6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

6.

"Em nói thật chứ?" Tiêu Chiến thả cả người ngồi xuống giường,

"Nếu không thì thế nào?" Hạ Chi Quang có vẻ như bực bội thực sự: "Cậu ta còn có thể thích gì ở anh? Thích anh già? Hay thích anh lười tắm?"

"Cút cút cút." Tiêu Chiến bật cười, đẩy Hạ Chi Quang ra khỏi phòng: "Em đi xem phim truyền hình của em đi thì hơn."

"Cho nên em mới nói, cậu ta là thích nhan sắc nghịch thiên của anh."

"Nhưng mà... Nhưng mà anh cảm thấy hình như cậu ấy dù thế nào cũng không thích nhìn anh lắm..." Trong lòng Tiêu Chiến lại có chút lùi bước.

"Nhìn chính là nhìn, không phải cứ nhìn cụ thể bao nhiêu phút thì mới là thích. Đây mới là lần thứ hai hẹn hò a. Anh có thích một người ngay từ lần đầu gặp mặt đã đem ánh mắt dán lên người anh không?"

Tiêu Chiến có chút đăm chiêu, gật gật đầu:

"Có khi là vậy. Anh cũng lén ngắm cậu ấy, có khi cậu ấy nhìn trộm anh mà anh không biết, nhỉ."

"Cho nên em mới nói, anh phải suy nghĩ tích cực lên."

"Nhưng mà..." Tiêu Chiến hơi cau mày: "Lưu Hải Khoan kia rõ ràng là đã có bạn trai rồi, tại sao còn đồng ý đi xem mắt với anh, đùa kiểu gì không biết! Hơi quá trớn rồi đấy!" 

Tiêu Chiến ngồi trên giường chống nạnh, hậm hực nói. Đại não của Hạ Chi Quang rất nhanh hoạt động, nói:

"Anh nghĩ xem, có khi lúc mẹ em nói chuyện với mẹ của Lưu Hải Khoan, mẹ của Lưu Hải Khoan đưa cho anh ta xem. Sau đó Lưu Hải Khoan kia lại tiện tay đưa toàn bộ cho Vương Nhất Bác, trong lúc anh em tâm sự liền đem tình cảnh lúc này của mình ra kể lể. Lúc ấy Vương Nhất Bác bỗng nhiên phát hiện ra, 'Ồ, Tiêu Chiến này cũng không tồi' rồi chủ động nói 'nếu anh không muốn đi thì để em đi' đấy"

Hạ Chi Quang vừa nói còn vừa hoa chân múa tay, miêu tả vô cùng sinh động, giống như cậu ta thực sự có mặt ở đó vậy.

"Thật?"

Tiêu Chiến nửa tin nửa ngờ, nhìn Hạ Chi Quang.

"Thật đó." Hạ Chi Quang gật đầu: "Anh nghĩ xem, nếu như từ chối quá thẳng thừng hoặc ngay lúc đó nói với anh là có người khác muốn thử cùng anh tìm hiểu, chắc hẳn Lưu Hải Khoan sẽ gặp phiền phức to, mà Vương Nhất Bác trong ấn tượng của anh cũng sẽ rất đường đột, phải không?"

Tiêu Chiến lẩm bẩm với chính mình:

"Có đúng vậy không? Thật sự là như vậy sao!"

Hạ Chi Quang kéo kéo Tiêu Chiến, nói:

"Vậy nên em mới nói, chắc hẳn đó là ý của Vương Nhất Bác đi... Nếu không cái chuyện đi xem mắt hộ mà Lưu Hải Khoan nhờ cậu ta... Người bình thường ai lại đi đồng ý a, có đến hàng trăm lý do để từ chối, chọn đại một cái là được mà..."

Hai đầu lông mày của Tiêu Chiến lúc này mới dãn ra được một chút.

"Cho nên, nhiệm vụ cấp bách của anh lúc này là nghĩ xem nên làm cách nào để tiến thêm một bước nữa với Vương Nhất Bác."

"Ừm."

Tiêu Chiến gật gật đầu.

***

Vương Nhất Bác về đến nhà, tắm rửa xong xuôi mới ra phòng khách bật TV lên xem, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy bứt rứt không yên. Trong đầu cậu lúc này tràn ngập bóng hình Tán Tán số hai không nói một lời chạy ra khỏi văn phòng chiều nay, tự hỏi không biết bây giờ người kia đang cảm thấy thế nào.

Vương Nhất Bác cầm điện thoại lên, gọi cho Lưu Hải Khoan.

"Bên anh thế nào rồi." Vương Nhất Bác bật chế độ rảnh tay rồi để điện thoại sang một bên.

