Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Chiến có một đêm ngủ rất ngon, rất sâu giấc, và không mộng mị. Đến khi anh mở mắt trước mặt mình là lồng ngực rắn chắn, trên đầu mình là hơi thở của Vương Nhất Bác. Anh mới phát hiện ra ấy vậy mà mình ngủ vô cùng ngon trong vòng tay của Vương Nhất Bác. 

Tiêu Chiến hoảng sợ bật dậy, suýt nữa còn ngã xuống giường.

Vương Nhất Bác bị động tác của Tiêu Chiến đánh thức. Cậu nhíu mày, mở mắt, giọng có chút khàn khàn:

"Tiêu Chiến, anh làm gì vậy? Anh đừng tưởng làm ra vẻ bất ngờ tôi sẽ không truy cứu việc nửa đêm anh chèo lên giường tôi, đòi ôm tôi, còn làm loạn sờ khắp người tôi."

Tiêu Chiến hít một ngụm khí lạnh không thể tin nổi những điều mình vừa nghe. Trái tim anh giật nảy, điều đầu tiên là nhìn lại cơ thể mình. "May quá! Mình vẫn mặc quần áo." Rồi anh lại nhìn về phía Vương Nhất Bác. Ấy vậy mà trái ngược với anh, Vương Nhất Bác lại ở trần, trên người không biết có mặc gì không nhưng cả cơ thể chỉ được che lại bởi chiếc chăn mỏng đắp qua hông để lộ phần thân trên và đôi chân dài. Tiêu Chiến bị kích thích thị giác vành tai vô thức đỏ ửng.

Vương Nhất Bác thật sự như yêu tinh, tóc rũ trước trán, khuôn mặt đẹp như được người ta tỉ mỉ vẽ nên, cơ ngực rắn chắc, cơ bụng tám múi, chăn đắp qua hông để lộ một chút xương chậu đẹp đẽ đến mê hoặc lòng người. Hóa ra người con trai anh yêu sáu năm trước bây giờ đã khác như vậy, sự cám dỗ trưởng thành toát ra từ xương tủy khiến Tiêu Chiến không thể rời mắt.

Tiêu Chiến không biết đã nhìn ngắm hết một lượt người trước mặt trong bao lâu, cho đến khi nghe được giọng nói vô cùng trêu chọc bên tai.

"Cơ thể tôi rất đẹp và hoàn hảo phải không?"

Tiêu Chiến bị ánh nhìn của Vương Nhất Bác làm cho xấu hổ. Anh vội vã quay người, nói lớn:

"Cậu... cậu...cậu vô liên sỉ."

Bối đối là nói lắp chết tiệt. Tiêu Chiến tự rủa bản thân trăm lần vì không kiềm chế được mà si mê sắc đẹp của Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác ngồi hẳn dậy, giọng vẫn hơi khàn khàn:

"Tôi chưa thấy ai nửa đêm chạy sang giường tôi, cởi quần áo tôi, sờ mó khắp cơ thể tôi, xong sáng ra lại bảo tôi vô liêm sỉ đâu."

"Tôi không...!"

Tiêu Chiến muốn phản bác, nhưng nhìn cái giường bên kia, anh lờ mờ nhớ rằng mình là hôm qua từ bãi biển trở về đã nằm giường bên đó. Trong lòng anh trở nên vô cùng hỗn loạn. Thật sự mình say rượu đến mất trí mà chạy sang giường Vương Nhất Bác hay sao? Tiêu Chiến thấy đau đầu, hình như vẫn còn tác dụng của rượu ngày hôm qua. Anh quay sang Vương Nhất Bác, định lấy một cái cớ nào đó để che lấp sự xấu hổ này. Không ngờ đúng lúc Vương Nhất Bác rời giường. Chăn mỏng vén ra, để lộ xương hông đẹp đẽ kèm vật to lớn đang bị khóa trong chiếc quần lót.

Tiêu Chiến hít một ngụm khí lạnh. Không được nhìn trực tiếp nhưng không phải cái đó lại to hơn sáu năm trước chứ? Đầu Tiêu Chiến nổ "oang" một cái. Anh thật sự cảm thấy mình bị mất trí rồi.

Vương Nhất Bác thấy anh nhìn chằm chằm vào phía dưới của mình, liền cũng nhìn đồ ngốc đã ngóc đầu dậy thầm mắng mình không có chí tiến thủ, sau đó lại bình tĩnh nói:

"Tôi đã cố gắng hết sức để bảo vệ mình trước anh đêm qua. Còn cái này, anh biết đấy chỉ là chào cờ buổi sáng thôi."

