No.7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi tỉnh dậy, Tiêu Chiến nhìn thấy cánh tay Vương Nhất Bác vẫn còn đang đặt trên eo anh. Thực ra tối qua anh đã định sẽ sống chung với Vương Nhất Bác trước, anh muốn biết nếu cả hai sống chung lâu dài thì bản thân liệu có cảm thấy chán không.

Anh luôn cố gắng tránh nói nhiều về chuyện tình cảm, anh không biết Vương Nhất Bác thích mình ở điểm nào nên mới muốn hai người thử tiếp xúc thân mật trước, tỷ như cùng nhau ngủ chung, anh biết đây là chuyện sau này bọn họ sẽ trải qua, thế nhưng Tiêu Chiến muốn thử nghiệm trước, anh sợ sau này cả hai sẽ không hòa hợp.

Tiêu Chiến vừa định đặt cánh tay người kia xuống thì lại vô tình đánh thức đối phương. Vương Nhất Bác xoa nhẹ eo anh.

"Anh dậy rồi à?"

"Ừm."

Sau đó, anh cảm nhận được Vương Nhất Bác cũng bắt đầu thức dậy, đối phương nhăn mắt một chút, rồi cùng Tiêu Chiến đứng dậy.

Hai người cùng nhau đi xuống dưới lầu, Tiêu Chiến vào bếp nấu bữa sáng, Vương Nhất Bác dựa vào cửa nhìn anh, cùng lúc đó điện thoại rung lên, hắn liền mở ra kiểm tra tin nhắn vừa gửi đến.

"Đã tìm thấy trợ lý rồi, cô ấy vừa mới vào công ty, sau khi kiểm tra thì mọi thứ đều ổn."

"Vậy sắp xếp người đó đi."

Tiêu Chiến nói xong thì sững sờ trong giấy lát, anh thấy bản thân ngày càng dựa dẫm vào Vương Nhất Bác, anh biết nếu cứ tiếp tục như vậy sẽ không tốt, nhưng đã rất nhiều lần lời nói trong vô thức lại vô tình lộ ra trái tim của mình.

"Được. Bài hát hoàn chỉnh đã gửi đến, còn một tuần nữa mới có thể diễn trên sân khấu, tôi đề nghị chúng ta nên phát hành trước vài ngày, tuy độ phổ biến có thể không cao, nhưng sau khi biểu diễn rồi có thể đẩy mạnh quảng bá, như vậy hiệu quả cũng sẽ tốt hơn."

"Được."

Vương Nhất Bác chắc chắn là người biết rõ nhất tình hình của anh, hiện tại không có nhiều người biết đến Tiêu Chiến, anh chỉ có mấy chục nghìn người hâm mộ trên Weibo, bây giờ nếu có thể đi hát được anh đã rất hài lòng rồi.

Chuyện này được giao cho phòng làm việc đã được lập trước đó, Tiêu Chiến không quá rõ việc này, thế nên công việc bàn giao đều cho Vương Nhất Bác phụ trách.

Nhìn thấy Tiêu Chiến có chút chán nản, sau một hồi suy nghĩ, Vương Nhất Bác tiếng lại gần anh, rồi vòng tay ôm lấy anh từ phía sau.

"Đừng lo lắng, giai đoạn đầu quả thực có chút khó khăn, để nổi tiếng cần có thời gian, nếu anh đủ xuất sắc, rồi mọi người cũng sẽ biết đến anh."

"Ừm."

...

Trước khi diễn ra sự kiện mấy người, phòng làm việc đã phát hành phiên bản mới của bài hát, họ mua một số hot search cấp thấp để quảng bá, Tiêu Chiến cũng đăng một bài quảng bá trên Weibo của mình, nhưng với số lượng bình luận và chia sẻ chỉ ở mức hàng trăm, thì bài hát chỉ thu hút một lượng nhỏ chú ý.

Tuy nhiên, Vương Nhất Bác đã đưa anh đến địa điểm tổ chức sự kiện trước đó vài ngày, lễ trao giải được diễn ra ở Hàng Châu, tiết mục của Tiêu Chiến được xếp ở phía sau, sự kiện có nhiều ngôi sao tham gia đồng thời cũng là một sự kiện giải trí, thế nên ban tổ chức đã quyết định phát sóng trực tiếp chương trình, thảm đỏ bắt đầu vào buổi chiều, nhưng Tiêu Chiến không tham gia.

