chap 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tưởng là mật ngọt, muốn nếm thử  để đùa vui. Nào hay người là rượu độc, một lần biết vị, vạn kiếp trầm mê.

.

.

Chín giờ tối, tòa cao ốc Tiêu thị vẫn còn sáng đèn.

Bảo an thấy Vương Nhất Bác cưỡi motor đến, lại nhớ ra xe của Tiêu tổng hãy còn để dưới hầm, liền cất giọng chào hỏi: " cậu Vương đến đón Tiêu tổng tan làm à?"

Vương Nhất Bác kinh hỉ, vốn cậu chỉ đến cầu may, nào ngờ anh chưa về thật. Nhận được cái gật đầu chiếu lệ của cậu, bảo an lại tiếp lời : " hèn gì lúc nãy Phùng tổng lại bị từ chối, hóa ra có cậu đến đón rồi!"

Đánh hơi thấy mùi nguy hiểm, vệ sĩ Vương vờ như ngờ nghệch hỏi: " vậy sao anh ấy không để Phùng tổng bồi một đoạn, có phải tiện không?"

Bảo an bày ra vẻ mặt 'cậu không hiểu gì hết', rồi xua tay bảo: "nói cậu nghe, này là tôi nghe đồn thôi, thấy bảo Phùng tổng đang theo đuổi Tiêu tổng nhà mình đấy... đừng có mà kinh ngạc, bây giờ đã là thời đại nào rồi. Với lại tôi thấy Phùng tổng rất xứng, vừa giàu có vừa phong độ nha!"

"Nhưng xem ra theo đuổi chưa thành đúng không!?"_ Vương Nhất Bác hỏi lại, trong giọng nói có chút gì đó... hơi chua chua.

"Còn phải hỏi. Hoa đào bên cạnh ông chủ còn ít à, cả trai lẫn gái. Cũng chả hiểu sao lại độc thân đến giờ. Tôi làm ở đây từ bảy tám năm nay, nhưng chưa hề nghe bóng gió gì chuyện Tiêu tổng có nhân tình. Nếu nói còn trai tân chắc tôi cũng tin."

Cảm giác cay xé xộc thẳng lên cánh mũi, Vương Nhất Bác kết thúc cuộc tám nhảm với bảo an, một mạch chạy lên tầng trên.

Chuyện anh có phải một thân trong sạch hay không, chính cậu là người trải nghiệm qua, không phải sao?

Lúc đó chẳng nghĩ nhiều, cũng chẳng hề có chút dịu dàng thương tiếc gì... giờ đây nghĩ lại, có chút xót xa, cùng với cảm thấy may mắn tột cùng.

Tiêu Chiến ngồi lâu có hơi mỏi, đứng dậy vươn vai, xoay qua liền nhìn thấy Vương Nhất Bác từ phía hành lang đang bước tới. Anh không khỏi bất ngờ, sao cậu còn quay lại đây?

"Cậu Vương?"_ Tiêu Chiến kéo cửa kính ra, nhìn thoáng qua bộ dạng của cậu_" uống say sao?"

"Ừm, có một chút, nhưng vẫn lái xe được, anh yên tâm"

Nói vậy, thật sự là muốn đưa anh về? Này cũng tận tâm quá đi?

Thật ra, khi nhìn vào đôi mắt thụy phượng sạch sẽ trong veo kia, cậu chỉ muốn gào lên :" không phải vì công việc, là em muốn nhìn anh, em nhớ anh..."

Nhưng những câu thế kia, nào có thể nói ra.

Tiêu Chiến mỉm cười, hai mắt cong như mảnh trăng non, vui vẻ đáp:" cũng không cần như thế đâu, cậu vất vả rồi."

"Không vất vả bằng anh"

Lời này... cũng đúng. Tiêu Chiến nhìn qua đống giấy tờ trên bàn, dứt khoát để Vương Nhất Bác ngồi bên cạnh đợi, bản thân thì tiếp tục làm việc.

