Chương 12 : Ngang Ngược Nhân Đôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Mẫu thân."

Tam di nương Liên thị toát mồ hôi lạnh, nụ cười hiền lương đoan trang bên môi đã cứng ngắc. Lục Vương cao quý nổi danh khắp thập phương bát quốc vì tài thiện chiến, được xem chiến thần hạ thế, tính cách khó đoán không theo lẽ thường, máu lạnh vô tình, cao ngạo bất phục như sư tử hoang dã lại đi cúi đầu trước nữ nhân yếu nhược không có danh phận tôn quý, không có gì trong tay như bà, tự nhiên sẽ cảm thấy khó thoải mái nổi.

"Lục Vương không cần như vậy." Bà ho khan, ngượng ngập nói.

"Sinh mẫu của Chiến Chiến cũng như mẫu thân của con. Vốn dĩ phải đợi đến ngày hôm nay cùng Chiến Chiến hồi môn cũng là vì chuẩn bị phần lễ cho người."

Nghe đến cái lễ của Lục Vương vừa thốt ra, hàng loạt con mắt đổ dồn về phu phu vương gia, mắt lóe sáng nửa hóng hớt ngóng đợi hiếu kỳ nửa âm thầm nhen nhóm sự ganh ghét hẹp hòi, hướng về Tiêu Chiến và tam di nương.

"Tiên Nhã Lâu thuộc về A Chiến, con không thể tặng lại cho người được nhưng còn rất nhiều thứ con có thể tặng người, cảm tạ công sinh thành và dưỡng dục A Chiến của người."

Vương Nhất Bác vỗ tay, từ bên ngoài tiền thính tiến vào một nữ tử sắc nước hương trời, dáng dấp mỹ miều mảnh mai, vận sức tinh giản trang nhã.

"Đây là đồ đệ của Kỳ Sơn Nhân - người được mệnh danh kỳ tài y thuật như thần tiên không ai sánh bằng hiện thời. Sau này nàng ta sẽ theo hầu hạ người."

"Nô tì Thanh Tuyết bái kiến phu nhân."

Vương Nhất Bác đánh mắt ra hiệu, nàng ta lập tức lôi từ ống tay áo ra cuốn trục, mở cuốn đọc những thứ ghi bên trong.

"Hiền tế Vương Nhất Bác xin tặng mẫu thân ba cặp chim phỉ thúy bằng thủy tinh trong suốt, hai đôi dương chi bạch ngọc bảo bình, chén ngọc Cửu Long hai đôi, Đông Hải dạ minh châu ba đôi, lọ hoa hoàng ngọc phật thủ một đôi, san hô tì hưu một đôi, khổng tước thạch sơn thủy sáp bình hai khối, kim khảm bảo thạch chạm rỗng hoa văn bát giới một chiếc, thanh ngọc cúc biện thủy tiên bồn cảnh một chiếc, cát tường như ý trâm, hồ điệp lưu tô trâm, ngũ thải phủ thúy trâm, trâm trâu linh lung bát bảo trâm mỗi thứ một chiếc, vòng tay lưu ly phỉ thúy một đôi, vòng bạch ngọc bát tiên một đôi."

Tất thảy người nghe kinh sốc, sụp đổ khiếp đảm, toàn bộ trang sức tô điểm đều là những thứ người nghe líu lưỡi. Ngay cả trong cung cũng khó có được bằng. Nhưng Thanh Tuyết không để mọi người thất vọng, dõng dạc đọc nốt:

"Ngoài ra còn xin dâng tặng mẫu thân tám kiện quảng hàn ti, bốn kiện lương nhân cẩm, bốn kiện thủy vân đoán, bốn kiện nhược da sa. Ngoài ra còn tặng mười hai kiện nhuyễn yên la và mười bộ lông gấu, bạch hồ ly làm áo choàng ngày đông."

