Chương 31: Lên Đường

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Triệu Tề giáp mặt Vương Nhất Bác, thu vào tầm mắt một kẻ mang nặng oán khí dày đặc, sát khí đằng đằng, ánh mắt nhu tu la, gã khó khăn mở miệng lên tiếng.

"Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến y..."

Không đợi Triệu Tề nói hết hắn đã phi thân lao tới trước mắt y nhanh hết hồn hết vía, dọa gã ớn lạnh rùng mình hoảng hốt, may mắn kịp thời né tránh lưỡi kiếm lạnh lẽo bén sắc chí mạng nhưng phía gò má vẫn lưu lại vết.

"A Chiến đâu? Ngươi đã giấu y ở đâu?"

"Trả lại A Chiến cho ta. Y là của ta. Của ta cơ mà."

"Ai cũng đừng hòng cướp đi y!"

Vương Nhất Bác như kẻ điên mất lý trí, gầm gừ dữ dằn lại nghe ra được đau đớn bi thương mê dại, khẩn thiết bức ép, lặp đi lặp lại lời chất vấn gã. Triệu Tề khổ sở chống đỡ đường quyền vũ bão, thời khắc then chốt đã kịp kêu lên câu cứu mạng:

"Tiêu Chiến còn sống!"

Lưỡi kiếm sát khí hung hãn chệch hướng, xoẹt chói tai gai người vang vọng bên tai, Triệu Tề mở mắt nhìn xuống, thực tình chỉ muốn gào rú thảm thiết.

Mắc mớ gì chém đứt quần người ta?

Gã xấu hổ túm vội lại cái quần, nhục nhã tới hốc mắt đỏ lên, hận bây giờ không thể đội quần chui hố, càng thống hận mình không dám giết chết Vương Nhất Bác.

Mũi kiếm dí sát cổ họng Triệu Tề, Vương Nhất Bác khí thế đe dọa bức người, hầm hầm:

"Ngươi nói lại."

"Y còn sống, chỉ không thở thôi."

Vương Nhất Bác nổi nóng, cảm giác bị thế nhân trêu đùa, bỡn cợt nhảm nhí chuyện sinh tử hệ trọng của người mình thương tương đồng đụng vảy ngược long tử, hắn lại muốn vung kiếm lên. Triệu Tề tái mặt, cuống lên giải thích:

"Y uống Tử Tiên Dược, nói cách khác là giả chết. Nhưng nếu muốn cứu y phải hành động ngay, nếu không y thực sự sẽ chết trong 5 ngày tới."

Vương Nhất Bác trợn tròn mắt, hy vọng nhen nhóm trong hắn, đôi môi run rẩy:

"Ngươi nói thật?"

"Thật. Chiến sự đã kết thúc, ta lừa ngươi có ích gì cơ chứ? Nếu không ta đã không nghe lời Tiêu Chiến giúp ngươi công thành..."

Vương Nhất Bác thu lại sát ý, rút kiếm về tra vỏ. Triệu Tề không ngờ dễ dàng thuyết phục như thế, không tin tưởng lắm hỏi lại:

"Ngươi tin ta."

"Chỉ cần còn một tia hy vọng ta tuyệt đối sẽ không từ bỏ. Cùng lắm nếu y không còn, ta xuống đó bồi tội y."

Đến Cầu Nại Hà đại náo một trận ta cũng sẽ nắm được một góc áo y.

...

Triệu Tề cùng Vương Nhất Bác gấp gáp lên đường không dám ngơi nghỉ, trên đường thúc ngựa liên hồi, ngựa mệt tả tơi sắp mệt chết lập tức thay ngựa, chuyện ăn uống diễn ra đúng nửa nén hương mỗi ngày để giữ đủ thể lực đến lúc lên đảo.

Không con thuyền nào dám đi đến hòn đảo chết bầm ấy, cách hòn đảo vừa vặn mười tám dặm đã đầy 'quái biển' hoành hành, không thuyền nào sống nổi, kể cả hải tặc gan dạ nhất còn chẳng dám, toàn phải đi đường vòng tránh nó. Vương Nhất Bác mua luôn một con thuyền lớn bằng ngọc bài thân phận và danh tiếng của hắn, tất cả số bạc hắn mang theo đều cho chủ thuyền.

Triệu Tề không hòa đồng được như hắn, rút kiếm đe dọa hoặc im miệng đưa thuyền cho thuê hoặc về chầu trời với các cụ.

Chủ thuyền không dám không đồng ý, nuốt nước mắt nhìn hai kẻ một tướng một vương đoạt thuyền ra khơi, cầu cho mấy tay nô lệ làm thủy thủ không bị cá ăn chết.

