Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Đại minh tinh... Vương Nhất Bác

.
.

.

Vương Nhất Bác gọi trợ lý Vu Bân qua nói với đạo diễn ngưng diễn cảnh tiếp theo của mình, hiện tại bây giờ anh còn công việc gấp cần phải giải quyết. Mà việc gấp của đại minh tinh chính là con thỏ nhỏ đang ngồi lén la lén lút nhìn trước ngó sau ở kia

- Vu Bân, cho gọi xe bảo mẫu tới đây đón tôi, nói với đạo diễn đẩy cảnh hôm nay của tôi sang ngày khác, hiện tại tôi phải về nhà có công việc gấp

Trợ lý Vu Bân biết cái tính thất thường của tiểu tổ tông nhà mình, người sẽ bị ăn nhăn ăn mắng chẳng phải chính là trợ lý tội nghiệp Vu Bân đây sao, Vu Bân chậc lưỡi lắc đầu

- Tiểu tổ tông của tôi ơi, còn một cảnh cuối cùng rồi, cậu chịu khó một chút đi, có gì gấp thì để lát nữa diễn xong rồi giải quyết sau không được sao?

Vương Nhất Bác nhíu mày nhìn Vu Bân làm cho y có chút rụt rè

- Vu Bân, hay là anh lên đầu tôi ngồi luôn đi, có lý nào mà ông chủ nói một câu anh lại phản bác lại một câu như thế, đạo diễn ông ấy có trách tôi sao? Hay chỉ có anh là không hài lòng, nếu anh làm không được thì để tôi kiếm trợ lý khác

Vu Bân nhanh chóng nhìn cậu cười hì hì, y nào dám chọc giận Vương Nhất Bác - Đại minh tinh kia chứ

- Được được được... nghỉ thì nghỉ... tôi không dám có ý kiến.

Vương Nhất Bác gật đầu tỏ vẻ hài lòng bước đến bên cạnh thỏ nhỏ đang trùm khăn trên đầu, đôi mắt to tròn được che bằng cặp kính đen của Vương Nhất Bác. Anh nhìn Tiêu Chiến chậc lưỡi lắc đầu rồi nắm lấy tay cậu dẫn đến xe bảo mẫu, vệ sĩ nhanh chóng bước tới mở cửa xe làm Tiêu Chiến giật mình mà ôm chầm lấy Nhất Bác không buông

- Không về đâu, làm ơn để tôi ở lại đi, đừng bắt tôi

Vương Nhất Bác nhìn hành động của cậu rất buồn cười, anh vội đẩy đầu Tiêu Chiến ra

- Đây là vệ sĩ của tôi, không phải mấy người áo đen truy sát cậu lúc nãy. Làm gì mà lo sợ quá lên như thế

Tiêu Chiến hé mắt ra nhìn vệ sĩ của đại minh tinh, đúng là không giống với đám vệ sĩ của anh Tiêu Minh thật, họ đang nhìn cậu mỉm cười thân thiện nữa kia mà. Tiêu Chiến buông tay ra khỏi người Vương Nhất Bác, hai tay nắm lấy vạt khăn đang chùm trên đầu mình kéo lại giữ cho khăn không bị rớt rồi quay người bước vào xe bảo mẫu của Vương Nhất Bác.

- Wow...đẹp quá

Tiêu Chiến vừa bước vào xe, ánh mắt lấp lánh nhìn ngó xung quanh tò mò. Vương Nhất Bác mỉm cười nhìn hành động có hơi quá lố của ai kia khẽ lắc đầu. Vương Nhất Bác nhìn hành động của đối phương liền sinh ra cảm giác muốn trêu chọc một chút vậy nên anh mới lạnh nhạt dọa Tiêu Chiến

- Trong này toàn là phụ kiện đắt tiền, cậu mà làm hư một món là tôi bắt cậu giao lại cho đám vệ sĩ lúc nãy truy sát cậu

Tiêu Chiến nghe đến việc Vương Nhất Bác muốn giao mình cho đám vệ sĩ nếu làm hư đồ của anh ta làm cậu có chút sợ hãi mà rụt tay lại, Tiêu Chiến co rúm ngồi im không dám nhúc nhích nhưng mà cậu cũng không cam tâm nha, nếu hư thì chỉ cần gọi cho chị Nghiên Dương đền lại là được chứ gì

- Nếu đồ của anh hư cái nào tôi sẽ gọi chị của tôi đền lại cho anh cái đó là được chứ gì

Vương Nhất Bác nghiêng đầu nhìn Tiêu Chiến

- Chị của cậu giàu đến như vậy sao? Có thể đền được đồ cho tôi? Cậu có biết tổng giá trị chiếc xe này là bao nhiêu tiền không hả?

Tiêu Chiến cong môi lên cãi lại ai kia

- Tôi không biết chiếc xe này có giá bao nhiêu nhưng 10 chiếc như thế này chị tôi cũng có thể mua được a~

Vương Nhất Bác nhắm mắt ngước lên trời định thần. Anh gặp phải một con thỏ có mức độ khoác lác không có điểm dừng rồi, Vương Nhất Bác lại nheo mắt nhìn Tiêu Chiến

- Vậy nếu chị cậu giàu như vậy sao không nói với cô ta trả nợ cho ba mẹ mình để đến nổi ba mẹ phải bán cả đứa em yêu dấu của mình cho xã hội đen

Tiêu Chiến sợ mình càng nói càng bị hớ nên đành im miệng không dám phản bác. Dù sao người ta cũng đã cứu mình một lần nên cậu nhất định phải thật ngoan để được người ta cưu mang luôn a~.