"Không có động tĩnh gì." Bên phía Lưu Hải Khoan đúng là vô cùng bình lặng.

"Mẹ anh không gọi điện thoại cho anh sao?" Vương Nhất Bác có chút kinh ngạc.

"Không, anh cũng đang cảm thấy lạ đây. Cũng không thấy nhắn wechat cho anh. Nói chung là không thấy nói gì." Lưu Hải Khoan bỗng dưng có chút hoảng.

"Không phải là dì đang cố nhịn sau đó tìm cách đập một phát chết luôn đấy chứ..." Vương Nhất Bác nói xong còn chép miệng một cái.

Hình như có tiếng của Tán Tán số một vang lên từ trong điện thoại của Lưu Hải Khoan, sau đó còn nghe thấy tiếng Lưu Hải Khoan bỏ điện thoại xuống dỗ dành hai câu.

"Em đừng có nói bừa, anh bắt đầu thấy sợ rồi đấy."

"Nếu không thì sao, làm gì có chuyện người ta bị anh đùa bỡn như thế mà một câu cũng không nói."

Vương Nhất Bác đưa mắt nhìn TV, trên đó đang chiếu một chương trình hẹn hò. Cậu cảm thấy chỉ đi hẹn hò riêng có một ngày đã là quá sức lắm rồi, vậy mà còn có người đồng ý để cả nước cùng xem mình đi hẹn hò? Đúng là không hiểu nổi.

"Nếu không thì chính là Tiêu Chiến kia hiền lành tốt bụng, chịu thiệt thòi cũng không nói ra... Thật ra trong lòng anh cũng có chút áy náy." Lưu Hải Khoan lưỡng lự vài giây rồi nói.

"Anh nói xem em có nên gọi điện thoại hoặc là nhắn tin xin lỗi người ta không?" Vương Nhất Bác cũng không biết nên làm thế nào cho phải.

"Em... muốn không? Nhỡ may người ta đã cho qua chuyện này, em làm thế người ta lại đổi ý muốn nói cho mẹ anh biết thì sao?"

"Nhưng mà bây giờ cái gì cũng không nói, cái gì cũng không biết, anh không cảm thấy còn không ổn hơn à?"

"Ôi, anh cũng đang phiền chết đi được đây!"

Cái giọng điệu của Lưu Hải Khoan nghe kiểu gì cũng không giống như đang than thở, đây là cố ý nói cho ai đó nghe? Quả nhiên, giây tiếp theo liền nghe thấy một giọng nói hờn dỗi của ai đó vang lên.

"Anh phiền cái gì mà phiền! Có người yêu ở bên cạnh anh còn than phiền! Anh đi chết đi!"

Trong nháy mắt mặt Vương Nhất Bác đen như đít nồi, lập tức cúp máy. Haizz, vốn dĩ là chỉ muốn giúp Lưu Hải Khoan một chút, tại sao sự việc lại thành như vậy.

Ban đầu Vương Nhất Bác cảm thấy, chỉ cần giúp Lưu Hải Khoan qua cửa là được, sau đó không nói gì, cũng không cần liên quan đến chuyện này nữa là xong. Vậy nên cậu nghĩ nếu mình tỏ ra lạnh nhạt một chút sẽ khiến đối phương nhận ra mình không có ý định gì. Ai mà biết được đối tượng xem mắt Tán Tán số hai kia lại thích kiểu người lạnh lùng ít nói, không những không cho qua mà còn muốn hẹn hò lần nữa.

Cậu lại nghĩ, lần thứ hai này làm dứt khoát một chút là có thể đem hạt giống đang muốn nảy mầm kia bóp chết rồi. Đi Kart racing thì phóng như bay, đến cái bóng cũng chẳng lưu lại. Lúc ăn trưa cũng chỉ chăm chăm nhìn nồi lẩu, ngoan ngoãn ăn cơm. Sau đó đi xem phim thì ngủ gật, cơm tối cũng chưa ăn. Kết quả thì sao, Tán Tán số hai kia còn mang cơm đến tận công ty cho cậu.

Người ta được quan tâm thì mới càng nhiệt tình, tại sao mình hờ hững như vậy mà Tán Tán số hai vẫn muốn tiếp tục?

Nhìn xem, một người tốt như vậy, tại sao lại muốn dây dưa cùng mình chứ.

Vương Nhất Bác càng nghĩ càng thấy loạn.

***

Buối sáng ngày hôm sau.

Sáng nay Tiêu Chiến có hẹn với đội thi công ở công trường để xem qua hạng mục gì đó, cho nên không cần đến công ty sớm. Hạ Chi Quang bị tiếng lạch cà lạch cạch phát ra từ trong phòng bếp đánh thức, đưa mắt nhìn đồng hồ, mới có sáu giờ.