Triệu Tề ở Chu Quốc dẫu sao mang thân phận tướng quân, kẻ hầu người hạ không thiếu, tiểu công tử thế gia nhờ thân kỳ võ thăng tiến vươn xa, lái tàu chèo thuyền thì có biết nhưng toàn do kẻ dưới làm, hắn chỉ việc ngồi yên, giờ thì hay rồi, Vương Nhất Bác nằm dài trên thuyền ủ rũ, riêng gã phải ngồi cùng đám nô lệ thủy thủ kia căng mắt lái thuyền chèo thuyền cật lực.

Đánh không lại thì làm nô, Triệu Tề mặt hầm hầm, đợi sau này y tỉnh lại rồi, gã sẽ đòi y bồi thường đầy đủ cả vốn lẫn lãi sự tổn thương thể xác lẫn tinh thần này.

...

Ngày đầu tiên lên đảo, đám thủy thủy thì ở lại trên thuyền, Triệu Tề đã cho độc vào thức ăn nước uống của những kẻ này, nếu dám bỏ lại hắn cả y ắt sẽ chết thảm.

Hắn mặc kệ Triệu Tề có giở thủ đoạn gì với người ta, miễn sao Tiêu Chiến sẽ sống, hắn không màng bất cứ gì nữa hết.

Thà để đôi bàn tay nhúng chàm còn hơn để tử thần đoạt y đi.

Hắn cùng Triệu Tề ngày đầu xông pha trên đảo, chật vật gian nan vượt khỏi khu rừng đầy độc trùng. Độc trùng chết chóc cùng đám nhền nhện mang đại danh khét tiếng "quỷ hút máu" không biết từ đâu chui ra nhiều vô kể, đeo đuổi bám riết cả hai không buông.

Lúc này Triệu Tề mới biết Vương Nhất Bác hóa ra sợ côn trùng.

Giết người đoạt quyền không sợ, thế mà đối diện đám côn trùng bé xíu xiu với độc tính mạnh đủ giết bảy ngựa chín voi bằng một cú chích, hắn sợ đến tái mặt, dùng khinh công bỏ chạy nhanh hơn cả Triệu Tề.

Dây leo chăng đầy trong rừng rậm kín đến tối tăm mờ mịt, u u ám ám ẩm ướt, sương mù về đêm dày đặc, không khí lạnh lẽo rùng rợn, Triệu Tề nhìn Vương Nhất Bác cả người căng cứng, đổ mồ hôi lạnh, cảnh giác cao độ, thực tình không nhẫn tâm lạnh lùng quá, cho hắn vài lời trấn an:

"Chúng ta sẽ không bị chết ở cái nơi khỉ ho cò gáy chết bầm này đâu. Tiêu Chiến cũng sẽ ổn, ngươi đừng quá sợ hãi."

"Tiêu Chiến đương nhiên sẽ không sao!"

"Ngươi làm gì mà gắt thế? Ta chỉ là không muốn ngươi nặng nề. Ầy, tính ra vai vế thì chúng ta cũng là huynh đệ. Tiêu Chiến là sư huynh của ta, ta tính ra còn là anh họ của Tiêu Chiến."

"..."

Có đi tiếp cũng không đi được vì địa hình, hai người miễn cưỡng đốt củi ngồi nghỉ tạm đợi sương tan bớt, Triệu Tề không chịu nổi không khí nặng nề u uất, lên tiếng trò chuyện lấy vui.

"Ngươi có muốn nghe chuyện của Tiêu Chiến hồi nhỏ không?"

"... "

"Chê phiền thì thôi vậy. Dù sao ai thèm nói cho ngươi biết bảo bối của Vô Ảnh Môn chúng ta hồi bé xíu có biết bao nhiêu đáng yêu chứ."

Vương Nhất Bác dỏng tai động đậy, cơn tò mò đã dậy há dễ dàng quay về ngủ yên, kìm lòng không đặng, miễn cưỡng mở miệng nói chuyện với Triệu Tề góp vui, bổ sung năng lượng tinh thần giữa hiểm cảnh căng thẳng.

Với cả những gì hắn biết về Tiêu Chiến toàn qua báo cáo giấy tờ khô khan, không hề nói mấy tới những vẻ mặt khác của y.

"Ta muốn nghe."

"Sao không im tiếp à?"

"Ta có thể giúp ngươi vĩnh viễn im lặng." Vương Nhất Bác đá mắt liếc xéo nam nhân "Thử không?"

