Chương 2: Điên cùng nhau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tiêu Chiến chăm chú nhìn màn hình đã tối om của chiếc điện thoại bên cạnh, tay gắp thức ăn đến miệng lại hạ xuống đã mấy lần, bộ dạng không muốn ăn. Tuyên Lộ và Vu Bân ngồi đối diện quan sát biểu cảm của Tiêu Chiến nãy giờ, thì thầm to nhỏ không biết Tiêu Chiến đang suy tư chuyện gì.

"Chiến! Có chuyện gì mà bận tâm quá vậy?" Tuyên Lộ gõ bàn hai cái gọi người trước mặt.

" A không có gì đâu ạ."

"Chắc Nhất Bác lại đang bận làm báo cáo rồi. Nãy em rủ cậu ấy đi ăn cơm nhưng cậu ta nói rằng mình ăn sau."

"Báo cáo sao?"

"Vâng ạ. Em cùng nhóm với cậu ấy, em phải ăn nhanh chút còn phải quay về làm bài nữa."

Điện thoại bên cạnh bỗng phát sáng kêu một tiếng "Ting!". Tiêu Chiến nhanh chóng bật lên xem. Vương Nhất Bác gửi tin nhắn trả lời anh nói rằng anh cứ ăn trước, lát cậu sẽ mua cái gì đó ăn nhanh vì hôm nay phải làm báo cáo khá là bận. Tiêu Chiến nhanh chóng trả lời, sau đó mới bắt đầu ăn cơm. Vu Bân ăn xong nhanh chóng rời đi. Tuyên Lộ tiến lại gần nói thầm với Tiêu Chiến:

"Nếu lo cho cậu ta thì tẹo lên xem cậu ta đi. Yên tâm chị giúp cậu nói một tiếng với thầy." Tuyên Lộ nháy mắt một cái với anh rồi cũng nhanh chóng rời đi.

Hôm nay là sinh nhật của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến định sẽ cùng nhóm bạn tạo cho Vương Nhất Bác một bất ngờ. Nhưng sau khi nghe Vu Bân kể rằng cậu ấy không thích tổ chức sinh nhật, cũng không thích nơi đông người nhộn nhịp. Trước giờ cậu ấy cũng không quan tâm tới sinh nhật của mình lắm, có lúc còn quên luôn cả ngày quan trọng đó. Vậy nên Tiêu Chiến cũng không định cùng nhóm bạn tạo cho Vương Nhất Bác bất ngờ trong ngày sinh nhật nữa.

Suốt dọc đường tới phòng học của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến suy nghĩ xem hôm nay nên làm bất ngờ nhỏ gì hay nên tặng cậu món quà gì. Anh nghe nói Vương Nhất Bác thích moto nhưng hiện anh không đủ tiền để mua một chiếc moto tặng cậu. Bình thường Vương Nhất Bác cũng không đi xe, nếu tặng cậu mũ bảo hiểm chẳng lẽ để chưng sao. Tiêu Chiến suy nghĩ chút, tặng mô hình xe moto cũng được đó chứ. Anh nhớ trước kia Vương Nhất Bác cũng từng nói với anh rằng cậu rất thích moto, mong muốn sau này cũng sẽ có một con.

Tiêu Chiến đứng ngoài cửa lớp liếc mắt một cái liền trông thấy Vương Nhất Bác. Anh trông cậu vừa đọc tài liệu vừa gặm chiếc bánh mì trông thấy thương. Hôm nay Vương Nhất Bác chắc chắn sẽ rất bận vì đống báo cáo hạn nộp ngay hôm nay. Tiêu Chiến như nghĩ ra ý tưởng gì đó, anh không ở lại nữa nhanh chóng rời đi để chuẩn bị kế hoạch đã định trong đầu.

"Cuối cùng cũng xong! Tôi đau đầu quá a! Nhất Bác đi ăn không?" - A -Bạn học cùng nhóm Vương Nhất Bác.

"Không đâu. Tôi về ngủ."

"Oke. Vậy tôi đi trước đây. Đói quá! Bye!"

"Ừm Bye."


Vương Nhất Bác vừa ra đến cổng thì gặp Tiêu Chiến. Tan học anh đã ở lại đây đợi cậu suốt. Chợt Tiêu Chiến rủ cậu đi chơi cho khuây khỏa, Vương Nhất Bác đầu óc vẫn còn nhức vì đống bài vừa hoàn thành, cảm thấy đi hóng gió một chút cho dễ chịu. Không biết là Tiêu Chiến dẫn cậu đi đâu, cậu cũng không muốn hỏi vì hiện tại cậu cũng khá mệt.

