[9]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ký hợp đồng xong rời công ty, Tiêu Chiến nhắn WeChat cho Vương Nhất Bác: “Công ty có giám đốc mới, gia hạn hợp đồng với anh. Tháng sau anh đi quay “Hoán Thiên Lục”, nam 2.

Còn chưa nhận được hồi đáp, Tiêu Chiến lại gửi thêm một tin: “Buổi tối có thể về nhà ăn cơm không? Chúc mừng anh có công tác.”

Tiêu Chiến ngừng xe ở ven đường, mở di động, chọn hai miếng bò bít tết thuần chủng Nam Mĩ, một con tôm hùm Boston cùng mấy thứ rau dưa giao đến nhà, lại qua hàng rượu quen mua một chai vang đỏ rất đắt tiền.

“Louis Jadot” rất khó mua, tửu trang xa xôi, các vườn nho có từ thời Napoleon đến nay, mỗi năm sản lượng chỉ vài trăm chai.

Không biết trước trận Waterloo(*), Napoleon có phải đã uống loại rượu này không, nhưng Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác ngày lễ Tình Nhân uống hết một chai, liền “chạm trán Waterloo” (**).

(*) Trận Waterloo: Trận Waterloo là trận chiến diễn ra vào ngày Chủ nhật 18 tháng 6 năm 1815 gần Waterloo, thuộc Bỉ. Quân Pháp dưới sự chỉ huy của Hoàng đế Napoleon đã bị đánh bại bởi hai đội quân của Liên minh thứ Bảy. Waterloo là trận quyết định của Chiến dịch Waterloo và trận chiến cuối của Napoleon. Theo Wellington, trận chiến là "điều kịch tính mà bạn chưa bao giờ gặp trong cuộc đời".

(**) “Chạm trán Waterloo” là một thành ngữ, mang nghĩa là gặp phải đối thủ khiến mình  xếp giáo quy hàng, bị ai đó đánh bại. Thành ngữ này xuất phát từ chuyện Napoleon bị đánh bại và bị bắt làm tù binh trong trận Waterloo năm 1815.

Tiêu Chiến thực sự có chút lo lắng trong lòng, chỉ là anh cố chấp cảm thấy, ngã ở đâu thì nên đứng lên ở đó.

Trước khi vào thang máy, Tiêu Chiến nhận được tin hồi đáp của Vương Nhất Bác, cũng là hai câu liên tiếp: “Quá tuyệt! Đại IP nhất định có thể bạo hồng!”, “Em kết thúc công việc chắc khoảng 9h tối, anh muốn ăn trước không? Chờ chồng anh về nộp lương.”

 
Cửa thang máy mở, nguyên liệu nấu ăn đặt giao đã ở trước cửa, túi rượu vang đỏ Tiêu Chiến xách làm tay anh hằn lên hai vệt đỏ.

Vương Nhất Bác cũng nói diễn “Hoán Thiên Lục” nhất định có thể hồng, điều này làm Tiêu Chiến loáng thoáng sinh ra cảm xúc mâu thuẫn. Anh lại nghĩ tới lời Lục Tiệp: “Kiến nghị cậu thay đổi một chút.”

Tiềm thức bảo hộ bản thân của chòm Thiên Bình lại xuất hiện, Tiêu Chiến tính toán nếu vẫn không nổi thì phải làm sao?

Tiêu Chiến đem nguyên liệu nấu ăn vào phòng, gửi lại WeChat cho Vương Nhất Bác: “Anh chờ em ăn cơm tối. 9 giờ vừa lúc châm nến.”

Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm tin WeChat này một lúc. Cậu có thể cảm nhận được áp lực sau lưng tin WeChat này, giấu sau một hàng chữ chính là sự khó chịu của Tiêu Chiến. Tối nay nhất định phải ăn bò bít tết chúc mừng.

Nếu như nói Tiêu Chiến có thể gia hạn hợp đồng và tham gia “Hoán Thiên Lục”, trên thế giới này có người vui mừng hơn Tiêu Chiến, chỉ có thể là Vương Nhất Bác.