Tất cả triệt để khiếp sợ, suy sụp toàn bộ ngay sau khi nàng dứt lời, dâng cả cuốn trục, kính cẩn đưa lên cho tam di nương đón lấy.

Đó là quốc bảo! Lão thiên chứng giám, ngoại trừ nhuyễn yên la thì mấy kiện kia đều phải tốn công hao sức dữ dội ba năm mới dệt ra nổi một tấm huy hoàng, nhuyễn yên la lên tận mười năm tỉ mỉ công phu. Đương kim hoàng hậu là người duy nhất hiện thời có được quyền sử dụng những món đồ hào nhoáng xa hoa cực độ này.

Chỉ là tam di nương, thiếp thất nhỏ bé của Tiêu hầu phủ lại được nhận quá nhiều so với địa vị của mình, đám người xung quanh ghen tức đỏ mắt, hận không thể đoạt lấy chúng từ bà. Chỉ là thiếp mà thôi, vinh dự nào mà đòi có tất cả những thứ chỉ có hoàng hậu có thể dùng?

"Nhi tử suy nghĩ chưa thấu đáo, hoàng hậu nhắc nhở mới để ý. Mẫu thân của nhi tử sao có thể không có phong hào địa vị? Hoàng thượng bởi vậy lập tức ngự bút, nói nhi tử đem thánh chỉ đến vì mẫu thân."

Tiêu Chiến có thể khẳng định chắc chắn y hiểu tại sao cha mình và đám quan viên hận nhất mỗi lần Vương Nhất Bác mở miệng nói gì đó.

Bởi vì mỗi lần hắn nói là y như rằng có công chuyện, một lời cuối đủ dọa cho người ta khiếp hãi kinh sợ. Lão thái thái tuổi cao sức yếu không cần đa lễ nhưng ở trước thánh chỉ, tất cả những người còn lại đều phải bái hạ tiếp chỉ, Tiêu Chiến khỏi cần bái hạ nghe chỉ vì có quỳ hắn cũng không cho.

Châm ngôn của hắn là hắn còn chưa quỳ thì không ai có quyền bắt nam thê của hắn quỳ. Hoàng thượng còn chưa dám nhận một cái quỳ của hắn lại dám nhận của nam thê nhà hắn, hắn đảm bảo hoàng thượng đêm hôm đó ăn không ngon, ngủ không yên mới chịu.

Tiêu Chiến không biết nhưng y có niềm tin không nên quỳ, nếu quỳ xuống khấu đầu kiểu gì Vương Nhất Bác cũng tỏ thái độ không vui, tốt nhất không làm.

"Sinh mẫu vương phi, ngạch nương Lục Vương Liên thị lương thiện chất phác, đức huệ lan xa, phong làm nhất phẩm Đức Nhân, khâm thử!"

Thông thường quy tắc sẽ chỉ phong cùng lắm làm tam phẩm, đây lại thành nhất phẩm ngang hàng lão thái thái, đại phu nhân. Thánh chỉ ban ra, đích thân hoàng thượng ban xuống, người nào người nấy mê man, Liên thị mơ hồ đón đạo thánh chỉ, tiếp thưởng mông lung.

"Mẫu thân, nhi tử không giàu lắm, chỉ có thể xin tặng người những tục vật tầm thường ấy trang trải qua ngày tại cái Tiêu gia này. Vốn muốn dâng người Tiên Nhã Lâu làm đại lễ nhưng nay đã là riêng Chiến Chiến, con không dám động. Vậy nên ba tòa trạch tử hoàng thượng ban xin đem cho người, khế đất ở chỗ Thanh Tuyết đây."

Ngày hôm nay, Tiêu Chiến đã được mở mang tầm mắt tát người cách không của Lục Vương trong truyền thuyết.

Cay không?

Có.

Có ai làm được gì hắn không?

Làm quái có ai!

