chap 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một tháng sau khi Hạ Hiểu Y được gả vào Tiêu gia, người nhà bên nội của Tiêu Mạnh Sinh mới tìm tới.

Hôn lễ diễn ra quá đột ngột, Tiêu Chiến vừa hôm trước thông báo với ông nội Mạnh, hôm sau liền đem lễ rước dâu. Nhà họ Mạnh thực chất nếu muốn đến vẫn có thể đến kịp, nhưng ngày đại hôn, tuyệt nhiên không có bóng dáng ai.

Mạnh gia đời trước cũng là một dòng tộc bề thế, nhưng đến đời Mạnh Tôn_ ông nội của Tiêu Mạnh Sinh_ thì bắt đầu sa sút. Đất đai nhà cửa bán hết, chỉ còn lại mảnh đất 1000m2 cùng khu nhà chính của họ. Vì giao tình trước đây của hai bên và sự ưng thuận của cả đôi trẻ, ba mẹ Tiêu đồng ý để cho Mạnh Tuấn Hào thành đôi với Tiêu Ảnh Thanh.

Dù là con gái thế gia, nhưng chị gái Tiêu Chiến vẫn là một người phụ nữ biết điều. Chị đồng ý theo Mạnh Tuấn Hào về làm dâu Mạnh gia, cùng nhà chồng đồng cam cộng khổ, một câu cũng không oán trách.

Tiêu Chiến lúc đó chỉ là một tiểu thiếu gia tám chín tuổi, cực kỳ quấn chị. Tiêu Ảnh Thanh đi rồi, anh ngày đêm đều nhớ mong, nên chạy đi thủ thỉ với lão Lý, nhờ ông ta đưa anh đến Mạnh gia chơi.

Nhưng ngoài ý muốn, ở Mạnh gia chỉ là một mảng thờ ơ. Họ để anh và lão Lý ngồi ở phòng khách cả một ngày, không trà nước, không ai tiếp chuyện. Người nhà họ ra ra vào vào cười nói, lại xem em trai của Tiêu Ảnh Thanh như không khí, chả buồn liếc mắt đến.

Đến tối, Tiêu Chiến căn bản đã đói đến mờ mắt, nhưng vẫn kiên quyết không chịu quay về. Anh nhất định phải gặp bằng được chị gái cùng anh rể. Lão Lý ngồi cạnh bên khuyên mấy câu, anh chỉ đáp :" sau này, cháu sẽ không để khách đến chỗ của mình mà không có trà uống!"

Hơn tám giờ, vợ chồng Mạnh Tuấn Hào mới trở về... Tiêu Chiến đứng dậy chạy ra đón chị. Ban đầu cả hai người kia đều ngỡ ngàng, sau lại vừa mừng vừa tủi. Tiêu Ảnh Thanh ôm siết em trai nhỏ, nước mắt cũng không kiềm nổi liền trào ra.

Ngửi được mùi trên quần áo chị, Tiêu Chiến hoài nghi: " chị cùng anh rể đi làm công nhân sao!? Tăng ca?"

Tiêu Ảnh Thanh xoa đầu em trai: "Chiến Chiến, chị đã gả đi, là người của Mạnh gia, có vài chuyện không thể giống lúc trước..."

Gật gật đầu như thể đã hiểu, Tiêu Chiến cũng hướng anh rể cúi chào một cái, rồi từ giã ra về. Trước khi lên xe, anh để lại một câu cho vợ chồng chị: " Tiêu Ảnh Thanh, nếu chị có đi làm, em nghĩ nơi làm việc phải là cao tầng của đá quý Tiêu thị."

Không lâu sau chuyến thăm của Tiêu Chiến, Tiêu Ảnh Thanh mang thai. Cô vì làm việc quá sức nên bị dọa xảy, phải nhập viện. Ba mẹ Tiêu hay tin lập tức chạy tới, đến nơi thì thấy mỗi Mạnh Tuấn Hào một mình loay hoay chăm sóc vợ. Hai người xót con gái, giận đến không thèm nhìn mặt anh ta.