Hai người đi trên con đường vắng, đi thêm một đoạn nữa Tiêu Chiến dừng lại ở trong hầm cầu.     Vương Nhất Bác cũng dừng lại theo anh, không biết là anh định làm gì. Lại trông mấy thùng sơn dưới đất đã được đặt ở đây từ lúc nào. Tiêu Chiến đá mấy thùng sơn dưới chân rồi nháy mắt với cậu. Vương Nhất Bác chưa tiêu hóa được ý mà Tiêu Chiến muốn nói, đã thấy anh cầm cả thùng sơn nhỏ, mở lắp, rồi tạt mạnh lên tường một mảng dài và lớn. Lại tiếp tục một thùng nữa Tiêu Chiến tạt lên. Mùi sơn nồng nặc, lớp sơn màu sắc quyện hòa với nhau, dần dần chảy dài xuống. Bức tường trắng sạch giờ đã biến mất. 

"Anh không sợ bị phát hiện sao?"

"Hôm nay mệt mỏi như vậy. Xõa đi!"

Tiêu Chiến ném một thùng cho Vương Nhất Bác. Vương Nhất Bác khẽ cười cảm thấy cũng thú vị, cậu nhanh chóng mở lắp rồi tạt mạnh sơn lên tường. Tiêu Chiến còn chuẩn bị cả sơn dạng xịt, rồi cả chổi quét lớn. Hai người cùng nhau tạt rồi xịt, sau đó lại dùng chổi quẹt thêm vài đường dài. Tieu Chiến còn mang loa tới, anh bật bài Crooked - Gdragon to hết cỡ, hai người cùng cháy theo nhạc vừa cùng cháy với những thùng sơn đầy màu sắc.

Tiêu Chiến dùng hai bàn tay mình áp lên tường đã dính sơn rồi dùng tay để vẽ. Vương Nhất Bác cũng làm theo anh, cậu còn áp cả người mình lên tường rồi lăn. Đúng là làm như vậy khiến cậu thoải mái hơn rất nhiều. Tiêu Chiến dùng xịt khói xịt xung quanh. Vương nhất Bác cũng làm theo anh. Hai người nhanh chóng bị khói bao trùm đã không còn nhìn thấy đối phương nữa.

"Tiêu Chiến anh ở đâu vậy? Haha!"

"Haha! Đố em tìm được anh đó! Hhahah!"

Hai người đang vui đùa thì nghe có tiếng bước chân tới, đoán không chỉ có một người, có lẽ là bảo an ở khu vực này.

"Này ai ở đó vậy! Mau dừng hành động lại!"

"Vương Nhất Bác! Chạy mau!" Vương Nhất Bác vẫn không nhìn thấy Tiêu Chiến đâu. Cậu nghe thấy tiếng anh nhưng tìm không thấy. Đang mông lung tìm anh giữa làn khói mù mịt, chợt Tiêu Chiến nắm lấy tay cậu kéo cậu chạy đi. Nhóm người phía sau nhanh chóng đuổi theo. Vương Nhất Bác vừa cùng anh chạy vừa xịt sơn lên tường theo đường chạy. Cuối cùng hai người cũng cắt đuôi được nhóm người bảo an. Hai người dựa vào tường nhìn nhau thở hồng hộc. Hai người hiện tại cả cơ thể đều là sơn, màu tóc cũng đã bị nhuộm trông như những gã hề.

Cùng ngồi trượt xuống bên lề, Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác cứ vậy nhìn nhau cười. Vương Nhất Bác cảm thán, không ngờ anh lại nghĩ ra cái trò hay như vậy.

"Ngày mai chúng ta cùng ra xem tác phẩm nghệ thuật."

"Được!"

Hai người im lặng không nói gì. Những cơn gió mát ù ù bên tai, không khí mát mẻ khiến con người ta thoải mái làm sao. 


_____Dòng chảy thời gian____

Tiêu Chiến ngắm nhìn bức ảnh trên bàn, trong hình là cậu và anh đứng cạnh nhau cười tươi, phía sau họ là bức tường mà trong cái hôm rất lâu kia, bức tường trắng năm xưa đã bị hai người tạt sơn vẽ bậy lên tường. Nhưng tuy là vẽ nguệch ngoạc nhưng thế nào cũng lại trông ra một tác phẩm nghệ thuật. Tiêu Chiến vẫn luôn nhớ ngày hôm đó, là ngày sinh nhật của Vương Nhất Bác, ngày hôm đó tâm trạng của cậu như thế nào, ngày hôm đó hai người chơi vui như thế nào. Và ngày hôm nay đây, là ngày sinh nhật cậu, nhưng anh đã không còn lo lắng cậu làm việc mệt như xưa nữa, anh nhìn những thùng sơn dưới chân, lại nhìn bức ảnh trên bàn, anh tức giận đạp đổ mấy thùng, hất đi bức ảnh hai người trên bàn đây. 