Trên dưới Tiêu gia đen mặt vặn vẹo, giận dữ oán hận sự cay nghiệt sỉ nhục hết sức văn minh uyển chuyển đáng sợ của hắn mà không làm gì nổi hắn. Hoàng thượng bênh hắn chằm chặp, hoàng hậu lại thích người tùy hứng giống mình nên nói mát bên tai hoàng thượng là xong chuyện, Vương Nhất Bác cũng không dễ xơi, hắn đốt cả Tiêu phủ cũng chẳng ai loạn nổi hắn.

Hắn ngang ngược quá thể, tùy hứng nhất thế, hoàng đế lại nhắm mắt làm ngơ, không thèm xỉa đám cận thận khóc thét trước sự vô sỉ đánh người không tác động vật lý của hắn.

Nhưng ngày hôm nay Tiêu hầu phủ đã rõ cái thái độ đối nghịch của hắn là ý gì.

Ai động đến Tiêu Chiến và sinh mẫu của y, hắn liền cho kẻ đó nếm mùi vương gia ngang ngược độc nhất thiên hạ là như thế nào.

Chính là đem ngươi tức chết, tức nghẹn không nói nên lời tới khóc thét khiếp đảm một phen.

Tiêu Chiến càng ngày càng thấy thuận mắt vị phu quân giỏi đánh người không dùng bạo lực này của mình.

Đào hố chôn người phải có đôi có cặp mới vui vẻ. Tiêu Chiến ngây thơ vô tội kéo kéo vạt áo phu quân:

"Nhị lang, những thứ này thực thuộc mẫu thân sao?"

Vương Nhất Bác cười mị, tiểu kiều phu này lại muốn chọc phá Tiêu phủ loạn cùng hắn:

"Đương nhiên. Chiến Chiến cảm thấy còn thiếu?"

"Mẫu thân hiền từ yêu thương mọi người tại Tiêu phủ, sẽ đem tất cả chia sẻ cho đại phu nhân và nữ quyến, nam nhi chưa thành hôn. Tầm này đủ rồi. Nếu thuộc về mẫu thân, mẫu thân có thể làm chủ phân cho họ."

"Nếu ngày hôm nay tất cả những gì ta tặng dâng lên mẫu thân bị lấy mất một phân, trên người của mẫu thân bị tác động trầy xước một li, hoàng thượng sẽ biết chuyện này."

Đại phu nhân tham của ấp ủ tâm tư lát hồi tống khứ vương gia, vương phi đi rồi sẽ cho tất cả vào kho sung quỹ thành của Tiêu gia, không phải của Liên thị. Ai ngờ Tiêu Chiến mở miệng mập mờ ý tứ, Vương Nhất Bác hiểu cái đã chặt đứt con đường chiếm lợi của bà ta.

Đáng hận!

Thứ tử Tiêu Chiến này gả đi chẳng qua giãy giụa chút, ỷ có tên vương gia luôn thù nghịch hầu gia nên vênh váo kiêu căng mà thôi. Đợi tới khi thất sủng, chẳng còn nắm được gì trong tay, đại phu nhân không tin mình lại không làm gì được đôi mẫu tử hạ tiện huyết mạch này.

Tiêu Chiến mắt đong đầy ý cười hướng nhị lang, nhỏ giọng nói lời cảm ơn. Vương Nhất Bá sắc tình nghiêm túc như cũ nhưng ánh mắt hòa hoãn ôn nhu nhẹ nhàng hơn khi nhìn y, nhàn nhạt trả lời:

"Không cần khách sáo. A nương của ngươi cũng là a nương của ta."

Vương Nhất Bác nghiêm mặt, lạnh lùng hạ lệnh cho Thanh Tuyết cẩn tuân chờ lệnh:

"Thanh Tuyết, sức khỏe mẫu thân trước nay không tốt do không hợp phong thủy. Ngươi thu dọn đồ của mẫu thân đem đến Hòa Minh lâu của mẫu thân dưỡng bệnh."