Hạ Chi Quang còn mặc nguyên bộ đồ ngủ, vẻ mặt không thể nào mà yêu thương nổi nhìn Tiêu Chiến trong loay hoay trong nhà bếp.

"Ớ, em dậy rồi à!" Tiêu Chiến vừa nhìn thấy Hạ Chi Quang liền nở một nụ cười, nói: "Mau đánh răng rửa mặt rồi lại đây giúp anh!"

"Anh định làm gì đấy? Mở nhà hàng?" Hạ Chi Quang vô cùng mệt mỏi.

"Anh tự mình làm cơm trưa cho Vương Nhất Bác!" Cái tạp dề trên người Tiêu Chiến bị lệch đi một chút, nhìn thật đáng yêu.

"Vậy anh tự làm đi! Anh ồn ào chết đi được, em còn ngủ chưa đủ giấc! Hơn tám giờ mới phải đi làm, giờ mới sáu giờ, anh rõ ràng là muốn giết em."

"Những kẻ ngủ muộn dậy muộn như em không có người yêu cũng đúng thôi." Tiêu Chiến vung vẩy cái muôi trong tay, không chút lưu tình nói.

"Em không cần người yêu, em chỉ cần ngủ thôi!" Hạ Chi Quang lại mò lên giường, đem đầu vùi vào trong chăn.

Một mình Tiêu Chiến xoay sở trong bếp đúng là có chút bận rộn, anh muốn chuẩn bị cho Vương Nhất Bác một ít tôm, một ít thịt bò cùng hai món nữa, sau đó sẽ tráng miệng bằng cherry tươi. Bản thân Tiêu Chiến rất ít khi nấu cơm, vì vậy món nào anh cũng làm nhiều hơn một chút, chính mình ăn thử trước, nếu ngon thì mới nấu phần còn lại rồi bỏ vào hộp giữ nhiệt. Vì không muốn bị muộn nên sáng nay Tiêu Chiến đành phải dậy sớm, Cũng may là tối qua anh đã sơ chế nguyên liệu qua rồi, buổi sáng cũng dễ dàng hơn. Chỉ là trong lúc thái rau Tiêu Chiến không cẩn thận một chút, trên tay bị dao cứa một vết. Tiêu thỏ đành phải ôm lấy ngón tay đang chảy máu của mình tìm cồn I – ốt và băng gạc khắp nơi, xử lý xong vết thương vẫn muốn tự mình nấu cho xong, liền đeo thêm một cái găng tay bên ngoài rồi tiếp tục bận rộn trước bàn bếp. Lúc gần tám giờ rốt cuộc cũng thể thể làm xong tất cả. Tiêu Chiến bỏ tất cả vào một cái túi thật đẹp, sau đó cẩn thận gói lại. Lại nghĩ lúc Vương Nhất Bác đói bụng có lẽ muốn ăn chút đồ ăn vặt gì gì đấy, cho nên lại bỏ thêm vào trong bọc ít khoai tây chiên và sô cô la.

Lúc Hạ Chi Quang chào bình minh một lần nữa thì đã nghe thấy tiếng Tiêu Chiến mở cửa đi ra ngoài. Không phải là mười giờ mới phải đến công trường sao? Hạ Chi Quang cảm thấy Tiêu Chiến đúng là điên thật rồi.

***

Sau một đêm thì Vương Nhất Bác cũng đã hồi phục được tâm tình của mình, bình thản mà đến công ty. Trong lúc bước vào thang máy lên tầng, trong tay còn cầm theo sữa chua, bắt đầu suy nghĩ về những việc cần làm hôm nay.

Lúc lên đến văn phòng cậu liền thấy đồng nghiệp đều đang nhìn mình, Vương Nhất Bác mặt không biểu cảm suy nghĩ, hôm nay quần áo mặt mũi của mình vẫn bình thường mà. Vương Nhất Bác liếc nhìn cái bóng của mình phản chiếu trên cửa kính một cái, tóc cũng không rối.

Lạ thật!

Kết quả là, vừa mới bước vào văn phòng đã thấy Tiêu Chiến đang đứng cạnh cửa sổ. Nghe thấy có người đến, anh vội xoay người lại, cười cười chào đón Vương Nhất Bác.

"Anh... Chào buổi sáng." Vương Nhất Bác có chút chột dạ, lên tiếng trước.

"Chào buổi sáng." Ý cười trên mặt Tiêu Chiến càng tươi hơn, đáp lại.

"Anh đây là...?"