Trang phục anh mặc là do Vương Nhất Bác chọn, chuyên viên sẽ dựa vào đó để chọn kiểu tóc và phong cách trang điểm sao cho phù hợp, trợ lý mới đến công ty được mấy ngày, cô không ngờ rằng chủ tịch lại đích thân lo liệu những việc này, vì thế khi được phân công tham dự sự kiện đầu tiên, cô đã vô cùng lo lắng, cô cố gắng tập trung hết sức, cô sợ rằng mình sẽ bị sa thải nếu làm gì đó không đúng.

"Thầy Tiêu, anh có muốn ăn một chút bánh mì nhỏ không? Sự kiện mới vừa bắt đầu, chắc anh cần phải đợi khá lâu đấy."

"Tôi sẽ lấy một cái."

Tiêu Chiến cầm lấy bánh mì nhỏ, anh nếm thử vài miếng, rồi uống cốc nước bên cạnh để giải khát, Vương Nhất Bác vì có việc nên đã đi trước, hơn nữa hắn còn là khách mời đặc biệt, nhân viên đã đến mời hắn vài lần nhưng hắn vẫn muốn chưa đi, chỉ đến khi nhìn thấy xung quanh người đã ngồi đầy, Vương Nhất bác mới gọi trợ lý đến đưa đồ ăn cho cô trước khi trở về vị trí khách mời.

"Thầy Tiêu, đây là Vương tổng mang đến cho anh, anh ấy nói anh hãy ăn thêm chút nữa."

Tiêu Chiến nhìn hộp dâu tây trong tay trợ lý, anh nói "Cảm ơn" trước khi nhận lấy, rồi mở hộp ăn một ít, cho đến khi vị ngọt lan tỏa khắp khoang miệng, Tiêu Chiến mới có thể cảm thấy an tâm. Những nhân viên khác đều đang đứng đợi một bên, một số người đã tiếp xúc và làm quen với các đối tác nên anh hiện tại chỉ cần chờ để được lên sân khấu.

Sau một khoảng thời gian dài chờ đợi và nghe người dẫn chương trình giới thiệu về các giải thưởng và danh sách biểu diễn, Tiêu Chiến không khỏi hồi hộp, tiết mục của anh là thứ sáu và hiện tại đã đến tiết mục thứ tư, anh phải đợi thêm chút nữa,

Trong lúc Tiêu Chiến còn đang nghĩ đến chương trình, điện thoại trên bàn rung lên kéo anh về thực tại, Tiêu Chiến sau đó đã lấy điện thoại lên nhìn xem.

"Anh đã ăn hết dâu chưa?"

"Vẫn chưa."

"Nếu căng thẳng thì hãy ăn thêm chút nữa, trên xe vẫn còn một ít."

"Tôi biết rồi."

Tiêu Chiến không thể phủ nhận Vương Nhất Bác và anh hiện tại giống như có thể đọc được suy nghĩ của nhau. Càng đến gần giờ trình diễn, Tiêu Chiến lại càng căng thẳng, anh cảm giác giống như học sinh lần đầu tiên đứng trong một buổi diễn thuyết. Có căng thẳng nhưng đồng thời cũng đầy chờ mong.

Không lâu sau đó, nhân viên thông báo đã đến tiết mục của anh, Tiêu Chiến trong lúc lơ đãng đã cầm theo quả dâu trong tay, anh quên mất việc phải ăn nó hay phải cất nó vào hộp.

Tiêu Chiến ở phía sau sân khấu nghe người dẫn chương trình giới thiệu tên của anh, khiến anh không khỏi lo lắng, anh thậm chí còn mang theo quả dâu cùng lên sân khấu, khi giai điệu vang lên, Tiêu Chiến bước vào trạng thái biểu diễn và bắt đầu cất lên tiếng hát.

Vì chương trình trực tiếp chưa chuyển cảnh kịp thời nên khi khuôn mặt của Tiêu Chiến xuất hiện trên màn ảnh rộng, làn đạn liền bắt đầu tăng vọt.

"Chết tiệt, anh ấy đẹp trai quá."

