17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


 17.

"Anh tự đi được mà, em tránh ra một chút để anh xoay người, anh tự xuống trước." Tiêu Chiến liếc Vương Nhất Bác một cái, nói.

"Em thử lại lần nữa, vừa rồi em không cố hết sức." Vương Nhất Bác lại muốn thử một lần nữa.

"Thôi, thôi đừng, nhỡ may không bế được anh mà tay em trẹo luôn thì sao, mất nhiều hơn được. Để anh tự nhảy lên." Thật sự là Tiêu Chiến đang thấy cực kỳ xấu hổ, cảm thấy bản thân quá béo, béo đến mức Vương Nhất Bác không thể bế nổi.

"Đi nào, em đỡ anh lên." Vương Nhất Bác đưa tay cho Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến vịn vào tay cậu, xoay người xuống xe. Chờ Vương Nhất Bác lấy hết đồ xong thì cùng nhau lên tầng. Trong thang máy vô cùng im lặng, không ai nói câu gì, Tiêu Chiến cầm cái điện thoại đã nát hơn nửa cái màn hình của mình, trong lòng có chút buồn phiền. Còn Vương Nhất Bác thì vừa bị một màn khi nãy đả kích thật sâu, cậu thế mà không bế nổi Tiêu Chiến, lại còn vào lúc anh cần cậu chăm sóc nhất. Vương Nhất Bác không ngừng thở dài trong lòng, thầm nghĩ kiểu này phải đến phòng tập thể hình đăng ký mới được.

Lúc Hạ Chi Quang mở cửa ra thì thấy cả hai người đều đang mặt nặng mày nhẹ, quần áo của Tiêu Chiến bẩn hết cả rồi, Vương Nhất Bác cũng im lặng không nói gì, cảm thấy không khí có chút căng thẳng. Sau khi đỡ Tiêu Chiến vào nhà thì Vương Nhất Bác ra ban công gọi điện thoại cho bạn trao đổi về tình hình chân của Tiêu Chiến. Hạ Chi Quang rót cho Tiêu Chiến một cốc nước, hỏi nhỏ:

"Cãi nhau à? Vì chuyện này mà cậu ấy nói anh một trận hả?"

"Làm gì có chuyện đó." Tiêu Chiến uống một ngụm nước, nói: "Lúc này là lúc nào rồi mà còn có thể trách móc anh chứ."

"Thế mà vẻ mặt của hai ngươi giống hệt như vừa cãi nhau một trận xong ấy."

"Đâu có." Tiêu Chiến đưa mắt nhìn Vương Nhất Bác đang đứng ngoài ban công một cái.

"Thế thì tại sao?"

"Thôi đừng nói nữa, nói ra làm gì cho thêm nhục."

"Nói đi, nếu không hai người cứ như vậy em sợ lắm." Hạ Chi Quang có chút hoảng.

"Chắc chắn là cậu ấy thấy anh quá béo." Tiêu Chiến nói xong còn chép miệng, vẻ mặt vô cùng buồn phiền.

"Ơ?"

Hạ Chi Quang chẳng hiểu gì cả, đang yên đang lành, chỉ là ngã một cái, đi chụp X Quang một phát, tại sao lúc về Vương Nhất Bác lại có thể chê Tiêu Chiến béo được. Hạ Chi Quang nghĩ thầm, chắc đúng là cãi nhau rồi, sai thế nào được.

Tiêu Chiến nói muốn vào WC tắm qua rồi thay quần áo. Hạ Chi Quang và Vương Nhất Bác ngồi bên ngoài bắt đầu gọi đồ ăn.

"Tôi nói chứ, anh ấy cũng đâu phải cố tình vấp ngã đâu. Những lúc như thế này cậu cũng đừng nói anh ấy nữa, đã thế lại còn cãi nhau, ầm ĩ lên làm cái gì. Cậu có tin còn ầm ĩ nữa là đến bạn trai cậu cũng không còn không?" Hạ Chi Quang dùng khuỷu tay thúc Vương Nhất Bác một cái.

"Ơ? Cãi nhau cái gì, ai cãi nhau với anh ấy cơ?" Vương Nhất Bác ngạc nhiên.

"Cậu đấy, không phải hai người vừa cãi nhau xong à?"

"Đâu có đâu."

"Bớt lươn lẹo, lúc vào cửa mặt hai người đều đen như cái đít nồi ấy. Vừa rồi cậu nói muốn giúp anh ấy thay quần áo anh ấy còn không cho, không phải cãi nhau thì là gì?"

"Thật sự là không có mà, đó không phải là vì anh ấy thẹn nên mới không cho tôi vào cùng sao?" Vương Nhất Bác ngơ ngác: "Chúng tôi cãi nhau vì cái gì mới được? Tôi làm gì mắng anh ấy, tôi làm sao nỡ mắng anh ấy chứ."