Mỗi một lần Tiêu Chiến ôm Vương Nhất Bác đều khoa trương nói: “Vương Nhất Bác, em thật lợi hại, lại có dự án tốt như vậy!”. Vương Nhất Bác hiểu rõ Tiêu Chiến vì cậu mà mừng rỡ, cũng có chút tủi thân. Tiêu Chiến đã từng nổi tiếng hơn cậu, từ từ mất đi cảm giác ưu việt trước mặt Vương Nhất Bác, dần dần thiếu tự tin.

Vương Nhất Bác thử xin nghỉ tại trường quay quảng cáo hoặc cố gắng đẩy nhanh tiến trình quay chụp, thường xuyên trái mong muốn, chờ Vương Nhất Bác kết thúc công việc về đến nhà đã hơn 10 giờ tối.

Tiêu Chiến một mình ngồi trước bàn ăn, nhìn chằm chằm hai đĩa bò bít tết tinh xảo trên mặt bàn, giống tượng điêu khắc thạch cao, hình dáng xa hoa lộng lẫy, chỉ là lạnh băng.

“Ăn cơm đi, anh vừa làm nóng.”

Gương mặt Vương Nhất Bác vẫn còn lớp trang điểm, quảng cáo mỹ phẩm, đường kẻ mắt tinh xảo, phấn mắt màu gradient lấp lánh trên khoé mắt. Nhìn qua còn hợp với bàn ăn bít tết thuần chủng Nam Mỹ, tôm hùm Boston cùng rượu vang “Louis Jadot” từ tửu trang hẻo lánh nước Pháp này hơn Tiêu Chiến.

Người về muộn cảm nhận được bầu không khí lúc này, dĩ nhiên không thể nói bản thân rất mệt, cũng không thể nói vì để không bị sưng phù, Vương Nhất Bác cả ngày nay chỉ uống cafe đen, dạ dày trào ngược axit, bít tết ăn không vào, chỉ muốn ăn bát mì.

Không muốn thêm dầu vào lửa, Vương Nhất Bác ngồi xuống bàn ăn, dùng dao nĩa ra sức cắt thịt bò, độ lửa vừa vặn, ở giữa miếng bò bít tết medium lộ ra một chút tơ máu.

Vương Nhất Bác xiên một miếng lớn đưa vào miệng, nhai hai miếng, trào ngược dạ dày càng tăng thêm, cậu cầm ly rượu vang đỏ uống một hớp lớn, ức chế cảm giác hơi buồn nôn.

Nếu phun ra bò bít tết Tiêu Chiến nấu, Vương Nhất Bác cảm thấy cậu còn không đáng được yêu bằng miếng bò bít tết.

Tiêu Chiến chỉ cúi đầu ăn cơm, anh cắt bò bít tết thành từng miếng nhỏ. Vương Nhất Bác dùng rượu vang đỏ an toàn đưa bò bít tết xuống dạ dày, nói với Tiêu Chiến: “Phim khi nào mới khai máy? Quay mấy tháng?”

“Cuối năm, chắc tầm bốn tháng rưỡi.”

“Tết Âm lịch anh có thể về nhà không?”

“Em về không?”

Tiêu Chiến cuối cùng cũng đặt dao nĩa trong tay xuống, thịt bò cắt xong để trên dĩa, một miếng cũng không ăn.

Tết Âm lịch năm ngoái bọn họ không ai về quê, năm nay hẳn là phải về.

Tiêu Chiến không giống Vương Nhất Bác. Quan hệ của Vương Nhất Bác với ba mẹ rất độc lập, ít khi gọi điện thoại.

Ba mẹ Tiêu Chiến sống trong khu đại viện mà mọi người thân thiết với nhau. Họ thường xuyên đăng tải ảnh của Tiêu Chiến trong nhóm, vì con trai làm minh tinh cảm thấy rất mát mặt, cũng sẽ quan tâm Tiêu Chiến có mặc ấm không, có nấu canh ăn không?

Thời gian tiến tổ của Tiêu Chiến sẽ được lấp đầy, cộng thêm cường độ làm việc của Vương Nhất Bác, cơ hội gặp mặt càng ít. Đoàn làm phim vào dịp Tết thường được nghỉ dăm ba ngày, nếu về quê, hai người không có thời gian ở bên nhau.

Mức độ tiết axit dạ dày của Vương Nhất Bác đã vượt quá ngưỡng cân bằng, cậu theo bản năng chống tay lên trán, nói: “Em không về đâu, nếu anh về nhà, em sẽ nghĩ cách đi thăm anh.”