Hôm nay ở công ty rất nhiều việc, Vương Nhất Bác đỡ trán vì đau đầu với đống tài liệu xếp đống trên bàn. Trợ lý lại đến báo cáo lịch trình, Vương Nhất Bác không suy nghĩ nhiều liền nói trợ lý gạt hết lịch trình đi, hiện tại cậu sẽ về nhà luôn. Ngày hôm nay là sinh nhật cậu, nếu là cậu khi xưa sẽ chẳng bao giờ nhớ đến ngày này, cũng không màng đến, nhưng từ khi gặp Tiêu Chiến, cậu lại mong chờ đến ngày này hơn bởi mỗi dịp sinh nhật đến Tiêu Chiến luôn dành cho cậu những bất ngờ và sự ấm áp, khiến trái tim cậu được sưởi ấm hơn bao giờ hết. 

Cũng đã quá giờ cơm tối Vương Nhất Bác mới về nhà, cậu rất mong chờ được ôm lấy người mình thương từ phía sau, thật sự rất nhớ người ấy, chỉ muốn lập tức tựa đầu lên vai người ấy như năm xưa. 

______Dòng chảy thời gian_____

Sau khi chạy trốn thoát khỏi bảo an, Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác thở phào nhẹ nhõm. Tiêu Chiến xích lại gần Vương Nhất Bác, đưa vai kêu cậu mau dựa. Vương Nhất Bác cũng không ngại, liền dựa đầu lên vai anh rồi nhắm mắt lại. 

"Hôm nay là sinh nhật em. Chúc em sinh nhật vui vẻ! Anh không có bánh, cũng không có quà gì chỉ có..."

Chưa nói hết câu Vương Nhất Bác liền đưa tay lên miệng anh ý kêu anh đừng nói.

"Món quà hôm nay anh tặng em là món quà đặc biệt nhất mà em từng nhận. Em chẳng cần quà gì đâu, vì anh đã là món quà mà ông trời ban tặng em rồi. Cảm ơn anh nhiều."

"Anh... là món quà?"

"Ừm. Là món quà thuộc về em."

"Ừa. Là món quà dành tặng em."

Vương Nhất Bác cười thích thú, nửa đùa nửa thật.

"Là anh nói đó. Anh là món quà dành tặng cho em rồi. Là của em rồi."

Tiêu Chiến không nói gì, khẽ cười tủm tỉm, anh xoa xoa mái tóc mềm của cậu.

"Ngủ đi bé con."

"Không thể ngủ được. Ngủ rồi quà sẽ bị người khác lấy mất. Món quà này em phải cất đi thật kỹ, để không ai có thể thấy, lại càng không lấy được."

"Bảo mật đến vậy ư?"

"Bởi anh là món quà quý giá nhất, của em."

__________________________________________________

Vương Nhất Bác vừa mở cở phòng, liền bắt gặp một mớ lộn xộn, giá vẽ đã gãy, thùng sơn đổ lênh láng khắp sàn và bức ảnh kỷ niệm hai người khi xưa cùng bức tường nghệ thuật đã rơi nằm úp trên sàn nhà lạnh lẽo. Vương Nhất Bác tức giận song cũng rất buồn, cậu đi tới người đang đứng bên cửa sổ, ôm lấy anh từ phía sau nói:

"Hôm nay em rất mệt. Ở công ty nay có rất nhiều chuyện cần giải quyết. Em... rất mệt. Em... rất nhớ anh."

"Anh đừng lơ em nữa. Để ý đến em đi. Tiêu Chiến."

Dù Vương Nhất Bác có nói gì, có ôm hôn anh, Tiêu Chiến vẫn lơ cậu.

"Trả lại cho anh tự do."

"Việc này... không được."

Vương Nhất Bác cầm tấm ảnh rơi trên sàn nhà, ngắm nhìn nó, rồi quay nói với anh.

"Anh có nhớ không? Hôm ấy, anh đã nói, anh là món quà dành tặng cho em."

"Bởi vậy... "

"Bởi anh là món quà vô cùng quý giá của em, một món quà như vậy cần phải cất thật kỹ, để không ai có thể thấy, cũng không thể lấy đi." 

Vương Nhất Bác hôn lên trán anh, Tiêu Chiến nhanh chóng tránh đi. Không đạt được mục đích, Vương Nhất Bác bắt anh nhìn thẳng mình, rồi đặt một nụ hôn sâu lên môi anh. Tiêu Chiến cũng không tránh hay phản kháng cậu nữa.

"Em càng lo sợ nó mất, nó sẽ mất."






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net