm điện thoại gõ tành tạch tành tạch:

"Không sao đâu bé cưng, binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn." 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net