Tiêu Chiến kiềm chế nóng nảy, biết không có gì đáng để tức giận. Giằng co thường sẽ bởi vì một câu nói vô ý thức của Vương Nhất Bác mà sụp đổ.

Tiêu Chiến ăn liên tiếp ba miếng thịt bò, nguội rồi, thời gian ướp không đủ, hơi tanh. Tiêu Chiến tâm trạng cũng buông lỏng, bĩu môi nói với Vương Nhất Bác: “Vậy anh cũng không về nữa. Ngày mai gọi điện nói với mẹ anh một tiếng, đoàn làm phim cũng không có mấy ngày nghỉ.”

“Bảo bối, xin lỗi anh, em về trễ.”

Vương Nhất Bác thật sự phiền phức, rõ ràng có thể cứ vậy qua đi, ngọt ngọt ngào ngào ăn xong bò bít tết, lại thoải mái dễ chịu mà làm tình, cậu lại càng muốn Tiêu Chiến áy náy.

Tiêu Chiến cùng Vương Nhất Bác ôm nhau nằm trên giường, món bít tết thuần chủng Nam Mỹ này rốt cuộc cũng có thể xuống sân khấu.

Đối với Vương Nhất Bác quả thật là một loại giải thoát, ngay cả rượu vang đỏ đắt tiền cũng đang tra tấn axit dạ dày của cậu.

Buổi tối Tiêu Chiến tìm được công tác, bọn họ không làm tình.

Vương Nhất Bác đổ mồ hôi khắp người, làm ướt khăn trải giường. Tiêu Chiến ôm cậu trong chăn, hỏi cậu có muốn đến bệnh viện không. Vương Nhất Bác nói dạ dày đau, đã tốt rồi.

Tiêu Chiến từ phía sau ôm một khối xương cốt ướt đẫm, dù đổ rất nhiều mồ hôi, ngực Vương Nhất Bác vẫn lạnh. Tiêu Chiến hôn sau gáy Vương Nhất Bác, hỏi cậu: “Bắt đầu đau dạ dày từ lúc nào? Vì sao về nhà không nói?”

“Vừa mới đau thôi.”

“Em gạt người. Sao lại gạt anh? Dạ dày đau còn cố ăn bò bít tết nguội, còn muốn uống rượu vang đỏ?”

Vương Nhất Bác ở trong chăn trở mình, ôm Tiêu Chiến vào ngực.

Ở hiện trường quay phim Vương Nhất Bác đã bắt đầu đau dạ dày, về nhà ăn hai miếng thịt bò, uống ly vang đỏ, giống như dùng máy xay thịt xay hai vòng trong dạ dày.

Tiêu Chiến đau lòng, anh luôn biết không đúng lại nhịn không được. Mấy tháng nay đều như vậy, cố ý vô tình, đôi khi chua xót, đôi khi chỉ là vài câu vui đùa.

Vương Nhất Bác nổi tiếng, chiếm được tiện nghi rồi, chỉ có thể làm bộ nghe không hiểu, hoặc phản xạ có điều kiện nói với Tiêu Chiến: “Bảo bảo, anh chắc chắn có thể hồng.”

Đầu tháng 12, bộ phim cổ trang “Hoán Thiên Lục” khởi động máy tại Hoành Điếm, có hơn 100 phương tiện truyền thông đến hiện trường. Tiêu Chiến là nam 2, đứng trong nhóm, đẹp tựa thần tiên.

Đêm trước khi từ Bắc Kinh đến Hoành Điếm, Vương Nhất Bác nằm trên giường nhìn Tiêu Chiến sửa soạn hành lý.

Tiêu Chiến nói anh không mang theo bao cao su, bảo Vương Nhất Bác tự mình mang. Vương Nhất Bác nghe xong từ giường bò dậy, ấn Tiêu Chiến trên cửa tủ quần áo nói: “Bảo bảo, anh đã lâu không ra ngoài, em sẽ không ngủ được.”

“Muốn anh không làm việc, ở nhà cho em nuôi à?”

“Đúng vậy, em nuôi anh, tốt nhất là cởi sạch, dang chân, cột vào giường.”

“Đồ biến thái nhà em.”