Nói xong, Vương Nhất Bác thản nhiên lấy quần áo mặc vào.

 Tiêu Chiến vội vã quay mặt đi nghiến răng căm phẫn nói:

"Tôi không thể nào chạy sang giường cậu được. Tôi... tôi say rượu thường ngủ rất im lặng. Với lại say tới mức tôi còn không thay đồ làm sao có thể cởi quần áo của cậu được cơ chứ? "

Vương Nhất Bác đứng trước mặt anh, cài cúc quần rồi nói một câu vô cùng thản nhiên:

"Anh đương nhiên không thể cởi. Là tôi tự cởi cho anh dễ sờ."

...

Trong kí ức của Tiêu Chiến Vương Nhất Bác ban đầu là một cậu bé trầm tính, ít nói, vô cùng ương bướng và ngỗ ngược. Khi Tiêu Chiến vào quân đội được ba tháng, Vương Nhất Bác mới được ba mẹ đẩy vào. Đúng thật sự là đẩy vào, đi cửa sau để được vào giữa chừng và Vương Nhất Bác khi đó còn đang chống đối.

Không dậy đúng giờ, phạt chạy mười vòng quanh sân tập. Không gấp gọn chăn màn quân trang phạt chống đẩy một trăm cái. Sử dụng điện thoại không đúng quy định phạt đứng tấn 5 giờ... Hai tuần đầu tiên, hầu như Vương Nhất Bác đều ngày ngày bị phạt, sau đó là có chỉ huy tập luyện riêng, không tham gia hoạt động cùng tiểu đội.

Tiêu Chiến cùng phòng với Vương Nhất Bác, nhưng do cậu hết phạt cái này đến cái khác nên hầu như lúc kẻng ngủ mới về phòng. Cả tháng không có một câu chào hỏi. Mấy người trong cùng phòng còn trêu với tình trạng đó khéo ở hết mười năm tháng còn lại cũng không được gặp Vương Nhất Bác mấy lần.

Nhưng tới tuần thứ ba, không hiểu vì đòn đau nhớ đời, hay sau một buổi chủ nhật được người thân khuyên bảo, Vương Nhất Bác trở nên âm trầm hơn, cũng ít bị phạt dần đi.

Buổi đầu tiên Vương Nhất Bác hoạt động cùng tiểu đội là một tháng sau khi cậu vào doanh trại. Hôm đó thực hiện chuyên mục huấn luyện đồng đội. Vì ở cùng một phòng, bốn người tự động xếp thành một đội. Trong buổi huấn luyện này có vác cây gỗ nặng 10kg chạy 1000m vượt chướng ngại vật, có nằm di chuyển qua 10 mét hàng rào thép gai, có vác 20kg leo núi và bắn súng cự li 100m. Tất cả thực hiện trong năm phút và điểm số 3 lần bắn phải là trên 25 điểm.

Tiêu Chiến cùng Huỳnh Trạch, Trần Định đã biết nhau từ lâu, có lợi thế nào đều biết, nhưng Vương Nhất Bác mới vào, mọi người không biết cậu có thế mạnh nào.

Khi bốn người đứng một chỗ phân chia công việc. Huỳnh Trạch liền hỏi Vương Nhất Bác:

"Nhất Bác, cho cậu chọn trước sở trường của mình."

Vương Nhất Bác lơ đãng nhìn ba người, rồi nhàn nhạt trả lời:

"Tùy ý. Tôi thế nào cũng được."

Câu nói này làm Tiêu Chiến thật sự muốn đập cho Vương Nhất Bác một trận. Lúc đó anh còn chưa biết tuổi của Vương Nhất Bác nhưng cũng biết cái mặt non choẹt kia, má sữa kia ít cũng phải kém anh và hai người kia vài tuổi chứ không phải là bạn cùng trăng lứa. Vậy mà người lớn hỏi, trả lời rất gợi đòn.

Vì câu thế nào cũng được của Vương Nhất Bác mà hiển nhiên Huỳnh Trạch rất bối rối, cái biểu cảm chớ lại gần, không muốn nói chuyện của cậu nhóc khiến anh ta cũng không muốn tự mình làm mình tức giận. Huỳnh Trạch liền đưa ra ý kiến:

"Tôi có sức khỏe, sẽ vác 20kg leo núi, Trần Định nhỏ con nhanh nhẹn nhất sẽ nằm di chuyển qua chướng ngại vật. Tiêu Chiến chạy nhanh sẽ chạy 1000m, còn Vương Nhất Bác sẽ bắn súng nhé."

