Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Đi du lịch...

.
.

.

Vương Nhất Bác đang ngồi trên ghế sofa chờ người, anh ngước nhìn đồng hồ, hơn 10 giờ tối rồi mà vẫn chưa thấy người đâu. Vương Nhất Bác cảm thấy bản thân thật bất cẩn, ngay cả số điện thoại của Tiêu Chiến anh cũng không có thì lấy gì để gọi cho quản gia Tiêu nhà mình đây

Ding dong

Chuông cửa vừa vang lên một lần, Vương Nhất Bác đã nhanh chóng bước nhanh tới cửa, nụ cười hớn hở trên môi vẫn chưa tắt. Anh đứng ngay cửa định thần lại một chút, thay đổi cảm xúc, khuôn mặt thật nghiêm nghị rồi đưa tay mở chốt cửa

Anh đang nhìn thấy gì đây, Tiêu Chiến say mèm đứng dựa vào một người đàn ông xa lạ cười ngốc, đầu cậu dựa vào cổ người ta mà dụi dụi làm cho Vương Nhất Bác cảm giác rất khó chịu, anh đưa tay kéo người về hướng mình ôm chặt rồi đóng mạnh cửa trước người đàn ông lạ mặt

Tiêu Minh cảm thấy khó hiểu, chủ nhân ngôi nhà này có chút khó tính thì phải, vậy mà Tiểu Tán của anh cứ khen ngợi không hết lời, thật khó hiểu mà.

———

Vương Nhất Bác đỡ Tiêu quản gia vào trong nhà, đưa cậu tới ghế sofa đặt người nằm xuống, anh lầm bầm mắng nhỏ Tiêu quản gia nhà mình

- Vui vẻ lắm hay sao mà uống đến không biết gì luôn. Nếu để cho người xấu lợi dụng thì không biết sẽ ra sao.

Anh không muốn nghỉ đến nữa, nhanh chóng bước vào phòng tắm, lấy khăn thấm nước đưa ra lau lên mặt của Tiêu quản gia. Tiêu Chiến đưa tay gạt đi cái khăn đang cọ qua cọ lại trên mặt mình

- Ưm, đừng mà, khó chịu a~

Vương Nhất Bác lắc đầu nhìn Tiêu Chiến, khuôn mặt khả ái của cậu làm cho anh không thể rời mắt được. Khuôn miệng khi ngủ hơi hé để lộ đôi răng thỏ trắng xinh làm cho Vương Nhất Bác rất muốn hôn xuống, nhưng anh không thể lợi dụng lúc người ta ngủ say mà làm càn được

- Ưm... nước, muốn uống nước

Anh lắc đầu nhìn con thỏ nhỏ rồi nhanh chóng đứng dậy bước vào trong bếp rót một ly nước đưa đến cho ai kia

- Tiêu Chiến, ngồi dậy uống nước

Nói rồi Vương Nhất Bác đưa tay đỡ lưng Tiêu Chiến ngồi dậy, anh đưa ly nước tới ngay môi Tiêu Chiến. Cậu vì có chút khát, cổ họng khô khốc nên đã nhanh chóng đưa tay cầm ly nước uống cạn.

- Khát đến như vậy sao

Tiêu Chiến nghe giọng nói bên tai mình có chút quen thuộc, cậu hé mở đôi mắt mờ mịt nhìn ai kia, nhận ra người ngồi bên cạnh chính là cậu chủ Vương Nhất Bác làm cho cậu nở nụ cười ngốc lăng nhìn chằm chằm ai kia. Tiêu Chiến đưa hai tay mình lên nhéo vào hai bên má của Vương Nhất Bác

- Cậu chủ khó tính, hôm nay cậu chủ làm cho tôi rất buồn đó có biết không?

- Buồn lắm sao?