Tiêu Chiến phối hợp với động tác của Vương Nhất Bác cởi quần mình, xoay người dựa vào trên tủ quần áo, dẩu mông lên, để cho ngón tay của Vương Nhất Bác dễ dàng ra ra vào vào ở bắp đùi anh.

Ngày mai bay lúc chạng vạng tối, Tiêu Chiến không muốn thu dọn hành lý, anh hận không thể cưỡi trên người Vương Nhất Bác, làm đến chiều mai.

Rảnh rỗi lâu ngày, Tiêu Chiến sinh ra một tật xấu là hội chứng ở nhà, anh quen đợi Vương Nhất Bác trở về, không ra khỏi cửa.

Vương Nhất Bác không làm dạo đầu, đem đồ vật cương cứng đến nóng hổi nhét vào mông Tiêu Chiến. Bao cao su cũng không mang, dương vật nóng đến mức Tiêu Chiến run rẩy. Vương Nhất Bác vừa đi vào liền đâm Tiêu Chiến tới tới lui lui đập vào tủ quần áo.

Tiêu Chiến nỗ lực kẹp chặt mông, ngoạm chặt lấy Vương Nhất Bác, điểm mẫn cảm được Vương Nhất Bác chăm sóc rất tốt, sướng đến mức Tiêu Chiến kêu khóc, lúc gần như đã quên hết trời đất, anh nghe Vương Nhất Bác nói: “Ra ngoài có ngoan không, có nhớ chồng không?”

“Anh ngoan hay không ngoan? Muốn làm tình liền tới tìm em, có nghe không?”

Vương Nhất Bác siết chặt mông Tiêu Chiến, hạ thân càng tăng tốc đưa đẩy, áp vào sau lưng Tiêu Chiến, cùng anh hôn môi. Tiêu Chiến cố gắng vươn đầu lưỡi, muốn nước bọt trong miệng Vương Nhất Bác. Anh đã lâu không như vậy, giống một người bị mất nước, vội vàng kêu Vương Nhất Bác cứu anh.

“Anh không ở nhà, em chỉ có thể tự sướng, nào dám thèm làm tình.”

“Tự sướng cũng không cho, của anh, tất cả đều là anh, em chỉ có thể bắn cho anh, có nghe không!”

“Bảo bảo, bá đạo quá!”

“Có nghe không!”

 
Tiêu Chiến dùng hai tay đẩy hông Vương Nhất Bác, không cho cậu tiếp tục đâm vào trong. Vương Nhất Bác nhấc eo Tiêu Chiến, ném người lên giường, áp lên đè tay Tiêu Chiến, nhắm ngay huyệt khẩu vốn đã sũng nước đâm vào, thao đến khoé mắt Tiêu Chiến ửng hồng như thỏ, nức nở hét lên: “Chồng ơi! Muốn anh, lại muốn anh, vẫn muốn…”

“Đều là của anh, để lại cho anh, đêm nay ăn nhiều một chút, ngoan ngoãn cho em bắn sướng đi.”

Cứ như vậy hết lần này đến lần khác, đè xong rồi bắn, ôm nhau tiếp tục làm. Cuối cùng khi Tiêu Chiến nhấc chân không nổi, Vương Nhất Bác cũng không bắn ra được cái gì nữa, Tiêu Chiến nhắm mắt lại nói ra một yêu cầu tuỳ hứng nhất trong mấy tháng nay: “Không cần tài xế, anh muốn em đưa anh đi, ngày mai em đưa anh đi.”

“Được.”

Chiều hôm đó xuất phát, lúc nhận được điện thoại, Tiêu Chiến có thất vọng.

Bất quá, anh biết Vương Nhất Bác muốn đưa anh đi, chỉ là ngoài ý muốn không đến được.

Mấy tháng qua, không phải đều như thế sao?

Tiêu Chiến cầm thẻ check-in, tức giận nghĩ: Nổi tiếng, một chút cũng không tốt!

Tiêu Chiến không muốn selfie với tượng vàng, càng không muốn trở thành một nghệ sĩ già tài đức song toàn, 70 tuổi đến “Nghệ thuật nhân sinh” nói về “tự tu dưỡng của diễn viên”.

Làm việc, kiếm tiền, ở bên Vương Nhất Bác, có thể uống “Trường Thành khô hồng” (*) là được.