"Thế hai người bày ra cái vẻ ai cũng không muốn nhìn mặt ai để làm cái gì hả." Hạ Chi Quang vẫn không hiểu nổi.

"Haizz, không có chuyện gì đâu, không có chuyện gì to tát cả. Cậu đừng suy nghĩ lung tung, nói chung là không cãi nhau." Vương Nhất Bác phẩy phẩy tay, sau đó chốt đơn đồ ăn của mình.

"Không cãi nhau là tốt rồi. Anh ấy yêu cậu như vậy, nếu cậu dám cãi nhau với anh ấy tôi sẽ đấm vỡ mặt cậu." Hạ Chi Quang cũng bắt đầu nghịch điện thoại.

"Cậu nói kiểu này giống như là tôi không yêu anh ấy vậy, hai người bị làm sao thế. Hạ Chi Quang, có phải thường ngày cậu chính là người quạt gió bên tai tuyên truyền nhảm rằng tôi không yêu anh ấy có phải không?" Vương Nhất Bác nhíu mày nhìn Hạ Chi Quang.

"Làm gì có, chính cậu phải xem lại bản thân mình xem cậu đã làm gì để anh ấy nghĩ như vậy."

"Tôi rất yêu anh ấy!" Vương Nhất Bác nghiêm túc nói.

Sau khi gọi đồ ăn bên ngoài xong, Tiêu Chiến gác chân lên ghế, ngồi ở một bên.

"Trong khoảng thời gian này tốt nhất là anh ở yên trong nhà đi, đừng đi làm nữa." Vương Nhất Bác vừa ăn vừa nói.

"Sao lại không thể đi làm, cũng đâu phải chết tới nơi rồi, vẫn đến công ty được mà." Tiêu Chiến lơ đãng nói.

"Anh như thế này rồi thì anh định đi làm kiểu gì? Vác cái chân bó bột kia đi tàu điện ngầm á? Lại còn xuống công trường nữa?" Hạ Chi Quang sợ hãi.

"Thế thì thời gian này để em đến đưa đón anh, anh ngoan ngoãn ngồi yên một chỗ chờ em. Em đưa anh đến văn phòng, tan tầm em lại đến văn phòng đón anh về. Nếu anh dám chạy loạn khắp nơi thì anh cứ chờ xem." Vương Nhất Bác thờ ơ bình thản nói ra những câu vô cùng hung dữ.

"Ầy... Nhưng mà như thế thì phiền lắm."

"Phiền cái gì mà phiền?"

"Mỗi ngày em đều phải dậy từ sáng sớm đến đón anh, sau đó còn phải đưa anh về rồi mới về nhà, thế thì mệt lắm, hay là thôi đi." Tiêu Chiến lắc đầu.

"Được." Vương Nhất Bác gật gật đầu: "Thế thì anh dọn đến ở cùng em."

Tiêu Chiến bị dọa sợ rồi.

Vương Nhất Bác liếc Tiêu Chiến một cái, nói:

"Như vậy không phải rất tốt sao, không cần dậy sớm, cũng có thể giám sát anh cẩn thận một chút."

"Em thấy cũng hợp lý." Hạ Chi Quang còn bồi thêm một câu.

Tiêu Chiến nhìn hai tên trước mặt kẻ xướng người họa, cũng không biết phải phản bác như thế nào.

"Lập tức dọn đồ chuyển luôn đi." Vương Nhất Bác tiếp tục bình thản như không.

"Anh có thể..." Tiêu Chiến tội nghiệp lên tiếng.

"Không thể! Ngoan, nghe lời em." Vương Nhất Bác gắp cho Tiêu Chiến một cái chân gà.

"Đành vậy..." Tiêu Chiến thở dài.

Haizz, cuối cùng thì thỏ nhỏ vẫn bị sư tử nhỏ bắt về hang sư tử!

Lúc cùng Vương Nhất Bác về nhà, trên đường đi Tiêu Chiến cũng không nói chuyện, ngoan ngoãn ngồi ở ghế phó lái, thỉnh thoảng lại len lén nhìn trộm Vương Nhất Bác một cái. Nhưng Vương Nhất Bác đến mắt cũng không thèm chớp, chỉ chăm chú nhìn tình hình giao thông phía trước. Đi thêm một đoạn nữa thì bỗng dưng Vương Nhất Bác bẻ tay lái, Tiêu Chiến nhìn thấy xe đang chạy về hướng trung tâm thương mại. Vương Nhất Bác dừng lại ở nơi được phép đỗ xe, sau đó cởi dây an toàn muốn xuống xe.

"Em định đi đâu đấy!" Tiêu Chiến kéo Vương Nhất Bác lại.