Tiêu Bắc Hầu nhịn không nổi cơn oán giận, đập bàn đứng phắt dậy, giận dữ nói lớn:

"Lục Vương! Đấy là di nương của Tiêu phủ."

"Ta có phủ nhận sao?" Vương Nhất Bác nhíu mày, giả bộ không hiểu gì, vô can vô tội.

"Ngươi ở Tiêu phủ sao có thể đem người của Tiêu phủ đi?!!"

"Ta đem mẫu thân đi điều dưỡng bệnh, hợp tình hợp lý. Tiêu Bắc Hầu lạ thật đấy. Có phu nhân và các thiếp thất khác hầu hạ chưa đủ còn muốn mẫu thân ta bệnh tật ốm yếu hầu hạ? Tiêu Bắc Hầu, ngươi nghĩ ngươi hơn bổn vương?"

Vương Nhất Bác câu cuối gằn giọng, nghiêm mặt lạnh lùng nhìn Tiêu Bắc Hầu. Tiêu Bắc Hầu cứng họng trước khí thế áp đảo chả Vương Nhất Bác, hốt hoảng giật mình, run sợ lạ thường. Đứng trước khí áp của kẻ đã tắm máu giết người để có thể sống sót trở về, đoạt lấy quyền hành và tiền bạc, Tiêu Bắc Hầu có là cái gì?

Ông ta hoàn toàn bị trấn áp bởi khí thế của Vương Nhất Bác. Đôi mắt hắc bạch phân minh Tiêu Chiến chợt lóe, chậm rãi nhẹ nhàng nói lời khuyên nhủ, thực tế toan tính đổ thêm dầu vào lửa đốt nhà cháy rụi mới vừa:

"Phụ thân yêu thương mẫu thân người nên nóng vội không thông, nói lời không phải. Nhị lang đừng giận, ông ấy là nhạc phụ của người, tự sẽ biết nên làm sao mới phải với nhạc mẫu của người. Thiết nghĩ, phụ thân sẽ không để mẫu thân hầu hạ với cơ thể người hiện tại đâu."

Tiêu Bắc Hầu sửng sốt, Tiêu Chiến này là muốn phân rõ ràng đến cùng với cái Tiêu gia. Y cười thản nhiên, ánh mắt lại quá đỗi lãnh đạm vô tình với phụ thân, nói:

"Phụ thân, người nói xem?"

Tiêu Bắc Hầu trừng mắt giận dữ, lão thái thái gõ gậy, ông ta đành thu hồi trừng mắt phẫn nộ không cam tâm về. Không thể động đến Vương Nhất Bác hay Tiêu Chiến được, đành để Liên thị tạm rời đi. Liên thị không có cái gan to bỏ phu quân, cả đời xác định coi trượng phu là trời là lý, không dám dứt áo ra đi rước nhục về mình. Tiêu Chiến có giãy đành đạch muốn thoát khỏi cái quan hệ ràng buộc với Tiêu phủ này, khó lắm, chỉ đành mơ mộng hão huyền mà thôi.

Tiêu Bắc Hầu tức giận không nói nên lời, khoát tay, giọng nói tức giận đan xen bất lực không đành:

"Tùy các người."

Tiêu Chiến hài lòng, tươi cười càng đẹp hơn:

"Phụ thân, cảm ơn người a. Nhi tử còn nghĩ phụ thân không chịu vì thấy những người còn lại không đủ cho người hưởng ái, đinh ninh lưu luyến mẫu thân cơ."

Vương Nhất Bác không sợ thiếu lửa, phụ: "Tiêu Bắc Hầu ngũ tuần sung sức, hoàng thượng xem chừng có phúc trọng dụng trung thần hy sinh tâm sức vì nước lâu dài."

"Nhị lang nói phải. Vì nước lâu dài mới khai chi tán diệp thuận lợi với các di nương khác và đại phu nhân chứ, nào cần mẫu thân để tâm nữa."