(*) Trường Thành khô hồng (hay còn gọi là Great Wall Dry Red): một loại rượu vang đỏ của Great Wall ở Trung Quốc. Được sản xuất bởi. COFCO Wine Industry Co., Ltd , là thương hiệu trực thuộc tập đoàn COFCO- một công ty nằm trong danh sách Fortune 500 . Năm 1979, sự ra đời của nó chính là dấu mốc cho loại rượu khô đầu tiên ở Trung Quốc và là cơ sở sản xuất rượu nho sớm nhất ở Trung Quốc. (Theo Baidu)

Tiêu Chiến bắt đầu mất kiên nhẫn đối với việc “bạo hồng” của Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác không tiễn Tiêu Chiến, không phải vì không có thời gian. Việc đầu tiên cậu làm trong hôm nay chính là dành thời gian để tiễn Tiêu Chiến vào chiều tối.

Lúc rời khỏi địa điểm diễn ra sự kiện, một lượng lớn camera tập trung dưới tầng, vô số người giơ di động đuổi theo gương mặt Vương Nhất Bác.

Xe Vương Nhất Bác vừa lái ra khỏi tầng hầm, ba chiếc oto khác màu ngay lập tức bám theo sau.

Tài xế nghe xong chỉ thị của Vương Nhất Bác, thực hiện xuất sắc kỹ năng chuyển làn trên đường cao tốc. Sắp về đến nhà, Vương Nhất Bác nhận được điện thoại của người đại diện: “Cậu ở trên đường cao tốc? Có người livestream xe cậu lái ẩu. Cậu có thể bớt kiếm chuyện giùm tôi được không?”

“Xin lỗi. Tôi vội cho kịp giờ.”

“Cậu muốn tiễn Tiêu Chiến? Đầu óc cậu để đâu? Lễ Tình nhân tốn bao nhiêu tiền cậu quên rồi? Sau lưng cậu toàn là xe, chụp không được cậu sẽ ngồi xổm chờ trước tiểu khu nhà cậu, cậu không tiễn Tiêu Chiến được đâu.”

Vương Nhất Bác lần đầu tiên ngắt điện thoại của người đại diện. Cậu biết như thế rất không lễ phép, cậu sẽ đi xin lỗi. Nổi tiếng quả thật làm cho tính khí Vương Nhất Bác càng lớn hơn, không phải là láo, chỉ là quá mệt, cậu không có thời gian với ai cũng “từ từ nói”.

Hôm nay Vương Nhất Bác muốn tiễn Tiêu Chiến, mấy tháng rồi, Tiêu Chiến mới lần đầu tiên đưa ra một yêu cầu “không kiêng nể”.

Chạy quanh phụ cận tiểu khu hai vòng, phía sau xe không bớt, ngược lại còn thêm hai chiếc. Mắt thấy Tiêu Chiến nếu không ra sân bay sẽ không kịp giờ, Vương Nhất Bác đành phải ở trong xe gọi điện thoại cho Tiêu Chiến, ting ting hai tiếng, Tiêu Chiến liền bắt máy: “Em đến rồi? Bây giờ anh xuống dưới, sắp không kịp giờ rồi.”

“Tiêu Chiến, em không thể đưa anh đi được. Có người bám theo xe em, không thể quay về.”

“Ừm, lần sau đi.”

“Xin lỗi anh.”

“Không có việc gì, anh tự mình đi thôi. Em chú ý an toàn. Anh cúp đây.”

Tuỳ hứng chỉ có thể kéo dài trong một thời gian ngắn. Cố chấp sẽ đưa họ từ tháng 12 trở lại tháng 2, ngày Lễ Tình Nhân đó.

Vương Nhất Bác nổi tiếng sẽ phải trả một cái giá đắt hơn, vai nam 2 mà Tiêu Chiến không dễ gì có được, cũng sẽ hoá thành bọt nước.

Hôm nay đứng chụp ảnh chung lúc khởi động máy, Tiêu Chiến đẹp như thần tiên, cũng không có đặc quyền tuỳ hứng.

---------
Chuyên mục ăn bằng mắt.
Mời mọi người nghía các món trong bữa ăn mừng của Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác.

 
Beefsteak Nam Mỹ

 
Tôm hùm Boston

 
Rượu Louis Jadot. (Giá dao động khoảng 1.000.000vnd đến 15.000.000vnd tùy độ hiếm và số năm sản xuất)
 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net