Tiêu Chiến sáng hôm sau mới mang hoa cho chị, trước mặt chị không hề chất vấn gì cả, chỉ khuyên chị chú ý tĩnh dưỡng cho tốt. Cánh cửa đóng lại, anh nói với Mạnh Tuấn Hào:" chị gái em vì anh rể có thể chịu khổ. Còn anh... anh rể có thể nào vì chị ấy mà làm chút gì hay không?"

Ngay sau khi Tiêu Ảnh Thanh xuất viện, Mạnh Tuấn Hào thu dọn đồ đạc rời khỏi Mạnh gia, đưa Tiêu Ảnh Thanh ra ở riêng. Trong thời gian chị mang thai, Mạnh Tuấn Hào gửi chị về Tiêu gia, còn bản thân vất vả đi làm kiếm tiền, tích cóp cho vợ con. Bố Tiêu miệng cứng lòng mềm, cũng không đành nhìn con rể bên ngoài bán mạng, liền thu nhận anh vào Tiêu thị.

Ngày tháng trôi qua, Tiêu Mạnh Sinh ra đời, lớn lên trong tình thương của nhà ngoại, hoàn toàn xa lạ với nhà bên kia. Đến tận khi xảy ra cố sự, trên chuyến xe du lịch, bố mẹ Tiêu, Mạnh Tuấn Hào cùng Tiêu Ảnh Thanh đều ra đi, chỉ còn Tiêu Mạnh Sinh được mẹ ôm trong lòng là toàn mạng...

Tiêu Chiến đang đi công tác, nghe tin dữ liền tức tốc quay về... một mình anh nuốt xuống mất mát mà lo liệu tang lễ, chiếu cố Tiêu Mạnh Sinh, cùng với chèo chống đá quý Tiêu thị. Mạnh gia kia cũng chưa một lần đến viếng mộ con trai cùng con dâu họ, kể từ ngày Mạnh Tuấn Hào đưa Tiêu Ảnh Thanh đi, liền xem như không có quan hệ gì nữa.

Xa cách bao lâu, hôm nay bất ngờ tới, lại còn một hơi xông vào nhà chính chất vấn chuyện cháu dâu, thật khiến người khác lắc đầu thở dài.

Nhận được điện thoại của lão Lý, Tiêu Chiến thật sự sắp nổi đóa. Đang yên đang lành lại muốn chọc anh đây mà!

" giờ tôi phải về nhà gấp. Có gì cần xem thì em cứ để sẵn trên bàn, tôi quay lại sẽ xử lý sau. Mấy cuộc hẹn buổi chiều hủy hết đi."_ dặn dò Lâm Á Mộc mấy câu, Tiêu Chiến liền cầm áo khoác rời khỏi.

Vừa đi tới lối cầu thang, anh nhìn thấy Vương Nhất Bác đang đứng phía dưới, dáng vẻ vội vã như vừa xoay người chạy xuống vậy.

Tiêu Chiến có hơi khó hiểu, nhưng cũng không truy hỏi, về nhà quan trọng hơn!

"Cậu Vương! Nhanh, trở về nhà với tôi."

.

.

Nhà chính Tiêu gia, một bàn trà quả quy củ được bưng lên. Mạnh Tôn cùng con gái ông ta_ Mạnh Kiều_ được mời ngồi xuống ghế, chờ để gặp gia chủ của họ.

Hạ Hiểu Y lúng túng, chẳng biết phải làm sao để đối mặt với hai vị trưởng bối này... khi mà chồng cô vừa thấy họ đã trực tiếp bỏ lên phòng, đóng cửa miễn tiếp.

Mạnh Tôn cùng Mạnh Kiều không hề có chút ý nhị gì, cứ nhìn Hạ Hiểu Y chằm chặp từ trên xuống dưới, khiến người ta nổi cả da gà. Trong khi cô lóng ngóng chẳng biết nên đứng hay nên ngồi, thì "vị cứu tinh" đã kịp về đến.

Vẫn là những bước đi thong dong cùng sải chân dài, Tiêu Chiến một thân tây trang nghiêm chỉnh bước vào cửa, phía sau anh tầm mười bước chân chính là nam thanh niên khí chất ngời ngời_ Vương Nhất Bác.