Tam di nương ngồi một bên xem kịch của hiền tế và nhi tử, kẻ tung người hứng, lời nào lời nấy đều nhắm đến người Tiêu gia, tát bôm bốp không nể nang mặt mũi gì, mỉa mai châm chọc, đào hố chôn người, tà môn kinh dị, toát mồ hôi lạnh lưng.

Sợ rằng ngày mai chuyện ngày hôm nay bị đồn ra ngoài, Tiêu Bắc Hầu mất hết mặt mũi, ghi thù nhi tử ngoan của bà. Bà yếu lòng định lên tiếng ở lại, Tiêu Chiến lại dường như nhìn ra ý của bà, ánh mắt kiên định và thành khẩn, lắc đầu nhè nhẹ.

Bà đành ngồi yên đó, cầu mong số phận nhân từ. Phụ tử thành thù không sợ bằng phụ tử tương tàn. Bà oán hận Tiêu Bắc Hầu bao năm qua, sống nhẫn nhục tại cái Tiêu phủ này bao năm qua đến khi Tiêu Chiến gả đi, đêm đêm lén khóc nhớ con lại phải nhịn Tiêu Bắc Hầu bạc tình bạc nghĩa cũng chỉ là vì sợ Tiêu Chiến mất đi chống lưng của nhà mẹ đẻ là Tiêu gia, sợ Tiêu Chiến bị cười nhạo chê bai bởi thiên hạ.

Lục Vương bên cạnh Tiêu Chiến, không biết nhất thời hứng thú tình cảm với Tiêu Chiến nên ngông cuồng tự phụ thể hiện thái độ hay lợi dụng quan hệ mẫu tử Tiêu Chiến với Tiêu gia kích phát gì ở Tiêu Bắc Hầu không. Ngày hôm nay cũng đã châm ngòi lửa chiến tranh công khai trước mặt bao người, Tiêu Chiến còn thể hiện rõ lập trường không đứng về phụ thân.

Liên thị không hiểu nổi hắn có toan tính độc gì lên nhi tử của bà, hiện tại không biết từ đâu có niềm tin kể cả giờ chạy khỏi Tiêu Bắc Hầu, thoát khỏi cái lồng giam hoa lệ này, Tiêu Bắc Hầu cũng vì e sợ Lục Vương không dám động gì Tiêu Chiến về sau.

Ít nhất có đống của báu hắn ban cho bà, bà không sợ thiếu thốn. Tiêu Chiến còn có bà, Tiêu Bắc Hầu dám động đến y, cùng lắm liều chết. Phu quân bạc tình chết cũng được, chỉ riêng nhi tử ngoan của hắn ta không thể chết.

Bà thấp thỏm lo âu quan sát Lục Vương, nguyện cầu lão thiên hắn quân tử thật thì sau này nếu có thương ai không phải nhi tử của bà, ít nhất đừng để nhi tử của bà bị đám lòng lang dạ sói Tiêu gia này uy hiếp tới.

Liên phu nhân không biết rằng sau này nhi tử ngoan của bà còn không chỉ cùng vương gia sống tương thân tương ái, thậm chí bắt tay nhau làm đủ trò phá thiên hạ chơi, làm bao người khóc hoảng khiếp sợ, nói gì một cái Tiêu phủ thá gì đòi chọc vô.

Một Vương Nhất Bác là ngang ngược.

Một Vương Nhất Bác còn thêm một Tiêu Chiến giỏi đổ dầu thêm củi phụ họa xướng ca cùng là ngang ngược nhân đôi.

.
.

.

Én không giỏi nói mỉa lắm nên sự ngang ngược của phu phu sau này khó nói lắm, nhất khoản chôn người, chủ yếu tôi sẽ tập trung sự sủng ái của Vương Nhất Bác thánh tình dành cho vương phi ngốc nghếch này.

Xin lỗi nhé vì đã đăng không đúng giờ. Chỉ là tôi bị thằng em đập thương cổ tay phải rồi, gõ không đủ nhanh.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net