"Ngươi nãy nghe nhầm đấy, ta nói ta sẽ kể mà."

Triệu Tề cười giả lả, hề hề qua loa ứng phó, sau mang theo ánh mắt xa xăm nhìn vào hư không, ngữ khí hoài niệm mà kể.

"Tiêu Chiến ấy à, lần đầu ta gặp là khi y đã là một tiểu hài tử lên bảy lên tám rồi. Đáng yêu lắm. Đôi mắt tinh anh lấp lánh như cất giấu muôn vàn tinh tú huyền bí, cười lên trong sáng thơ ngây có biết bao ngọt ngào, so với kẹo hồ lô còn ngọt hơn. Hồi ấy y có chút mập mạp, đấy là do sư phụ nuôi mới được thế đó. Chứ vào tay Tiêu gia không được ăn sung mặc sướng, gầy nhom như hồi y gả cho ngươi vậy."

Hắn đoạn thở dài, cười khổ:

"Ầy, chính ra ngươi may mắn lắm đó. Tiêu Chiến rất nghịch ngợm, nếu không muốn nói ra tính cách hồi trước có phần sương sương ngoan độc, không có được hiền lành ngoan ngoãn, hiểu chuyện nhẫn nhịn, nghe lời dịu dàng lúc gả cho ngươi đâu. Y rất thông minh, thông minh mà tâm ngoan thủ lạt càng sợ hơn. Y có thể giết bất cứ ai, không từ thủ đoạn đem kẻ cản trở mình rơi xuống đáy vực, giết còn giết tàn khốc. Ta chưa bị y giết, có điều ăn trái đắng từ y thì vô số."

Triệu Tề nhìn sang Vương Nhất Bác, tự dưng có hơi thương hại hắn. Ngộ nhỡ sau này Tiêu Chiến nổi khùng lên do Vương Nhất Bác lỡ gian díu kẻ nào, vớ vẩn phạm sai lầm hại dân hại nước gì gì đó, có là chiến thần uy dũng danh chấn tứ phương tám hướng cũng chịu thôi, kiểu gì y cũng có cách cho hắn thăng thiên ngồi ăn đồ cúng cùng các tiền nhân.

"Ai rồi cũng bị lừa bởi cái lốt con thỏ đáng yêu vô hại đó thôi. Ngày xưa á, má y béo béo, nựng thích lắm. Cười lộ răng thỏ trắng trắng càng giống thỏ mập mềm mềm, đáng yêu đến mức khiến người ta tình nguyện làm mọi việc vì y. Y rất hiếu động, có lẽ do trời sinh thông minh, dù thời gian lên lớp và luyện tập chung không thấy bóng y đâu nhưng vẫn hoàn thành xuất sắc những thứ sư phụ yêu cầu, vì vậy người mới mắt nhắm mắt mở cho qua những lần y quậy."

Nhớ đến đây gã bật cười khanh khách:

"Ha ha. Ngươi không biết tên nhóc ấy có biết bao láu cá đáng ghét. Đêm về trộm rủ ta đi gõ phòng từng người, hù dọa ma tới quỷ đến, làm náo loạn cả Vô Ảnh Môn. Sư phụ đánh mông nở hoa vẫn không chừa. Đã thế còn cắt râu của Hà Tịch quân chủ, dán hình sên bò lên lưng sư phụ lúc dạy học, bỏ côn trùng sư phụ sợ nhất dọa người. Những lúc như thế, y sẽ kéo ta chịu trận cùng."

Nói đến đây tự nhiên Triệu Tề thương cảm sương sương, bất lực cho phận mình đúng khổ lắm mới có huynh đệ kiêm chủ tử phá phách như Tiêu Chiến.

"Ngươi biết tại sao ta nói y tính nết có phần âm ngoan không? Bởi vì y đáng sợ ở chỗ y hại người được cũng có thể tính kế chính mình để đạt mục đích. Những kẻ từng động đến y đều không mất lưỡi cũng mất mắt, có khi ngay cả xác còn không tìm thấy, khi bị hỏi đến y còn có thể cười ngây ngô vô tội, chả phải rất độc sao?"

"Ngay cả cưới gả cho ngươi cũng là kế hoạch của y."

Vương Nhất Bác kinh ngạc quay phắt sang nhìn Triệu Tề, hai mắt mở lớn thực sự không dám tin.

Ngay từ đầu hôn sự là một tay Tiêu Chiến thao túng, bản thân hắn hóa ra chỉ là hạt thóc cho chú gà xảo quyệt Tiêu Chiến xơi?!!

...

Huhu sắp kết rồi mấy bồ ơi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net