"Không biết hôm nay là dịp đặc biệt gì, có thể mời ông Mạnh cùng chị đây hạ cố tư gia. Chẳng kịp nghênh đón trước, thật thất lễ."_ Tiêu Chiến cong môi mỉm cười, đồng điếu nhỏ bên khóe miệng lõm xuống, vạn phần đáng yêu... nhưng trong tình huống như vậy, với hai người kia, đúng là một sự mỉa mai không hơn.

Anh ngồi xuống đối diện họ, ung dung rót một ly trà nóng, khói tỏa nghi ngút. Hạ Hiểu Y nhìn thấy liền chạy tới đỡ tay anh :" Tiêu tổng, để ...để con rót cho."

Một câu này của cô khiến anh vui vẻ, cũng khiến Nhất Bác đứng ngoài cửa lập tức choáng váng.

Tính tình Hạ Hiểu Y cậu cũng hiểu không ít, cô hiền lành nhưng không dễ khuất phục. Nhưng điệu bộ kia, chính là vạn phần khiêm cung với người ta.

"Được rồi tiểu Hạ, lên lầu gọi con rùa kia xuống giúp tôi. Thái độ cư xử với khách như vậy, chẳng biết là giống ai nữa!"

Hạ Hiểu Y đáp "vâng", xong liền đi.

Mà phía đối diện, Mạnh Tôn nghe xong lông mày liền co giật. Chẳng ngờ chuyện của hai mươi mấy năm trước, đến bây giờ còn bị Tiêu Chiến lôi ra mỉa mai, thật sự là anh nhớ cũng dai lắm. Ông ta hắng giọng, xong cũng chẳng hề tỏ ra yếu thế, lớn tiếng nói:

" cậu Tiêu, người nhà chúng tôi nói chuyện thẳn thắn đã quen, nên giờ tôi cũng sẽ không vòng vo."

Ngón tay của Tiêu Chiếp gõ nhịp trên bàn, đôi mắt trong veo vô tội nhìn thẳng đối phương, thoạt trông có chút ngây thơ và mờ mịt: "vâng, ông cứ chỉ giáo."

" Mạnh Sinh, nó là con cháu họ Mạnh, đây là sự thực. Dù ngày xưa cha nó có ngỗ ngược cãi lời, bỏ nhà mà đi, nhưng chuyện sai thì cũng là Tuấn Hạo cùng cô Tiêu, họ cũng đã chết hết, chúng tôi chưa bao giờ truy cứu trẻ con cả."

"Ồ vậy sao?"- Tiêu Chiến ý nhị cười khẽ - " nói như vậy, nhà các ông thật là phân minh rạch ròi, chỉ từ mặt vợ chồng Mạnh Tuấn Hạo... đúng là rộng lượng quá!"

Mạnh Kiều ngồi một bên tức thì xen lời: " Cháu nội đích tôn nhà tôi, vậy mà chuyện lớn như cưới vợ cũng không hề thông qua ý kiến, nói cưới là cưới. Tiêu Chiến, Mạnh Sinh nó có ông nội, nhà chúng tôi còn chưa ai chết đâu!"

Lão Lý cùng một vài người làm cũng đứng bên ngoài cùng Vương Nhất Bác. Chị giúp việc lần trước nghe xong câu nói của Mạnh Kiều thì hết hồn, mắt cũng trợn lớn: " phụ nữ gì ăn nói thất đức vậy?"

Đám người làm nhỏ giọng bàn tán, Vương Nhất Bác nghe cũng hiểu được kha khá, đủ để biết một chút nội tình. Phía bên trong, Tiêu Chiến đang một mặt điềm nhiên cũng bị câu nói này làm cho sững lại. Anh rụt tay về, biểu cảm lập tức trở thành nghiêm túc, không nhanh không chậm đáp: " nó tên Tiêu Mạnh Sinh, đừng gọi tùy tiện."

Người phụ nữ tên Mạnh Kiều vẫn cứ lớn giọng.

"Tôi thích thế nào liền gọi thế ấy. Cậu đã không đúng với chúng tôi trước, tóm lại nếu đứa cháu dâu này muốn được thừa nhận thì phải tới Mạnh gia quỳ bái tổ tiên, hầu hạ chăm sóc ông bà đủ ba năm đi rồi tính!"