"Không cần di động?"

"À..." Tiêu Chiến ngoan ngoãn buông tay.

Con thỏ nhỏ ngồi một mình trong xe, ngẩn người nhìn chằm chằm cái điện thoại đã hỏng trong tay. Lúc Vương Nhất Bác quay về thì đưa cho Tiêu Chiến hai cái hộp giống hệt nhau, nói:

"Mở ra đi."

"Tại sao lại hai cái liền..." Tiêu Chiến có chút khó hiểu.

"Em cũng đổi điện thoại luôn."

Tiêu Chiến nhìn biểu tượng Apple trên vỏ hộp, vừa mở ra đã thấy hai cái giống hệt nhau, là điện thoại đôi đấy.

Vương Nhất Bác đưa điện thoại của mình cho Tiêu Chiến nhờ anh thay sim hộ luôn. Tiêu Chiến đổi sim sang hai cái điện thoại mới xong xuôi thì nhân lúc đèn đỏ giơ điện thoại của Vương Nhất Bác ra trước mặt cậu, bảo cậu mở khóa.

"Anh định làm gì?" Vương Nhất Bác rất cảnh giác, nhận lấy điện thoại nhưng chưa vội mở ra.

"Tiền điện thoại, còn cả tiền viện phí em nộp khi nãy nữa, anh trả cho em." Tiêu Chiến nhìn qua Vương Nhất Bác, nói.

"Em không có tài khoản ngân hàng." Vương Nhất Bác tiếp tục lái xe.

"..."

"Nếu anh gửi qua wechat em cũng không nhận. Mà có gửi rồi thì lát nữa em cũng chuyển lại." Vương Nhất Bác tiếp tục lái xe, mặt không đổi sắc nói.

"Vương Nhất Bác!"

"Anh là bạn trai của em, tốt nhất nên có một chút tự giác về việc mình đã là bạn trai em rồi, đừng có vạch rõ giới hạn với em như vậy."

Tiêu Chiến nhìn chiếc cằm cương nghị của Vương Nhất Bác, bỗng nhiên cảm thấy chòm sao Sư Tử ghen lên đáng sợ thật đấy.

Lúc về đến nhà, Vương Nhất Bác đỡ Tiêu Chiến ngồi xuống sô pha. Anh đưa mắt nhìn quanh đánh giá nội thất trong phòng khách, vô cùng đơn giản, còn có mấy thứ mũ bảo hiểm ván trượt linh tinh đặt ở góc phòng.

"Không cần nhìn, ngoại trừ người nhà em ra thì anh là người đầu tiên bước vào căn nhà này." Vương Nhất Bác rót cho Tiêu Chiến một cốc nước.

"..."

"Em đi tắm, anh thích xem TV, nghịch điện thoại hay làm gì thì tùy, miễn không đứng lên đi lại lung tung là được. Nếu không là em giận đấy."

Vương Nhất Bác nói xong thì bước vào phòng tắm.

Tiêu Chiến cầm di động, bắt đầu cài ứng dựng cần thiết cho chiếc điện thoại mới của mình. Vương Nhất Bác tắm xong thì xếp quần áo của Tiêu Chiến vào tủ đựng quần áo của mình, sau đó mới đỡ anh vào phòng ngủ.

"Ớ, không phải ở bên này à?" Tiêu Chiến chỉ chỉ căn phòng đang đóng kín cửa.

"Anh muốn ngủ ở phòng chứa đồ?"

"Nhưng bên kia là phòng của em không phải sao?"

"Không thì sao? Anh không ngủ cạnh em, nửa đêm nhỡ cần cái gì thì biết làm thế nào?"

"Nửa đêm anh cũng không..." Tiêu Chiến vò vò đầu chính mình.

"Tiêu Chiến, trong đầu anh đang nghĩ đêm nay em sẽ làm gì anh đấy hả?"

Tiêu Chiến nghe xong thì mặt có chút đỏ:

"Được rồi được rồi, ngủ ngủ ngủ."

Chẳng qua là trước khi ngủ Vương Nhất Bác tay chống đầu không nói một lời nằm nghiêng nhìn Tiêu Chiến thật lâu. Bỗng dưng Tiêu Chiến cảm thấy đồng ý dọn sang đây đúng là quyết định hoàn toàn sai lầm. Có một người nằm bên cạnh nhìn mình chằm chằm như vậy, làm gì còn tâm trí mà nghịch điện thoại nữa hả trời!

Vương Nhất Bác im lặng thật lâu, cuối cùng mới chậm rãi lên tiếng:

"Em đã đăng ký đi tập thể hình rồi."

Đôi mắt to đang trượt lên trượt xuống theo màn hình điện thoại lập tức chuyển qua nhìn Vương Nhất Bác.

"Sao phải tập?"