Chỉ yên lặng ngắm anh thôi, nhưng cậu thỏa mãn với sự bình yên này. Cảm giác viên mãn thành tựu, như có được thứ gì mà bản thân mong ước đã lâu.

"Cậu gặp phải chuyện gì khó xử, phải không?"

Vương Nhất Bác giật mình vì bị hỏi đột ngột. Tiêu Chiến vẫn nhìn chăm chú vào đống giấy tờ, có vẻ như chỉ vu vơ hỏi, lại như sự quan tâm nhẹ tênh, không mang theo áp lực buộc người trả lời.

Nhưng, sao anh nhìn ra rồi? Cậu cười. Quả nhiên là ông chủ lớn, nhãn quan rất tinh tế.

" em vừa được tỏ tình, nhưng anh biết không, cùng lúc đó, em nhận ra bản thân có cảm giác với người khác."

Tiêu Chiến bất giác ngưng bút, anh ngẩng đầu lên : " thế nên là... cậu bỏ chạy hả?"

Đối diện với Trương Duệ Bội trực tiếp ve vãn cũng không khiến cậu thấy xấu hổ bằng câu nói này của anh. " Tiêu tổng, anh... chứ anh bảo phải thế nào? Em căn bản đâu có thích cô ấy?"

Tiêu Chiến hơi hơi gật đầu: " thẳng thắn cũng tốt, chỉ là có chút ngốc!"

Ừ thì, cậu thừa nhận mình ngốc thật. Ngốc đến mức yêu thích anh mà không biết đây này, Tiêu Chiến à...

Im lặng một khoảng, anh lại nói :" người kia... người cậu thích ấy, tiểu Hạ..."

"Em đã từng thích Hạ Hiểu Y, nhưng người trong lòng em bây giờ không phải."_ Vương Nhất Bác lập tức cắt lời, hiện tại không có ai khác, chỉ có anh.

"Nói thế nào nhỉ"_ anh hơi ngập ngừng_" chuyện của tiểu Hạ, là tôi hơi vội vàng, nhưng tình huống lúc đó không thể làm khác. Cậu giận tôi, tôi biết không tránh khỏi. Nếu cậu nói đã bỏ xuống được, vậy tôi an tâm."

Kìm xuống cảm xúc rưng rưng muốn òa khóc, cậu cười lớn: " haha, chuyện lần trước... bỏ qua đi, nha anh!"

Bỏ qua tất cả, quên đi hết những gút mắc. Nhìn nhau với một tâm thế mới, một dáng vẻ mới.

Sẽ thấy, trong mắt chỉ có nhau.

.

.

Một tuần yên bình trôi qua, cả Trương Duệ Bội lẫn Doãn Hạo đều không liên lạc gì với Vương Nhất Bác, như thể sau đêm cuối tuần trước, cô đã hoàn toàn biến mất khỏi cuộc đời cậu vậy.

Nơi được chọn tổ chức buổi họp báo ra mắt là một cơ ngơi khác của Tiêu gia, cách khá xa trung tâm thành phố. Tiêu Chiến nói không gian ở đấy rộng mở, vị trí cũng đẹp, giao thông thuận lợi, lại không gây ảnh hưởng đến trật tự xung quanh.

Đơn vị tổ chức phát sóng buổi trực tiếp dĩ nhiên là Phùng gia ảnh thị, đích thân Phùng tổng đến nơi dám sát, nhân viên công tác không một ai dám xao nhãng công việc. Khách mời cùng phóng viên tề tựu, khán giả cũng chật ních, đông như nêm cối. Đội bảo an được huy động để điều tiết hiện trường, náo nhiệt nhưng vẫn quy củ, an ninh.

