Chương 2:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Chiến vừa hoàn thành buổi biểu diễn xong, sau khi sức cùng lực kiệt bước ra liền bị người đại diện đẩy vào xe.

Thời gian biểu diễn cá nhân mô hình nhỏ lần này vốn không dài, tổng cộng năm bài hát, chỉ là một buổi đáp tạ phúc lợi. Còn không phải may nhờ có Vương tổng vung tay lên khiến cho album solo mới của Tiêu Chiến đạt hiệu quả cao, sau đó lại tổ chức một buổi biểu diễn nhỏ này. Vốn dĩ là dự định hát hai bài, nhưng bị quấy nhiễu thế này nên chỉ hát được một bài rồi vội vàng kết thúc.

So với buổi biểu diễn, hiện tại đương nhiên là kim chủ ba ba quan trọng hơn.

Thời điểm Tiêu Chiến rời sân khấu còn lưu luyến nói với fan hâm hộ vài câu:

"Hôm nay mọi người đã vui chơi thỏa thích chưa? Thực ra tôi cũng muốn hát thêm mấy bài nữa, nhưng nhận được công việc đột xuất, cho nên chỉ có thể đứng cùng mọi người đến đây thôi."

Dưới sân khấu là một trận tiếc hận, còn nói đã trễ như vậy rồi còn phải làm việc, Chiến Chiến phải chú ý sức khỏe.

Tiêu Chiến nheo mắt lại lộ ra một nụ cười đáng yêu: "Có sự ủng hộ của mọi người, công việc sẽ không còn mệt mỏi nữa! Mọi người về nhà rồi nhớ báo bình an cho tôi nha."

Công việc cái quần què á!

Tiêu Chiến tự nhận mình cũng không được tính là thuần lương, nhưng chỉ có thể nói là thời điểm mới bước chân vào nghề này đúng thật sự là vô tri đơn thuần.

Cũng đúng, có lẽ bởi vì vẻ ngoài của anh nhìn vô hại, từ khi xuất đạo đến nay công ty đều gán cho anh hình tượng anh trai ấm áp nhà bên, tạo hình cũng là kiểu trắng trắng mềm mềm, trước sau như một khiến người ta vô cùng đau lòng, fan ma ma cũng có không ít. Cho nên dù là hiện tại vẽ eyeliner đậm, son môi đỏ thẫm, dưới bên mắt trái còn chấm thêm một nốt ruồi lệ nhỏ nhìn mê người, hình tượng tăng cao nhưng vẫn khiến người khác đau lòng —— Người làm công kiên cường trong giới giải trí.

Không biết có phải là ý trời hay không, phong cách album có chút khác thường và mang phong cách rock, giống như muốn tách rời "bản lĩnh" kiếm tiền trước kia và hiện tại của mình.

Không phải chỉ là vẽ eyeliner thôi sao, không bài xích chút nào! Thử trải nghiệm phong cách mới cũng thấy có chút thích thú. Thời điểm Tiêu Chiến ngồi trên xe nhìn vào gương do dự mình có nên tẩy trang đi không, tự luyến nghĩ thầm, thật sự là vừa thuần khiết vừa dâm dục, nhìn là muốn yêu rồi.

Nhưng Tiêu Chiến nhớ kĩ, lần đầu tiên gặp mặt cũng không có trang điểm đậm thế này, có vẻ như Vương Nhất Bác thích thịt những người thanh thuần hơn một chút.

Mới chưa đến một tháng, tạo hình mới mẻ này của anh hẳn là hắn chưa từng được thấy... Rèn sắt khi còn nóng, hẳn là nên biến mình mới mẻ hơn một chút!

Cuối cùng Tiêu Chiến dứt khoát thu tay lại, tính toán trong lòng: Dứt khoát cứ như vậy đi, cũng không biết kim chủ ba ba có thích không.

Cuộc hẹn vào lúc mười giờ, hiện tại là chín giờ bốn mươi ba phút. Mặc dù không xa nhưng đi một đường bão táp cũng vẫn phải đến muộn.

Vương Nhất Bác mặt không đổi sắc ngồi trên ghế sofa mở máy tính ra xem cổ phiếu, liếc nhìn Tiêu Chiến bị đẩy vào phòng, lại thu hồi ánh mắt trở về.

Người này nổi danh là không để lộ cảm xúc vui buồn gì, bằng không thì trẻ tuổi thế này không thể đảm đương vị trí tổng giám đốc được, trước hàng nghìn ánh mắt nhìn chằm chằm vào mình vẫn có thể ngồi vững như vậy.

Tiêu Chiến nhún vai, tự biết mình chỉ là một "nhân viên bị giấu kín" ôm bắp đùi ông chủ, còn không đến đúng giờ, nói thế nào cũng thành đuối lý.

Anh chậm rãi bước tới, ủy khuất lại lấy lòng kêu một tiếng:

"Vương tổng~"

Vương Nhất Bác lại mở mắt ra nhìn anh một cái, ánh nhìn này khiến Tiêu Chiến cảm thấy cảm giác áp bách lại tới, tựa như khi ở trên giường với hắn căn bản sẽ không dám nói "Không".

Thật lâu sau bên kia mới mở miệng nói:

"Em trễ ba phút."

Hắn bưng ly cà phê lên uống một ngụm, nhưng Tiêu Chiến để ý được một điểm, đêm hôm khuya khoắt lại uống Americano, là chuẩn bị vất vả thâu đêm suốt sáng? Vậy mình... tối nay còn có thể ngủ sao?

Tiêu Chiến có chút sợ hãi, hít một hơi thật sâu đi tới ghế sofa.

Sau khi đến gần, Vương Nhất Bác lại ngẩng đầu nhìn anh một chút, hắn vô thức nhếch khóe miệng, nở ra một nụ cười mà anh cũng không cảm thấy là xấu.