Hai người còn lại đều đồng ý. Ai cũng biết mục bắn súng là nhẹ nhàng nhất, họ cố ý dành ưu tiên đó cho người mới Vương Nhất Bác. Nhưng công việc nhẹ nhàng ấy lại không hề dễ dàng. Lần đầu tiên, Vương Nhất bác sau khi nhận gậy tiếp ứng của Huỳnh Trạch, chạy ba mươi mét đến vị trí đặt súng. Cậu thực hiện động tác rất gọn gàng: nằm xuống, áp vai, kề má, bóp cò. Tiếng súng nổ liên tiếp 3 phát. Đến khi cờ tín hiệu của đồng chí đọc bia phất lên. Không cần chỉ huy cất tiếng, ai cũng biết trượt rồi. Một phát lệch trái ra ngoài, một phát lệch phải ra ngoài, một phát không tìm thấy trên bia.

Khi kết quả này được đọc ra, trừ ba người cùng đội bất ngờ đến không nói lên lời, cả tiểu đội đều khúc kích cười. Không ngờ có huyền thoại bắn súng xuất hiện. Bắn ba phát không những không được điểm nào, một viên còn không tìm thấy trên bia. Nếu thật sự ra chiến trường thì không phải có khi chết dưới tay đồng đội hay sao.

Trong lúc đội khác lên thực hiện. Huỳnh Trạch liền tập hợp đội lại. Anh ta muốn chia lại vị trí. Nhưng Vương Nhất Bác lại không đồng ý:

"Lần đầu tôi cầm súng thôi. Lần sau sẽ khác."

Tiêu Chiến hít một ngụm khí lạnh. Không biết ông tướng này một tháng luyện tập riêng là tập những gì, súng còn chưa được cầm mà khi được phân công lại không hề phản bác, để công sức của cả đội đều bị hủy dưới tay cậu ta. Lúc đó suy nghĩ của Tiêu Chiến với Vương Nhất Bác không ghét nhưng cũng không có chút thiện cảm nào.

Vương Nhất Bác cương quyết, lại vô cùng tự tin. Tự tin đến kiêu ngạo. Nhưng Tiêu Chiến không hiểu nổi, tới lần thứ 3 thất bại, Vương Nhất Bác cũng không buông bỏ vị trí bắn súng cuối cùng.

Trần Định dầu dĩ nói:

"Đã giữa trưa rồi, nắng quá. Tôi sắp kiệt sức rồi."

Trời cuối tháng tư, chưa sang mùa hè nhưng ánh nắng vẫn vô cùng chói chang.

Huỳnh Trạch là một người vô cùng trấn tĩnh. Dù sao anh cũng đã đi bộ đội một lần, lần này chỉ là muốn rèn luyện thể lực nên mới đăng kí tiếp. Anh ta vừa uống một ngụn nước lọc vừa nói:

"Vương Nhất Bác, đổi vị trí thôi. Nếu không chắc chúng ta sẽ không xong đâu."

Tiếng hò reo của mọi người vang lên. Một đội cũng thất bại ba lần như bọn họ, bây giờ đã hoàn thành nhiệm vụ, hiện tại chỉ còn lại duy nhất mỗi đội của Vương Nhất Bác.

Nhưng Vương Nhất Bác vô cùng bướng bỉnh, cậu ta im lặng một hồi rồi mới nói:

"Ai cũng quen vị trí rồi. Tôi cũng thế."

Tiêu Chiến trợn tròn mắt, trong ba người bọn anh, ai cũng quen vị trí rồi, nhưng Vương Nhất Bác thì không.

Trời đã giữa trưa, Tiêu Chiến sợ nóng, cả người anh đã đầy mồ hôi. Anh liền thở dài nói:

"Đây là cách xa 100m, đạn có xu hướng vòng cung, cậu nên ngắm bắn ở phía mép bia phía dưới. Nó sẽ chính xác hơn."

Đây là câu đầu tiên Tiêu Chiến nói với Vương Nhất Bác. Cậu bé nhìn anh, như không tin. Tiêu Chiến muốn giải thích thêm một chút. Nhưng đã bị chỉ huy kéo đi, bốn người bước vào lần thi thứ 4.

Lần này Vương Nhất Bác bắn rất tốt, 8,9,10 tổng 27 điểm. Nhưng bọn họ vẫn không thành công. Thể lực ba người còn lại cạn kiệt, Tiêu Chiến chạy chậm hơn một chút, Trần Định vượt trướng ngại vật bị mắc lưới nhiều lần, Huỳnh Trạch tuy khỏe nhưng vác 20kg leo núi là một trải nghiệm vô cùng khó khăn. Anh ta bị trượt tay một lần, mất khoảng 30s leo trở lại. Cuối cùng chậm hơn quy định 5s. Cả đội Tiêu Chiến bị phạt.