Tiêu Chiến bĩu môi gật đầu, ánh mắt ủy khuất vương chút hơi nước nhìn cậu chủ nhà mình

- Phải nha, tự nhiên cậu chủ khó chịu với tôi, lại còn mắng tôi, không cần tôi quản

- Tôi xin lỗi - Vương Nhất Bác cảm thấy bản thân có chút có lỗi nhìn ai kia

- Không sao, không sao... haha

Nói rồi Tiêu quản gia mỉm cười rồi đưa tay quàng qua cổ Vương Nhất Bác ôm chặt, đầu cậu dụi dụi vào cổ anh trước sự ngạc nhiên của Vương Nhất Bác. Cơ thể anh cứng đơ không dám cử động mạnh

- Tiêu Chiến, hình như tôi thích cậu rồi thì phải

Vương Nhất Bác không thấy ai kia phản ứng chỉ nghe hơi thở đều đều của Tiêu quản gia đang phả vào cổ của mình... ngủ rồi sao. Anh cưng chiều quay qua hôn vào tóc của Tiêu Chiến.

- Chúc ngủ ngon Tiêu thỏ ngốc

Nói rồi anh đỡ Tiêu quản gia nằm xuống ghế sofa, nhẹ nhàng lấy chăn mỏng đắp nhẹ lên người Tiêu Chiến. Vương Nhất Bác đưa tay vén đi lọn tóc lòa xòa trước mặt cậu rồi mỉm cười. Anh đứng dậy rời đi quay trở lại phòng của mình

———

Bạch Tổng, Tiêu Nghiên Dương, Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến và trợ lý Vu Bân đang đứng ở sân bay chờ đi du lịch. Chuyến du lịch năm ngày bốn đêm này làm cho ai nấy cũng đều rất háo hức nhất là Tiêu quản gia. Cậu đưa ánh mắt tròn xoe nhìn ngó xung quanh, khuôn miệng luôn luôn nở nụ cười thật tươi lộ cả đôi răng thỏ làm cho ai nấy nhìn vào cũng muốn cưng chiều

- Chiến Chiến, được đi chơi có thích không?

- Ừm

Tiêu Chiến vui vẻ nhìn Bạch tổng rồi trả lời câu hỏi của y. Bạch Tử Du cưng chiều đưa tay lên xoa đầu Tiêu Chiến làm cho Vương Nhất Bác đứng bên cạnh đen mặt, anh không thích có ai đụng vào Tiêu quản gia của anh nha

- E hèm, Tiêu quản gia, qua đây

Nói rồi Vương Nhất Bác kéo người Tiêu Chiến đưa qua hướng của mình, bản thân anh đứng trước mặt Tiêu Chiến, tay anh cũng nắm lấy tay cậu

- Coi chừng đi lạc

Nghe cậu chủ nhà mình sợ mình bị lạc nên muốn nắm tay làm cho Tiêu thỏ ngốc cứ vui vui vẻ vẻ mà đáp ứng. Vương Nhất Bác nhướng mày nhìn Bạch tổng ra vẻ đắc ý

Tiêu Nghiên Dương cảm thấy không khí hơi căng thẳng nên nhanh chóng đưa tay mình bắt lấy cánh tay Bạch Tử Du ôm chặt, Bạch tổng khó chịu muốn giãy ra nhưng không được, y lén lút liếc mắt nhìn qua Tiêu Chiến muốn xem phản ứng của cậu nhưng con thỏ ngốc kia cứ nhìn trước ngó sau, miệng cười tươi thích thú, tay cậu còn nắm lấy tay Vương Nhất Bác nữa chứ, Bạch tổng khó chịu trong lòng rồi nha

Trên máy bay lúc này, Bạch tổng đang ngồi kế Tiêu Chiến, phía hàng ghế đối diện là Vương Nhất Bác ngồi bên cạnh Tiêu Nghiên Dương, trợ lý Vu Bân ngồi phía sau đại minh tinh nhà mình. Vương Nhất Bác cùng Tiêu Nghiên Dương Mặt mày ủ dột không vui chỉ có con thỏ nhỏ vô tư là không biết gì, cậu vẫn rất hào hứng làm Vương đại minh tinh nhìn vào có chút khó chịu

- Chiến Chiến, nếu buồn ngủ thì em cứ dựa vào anh mà ngủ, tới nơi anh sẽ gọi em dậy

- Được

Bạch tổng nhìn Tiêu Chiến vui vẻ như thế làm y rất vui. Y nhận định Tiêu Chiến phải là của mình rồi

Vương Nhất Bác nhìn qua Tiêu Chiến, ngồi cạnh người ta mà vui vẻ đến như vậy sao, anh không cho phép nha.