Trang sức trên sân khấu của Tiêu Chiến còn chưa tháo xuống, eyeliner tinh xảo, nhưng đã bị mồ hôi làm nhòe đi một ít, có một loại cảm giác trang điểm khói mông lung nhàn nhạt, ánh mắt lộ ra càng thêm vô tội lại câu dẫn.

Anh cảm nhận được ánh mắt trừng trừng của Vương Nhất Bác, lập tức đã cảm thấy như bị sói nhìn vào.

Cũng may, nói thật thì khuôn mặt tuấn tú như thế này, anh cũng không được tính là quá lỗ. Tiêu Chiến đánh bạo trực tiếp ngồi xuống bên cạnh kim chủ lạnh lùng.

Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm một lát, dùng tay chặn lấy đôi môi kiều diễm, chậm rãi dùng sức vuốt ve. Tiêu Chiến mở mắt ra, trong lòng lại cười lạnh: Biết ngay cái lão lưu manh này không kìm nén được, leo lên giường rồi thì sai lầm đến trễ gì đều không phải chuyện chính!

Anh hé miệng nhẹ nhàng cắn ngón tay Vương Nhất Bác, còn ám chỉ tính dùng đầu lưỡi liếm một cái, cuống họng mềm xuống, cố ý phát ra tiếng thở gấp.

Chuẩn bị tâm lý trước khi lên giường xong, đằng nào cũng phải đau, kim chủ ba ba không tức giận cố gắng khiến anh ít đau nhức đi một chút.

Anh không có kinh nghiệm làm "Tô Đát Kỷ", nhưng chưa ăn thịt heo còn chưa từng nhìn thấy heo chạy hay sao? Dù sao cái nghề diễn viên này Tiêu Chiến cũng có chút hứng thú, về sau còn muốn bước chân vào, hôm nào phải đề cập với kim chủ mới được.

Quả nhiên, mắt của Vương Nhất Bác sắc thêm mấy phần. Văn kiện trong máy tính rõ ràng còn chưa viết xong nhưng tay phải lại đóng máy tính lại, tay trái kéo Tiêu Chiến ngồi lên đùi. Tiêu Chiến thuận thế ôm gáy Vương Nhất Bác, rất tự nhiên áp sát tới.

Ngón tay có vết chai mỏng vuốt ve đôi môi đỏ của Tiêu Chiến, đột nhiên hung hăng giữ chặt cằm. Tiêu Chiến bị đau tới há miệng, tiếp theo sau đó liền đánh thẳng một mạch, hôn thẳng tới, cảm nhận vị đắng của cà phê, còn có mùi thuốc lá nhàn nhạt.

Tiêu Chiến trực tiếp bị ép nằm về sofa, nhất thời tiếng nước mập mờ trong phòng khách lớn như vậy lại có đến mười phần hài hòa và tình sắc.

Từng xem qua những bộ phim chăn gối, đương nhiên cũng biết cái gì gọi là dục cầm cố tung(*). Anh bị ép chấp nhận, lại cố ý tránh khỏi cái hôn của Vương Nhất Bác, sau đó nhỏ giọng nói: "Vương, Vương tổng... Đây là ghế sofa."

(*): Muốn bắt thì phải thả.

"Ừm." Vương Nhất Bác dứt khoát không hôn môi Tiêu Chiến nữa, bắt đầu nghiêng người hôn lên phần cổ lộ ra da thịt trắng nõn.

Tiêu Chiến vuốt tóc Vương Nhất Bác, trong miệng tràn ra tiếng rên rỉ vụn vặt. Đèn của phòng khách quá chói, anh híp nửa mắt, lại đột nhiên nhìn sang bên cạnh cửa sổ sát đất. Nhìn ánh đèn sáng đối diện, tim đột nhiên siết chặt.

"Em, em còn, còn chưa tắm nữa..."

"Tôi đã không ngại, em còn để ý cái gì?" Vương Nhất Bác nói xong lại ngăn chặn lời muốn nói lại thôi, vết son môi nhòe đi hòa với nước miếng càng thêm câu dẫn.

Ngựa đực động dục đều không quan tâm đến thời gian và địa điểm sao? Xin hỏi ai nói kim chủ Vương Nhất Bác đại danh đỉnh đỉnh có bệnh thích sạch sẽ?

Trong lòng Tiêu Chiến có chút bối rối. Cho dù có giả bộ thế nào đi nữa, anh cũng không phải người từng trải phát tình khắp nơi, nhưng tư tưởng giác ngộ của anh vẫn rất cao, kim chủ muốn làm ở đâu, chẳng lẽ còn muốn để ý đến tâm tình của mình?

Một tay của Vương Nhất Bác đã trượt xuống eo anh, tay luồn vào trong quần bóp bờ mông căng tròn.

Tiêu Chiến ôm suy nghĩ "Đêm hôm khuya khoắt chắc cũng sẽ không có ai nhìn lén nữa đâu", trong lòng quét ngang, muốn đưa tay cởi cúc áo trước ngực của Vương Nhất Bác, chân cũng dạng ra rộng một chút.

Một cái tay khác của Vương Nhất Bác luồn vào áo sơ mi, trực tiếp mò tới điểm mẫn cảm, ngón tay đùa bỡn hạt đậu trước ngực anh. Tiêu Chiến đang có chút động tình, đôi môi của Vương Nhất Bác còn đang lưu luyến hôn cổ anh đột nhiên dừng lại, nói một câu:

"Được rồi, em cứ đi tắm rửa trước đi."

Tiêu Chiến cũng dừng lại một chút, nhún vai chuẩn bị đứng dậy rời đi.

Được, lần này tôi có giác ngộ không cần ngại, ngài tự thấy ngại đi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net