Vừa vặn lúc Hạ Hiểu Y cùng Tiêu Mạnh Sinh trở xuống, Mạnh Kiều trông thấy liền quát: " còn không mau qua đây!"

Lão Lý nãy giờ vẫn một mực im lặng quan sát Tiêu Chiến, chợt thở dài: "ông chủ Tiêu lâu rồi mới nổi giận như hôm nay."

Nhất Bác cũng nhìn anh không rời, nhưng không phát hiện biểu cảm phẫn nộ nào của anh. Nghe xong lời lão Lý cậu còn hơi hoài nghi, nhưng lập tức đã nhìn ra...

Bàn tay dưới bàn của anh đang nắm lại thành đấm, chặt đến lợi hại.

Tiêu Chiến cầm ly trà hãy còn nóng lên, thổi một cái, hơi ấm phả vào chóp mũi... anh không uống, chỉ nhắm mắt lại, hít một hơi, xong liền đặt xuống bàn.

"Chị Mạnh, ai cho phép chị ngang nhiên ra lệnh trong nhà của tôi thế!? Cao đường nhà chị cũng không có mất ai, chẳng lẽ chị lại không được dạy cho lễ giáo cơ bản?"

Này là trực tiếp mắng Mạnh Kiều không giáo dưỡng, mắng luôn Mạnh Tôn không biết dạy con, còn sống mà không bằng đã chết? Hai người bên kia giận run, toan đập bàn một cái. Nhưng khi bàn tay còn chưa chạm xuống, Tiêu Chiến lại nói: " bàn nhà chúng tôi chất liệu cứng rắn lắm, sẽ đau đấy!"

Hai người kia tức thì rụt tay lại, vừa thẹn vừa giận.

"Cho dù thế nào, hôm nay cậu cũng phải cho chúng tôi câu trả lời thỏa đáng! Không thể tự dưng cướp đi cháu của chúng tôi!"

Hạ Hiểu Y có chút sợ hãi, cô cố giữ bình tĩnh nhưng vẫn lộ rõ vẻ hoang mang... Tiêu Mạnh Sinh thì biểu cảm bất cần, ngay cả liếc nhìn hắn cũng lười.

Nếu là trước đây, Vương Nhất Bác hẳn là sẽ muốn lập tức xông tới bảo hộ cho Hạ Hiểu Y. Nhưng hiện tại... thứ cậu quan tâm lại là bàn tay đang giấu dưới bàn kia. Nắm chặt như vậy, liệu có phải sẽ đau hay không?

Tiêu Chiến thản nhiên đáp: "muốn vu cáo người ta cướp, trước tiên bản thân phải sở hữu cái đã. Dám hỏi hai vị, từ lúc Tiêu Mạnh Sinh ra đời đến nay, các vị gặp nó được mấy lần? Cho nó được cái gì?"

Hiển nhiên là không có. Vì không có, nên không thể phản bác.

"Nhà họ Mạnh, sớm đã không có tư cách gì can thiệp vào cuộc đời của Tiêu Mạnh Sinh. Nó họ Tiêu, phu nhân của nó cũng chỉ cần Tiêu gia ưng thuận là được, người ngoài nói gì cũng vô ích."

Mạnh Tôn im lặng, Mạnh Kiều dường như muốn nói, bị ông ta lườm liền thôi. Tiêu Chiến tiếp tục:

"Các vị muốn có câu trả lời!? Vậy để công bằng, tôi tại đây sẽ trực tiếp để đương sự trả lời cho."_ anh đứng lên, đi tới bên cạnh Hạ Hiểu Y.

Cô gái nhìn Tiêu Chiến, nhỏ giọng hỏi: " Tiêu tổng, giờ nếu con bảo không muốn đi, có phải..."

Lời chưa kịp dứt, Mạnh Kiều bất ngờ cầm ly trà còn nóng, đứng dậy hướng Hạ Hiểu Y hắt tới. Hạ Hiểu Y còn chưa kịp giật mình, Tiêu Chiến đã nhanh hơn, xoay lưng che chắn cho cô.

.

.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net