———

Mọi người sau khi đến khu du lịch suối nước nóng Tử Thanh Hồ liền nhanh chóng check in nhận phòng. Bạch Tử Du bước tới quầy lễ tân nhận chìa khóa từng phòng, y đưa chìa khóa phòng đơn cho Tiêu Nghiên Dương, một phòng đôi hai giường đơn cho Vương Nhất Bác cùng trợ lý Vu Bân và một phòng hai giường đơn cho y cùng Tiêu Chiến. Vương Nhất Bác không phục, anh muốn ở cùng Tiêu Chiến, không thể để con thỏ ngốc ở gần Bạch tổng được

- Tiêu Chiến phải ở phòng của tôi

- Vì sao? - Bạch Tư Dũ nhíu mày hỏi lại

- Vì cậu ấy là quản gia của tôi - lời nói của Vương Nhất Bác sắc bén không kém

- Không được, tôi đã xếp xong phòng rồi, em ấy nên ở với tôi là tốt nhất

- Không được

Bạch Tử Du cùng Vương Nhất Bác đấu mắt giành người không ai nhường ai

Nhận thấy bầu không khí có phần căng thẳng, Tiêu Chiến vội lên tiếng làm hòa

- Tôi ở chung với chị Nghiên Dương được không?

- Không được/ không được

Vương Nhất Bác cùng Bạch Tử Du nhìn Tiêu Chiến đồng thanh phản đối. Tiêu Nghiên Dương cảm thấy không khí có chút không ổn, cô quay sang nói với Tiêu Chiến

- Tiêu Chiến, em chọn đi, em muốn ở chung phòng với ai?

Tiêu Chiến nhìn ánh mắt mong chờ của Vương Nhất Bác cùng Bạch Tử Du làm cho cậu cảm thấy khó xử. Chị đại Nghiên Dương đã giao nhiệm vụ cho cậu là phải tìm hiểu Bạch Tử Du, nếu cậu ở cùng y thì sẽ dễ dàng tìm hiểu hơn rồi nhưng Vương Nhất Bác lại chính là cậu chủ của mình. Làm quản gia cho người ta thì phải theo sát người ta có phải không, nếu không cuộc sống sau này của cậu có khi sẽ không còn suôn sẻ trong tay cậu chủ nữa cũng nên

- Em, em ở chung với cậu chủ

Vương Nhất Bác hất cằm đắc ý nhìn Bạch tổng khi nghe Tiêu Chiến nói muốn ở với mình, anh nhanh chóng nắm tay kéo Tiêu quản gia đi nhận phòng

- Trợ lý Vu Bân, gọi nhân viên phục vụ đưa hành lý của chúng tôi vào phòng 108

- Tôi biết rồi

Trợ lý Vu Bân cũng nhanh chóng nhận nhiệm vụ được giao. Bạch tổng đứng bên cạnh Tiêu Nghiên Dương khẽ nhíu mày, vậy thì không lẽ y sẽ ngủ với trợ lý của Vương Nhất Bác hay sao? Tiêu Nghiên Dương như hiểu ra gì đó, cô nhanh chóng nắm lấy cánh tay Bạch Tử Du kéo đi

- Em sẽ ở chung phòng với anh

- Bạch Tử Du: ?

- Trợ lý Vu Bân: ??

.
.
.

./. Quản Gia Bất Đắc Dĩ


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net