"🆘Anh chàng này quá đẹp trai rồi."

"Quao, góc này đẹp quá."

"Sao tôi chưa bao giờ nhìn thấy anh ấy trước đây? Anh ấy đẹp trai quá."

"Nghe nói giới thiệu là ca sĩ mới, anh ấy là lần đầu tiên biểu diễn trên sân khấu."

"Đẹp quá. A a a a a. Anh ấy tên gì vậy? Tôi sẽ theo dõi ngay."

"Tôi ngồi từ góc nhìn của nghệ sĩ nè. Anh ấy đẹp trai lắm!"

"Giọng anh ấy cũng rất hay aaaaa."

"Anh ấy đẹp quá, đẹp quá, đẹp quá, đẹp quá, đẹp quá, đẹp quá, đẹp quá, đẹp quá, đẹp quá."

"Tôi thích anh ấy, thích anh ấy, thích anh ấy."

"Chết tiệt! Giới giải trí còn có người đẹp như vậy sao!"

"Anh ấy nhìn trẻ quá, da lại còn rất trắng."

"Mắt anh ấy đẹp quá🤤🤤🤤🤤"

"Càng nhìn càng thấy đẹp là sao vậy!"

"Khoan, đợi đã, anh đẹp trai đang cầm cái gì vậy?"

"Hình như là dâu tây... hahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahaha, không phải chứ, sao anh ấy lại cầm dâu tây vậy?"

...

Làn đạn vẫn đang không ngừng bàn luận về Tiêu Chiến, nhưng đến đoạn sau của bài hát, anh ấy vì cầm micro bằng hai tay nên đã khiến quả dâu bị rơi xuống đất, mọi người đều thấy rõ tình huống này, làn đạn trên màn hình lại bắt đầu trêu chọc anh.

"Hahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahaha..."

"Đáng yêu quá đi mất."

"Có phải người mới nào cũng dễ thương như thế không😂😂😂"

"Thật vô lý, anh ấy chỉ có mấy chục nghìn fan thôi sao."

"Được rồi, anh ấy đã có thêm một fan hâm mộ nữa."

"Quá đáng yêu rồi, anh ấy đẹp trai quá🤤🤤🤤"

"Trời ơi, tôi mới vào Weibo của anh ấy, anh ấy thực ra đã 27 tuổi rồi😱😱😱😱"

"?????"

"Với gương mặt đó sao?"

...

Hát xong bài hát, Tiêu Chiến cúi đầu nhìn quả dâu rơi dưới đất, khi ánh đèn sân khấu mờ đi, anh cúi người nhặt lấy quả dâu rồi vội vàng rời khỏi sân khấu.

Sau khi biểu diễn kết thúc, Tiêu Chiến bước xuống cầu thang, anh bực mình vì bản thân vừa rồi do quá căng thẳng nên đã mang theo cả quả dâu lên sân khấu. Khi đến hậu trường, anh nhìn thấy Vương Nhất Bác đã đợi mình ở phòng chờ, liền vội đi đến:

"Tôi, tôi vừa rồi quên mất thứ này, có phải kỳ quặc lắm không..."

"Không sao đâu, còn khá đáng yêu."

Vương Nhất Bác ôm lấy đối phương cùng nhau ngồi xuống ghế, Tiêu Chiến nhìn mình trong gương, sau đó lại quay sang nhìn Vương Nhất Bác, người đang bất lực mỉm cười an ủi anh.

"Không ảnh hưởng đến buổi biểu diễn đâu, anh đã làm rất tuyệt vời rồi."

Những hot search liên quan đến Tiêu Chiến cũng bắt đầu xuất hiện, trước hết là【Sân khấu đầu tiên của Tiêu Chiến】được cư dân mạng bàn tán rất sôi nổi, thứ hai là hot search do Vương Nhất Bác mua để quảng bá album của Tiêu Chiến. Cả hai hot search đều đứng giữa bảng, hiệu suất biểu diễn hôm nay khá tốt. Bài quảng bá bài hát của Tiêu Chiến trên Weibo ngày càng có nhiều lượt thích và chia sẻ, số lượng người theo dõi cũng tăng lên nhanh chóng, chỉ trong chốc lát đã sắp vượt qua mốc một triệu. Tiêu Chiến qua điện thoại Vương Nhất Bác nhìn thấy lượng người theo dõi không ngừng tăng lên, anh không khỏi sửng sốt, sau đó phải nhìn kỹ ID lần nữa để xác nhận là tài khoản của mình, hóa ra vẫn có người thích giọng hát của anh.