Vương Nhất Bác đã chuẩn bị sẵn tinh thần chờ Tiêu Chiến hỏi tội, thậm chí còn muốn thò tay vào trong cặp tài liệu của mình lấy điện thoại ra gọi cho Lưu Hải Khoan. Ai ngờ Tiêu Chiến lại giơ một cái gói thật to trong tay lên, nói:

"Tôi chuẩn bị cơm trưa cho cậu. Hôm qua tôi thấy thời gian này có lẽ công việc của cậu sẽ bận rộn lắm, nên tôi làm cơm mang đến cho cậu. Bên trong còn có hoa quả cùng đồ ăn vặt, vội thế nào cũng phải nhớ ăn cơm đấy."

Một người chu đáo như vậy tại sao là chưa có bạn trai chứ? Vương Nhất Bác cũng cảm thấy khó hiểu.

"Vậy của anh đâu? Không cần làm cho tôi, tôi xuống dưới ăn qua loa một chút là được rồi. Anh vất vả như vậy hay là tự mình..."

Vương Nhất Bác đúng là muốn từ chối, cảm thấy nếu như mình nhận lấy thì không biết đáp lại người ta kiểu gì.

"Không cần." Tiêu Chiến liếc Vương Nhất Bác một cái, đem cái gói để lên bàn làm việc Vương Nhất Bác, nói tiếp: "Hôm nay tôi có việc phải qua công trường, buổi trưa sẽ ăn cơm cùng với đội thi công và người giám sát công trình. Tôi mà mang theo thì sẽ vướng víu lắm, ăn cơm ngon miệng nhé!"

"Phiền anh quá, hộp đựng cơm cùng những thứ kia..." Vương Nhất Bác cảm thấy đau đầu.

"Khi nào tiện thì trả lại, cậu nhất định phải nhớ ăn cơm đấy. Tôi phải đi đây." Tiêu Chiến nói xong liền chuồn thẳng.

Vương Nhất Bác nhìn theo bóng lưng của Tiêu Chiến vui vẻ rời đi, thầm nghĩ không biết trong lòng nam hài này rốt cuộc là nghĩ cái gì. Rõ ràng là đã bị từ chối một lần, tại sao vẫn còn nhiệt tình như vậy. Vương Nhất Bác mở hộp đựng thức ăn ra, bên trong đúng là phong phú vô cùng, thậm chí còn chuẩn bị cả đồ ăn vặt.

"Ôi, hôm nay tự mang cơm đi sao." Tổng giám đốc đi ngang qua, nhìn thấy hộp đựng thức ăn trên bàn làm việc của Vương Nhất Bác liền cầm chén trà đi vào tán gẫu.

"Đâu có." Vương Nhất Bác cười cười, vừa muốn giải thích liền không biết nên nhắc đến Tiêu Chiến kiểu gì.

"Là cậu bạn trai nhỏ lần trước mang đến sao?" Trên mặt tổng giám đốc là cái vẻ hóng hớt không trượt đi đâu được.

Khóe miệng Vương Nhất Bác giật giật, không biết nên nói thế nào cho phải.

"Tôi hiểu mà, ngày đầu yêu đương ai mà chẳng thẹn thùng, không sao không sao, hưởng thụ cho tốt." Nói xong liền bước đi.

"Mấy người hiểu làm sao được?"

Vương Nhất Bác trong lòng than thở, tốc độ lan truyền tin đồn trong công ty thật là nhanh. Cậu buộc chặt túi lại rồi cẩn thận để hộp cơm sang một góc trên bàn làm việc.

Rất nhanh đã đến lúc ăn trưa, Lưu Hải Khoan tay cầm theo tài liệu đến tìm cậu, bị cái hộp cơm vô cùng không giống đồ của Vương Nhất Bác ở trên bàn thu hút sự chú ý.

"Chuyện gì thế này? Em nấu cơm à? Mặt trời mọc phía tây sao? Lần trước anh bảo em nấu cơm em còn mắng anh thế nào?"

Trong lòng Lưu Hải Khoan có chút căm phẫn.

"Tiêu Chiến mang đến đấy." Vương Nhất Bác liếc qua hộp cơm kia một cái.

"Vậy thì anh đây không khách khí nữa, anh đang đói chết đi được. Sáng nay dậy muộn, đến ăn sáng cũng không kịp."

Lưu Hải Khoan ném tài liệu qua một bên, vươn tay ra chuẩn bị cầm lấy hộp cơm kia.Vương Nhất Bác ngay lập tức dùng đầu bút đâm lên tay Lưu Hải Khoan một phát.

"Cơm làm cho em, không cho anh ăn ké."

__________

Bo Bo: Nhịn từ sáng đến giờ rồi! Mau ăn thôi!

Tán Tán: Có hợp khẩu vị cậu ấy hay không nhỉ! Hồi hộp quá!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net