"Anh nói xem? Anh gầy thế này em còn không bế nổi, em đúng là nên nghiêm túc tự kiểm điểm lại bản thân."

"Trời ạ, vấn đề không phải ở chỗ em, là tại anh béo thôi..."

Tiêu Chiến còn chưa nói hết câu, Vương Nhất Bác đã luồn tay vào trong áo anh, sờ sờ vòng eo nhỏ.

"Như thế này mà béo?"

Ngay lập tức Tiêu Chiến cứng cả người không dám động đậy, Vương Nhất Bác nhân cơ hội cúi xuống hôn. Đầu lưỡi của cậu mơn trớn ở khóe miệng Tiêu Chiến, khiêu khích anh mở khớp hàm ra, sau đó quấn lấy đầu lưỡi mềm mại mà mút mát. Tiêu Chiến há miệng thở dốc, cũng nhiệt tình đáp lại Vương Nhất Bác. Môi lưỡi quấn quýt phát ra tiếng nước rất nhỏ, tay Vương Nhất Bác siết eo Tiêu Chiến ngày càng chặt.

Vương Nhất Bác lấy danh nghĩa sợ Tiêu Chiến trong lúc ngủ say cựa quậy loạn ảnh hưởng đến chân mà ôm cứng lấy anh ngủ tròn một đêm.

Ngày hôm sau, lúc Tiêu Chiến đến công ty, các sếp cũng nói Tiêu Chiến có thể mang việc về nhà làm, trong khoảng thời gian này cũng đừng chạy đến công trường nữa, giành thời gian chuẩn bị cho bản thiết kế của hạng mục mới một chút, đỡ phải lăn qua lăn lại mệt mỏi. Công ty sắp xếp lái xe đưa Tiêu Chiến về nhà Vương Nhất Bác, anh về đến nhà thì lập tức nhắn tin báo cho cậu biết. Đến xế chiều Tiêu Chiến không chịu ngồi yên, cuối cùng vẫn lôi một cái ghế vào trong bếp, nửa đứng nửa dựa mà nấu cơm chờ Vương Nhất Bác về ăn. Hôm nay Vương Nhất Bác còn đặc biệt tan ca sớm một chút, nghĩ bụng muốn nấu cơm cho Tiêu Chiến ăn, kết quả vừa về đến nhà đã có cơm ngon canh ngọt chờ sẵn. Vương Nhất Bác nói Tiêu Chiến vài câu, nhưng Tiêu Chiến cười hì hì coi như không nghe thấy.

Nấu nướng cả một buổi chiều xong, người Tiêu Chiến toàn là mồ hôi. Ăn cơm xong Tiêu Chiến cầm quần áo tiến vào nhà tắm mới cảm thấy ca này khó thật rồi. Phòng tắm nhà Vương Nhất Bác không giống phòng tắm nhà anh đang ở, muốn kê chân lên một bên để tắm hình như hơi bất khả thi thì phải? Nhưng quan trọng là, quần áo cũng cởi quá nửa rồi, cũng không mang ghế hay thứ gì đó vào, mà nhờ người ta thì... xấu hổ chết đi được.

Vương Nhất Bác nghe ngóng nửa ngày thấy bên trong chẳng có tí động tĩnh nào, biết rõ Tiêu Chiến gặp khó rồi, vì thế dứt khoát cởi áo ra, mặc mình quần đi vào. Lúc Tiêu Chiến thấy Vương Nhất Bác bước vào thì sợ hết cả hồn.

"Em vào đây làm gì?!"

Con thỏ nhỏ vừa thấy người ta vào thì lập tức xù lông.

"Giúp anh tắm chứ còn làm gì nữa."

Vương Nhất Bác đứng đối diện với Tiêu Chiến, một giây tiếp theo đã đưa tay lên cởi nốt mấy cái nút áo cho anh.

"Anh tự tắm được!!!" Mặt Tiêu Chiến đỏ bừng.

"Tự anh tắm em mới lo đấy." Vương Nhất Bác một tay túm tay Tiêu Chiến lại, tai kia tiếp tục cởi cúc áo.

"Em như vậy là bắt nạt anh, thế là không công bằng." Tiêu Chiến mở miệng than vãn.

"Không công bằng?"

Lần này thì Vương Nhất Bác dứt khoát cởi luôn quần ngoài ra, chỉ mặc mỗi quần lót trên người. Tiêu Chiến ngồi bên thành bồn tắm, vừa ngẩng đầu đã thấy cái chỗ đang phồng to giữa hai chân Vương Nhất Bác đập ngay vào mắt, theo bản năng hơi ngửa người ra phía sau. Vương Nhất Bác nói tiếp:

"Như thế này đủ công bằng chưa? Hay là em cởi nốt ra nhé?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net