Người đứng ra thuyết trình lần này là tổ trưởng tổ thiết kế của đá quý Tiêu thị, cùng với đó dĩ nhiên không thể thiếu Vương Nhất Bác. Sau khi bộ ảnh cùng clip quảng cáo được tung ra, phản ứng của mọi người đa phần đều rất phấn khích, chờ mong được trực tiếp mục sở thị thiết kế lần này... cũng không ít người lại tỏ ra quan tâm đến gương mặt đại diện, bày tỏ muốn biết một chút thông tin về cậu. Phía Phùng gia ảnh thị đương nhiên vẫn làm tốt công tác bảo mật, khiến đám đông nhan khống càng trở nên tò mò hơn về vị mỹ nam bí ẩn họ Vương.

Lâm Á Mộc được tin tưởng giao phó đi cùng hai người... dạo này công việc của Tiêu Chiến khá nhiều, anh hay mệt mỏi, người cũng gầy đi một vòng. Dạ dày dường như cũng không ổn khiến cô hơi lo, ngày nào cũng nhắc anh ăn uống đúng giờ. Nhưng có vẻ Tiêu tổng bận rộn quá không có tinh thần, lượng thức ăn khi trước luôn được dùng hết nay lại thừa ra rất nhiều.

Cô thư ký mẫn cán vô cùng phiền não mà không ngừng thở dài. Qua giai đoạn này, hẳn cô phải phối hợp với lão Lý, từ hai phía toàn diện chăm chút cho anh.

Những câu hỏi, tình huống trong buổi phát sóng toàn bộ là dựa vào kịch bản. Tổ trưởng tổ thiết kế vốn đã quen với những việc thế này, ăn nói lưu loát trơn tru không một kẽ hở. Ngoài mong đợi của Lâm Á Mộc, Vương Nhất Bác cũng rất chuyên nghiệp, khí thế tự tin cứ như minh tinh mười năm trong nghề, cô hết sức hài lòng.

Chuẩn bị chu toàn, quá trình suôn sẻ, buổi họp báo kết thúc trong tiếng vỗ tay và lời chúc tụng. Đám người Lâm Á Mộc xong việc liền nhanh chóng quay về. Lúc chạy ngang một nhà hàng hải sản nổi tiếng, nhớ tới món súp yêu thích của Tiêu tổng, Lâm Á Mộc bảo Vương Nhất Bác dừng xe.

Tình trạng gần đây của anh, cậu đương nhiên biết rõ. Nhìn thấy người kia trong thời gian ngắn xanh xao đi trông thấy, cậu vừa xót xa, vừa bất an. Nhưng, dù cậu lựa lời ngọt nhạt mãi, anh cũng chỉ cười trừ thỏa hiệp, xong vẫn cứ làm việc với tần suất dọa người.

Vương Nhất Bác không thể can thiệp vào công việc của Tiêu Chiến, chỉ có thể đứng một bên quan sát, dõi theo anh, cố gắng chăm chút cho anh nhiều hơn. Khi anh mệt mỏi thiếp đi trên ghế sau, cậu sẽ lái xe thật chậm, bật nhạc, chỉnh lại điều hòa, đem áo khoác phủ lên người anh. Giây phút thấy anh ngủ yên bình, con tim thấp thỏm của cậu mới có thể lắng lại, môi nở một nụ cười.

Về đến cao ốc Tiêu thị, Lâm Á Mộc lại có điện thoại công việc, Vương Nhất Bác thấy cô cũng chẳng rảnh rang thoải mái gì, liền giúp cô đem bữa trưa lên cho Tiêu Chiến. Lâm Á Mộc chỉ kịp qua loa nói cảm ơn một tiếng đã vội vã không thấy bóng dáng.

Vương Nhất Bác cầm theo bữa trưa, một mạch đi lên tầng trên. Cửa thang máy mở ra, vừa vặn thấy Tiêu Chiến đứng đó.

"Anh định xuống dưới sao?"

"Có người đến tìm tôi."_Tiêu Chiến cười, vẻ mặt bất đắc dĩ_ "cậu có chuyện gì à?"