"Được rồi, đừng lo lắng nữa, chúng ta ra ngoài ăn trước nhé?"

Cả hai đứng dậy và rời đi, các nhân viên khác cũng lên xe trở về sau khi giao lưu với các đối tác, Vương Nhất Bác lúc lên xe lại đưa anh một hộp dâu tây khác.

"Quả dâu này đừng ăn nữa, anh ăn thử hộp dâu mới này đi."

Tiêu Chiến để quả dâu vừa rơi xuống đất sang một bên, anh lau tay, nhận lấy hộp dâu kia lên ăn, nhìn thấy Vương Nhất Bác đang nhìn mình, anh cũng đưa mấy quả dâu sang cho hắn.

Lúc đến nhà hàng, nhóm nhân viên đã cố tình đi vào một phòng riêng, để lại không gian riêng cho hai người, Vương Nhất Bác nhìn vào tin nhắn trên điện thoại rồi nhướng mày nói:

"Có chương trình muốn mời anh."

"Hả?"

"Họ mời anh làm khách mời biểu diễn cho một chương trình tống nghệ, chỉ cần hát một bài, không quá lâu, anh có muốn đến không?"

"Muốn chứ, chỉ cần có thể hát là tốt rồi."

"Được rồi, tôi sẽ trả lời họ sau, chúng ta ăn trước đã."

Người kia đáp, hai người nói xong thì cũng cúi đầu ăn, cả buổi cũng không nói chuyện nhiều. Trên đường về, vì không có nhiều người bán dâu tây nên Tiêu Chiến đành phải mua một cốc trà sữa dâu, lúc trở về khách sạn, Vương Nhất Bác ngồi ở ban công gọi điện thoại. Hình như công việc có vấn đề gì đó, hắn ngậm điếu thuốc vào trong miệng, rồi đưa bàn tay vào áo định lấy bật lửa, đột nhiên, một bàn tay đi đến lấy mất điếu thuốc của hắn.

Tiêu Chiến cầm lấy chỗ điếu thuốc Vương Nhất Bác vừa ngậm vào trong miệng, vẫn còn hơi ẩm một chút, hắn ngước mắt lên nhìn anh, Vương Nhất Bác cất lại bật lửa, người bên kia điện thoại vẫn còn đang báo cáo tiến độ của dự án. Vương Nhất Bác chỉ hời hợt trả lời: "Phần còn lại gửi vào email của tôi."

Sau khi ngắt điện thoại, Vương Nhất Bác đối diện với ánh nhìn của Tiêu Chiến, trong mắt người nọ hiện một tia bất an, hắn muốn lấy lại điếu thuốc, Tiêu Chiến lại lui về sau mấy bước, anh đưa hai tay ra phía sau, ánh mắt hiện lên nét ngây thơ. Vương Nhất Bác bất lực mỉm cười, sau đó vỗ nhẹ lên má anh.

"Thầy Tiêu, anh lấy điếu thuốc của tôi là có ý gì?"

Tiêu Chiến mím môi, anh nghiêng đầu sang một bên nhìn xuống sàn nhà, Vương Nhất Bác biết anh không ngửi được mùi khói, hắn bước tới mở hé cửa sổ, từng cơn gió thổi vào vỗ nhẹ lên mặt anh, mấy sợi tóc khẽ bay, lời nói người kia vẫn còn vang vọng trong tâm trí vào ngày anh khuyên hắn nên bỏ thuốc lá.

【Anh muốn quản tôi với thân phận gì?】

Lẽ ra anh không nên vượt quá giới hạn, nhưng anh thực sự không thích thuốc lá, vì vậy Tiêu Chiến nghĩ mình nên quản hắn.

Sau một hồi im lặng, Tiêu Chiến nhẹ nhàng nói:

"Anh thích em... vậy nên anh..."

Lời nói hòa mình trong tiếng gió nhưng vẫn khiến Tiêu Chiến phải ngượng ngùng đỏ mặt.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net