Từ trước đến nay Tiêu Chiến muốn ăn gì, mua gì đều được ba mình cưng chiều mà đáp ứng, cậu không biết đến giá trị tiền bạc quá nhiều vì có bao giờ sử dụng đến đâu mà biết. Lúc có ý định trốn ra khỏi nhà để đi vi hành đây đó Tiêu Chiến đã bất cẩn quên luôn thứ cần thiết nhất là tiền, ba cậu đã từng nói nếu không có tiền sẽ không thể sống được giữa thế giới tàn khốc này không phải sao.

Tiêu Chiến biết mình không về nhà thì chỉ có lang thang đầu đường xó chợ mà thôi. Nên cậu phải cố gắng bám vào người đàn ông đã cứu mình đây, phải bám dai như đĩa có đánh có đuổi cũng không buông. Mà chắc là không bị đánh đâu ha. Cậu lén lút liếc mắt nhìn ai kia

- Cậu nhìn gì? Muốn xin chữ kí sao?

Tiêu Chiến tròn xoe đôi mắt chớp chớp nhìn Vương Nhất Bác, xin tiền xin đồ ăn chứ ai lại xin chữ ký làm gì, mình cũng có thể ký được thì mắc gì phải xin anh ta. Nhưng Tiêu Chiến cũng có chút tò mò mà hỏi lại ai kia

- Anh nói cho tôi biết là tôi xin chữ ký của anh để làm gì được không?

Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến cứ như thể cậu rớt từ hành tinh nào xuống vậy.

- Cậu nói cho tôi nghe thử cậu muốn xin chữ ký của tôi để làm gì trước đi rồi tôi sẽ trả lời câu hỏi của cậu.

Tiêu Chiến đưa tay lên sờ sờ chiếc cằm nhỏ của mình, ý anh ta là sao? Không lẽ chữ ký của anh ta bằng vàng hay sao? Có thể đổi được ra tiền

- Chữ ký của anh có bán được không?

- Đương nhiên rồi - Vương Nhất Bác mang vẻ mặt đắc ý nhìn con thỏ nhỏ ngây thơ kia

Tiêu Chiến nhanh chóng tìm kiếm xung quanh, Nhất Bác cảm thấy ngạc nhiên khi nhìn hành động như thỏ nhỏ tìm cà rốt của cậu

- Cậu muốn tìm gì sao?

- Tôi tìm giấy viết a~

Vương Nhất Bác mỉm cười, hóa ra cậu ta biết mình là ai nhưng cứ giả vờ không biết, bây giờ thì lòi đuôi cáo rồi nên muốn xin xỏ chữ ký của mình đây mà

Anh đưa tới trước mặt Tiêu Chiến một quyển sổ nhỏ cùng một cây viết

- Đây, cầm lấy

Tiêu Chiến hí hửng cầm quyển sổ trên tay rồi đưa qua lại trước mặt Vương Nhất Bác, giọng nói nhỏ nhẹ

- Anh ký dùm em đi nha

Vương Nhất Bác nhìn cậu rất buồn cười nhưng vẫn cố kiềm nén, đưa tay lấy quyển sổ trên tay Tiêu Chiến, mở ra ký một chữ ký đẹp nhất rồi trả lại cho cậu

Tiêu Chiến không nhận lấy còn hất cằm với Vương Nhất Bác làm cho anh có vẻ khó hiểu hơn

- Tiêu Chiến, cầm lấy

- Cậu ký hết quyển sổ cho tôi luôn đi - Tiêu Chiến dẩu môi, ánh mắt van nài nhìn anh

- Ký một chữ là được rồi, cần gì phải ký nguyên cả quyển sổ, cậu bị gì sao?

Tiêu Chiến dẩu môi lên cãi lại, ánh mắt to tròn nhìn Vương Nhất Bác

- Anh cứ ký hết quyển sổ rồi tôi sẽ cầm quyển sổ này đi đổi lấy tiền a~

Vương Nhất Bác đen mặt nhìn Tiêu Chiến, hóa ra là muốn trục lợi từ chữ ký của mình. Khuôn mặt cậu ta rất đẹp nhìn vào làm anh rất muốn cưng chiều nhưng thái độ thì hoàn toàn ngược lại, thật sự không phải là người tốt... Vương Nhất Bác không muốn đưa người này về nhà nữa nhưng trước khi đá cậu ta đi phải dạy cho cậu ta một bài học trước đã

- Tiêu Chiến

- Hả???

- Cậu biết tôi là ai không?

Tiêu Chiến ngước mắt nhìn Vương Nhất Bác từ đầu tới chân, anh ta đã hỏi một câu hỏi này hai lần rồi a~ Tiêu Chiến khẽ lắc chiếc đầu nhỏ

- Không biết

- Cậu không biết tôi là ai vậy sao muốn lấy chữ ký của tôi của tôi đi bán?

Tiêu Chiến cảm thấy Nhất Bác thật lạ nha

- Thì chẳng phải lúc nãy anh nói với tôi chữ ký của anh rất có giá trị, có thể đổi ra tiền a~ tôi đang rất đói, muốn có tiền để mua đồ ăn nữa - Tiêu Chiến ủy khuất nhìn ai kia, cho có một chữ ký mà cứ thẩm vấn người ta liên tục như vậy, không lẽ là cảnh sát thật sao

Vương Nhất Bác vẫn kiên nhẫn hỏi lại

- Cậu không biết tôi là ai?

- Anh bị gì vậy hả? Sao cứ muốn tôi phải biết anh là ai? Vậy anh có biết tôi là ai không?

Đại minh tinh Vương Nhất Bác nhíu mày nhìn ai kia... suy nghĩ một lát rồi nhàn nhạt nói với tài xế

- Về nhà...

- ???

- Nhớ cho kĩ tôi là Vương Nhất Bác

- ...

.
.
.

./. Quản Gia Bất Đắc Dĩ


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net