Chỉ huy nói cho đội thành công cuối cùng chọn phương thức phạt cho bọn họ. Chuyên mục phạt này làm bốn người kia thích thú, bàn luận hăng say. Cuối cùng đưa ra thống nhất. Hai người 1 nhóm, 1 người cõng 1 người chống đẩy 50 cái, sau đó là 1 người nằm trên, một người nằm dưới mặt đối mặt chống đẩy 1 năm mươi cái nữa. Tiêu Chiến từ trước tới nay là trai thẳng mà nghe hình phạt đã đỏ mặt. Trần Định và Huỳnh Trạch lập tức phản bác. Để hai thằng đực rựa người nằm trên người nằm dưới còn ra cái thể thống gì. Cuối cùng chỉ huy cũng chỉ đồng ý phương án 1, rồi đuổi đội thành công cuối cùng về nhà ăn. Dù sao bọn họ cũng chỉ còn 1 tiếng nữa đã phải thực hiện luyện tập buổi chiều.

Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác cùng nhóm. Vương Nhất Bác cúi xuống chọn chống đẩy trước. Tiêu Chiến chần chừ mãi mới ngồi xếp tròn trên lưng cậu. Nhìn cậu vừa cao vừa gầy, anh sợ mình sẽ làm gãy lưng cậu mất. Mấy cái đầu Tiêu Chiến còn ngồi lắc lư, sau đó hai tay nắm chắc lấy áo Vương Nhất Bác. Anh thấy Vương Nhất Bác hơi cứng người một chút. Nhưng anh không nắm vào, chắc chắn sẽ ngã. Tiếng đếm số đều đều vang lên bên tai. Tiêu Chiến nhìn chằm chằm vào nốt ruồi nhỏ sau gáy của Vương Nhất Bác, trong lòng không rõ tư vị gì.

Cho đến khi tiếng chỉ huy kêu đổi vị trí, Tiêu Chiến muốn đứng xuống. Vương Nhất Bác đã ngăn lại:

"Anh ngồi im đi."

Giọng cậu bé rất trầm, pha lẫn tiếng thở.

Vương Nhất Bác tiếp tục chống đẩy. Tiêu Chiến ngơ ngác thêm mười lần lên xuống nữa cuối cùng cũng hiểu ra Vương Nhất Bác muốn làm thay phần mình. Anh vội vã buông chân:

"Không được, vẫn là đổi thôi."

Anh đứng xuống một hồi, Vương Nhất Bác cũng không đứng dậy, chỉ ngước lên nhìn anh:

"Không muốn! Anh ngồi lên đi."

Tiêu Chiến rất ngạc nhiên khi sau một khuôn mặt đẹp và đễ thương như vậy lại là một cậu nhóc ương bướng và khó bảo.

Anh cũng đâu phải là người chịu sự sắp xếp của người khác. Tiêu Chiến đứng từ trên cao, không yếu thế nói:

"Tôi cũng không muốn người khác làm giúp mình."

Trong lúc hai người giằng co, Huỳnh Trạch và Trần Định đã hoàn thành xong hình phạt của mình đứng khó hiểu nhìn họ.

Vương Nhất Bác không nói gì, tiếp tục thực hiện bốn mươi nhịp chống đẩy còn lại mà không có Tiêu Chiến. Khi hắn đứng dậy, chỉ huy cũng thổi còi, kết thúc hình phạt trong sự ngỡ ngàng của Tiêu Chiến.

Từ ngày đó, mỗi lần tham gia hoạt động theo nhóm, dù lớn hay chỉ có hai người Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác đều được xếp chung một đội. Vương Nhất Bác ít nói, biểu hiện cự người từ ngàn dặm, Tiêu Chiến cũng không phải là người thích áp mặt vào cái mông lạnh nên ngoài trao đổi kế hoạch, hai người một câu thừa thãi cũng không nói. Chỉ là khi làm việc đồng đội rất hợp nhau, năng lực tư duy cũng như khả năng vận động của Vương Nhất Bác rất mạnh. Chẳng thế mà chỉ cần Tiêu Chiến nói một chút kĩ thuật, cậu ta cũng có thể bắn được 27 điểm. Người bình thường chắc khó có thể làm được. Tiêu Chiến lại là người tỉ mỉ và có đầu óc quan sát. Mấy hôm trước hai người cùng đội đánh trận giả vừa tư duy cứu con tin, vừa phá bom, vừa bắn tỉa, đứng nhất toàn đội. Vậy nên trong cuộc hành quân 10km lên núi, hai người lại được phân ngủ chung lều.

......



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net