"Em đến đưa bữa trưa"_ cậu giơ túi thức ăn trong tay lên_" đã nhận ủy thác của chị Lâm, nhất định phải giám sát Tiêu tổng dùng hết"

"Rồi rồi, sợ các cô các cậu. Vào phòng ngồi đi, tôi xuống dưới một chút sẽ lên ngay."

Vương Nhất Bác gật đầu tuân mệnh.

Một đường trong thang máy đi xuống, lòng dạ Tiêu Chiến có chút hỗn loạn... thứ mà người nọ sắp sửa đưa cho anh, có thể khiến bản thân anh chẳng còn tha thiết bữa trưa yêu thích kia.

Tiêu Chiến cố gắng tự làm công tác tư tưởng, dù cho như thế nào, tuyệt phải thật bình tĩnh.

Người anh sắp gặp, họ Hạ, tên Tuấn Khanh.

.

.

Trời chuyển nhiều mây, giữa trưa mà không có nắng, từng đợt gió luân chuyển xôn xao, lành lạnh, dường như sắp có trận mưa lớn.

Nói là đi một chút, nhưng khi Tiêu Chiến quay lại đã là hai tiếng sau.Vương Nhất Bác vẫn ngồi đợi anh, thức ăn trên bàn cũng đã sớm nguội hết.

Cậu thấy người quay lại thì không giấu được vui vẻ, khóe môi không tự chủ giương cao lên: " anh trở lại rồi! Thức ăn nguội dùng không ngon, em lập tức đi hâm nóng."_ Vương Nhất Bác nhớ phòng bên cạnh hay được Lâm Á Mộc nhắc đến là nơi cô pha trà, có tủ đồ nhà bếp, còn có bếp điện. Cậu tức thì đứng dậy, mang thức ăn trên bàn đi.

Tiêu Chiến không có tâm trạng ăn, nhưng cũng lười mở miệng từ chối. Nếu lúc nãy Vương Nhất Bác nhìn kỹ sẽ thấy đôi mắt anh đỏ hoe. Tơ máu tựa hồ phẫn nộ có, tủi hận có, vằn ngang trên đôi mắt trong như lưu ly, trông đến thê lương. Tiêu Chiến thất thần ngồi xuống bàn, tâm tình ngả nghiêng chao đảo chưa lấy lại nổi thăng bằng.

Đến khi Vương Nhất Bác trở lại, thấy Tiêu Chiến đã đeo kính mắt lên, biểu cảm tĩnh mịch điềm nhiên, tựa như hồ thu tĩnh lặng, sâu không thấy đáy.

Cậu mơ hồ cảm giác được, hình như đã có gì biến chuyển. Tuy nhiên nhìn không được, nhận không ra, đoán không nổi.

Thức ăn được đun lại nóng hổi, bừng tỏa mùi thơm, nhưng Tiêu Chiến lại cảm thấy mùi vị này lạ quá. Cổ họng anh đắng ngắt, nuốt xuống một ngụm, lại thấy dư âm tanh nồng đọng lại trong miệng. Dạ dày anh co thắt một trận, cơn buồn nôn xộc thẳng lên. Tiêu Chiến tức khắc lấy tay che miệng, lao vội vào phòng vệ sinh.

Dạ dày rỗng không có thức ăn, vậy mà vẫn nôn thốc nôn tháo, kịch liệt nôn ra dịch nhờn trong suốt.Vương Nhất Bác bị anh dọa cho hết hồn, cuống cuồng chạy theo anh.

Cậu đứng từ sau, ân cần vuốt vuốt lưng anh, Tiêu Chiến nôn đến mặt mày tím tái, hô hấp không thông. Mồ hôi không ngừng vã ra, choáng váng, đôi mắt hoa lên, mờ dần rồi tối hẳn.

Có tiếng gọi tên anh, nhưng Tiêu Chiến không mở mắt nổi. Anh vô lực ngã vào người cậu, ngất đi.

.

.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net